Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 191: Dự định của Trần Ông Thị


Edit: Thiên Âm

Triệu phủ bên này, đầu tiên là Triệu lão nhị mang đặc sản giao cho gia đinh, sau đó vội đi tìm Triệu Tín Lương nói chuyện.

Ai cũng nhìn thấy sắc mặt Triệu lão nhị có vẻ kỳ lạ, trong lòng không khỏi lo lắng, Phương thị đầu tiên là nghĩ đến Lý thị đang mang thai.

Chờ Triệu lão nhị kéo Triệu Tín Lương đến một nơi yên tĩnh, mới nói: “Đại ca, hôm nay ‘dai tẩu’ đến thôn.”

“Hả? Gì chứ, đại tẩu đệ từ sáng giờ đều ở trong phủ đâu có xuất môn.” Triệu Tín Lương nghe hai tiếng “Đại tẩu” phản ứng đầu tiên là nghĩ đến Nhâm thị.

Triệu lão nhị lập tức xua tay, cuống cuồng nói: “Không phải, ‘đại tẩu’ mà đệ nói chính là Lã Phượng Hoa kia. “

Giống như bị người ta đâm vào tim, đau đến phát điên, thở không nổi. Triệu Tín Lương mở to hai mắt nhìn nhị đệ mình, hai tay run nhẹ nắm chặt thành quyền.

“Nàng ta đến đó làm gì?” Giọng nói Triệu Tín Lương băng lãnh cực điểm, lâu rồi không nhắc đến Lã thị, bây giờ đột nhiên có tin tức của bà ta, có vẻ đột ngột.

“Đệ cũng không biết nữa, chỉ biết là lúc sáng sớm đệ nghe mọi người trong thôn đều bàn luận, hỏi kỹ, mới biết Lã Phượng Hoa đến, bọn họ đều xác định người ngồi trên xe ngựa chính là Lã Phượng Hoa, không có sai” Triệu lão nhị chắc chắn nói, sau đó phi một cái, “Phi, cũng không biết nàng ta quay lại làm gì, chẳng lẽ sống trong nhung lụa quá mức sung sướng rồi, nên nghĩ là quay về xem cả nhà chúng ta sống vất vả ra sao ư? Hừ, đáng tiếc nàng ta nghĩ lầm rồi, chúng ta bây giờ sống rất tốt.”

“Đệ thấy nàng ta sao?” Triệu Tín Lương thở một hơi nặng nề, sau đó hơi buông lỏng nắm tay.

Triệu lão nhị lắc đầu, biểu tình so với Triệu Tín Lương còn tức giận hơn: “Lúc đó đệ úuống ruộng tưới nước cho mấy loại dược liệu mà Tương Nghi trồng, nên bỏ lỡ. Nếu như bị đệ bắt gặp, không phải nói đệ sẽ đánh cho nàng ta một trận.”

“Được rồi, chúng ta quay lại đại sảnh dùng cơm, mọi người đang chờ.” Triệu Tín Lương khoát khoát tay, một mình đi trước.

Triệu lão nhị thấy thái độ của đại ca quá mức lạnh nhạt, cũng không hiểu là vì sao, nhưng đây là chuyện riêng của đại ca, hắn không thể xen vào.,

Chờ hai người quay lại, Nhâm thị cùng bọn nha hoàn đã bày xong bàn tiệc, Phương thị lo lắng hỏi: “Lão nhị, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Nương, không có việc gì, chúng ta ăn cơm đi, Nhị đệ khó có khi đến đây.” Triệu Tín Lương giành trả lời trước, hắn nghĩ đến cuộc sống cả nhà bây giờ rất mỹ mãn, không thể để chuyện Lã Phượng Hoa làm mọi người mất hứng, như vậy sẽ làm cuộc sống của mọi người bị nhiễu loạn.

Vì để cho bầu không khí bình thường lại, Triệu Tương Nghi liền bắt đầu kể chuyện: “Mọi người biết không, ca ca quả thật rất phong độ, không người nào cưỡng lại được, già trẻ cũng không tha.”

“Tiểu nha đầu này, nói bậy gì vậy, học ai n1oi thế.” Triệu lão gia tử cười chê Triệu Tương Nghi

Triệu Tương Nghi thè lưỡi, rồi nói tiếp: “Cháu nói thật mà, hôm nay cháu đến hiệu thuốc tìm ca ca, thấy một vị mỹ mạo phu nhân đứng trong hei65u thuốc không nhúc nhích, tầm mắt không rời khỏi trên người ca ca.”

“Ăn cơm của muội đi...” Triệu Hoằng Lâm nhỏ giọng nhắc nhở.

Nhâm thị cười khanh khách nhìn Triệu Tín Lương nói: “Thiếp đã nói mà, Hoằng Lâm phong độ tuấn nhã, có khí khái nam nhi.” Thấy sắc mặt Triệu Tín Lương không được tốt, như đang suy nghĩ chuyện gì, Nhâm thị lo lắng khẽ đẩy hắn, “Chàng làm sao vậy? Có tâm sự à?”

Triệu Tín Lương lập tức phục hồi tinh thần, lại lắc đầu: “Ăn, ăn thôi.”

Nhưng trong đầu là câu nói Triệu Tương Nghi vừa nói, nếu đoán không sai, phụ nhân kia nhất định là Lã thị

Nàng ta cư nhiên còn có mặt mũi tiếp cận bọn nhỏ, hắn mặc kệ, nếu như nàng ta muốn phá hoại cuộc sống an bình nay, hắn sẽ không cho phép.

Những ngày tiếp theo, Triệu Tín Lương luôn lo lắng đề phòng, rất sợ Lã thị tìm tới, nháo cho cả nhà họ không yên.

Nhưng chẳng biết tại sao, mấy ngày nay gió êm sóng lặng, một chút chuyện cũng không xảy ra, lâu ngày, Triệu Tín Lương cũng thả lỏng, dần quên đi việc này.

Qua bốn, năm trận tuyết, mọi người trong Triệu gia bắt đầu đón đêm trừ tịch – đêm 30.

Người ở nhị phòng và tam phòng đều đến, bụng Lý thị đã lớn hơn, ngại vì trận xung đột lần trước, cho nên Lý thị không muốn gặp người tam phòng, chỉ tìm Triệu Nguyệt Cầm nói chuyện trong việc nhà.

Triệu lão tam và Lục thị thì lúng túng, có điều những người còn lại cũng không phải không cho hai người họ mặt mũi, chỉ là hai người họ chột dạ mà thôi.

Một năm rồi lại một năm, đêm trừ tịch năm ngoái giống như xảy ra vào hôm qua, trừ tịch năm nay cũng đến.

Triệu Tương Nghi và mấy đứa trẻ cùng đốt pháo hoa chơi đùa, bầu không khí vui vẻ của bọn trẻ đem bầu không khí căng thẳng trong nhà dung hoà lại.

Nhâm thị đứng dưới gốc cây mai nhìn mấy hài tử mà cười, Triệu Tín Lương bỗng nhiên từ phía sau ôm nàng, dưới bóng đêm, hai người cứ vậy mà tình chàng ý thiếp.

Nhâm thị hơi tránh né một chút, hai gò má đỏ bừng, may là trời tối nên không bị mọi người phát hiện.

“Chàng làm cái gì vậy, bọn nha hoàn kìa.” Nhâm thị cực kỳ ngượng ngùng nói.

“Ta vui vẻ.” Triệu Tín Lương uống một chút rượu, cười đến vẻ mặt xán lạn, bắt lấy hai tay Nhâm thị,, nụ cười vẫn không giảm, “Nào, có chuyện này ta định nói cho nàng nghe.”

“Hử? Chàng nói đi.” Nhâm thị sẵn sàng lắng nghe

“Lần trước khi lão nhị lên trấn, thật ra là tìm ta để nói chuyện của Lã Phượng Hoa…” Hắn nói với Nhâm thị, là nói khuê danh của Lã thị, lúc này Nhâm thị biết Triệu Tín Lương là đang nói ai rồi, buồn bực một chút, cuối cùng không thể nào giấu được chút kinh ngạc trong mắt.

“Nàng ta có về thôn, sau đó chạy lên trấn, lần trước Tương Nghi nói có một phụ nhân nhìn chằm chằm vào Hoằng Lâm, ta sợ là Lã Phượng Hoa.” Triệu Tín Lương không cười nữa mà đón gió lạnh, đón gió lạnh, cảm giác say hình như vơi bớt. Xoang mũi ngửi thấy mùi thơm hoa mai trên người Nhâm thị.

“Tại sao có thể như vậy? Nàng ta muốn làm cái gì?” Nhâm thị có chút lo lắng, nàng nhíu mày, “Chúng ta làm gì bây giờ?”

“Chớ cau mày.” Triệu Tín Lương xoa vất nhăn trên trán Nhâm thị, “Ta nói cho nàng việc này, không phải để nàng lo lắng, ta đã suy nghĩ thật lâu, vốn là muốn giấu nàng, nhưng sau lại suy nghĩ một chút, cảm thấy vợ chồng chúng ta nên thành thật với nhau, hơn nữa từ sau ngày đó Lã Phượng Hoa không có bất cứ hành động nào hết, nên ta muốn sớm cho nàng biết, nàng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, miễn cho đến lúc đó lại luống cuống tay chân.”

“Ừ, chỉ là khi biết được chuyện này, có chút ngạc nhiên.” Nhâm thị gật đầu.

Đêm đã khuya, vào đêm trừ tịch khói lửa đoàn tụ thổi lên trời, mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhau, trên mặt ai nấy đều mang nụ cười thoả mãn.

(bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Tháng giêng, Triệu gia bận rộn thăm họ hàng, gặp bạn bè, mỗi ngày đều bận rộn, Lã thị từ dạo đó không thấy xuất hiện trước mặt người Triệu gia nữa, vì thế Triệu Tín Lương và Nhâm thị tạm thời an tâm.

Đang lúc Triệu gia sống trong an bình vui vẻ, thì ở Bùi gia tại huyện Giang Ninh, gặp một chút rắc rối nhỏ.

Theo lệ cũ, mùng tám tháng giêng, một nhà Trần Ông Thị sẽ từ kinh thành đến Bùi gia chúc tết, nhưng tháng giêng năm nay, ba người Trần gia lại đến sớm hơn, mùng bốn tháng giêng đã đến huyện Giang Ninh, hơn nữa còn ở lại lâu hơn bình thường.

Vốn là không có gì, Bùi gia có viện tử để cho một nàh ba nừười họ ở, chỉ là vấn đề lại nhắm vào chuyện chung thân đại sự của Bùi Tử Quân, Trần Ông Thị hình như không kiềm chế được.

Bà ta thừa dịp mừng tết, tâm tình mọi người vui vẻ, liền lôi kéo thân tỷ Ông thị nói ra suy nghĩ của mình.

“Tỷ tỷ, tỷ xem, Vi nhi và Tử Quân là thanh mai từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nhìn rất xứng đôi, phu gia muội là sĩ, phu gia tỷ lại là thương, sĩ thương thông gai với nhau, không phải có lợi lắm ư? Tỷ rốt cuộc còn do dự cái gì? Tỷ thương Vi Nhi từ khi nó còn nhỏ, chẳng lẽ tỷ không muốn Vi nhi vĩnh viễn làm bạn cạnh tỷ sao?” Trần Ông Thị không ngờ đến lúc này tỷ tỷ mình còn do dự như thế, thực sự làm bà ta nóng lòng.

“Như vậy thân càng thêm thân, không tốt ư, sao tỷ tỷ cứ do dự mãi thế?” Trần Ông Thị có chút nóng nảy, “Tử Quân, muội nhìn thằng bé lớn lên từ khi nó còn nhỏ, nên muội mới quyết định ra chủ ý này, tỷ tỷ còn do dự như vậy, chẳng lẽ nghĩ rằng Vi nhi nhà muội không xứng với Tử Quân?”

“Muội nói gì vậy, tính tình nóng nảy thế.”.” Ông Thị rốt cục đã mở miệng, tính tình bà khác hoàn toàn với Trần Ông Thị,dịu dàng hòa khí, làm việc đều quan tâm đến chất lượng, đâu vào đấy.

“Tỷ cũng không nói gì, muội lại suy nghĩ lung tung nói mấy lời chẳng lọt tai tí nào.” Ông Thị cười cười, rồi nói tiếp, “Vi nhi là con gái nhà quan, có nói cũng là phải nói Tử Quân nhà tỷ không xứng với Vi Nhi, tỷ nào coi thường Vi Nhi? Chỉ là việc này không nên gấp gáp, bọn nhỏ vẫn còn nhỏ….”

“Không nhỏ, không nhỏ, bọn nhỏ năm nay đã mười một, tỷ tỷ không phải là khi mười một, mười hai tuổi đã được định thân với tỷ phu sao? Muội thì khi mười ba tuổi được định thân cùng với đại nhân nhà muội, sau đó rất nhanh thành hôn, thời gian trôi qua rất nhanh. Tỷ tỷ, tỷ nghĩ lại đi, nhân dịp nào đem cửa hôn sự này định xuống, trưởng bối hai nhà chúng ta cũng an tâm, nếu cứ kéo dài, có thể gặp nhiều biến cố lắm. Bây giờ có không ít quan to quyền quý đến nhà muội cầu hôn, nhưng muội chỉ xem trọng Tử Quân, cho nên không có đáp ứng, mà khéo léo từ chối đấy.”

“Như vậy là đắc tội với nhiều người rồi.” Ông Thị nhíu mày, bình tĩnh nói, “Vi Nhi, đứa nhỏ này rất tốt, không có di truyền cái tính nóng nảy của muội.”

“Tỷ lại đem muội ra làm trò cười.” Trần Ông Thị cười bưng chén trà lên, mở nắp trà thổi, vừa định uống một ngụm, lại nghe Ông thị nói.

“Thế nhưng, Tử Quân và Vi Nhi tuy cùng nhau lớn lên, nhưng tỷ luôn cảm thấy hai đứa nó ngoại trừ tình cảm thân nhân không có chút tình cảm nam nữ nào, Tử Quân là con trai tỷ, tỷ hiểu quá rồi, bằng trực giác của tỷ mà nói, tỷ nghĩ Tử Quân đối với Vi Nhi không có chút tình cảm nào. Muội lại miễn cưỡng đính hôn cho hai đứa nó, tỷ sợ hai đứa không thoải mái.”

“Tỷ tỷ, tỷ lo lắng quá rồi, Tử Quân năm nay mới mười một, thì biết cái gì là tình yêu nam nữ? Đối với Vi nhi không có tình cảm là chuyện bình thường. Chỉ cần hai đứa kết hôn, tình cảm thì sau này dần vun đắp, tỷ hãy tin lời muội nói. Hơn nữa, phu thê đều là miễn cưỡng kết hôn, nhưng sau khi thành hôn tình cảm mới bồi dưỡng, thì có là gì đâu?” Trần Ông Thị để chén trà xuống, bắt đầu khuyên. (J: ý nghĩ của những kẻ tự cho là đúng.)

Nói thật, Ông Thị đối với việc thân càng thêm thân này thì thấy đây là việc vui chứ không đặc biệt mưu cầu danh lợi, thứ nhất Bùi Tử Quân vẫn còn nhỏ, nên bà không muốn gây áp lực lớn cho con trai, như vậy quá tàn nhẫn, bản thân thằng bé đã mang gánh nặng trên lưng. Thứ hai, theo lời muội muội nói, tuy rằng bà nhìn Trần Vi và con trai lớn lên cùng nhau, nhưng trực giác nói, hai đứa nhỏ này không hợp nhau, căn bản không có tình cảm nam nữ nào từ hai đứa nhỏ, tình cảm của Tử Quân đối với Trần Vi giống như với Mẫn Nhu, là tình huynh muội sao có thể lại là tình yêu nam nữ?

Nếu cứng rắn ghép đôi hai đứa, sợ rằng vợ chồng ngày sau bất hoà.

So sánh với thế lực Trần gia, Ông Thị coi trọng nhất chính là cảm thụ của con trai, bà chỉ hy vọng con mình có thể bình an trưởng thành, có trở thành long phương hay không cũng không sao, quan trọng là … Bọn nhỏ sống lương thiện, biết quan tâm người khác.

“Việc này hãy nói sau, đang tháng giêng, nói chuyện này không tốt.” Ông Thị uyển chuyển cự tuyệt Trần Ông Thị.

Trần Ông Thị không nghe, cũng không từ bỏ, thấy thế trái tim như treo trên cao, cầm lấy tay tỷ tỷ bắt đầu khóc lóc: “Muội xin nói thật với tỷ, đại nhân nàh muội giữ chức lớn, nhưng thế lực dần suy yếu, muội cũng biết quan trường đầy mưu mô, thật sự không muốn gả Vi nhi cho nhà quan lại, muội không muốn con bé phải giống muội suốt ngày lo sợ, đây chỉ là vinh quang nhất thời.”

“Trần đại nhân xảy ra chuyện gì sao?” Ông Thị kinh hãi, vội cắt đứt lời nói của Trần Ông Thị.

Sắc mặt Trần Ông Thị trầm xuống, không còn vui sướng như lúc nãy: “Muội vốn không nói, bởi vì nói sẽ làm tỷ thêm phiền não…Một năm trước, chức quan đại nhân nhà muội bắt đầu dao động. Cụ thể như thế nào muội cũng không biết, có điều hình như là do đại nhân nhà muội không phục tể tướng đương triều, không có giống mấy quan viên khác xu nịnh tể tướng, nên đại nhân nhà muội thế lực suy yếu, trong triều bị người ta khi dễ…Đại nhân nhà muội đoán, trễ nhất là mùa xuân năm sau, có thể bị cách chức, ngay sau đó sẽ đuổi về quê, như vậy cả nhà có thể bình an sống qua ngày, rời xa phân tranh triều đình….”

“Cho nên muội muốn, Vi nhi không gả vào gai đình nhà quan, nếu không sẽ lo sợ suốt ngày, không bằng sớm định một mối hôn sự tốt cho Vi nhi. Chọn Tử Quân nhà tỷ thì không còn gì tốt hơn, tài lựa nhà tỷ hùng hậu, lại không dính vào quan trường, Tử Quân lại tài năng, đến lúc đó Vi nhi nhà muội có thể bình an mà sống, muội chỉ mong con bé có thể bình an mà thôi, không trông mong con bé bay lên cao thành phượng hoàng”

“Chuyện triều đình, phụ nhân như tỷ không biết gì, nhưng ý của muội tỷ hiểu.” Ông Thị nghe xong, suy nghĩ nói, “Thế nhưng, chuyện nữ nhi tình trường, tỷ không muốn miễn cưỡng con trai mình, trừ phi nó chạy đến trước mặt tỷ mà nói không phải Vi nhi thì không cưới, bằng không, tỷ sẽ không đem việc này định xuống. Hơn nữa chờ hai đứa lớn lên, hiểu chuyện, không chừng còn hợp ý nhau, đến lúc đó cho … hai đứa nó định hôn, như vậy là ổn thoả. Muội cũng biết, danh dự của nữ nhi rất quan trọng, lúc này mà định hôn, ngày sau hối hận, thì hỏi Vi nhi sao có thể lấy người khác?”

Mặc dù Ông Thị nói xong rất có đạo lý, nhưng Trần Ông Thị như trước có chút mất hứng: “Chuyện sau này cũng đâu thể nào biết, không chừng, Tử Quân lại bị một nữ nhân bên ngoài dụ dỗ, nhất thời thay đổi tâm ý chưa biết chừng.”

“Tử Quân nhà tỷ, là người không có mắt nhìn người? Sau này nó nhìn trúng cô nương nhà nào, thì nhất định là trong trăm người chỉ có một, có thắp đèn lồng cũng tìm không ra một cô nương tốt thế.” Ông Thị có chút tức giận với cách nói của muội muội, vì vậy giọng nói cũng không còn ôn hoà nữa.

Trần Ông Thị không muốn vì việc này mà khiến tỷ tỷ tức giận, dù sao nhà bà ta sau này phải dựa vào bùi gia. Nghĩ thế, Trần Ông Thị thầm cười, đều nói làm quan là quyền cao chức trọng, thương nhân thấp hơn bọn họ một bậc, nào ai có thể thể hiểu sâu xa bên trong….

Chỉ có bà ta đứng giữa mới có thể hiểu, làm quan cũng chỉ là một lúc toả sáng, nói không chừng hôm nay ngươi thăng quan tiến chức, ngày mai lại gặp tai ương tù ngục, thậm chí mất mạng, sống hay chết, chỉ dựa vào lời nói của thánh thượng. Đại vị của thương nhân tuy không bằng nhà quan, nhưng lại ổn định, mọi việc mình làm chủ, hơn nữa tài lực hùng hậu, cuộc sống xa hoa này bọn họ cũng trải qua?

Đây cũng là nguyên nhân bà ta muốn gả con gái cho Bùi Tử Quân

Biết rõ, tài lực hùng hậu, bà bà [mẹ chồng] hiền lành, bàn về các mặt, bùi gai al2 ứng cử viên tốt nhất

Chỉ là Ông Thị do dự khiến bà ta nôn nóng, xem ra muốn cho hai nhỏ đến với nhau, còn phải đi qua một con đường gập ghềnh nữa, xuống tay với trưởng bối không được, thì xuống tay với đứa nhỏ là được rồi.

Bà không tin với tướng mạo của con gái mà không thể khiến Bùi Tử Quân động lòng?

Thời gian còn nhiều, hai đứa còn nhỏ, chỉ cần có thời gian và cơ hội để bọn nhỏ thân cận với nhau, nói không chừng sẽ chuyển biến tốt.

Nghĩ như vậy, Trần Ông Thị an định trong lòng không ít, sau đó bắt đầu thân mật với tỷ tỷ Ông Thị không ít.

Chỉ là Trần gia ở huyện Giang Ninh lâu như vậy, khiến Bùi Tử Quân buồn khổ vô cùng, vốn hắn và Trần Vi gặp nhau là chuyện bình thường, nhưng có Trần Ông Thị ra sức tác hợp, lại làm cho Bùi Tử Quân ở mỗi một lần gặp Trần Vi đều không được tự nhiên.

Trần Vi cũng có cảm giác như Bùi Tử Quân, nàng chỉ xem Bùi Tử Quân là ca ca, cũng không có tâm tư gì khác, cho nên rất mẫn cảm với hành động của mẫu thân, hành động của bà khiến Trần Vi rất là xấu hổ.

Hai người phiền muộn không ít, rốt cuộc nói thẳng với nhau, để vị kia bớt xen vào phải đóng kịch,sau khi đạt thành hiệp nghị, lời nói cử chỉ cũng nhẹ nhàng rất nhiều, bởi vì trước mặt người khác, bọn họ luôn ăn ý phối hợp rất mệt nhọc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status