Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 157: Ngươi dám động vào nàng thử xem


Edit: Thiên Âm

“Các ngươi dám bước vào tú phường một bước thử xem.” Nhâm thị là đột nhiên cất cao giọng nói quát, dư quang trong mắt sắt bén như đao, tiếng quát này làm cho mấy hán tử kia có chút sợ, lui về phái sau vài bước.

“Đều xông lên cho ta, mấy người các ngươi đều là nam tử hán ấy vậy mà sợ một đứa đàn bà bị chồng bỏ ư, xảy ra chuyện gì ta sẽ gánh lấy cho.” Mắt Diệp Thường Niên đỏ lên vì tức, lúc này trong đầu ông ta chỉ có ý nghĩ muốn làm thịt Nhâm thị, cho nên những chuyện cực đoan như vậy đều làm được.

“Diệp Thường Niên, ông nên nói chuyện đàng hoàng một chút” Nhâm thị giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tặng cho diệp Thường Niên một cái tát

Diệp Thường Niên không nghĩ Nhâm thị sẽ hành động như thế, dưới tình huống không kịp phòng bị liền bị đánh, chân lảo đảo lui về phía sau ngã xuống, chờ ông ta đứng vững, nhe răng trợn mắt, giơ tay muốn tát lại, nhưng tay vừa giơ lên đã bị ngăn lại, không cách nào động thủ được.

“Ngươi động vào nàng thử xem.” Triệu Tín Lương nắm chặt tay phải đang giơ lên của Diệp Thường Niên lạnh lùng nói, Diệp Thường Niên trợn to mắt không thể tin nổi nhìn Triệu Tín Lương

“Quả nhiên là do ngươi mật báo cho con tiện nhân này biết, nếu không sao ả có thể biết những chuyện này, háo ra cả hai người các ngươi đã cấu kết với nhau, hảo cho một đôi cẩu nam nữ không biết liêm sỉ.” Diệp Thường Niên không thể làm gì được, liền xuất khẩu cuồng ngôn, nói ra những lời cực kỳ khó nghe, bách tính vây quanh xem náo nhiệt ngày càng nhiều, nghe lời nói của Diệp Thường Niên, không ít người nhỏ giọng nghị luận.

“Ta thấy ngươi thật không muốn sống nữa.” Hai mắt Triệu Tín Lương đỏ lên, nhắm ngay người Diệp Thường Niên đấm một phát, vừa đánh vừa cảnh cáo đám hán tử kia, “Các ngươi còn không mau cút đi, ở đây làm gì, không có việc gì làm hay sao mà đi theo ông ta đến đây gây sự, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ông ta so với các ngươi còn chạy nhanh hơn, ta chính là lo lắng cho các ngươi đấy.”

Nghe Triệu Tín Lương nói như vậy, có mấy người muốn rời đi, có điều Diệp Thường Niên vừa tránh mấy cú đánh của Triệu Tín Lương, vừa hô với mấy hán tử kia: “Đồ vô dụng, không phải lão tử đã trả cho các ngươi rất nhiều tiền sao, mau nghe theo lệnh ta đem đôi cẩu nam nữ này bắt lại, sau đó đập nát tú phường này cho ta mau.”

“Các huynh đệ chúng ta không thể làm người không có chữ tín được, đều lên cho ta” Hán tử dẫn đầu nâng cao giọng kích động những người khác, đám hán tử kia vừa nghe lệnh, đều lấy hết dũng khí, cầm mộc côn trong tay đẩy đám bách tính đang xem náo nhiệt xông về phái trước.

“Ta thấy các ngươi muốn chết rồi. ” Triệu Tín Lương dùng sức đẩy Diệp Thường Niên văng sang một bên, sau đó nắm tay Nhâm thị kéo nàng ra sau lưng mình, không để cho Nhâm thị nói thêm gì, vội vã nói, “Đừng nói gì nữa, theo sát bên cạnh ta.”

Tám, chín hán tử đồng loạt xông đến, giọng nói của Triệu Tín Lương bị tiếng mộc côn che lấp.

Thân thể Triệu Tín Lương rất khoẻ, lúc trước làm việc nông rất nhiều, khí lực đương nhiên rất lớn, dưới tình huống bị đám hán tử bao vây, hắn có thể đánh ngã hai gã hán tử, cũng lấy hai cây mộc côn từ trong tay họ, dùng đó đánh những hán tử còn lại.

Để bảo vệ Nhâm thị an toàn, Triệu Tín Lương thuận tay đưa mộc côn còn lại cho Nhâm thị, Nhâm thị cũng không phải là nữ nhân nhu nhược, nắm chặt mộc côn trong tay đứng ở sau lưng Triệu Tín Lương, nhắm ngay những hán tử vừa ngã mà đánh, có vài hán tử bị nàng đánh trúng vài cái.

Thế nhưng, hai người bọn họ dù liều mạng đánh xáp lá cà, nhưng vì lực lượng đơn bạc, mà lực lượng của đối phương lại hùng mạnh, chỉ trong chốc lát, Triệu Tín Lương rơi vào thế hạ phong.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)

“Ông chủ Triệu mau đi đi, chuyện ở đây không có liên quan đến ông chủ Triệu.” Nhâm thị gấp đến độ tranh thủ thời gian nói với Triệu Tín Lương, Diệp Thường Niên người điên này hôm nay đến đây, việc cực đoan gì ông ta cũng dám làm, sẽ không lo lắng hậu quả, nàng biết nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ sẽ xảy ra chuyện.

Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng xung quanh không có ai đứng ra giúp đỡ, đều là người sợ phiền phức, người bên trong tú phường càng không c1o ai có thể giúp được, tất cả đều là nữ tử.

Lúc A Bình khuyên Tề Uyển Dao xong liền xuống lầu, để bảo hộ Nhâm thị, bà lấy ra một cái khung thêu thật chắc, nhảy vào đánh nhau với đám hán tử.

Lúc này, Diệp Thường Niên nhe răng trợn mắt từ dưới đất đứng dậy, vỗ bụi bẩn dính trên quần áo xuống, nhịn không nổi trừng mắt nhìn Triệu Tín Lương

và Nhâm thị, trong lòng dần đắc ý.

Mặc kệ Nhâm thị khuyên như thế nào nhưng Triệu Tín Lương đều làm như không nghe thấy, từ đầu đến cuối chỉ biết việc phải làm là đem Nhâm thị bảo hộ sau lưng mình.

“Ngươi hãy bớt xen vào việc của người khác đi ngươi nghĩ rằng ta sẽ nhận tình cảm này của ngươi sao? Không nên tự mình đa tình, ta căn bản sẽ không vì ngươi giúp ta, mà sinh ra cảm kích với ngươi đâu.” Mềm không được, Nhâm thị cố ý nói cứng, mong muốn Triệu Tín Lương nghe được lời này sẽ tức giận mà rời đi.

Nhưng Triệu Tín Lương lại mắt điếc tai ngơ, ngược lại còn nhạy bén phát hiện một hán tử định đánh lén sau lưng Nhâm thị, không suy nghĩ lập tức vọt ra phái sau Nhâm thị, đỡ thay cho nàng một gậy.

Mặc dù không phải là vũ khí sắc bén, nhưng một gậy này đập trúng vào ngực, cũng làm cho Triệu Tín Lương đau đớn không thôi.

“Đánh, hung hăn đánh cho ta sau đó đập phá tú phường này.” Diệp Thường Niên ở một bên thấy vậy điên cuồng la hét, thỉnh thoảng còn vỗ tay bảo hay, những bách tính xung quanh xem náo nhiệt, cuối cùng có người nhịn không được, nhớ đến hai người Triệu Tín Lương và Nhâm thị đối với mọi người xung quanh đều tốt, buôn bán thành thật, liền dùng tay không xông vào giúp đỡ cả hai.

A Bình thấy có người hỗ trợ, liền hét lớn nói với những người xung quanh: “Mọi người hãy giúp một tay, không cầu mọi người giúp bọn ta đánh người, chỉ cần đem bọn họ kéo ra là được kẻo lại gây ra án mạng thì chết mất, đến lúc đó mọi người ở xung quanh xem náo nhiệt cũng khó thoát khỏi liên can.”

Bách tính vây quanh xem náo nhiệt nghe vậy cũng tản đi không ít, những người còn lại thấy có người nhảy vào trước, không nói gì, lập tức vén tay áo gia nhập trận chiến.

Triệu Tín Lương tuy bị thương nhẹ, nhưng tinh thần vẫn còn tốt, bên tai còn nghe thấy giọng nói của Nhâm thị có khuyên bảo, gào thét, còn có lo lắng kinh sợ.

Hắn chưa từng thấy nàng sợ như vậy… Nhưng ngay khi hắn đỡ cho nàng một gậy, nàng hoàn toàn hoảng loạn.

Tràng diện càng ngày càng hỗn loạn, cuối cùng không biết là ai, bỗng nhiên thừa dịp Triệu Tín Lương không chú ý thời, đánh một gậy vào sau ót hắn.

Cả người Triệu Tín Lương thoáng cái đã suýt ngã xuống đất, đầu ong ong không tỉnh táo, bên tai còn nghe thấy tiếng hò hét, hắn còn nghe thấy giọng nói không rõ của Nhâm thị...

Nhưng hắn bắt buộc mình phải đứng thẳng dậy, không cho mình ngã xuống, bằng không, hắn không biết Nhâm thị sẽ hoảng loạn ra sao đây.

“Tất cả mau dừng tay lại cho ta, quan sai đến đây.” Ở trong đám người giọng nói của Triệu Tương Nghi vang lên, một tiếng thứ nhất, rồi đến tiếng thứ hai, lời nói giống vậy từ trong đám người truyền đến, khiến cho những người khác sợ hãi.

A Bình kích động ném cái khung thêu đi, mắt mong chờ mãi đến khi nhìn thấy Triệu Hữu Căn dẫn đầu một đội nha sai chạy đến, chờ lúc bọn họ đến rồi, A Bình cuối cùng hô to, “Mau cứu người, bọn họ đến đây náo loạn, đánh người xong còn muốn phá tú phường nhà ta, thanh thiên đại lão gia, mau cứu bọn ta với.”

Chờ đám người Triệu Hữu Căn đến, những người còn lại nhất thời luống cuống, không chờ Triệu Hữu Căn lên tiếng, đám tráng hán này đã đem mộc côn ném xuống đất hết, trận đấu kịch liệt lúc nãy đột nhiên ngừng lại, mọi người đẩy nhau, bầu không khí dần yến ắng, mãi cho đến khi….

Lặng ngắt như tờ.

Nhâm thị khóc đỏ hai mắt, dùng hết sức đỡ Triệu Tín Lương sau khi bị thương thần chí không rõ, Triệu Tương Nghi lúc này mới phát hiện phụ thân bị thương, vội vàng chạy đến, lớn tiếng gọi: “Đã xảy ra chuyện gì.”

Lúc Triệu Tương Nghi thấy tình huống không ổn, lập tức chạy nhanh đến Thiên Hi Lâu tìm phụ thân cầu cứu, phụ thân vừa nghe đã vội vã chạy đến Như Ý phường, Triệu Tương Nghi lại sợ xảy ra chuyện lớn, cũng vì an toàn nên chạy đến nha môn tìm Triệu Hữu Căn

Sao tách ra chưa lâu mà phụ thân lại xảy ra chuyện rồi?

“Mau đỡ vào trong.” Triệu Hữu Căn có chút hoảng, Triệu Tín Lương là đại ca của y, bây giờ đại ca xảy ra chuyện, trong lòng y cũng không có dễ chịu gì mấy, “Bà, mau nhanh đi tìm đại phu.” Y nói với A Bình.

Diệp Thường Niên thấy tình hình không ổn, muốn chạy trốn, nhưng hai chân ông ta còn chưa bước nửa bước đã bị hai nha sai mà Triệu Hữu Căn phái đến bắt giữ.

“Ngươi là đầu sỏ khơi mào chuyện này đúng không? Thế nào, đánh người ta bị thương xong rồi còn muốn chạy ư, nói cho ngươi biết nếu đại ca ta mà có mệnh hệ nào, ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi.” Triệu Hữu Căn trừng mắt nhìn Diệp Thường Niên, y một thân mặc quan phục

, lúc nói lời này không giận mà uy.

Triệu Bộ đầu, ngài hiểu lầm...Chuyện căn bản không có giống như ngài đã thấy đâu, là bọn hắn đến đây gây chuyện, ta cái gì cũng không có làm nha...” Diệp Thường Niên thấy tình hình không ổn lập tức chối bay trách nhiệm, chỉ vào mấy hán tử cầm đầu hàm ý đổ tội lên người hắn ta, còn chỉ tay vào hán tử vừa nãy đả thương Triệu Tín Lương, “Không tin ngài nhìn đi, ta không có bị thương, ta cũng là người bị hại.”

“Nói dối.” Triệu Hữu Căn căn bản không tin lời giải thích của Diệp Thường Niên, tính tình ông ta làm sao, Triệu Hữu Căn ít nhiều cũng biết.

Có điều không đợi Triệu Hữu Căn nói thêm, mấy hán tử kia liền tranh nhau nói: “Đồ vô tích sự, không phải ngươi thuê bọn ta đến đây đánh người, phá tú phường sao, còn có bạc ngươi trả cho bọn ta chính là chứng cớ, ngươi đừng mong thoát.”

“Đem bọn chúng bắt về nha môn cho ta.” Triệu Hữu Căn ra lệnh một tiếng, những nha sai khác nhanh chóng đem người bắt lại, đám hán tử thấy quan sai, tự mình cũng biết mình làm sai, chỉ nhẹ giọng cầu tình, nhưng Triệu Hữu Căn mảy may không quan tâm.

“Những người xem náo nhiệt mau giải tán cho ta.” Triệu Hữu Căn nhìn đám hán tử đã bị giải đi, thấy bách tính vẫn còn đứng xem náo nhiệt, không khỏi tức giận nói.

Đoàn người lập tức tản ra.

Chờ đám người tản đi hết, đám người Diệp Thường Niên đến gây chuyện đã bị nha sai bắt về nha môn.

Triệu Hữu Căn nhìn bóng lưng đi xa của họ, mới hồi thần lại, bước vào Như Ý phường, lúc này y thật lo lắng cho thương thế của Triệu Tín Lương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status