Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 202: Năm năm sau


Edit: Thiên Âm

Năm năm sau, Triệu phủ, trấn Thanh Hà.

“Tiểu thư đã dậy chưa?” Bích Văn đã sớm phân phó người đi chuẩn bị xong đồ dùng rửa mặt, chỉ chờ Triệu Tương Nghi tỉnh lại.

Nha hoàn A Chu hai năm trước mới vào phủ vội vàng khoát khoát tay, nhỏ giọng nói: “Còn chưa có tỉnh, chúng ta đợi thêm chút đi, tối qua tiểu thư ngủ muộn, để cho tiểu thư ngủ nhiều thêm chút”

“Vậy ngươi đến trù phòng bên kia xem Hà mụ chuẩn bị được thế nào, hôm qua tiểu thư nói muốn ăn bánh hao đào.” Bích Văn lại phân phó a Chu, a Chu đáp một tiếng, cười hì hì xoay người đi.

Một lát sau, trong phòng có động tĩnh.

Thiếu nữ chưa tỉnh ngủ, đang lười biếng nằm ở trên giường, nhỏ giọng lầu bầu, nửa tỉnh nửa mơ nhìn xung quanh phòng, tầm mắt rơi vào cành hao đào mới hái đặt trên bàn, đôi môi cánh đào mở ra: “Đúng là chỉ có Bích Văn hiểu ta mà thôi, ta mới nói lần thứ nhất, đã nhớ rồi.”

“Tiểu thư, ngài đã tỉnh chưa?” Ngoài mành truyền đến giọng nói của Bích Văn.

Triệu Tương Nghi duỗi lưng, ngáp nói: “Ừ, ngươi vào đi.” Tối qua cùng ca ca Triệu Hoằng Lâm ngồi hàn huyên một đêm, ngủ cũng không đủ.

Bích Văn dẫn tiểu nha hoàn bước vào phòng ngủ, thấy Triệu Tương Nghi đã tỉnh dậy ngồi trên giường, cười khanh khách, dịu dàng nói: “Tiểu thư nếu là còn chưa ngủ đủ, sao không ngủ thêm chút đi?”

Triệu Tương Nghi ngáp cả ngày, nhưng nhắm mắt lại cũng không còn buồn ngủ nữa, chẳng qua là cảm thấy thân thể uể oải, hẳn là do mới tỉnh, cho nên lắc lắc đầu nói: “Thôi, dậy thôi.”

Dứt lời, nàng vén một góc chăn lên, ngồi thẳng người, chờ tiểu nha hoàn đưa nước súc miệng.

Rừa mặt xong, nàng ngồi trước bàn trang điểm chờ Bích Văn trang điểm cho, Bích Văn có đôi tay khéo léo, mặc dù Triệu Tương Nghi không muốn mình đắm sâu vào, hưởng thụ sự phục vụ của người khác, thế nhưng mấy năm qua, Bích Văn đối với nàng luôn cẩn thận chăm sóc đã sớm chiếm được lòng tin của nàng, cho nên nàng tuỳ ý để cho Bích Văn trang điểm.

“Nô tỳ thấy trời quang đãng, lại ấm áp, tiểu thư đổi váy xuân đi? Mặc áo ấm lâu rồi, nên thay đổi quần áo.” Bích Văn mỉm cười giúp Triệu Tương Nghi mặc một tầng áo mỏng, lúc nhìn tủ quần áo, liền đề nghị.

Triệu Tương Nghi nghe lời Bích Văn nói, liếc qua tủ quần áo, sau đó gật đầu: “Ừ, ta mặc ấy bộ áo đông này lâu quá, hôm nay đổi một bộ váy xuân đi, hôm qua ta mặc áo khoác mới, nóng không chịu nổi.”

“Vâng, là nô tỳ sai sót.” Bích Văn gật đầu, xoay người đến tủ quần áo ấy một bộ y phục mùa xuân.

Đang định giúp Triệu Tương Nghi mặc, lại nghe thấy A Chu đang dọn giường của Triệu Tương Nghi kêu to: “Nha, chúc mừng tiểu thư.”

Triệu Tương Nghi nhướng mày, không biết nha đầu A Chu này làm gì mà hô to.

Đang lúc nàng nghi ngờ, Bích văn đột nhiên xoay người nhìn Triệu Tương Nghi cười,”Chúc mừng tiểu thư, là quỳ thủy, từ hôm nay trở đi ngài sẽ trở thành người lớn.”

Triệu Tương Nghi vòng qua người Bích Văn, thấy nệm giường vốn trắng noãn, bây giờ có vài đoá hoa mai đỏ tươi….Đó là.

Nha, vậy mà cũng không phát hiện ra kỳ kinh nguyệt?

Chả trách sáng nay mới thức dậy đã thấy uể oải, ra là do chuyện này.

Thấy trên mặt Triệu Tương Nghi không chút nào hưng phấn hay thẹn thùng nào, Bích văn thấy có chút buồn cười, tiến lên mấy bước hỏi Triệu Tương Nghi: “Tiểu thư? Ngài đang suy nghĩ gì đấy?”

“A, không có gì, mau dọn sách cái đó đi.” Triệu Tương Nghi thuận tay chỉ chỉ.

A Chu đáp lời, khom lưng bắt đầu thu dọn đệm giường, B1ich Văn cao hứng bảo một tiểu nha hoàn đi thông báo tất cả viện tử, Triệu Tương Nghi thấy thế vội vàng kéo Bích Văn lại: “Thông báo cho lão phu nhân và phu nhân là được.”

Bích Văn mím môi cười cười, lòng nói giờ mới biết xấu hổ à?

Thật ra thì Triệu Tương Nghi không phải là xấu hổ...... Cô gái đến tuổi sẽ có kinh nguyệt là chuyện bình thường, nàng cũng không phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện...... Chẳng qua là, lần này không có dấu hiệu nào lại đột nhiên tới, khiến nàng buồn bực không thôi, nói thật ra, mình ở cái thời không này mấy năm rồi, lại quên đi chuyện này.

Chờ Phương thị, Nhâm thị biết tin tức này, có thể nói là mừng đến nỗi khó hình dung được, sau khi bei61t tin tức lập tức chạy đến Trầm Tiêu viện của Triệu Tương Nghi

Hai người vừa đến đúng lúc Triệu Tương Nghi đẩy cửa ra ngoài.

Thấy dưới ánh nắng ban mai, một người mặc bộ quần áo màu đỏ tay ngắn, bên trên thêu hoa mẫu đơn, thiếu nữ xinh đẹp đứng trước cửa phòng đón gió.

Mái tóc đen ôm trọn vầng trán no đủ, mắt hạnh kiều tiếu bởi vì ánh mặt trời mà khẽ nheo lại, hơn nữa là tư thái kiều mỵ, dưới sống mũi cao, là môi đỏ mọng, môi hình trái tim tràn đầy mị hoặc, hơi hơi mở ra, đã nói người thiếu nữ này là người rất xinh đẹp.

Nàng búi tóc hoa đào, búi tóc xinh đẹp được cố định bởi cây trâm ưu nhã, hai bên tóc mai thả tự do, rất tự nhiên rủ xuống trước ngực nàng, gió nhẹ nhàng lay động, tay áo nhẹ nhàng bay lên.

Nhâm thị ngơ ngác nhìn thiếu nữ đã tưởng thành,cười nói: “Tương Nghi của chúng ta đã lớn rồi, ngày xưa không cảm thấy, hôm nay nhìn lại, thật sự có một loại cảm giác đã mấy đời.”

“Mẫu thân, bà nội, hai người tới rồi”Triệu Tương Nghi vui vẻ bước mấy bước, lại gần Nhâm thị làm nũng.

Phương thị dịu dàng sờ sờ búi tóc của Triệu Tương Nghi, ôn hoà nói: “Haizz, cháu gái bảo bối của bà đã trở thành người lớn rồi, bà nội rất cao hứng”

“Bụng có đau không? Đầu có choáng váng?” Nhâm thị lo lắng hỏi Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi lắc đầu: “Một chút đau hay khó chịu cũng không có, nếu không phải buổi sáng A Chu phát hiện trên đệm có vết máu, con cũng không biết mình cái kia......”

“Ơ, còn xấu hổ đấy.” Nhâm thị trêu ghẹo Triệu Tương Nghi.

“Đều do bà nội và mẫu thân chăm sóc con rất tốt, trước kia đại phu chẩn mạch cho con,còn khen con rất khoẻ.” Triệu Tương Nghi nói.

Phương thị thấy thế, dặn dò mấy người làm trong viện: “Mấy ngày nay các ngươi cần phải cẩn thận chăm sóc Tương Nghi, đừng để con bé chạm vào nước lạnh, càng không được để cho con bé ăn ấy món lạnh, cay, cho dù có yêu cầu, cũng là không đồng ý, con gái vào mấy ngày này phải cẩn thận, nhất định phải bảo vệ tốt.”

Người làm nhất nhất ghi nhớ, hướng Phương thị dã một tiếng.

“Ai, xem ra lại phải ăn mấy món nhẹ rồi.” Triệu Tương Nghi nhíu mày cố ý than thở.

“Đừng có cau mày, con nhỏ mà cứ làm như mình đã lớn lắm rồi.” Nhâm thị vuốt mi tâm của Triệu Tương Nghi cười nói.

“Gì chứ, mẫu thân và bà nội mới nãy không phải nói con trưởng thành trở thành người lớn rồi sao.” TTriệu Tương Nghi lợi dụng sơ hở nói.

Nhâm thị lại hì hì một tiếng, sau còn nói: “Ở trong mắt trưởng bối bọn ta, con vĩnh viễn cũng chỉ là đứa bé.” Dứt lời, giống như nhớ tới chuyện gì, “A, đúng rồi, hôm nay tiểu cô sẽ đến đây, nương nhận được tin tức, tối qua thấy con và Hoằng Lâm nói chuyện hăng say, nên không có nói với con.”

“Thật không? Ai nha, đã lâu không thấy cô cô rồi, không biết cô cô gần đây như thế nào.” Triệu Tương Nghi cao hứng cười nói, “Nha đầu Mẫn Mẫn kia không biết có sống tốt không nữa.”

“Khẳng định rất tốt, ta thấy con rể Lý đối xử ới con bé tốt lắm, khí sắc bây giờ đã tốt hơn nhiều.” Phương thị thoả mãn nói, giờ tốt rồi, cuộc sống của đại phòng nhị phòng ngày càng tốt hơn, nhất là đại phòng bên này, môn hộ khổng lồ quả thật có thể xưng là đại hộ.

Tam Phòng mặc dù vẫn như cũ, nhưng ít nhất cũng ít thấy đám ngời đó cũng tiết kiệm không ít tâm tư, mấy năm qua cũng không có thêm phiền phức nào, có thể duy trì như vậy, Phương thị đã đủ hài lòng.

Hiện tại để cho Phương thị cao hứng còn là Triệu Nguyệt Cầm, đứa nhỏ này.

Hai năm trước nàng lấy người chồng bây giờ là Lý Đằng Dương, Lý Đằng Dương là một tú tài, có điều trong nhà có đại gia nghiệp, trên phương diện làm ăn có hợp tác với Triệu Tín Lương

Lần thứ nhất tình cờ gặp mặt, đã nhìn trúng Triệu Nguyệt Cầm, sau lại biết Triệu Nguyệt Cầm có một hài tử, cũng không để ý, muốn cưới làm vợ. Trước sự theo đuổi lãng mạn của Lý Đằng Dương,Triệu Nguyệt Cầm một lần nữa động tâm.

Lý Đằng dương phía trên không còn cha mẹ, nhưng vẫn còn một bà nội, lão phu nhân để ý Triệu Nguyệt Cầm đã gả qua một lần, hơn nữa còn mang theo một hài tử, cảm thấy không ứng ới người chưa kết hôn như cháu trai Lý Đàng Dương. Tình cảm của hai người trải qua bao nhiêu thăng trầm, cuối cùng thành chánh quả.

Vì có thể để cho Triệu Nguyệt Cầm và nữ nhi an tâm, Lý Đằng Dương còn đặc biệt sửa họ của Triệu Mẫn Mẫn thành họ Lý, cũng cử hành nghi thức nhận tổ quy tông long trọng. Điều này khiến Triệu Nguyệt Cầm thoải mái không ít, bởi vì lúc Mẫn Mẫn đến tuổi kết hôn, sẽ ít đi rất nhiều cản trở, hơn nữa cũng vì vậy chặt đứt đường tới của Trương gia bên kia.

Tháng ba năm ngoái, Triệu Nguyệt Cầm sinh cho Lý Đằng Dương một đứa bé mập mạp, thêm nữa tính tình của nàn trước đến giờ đều ôn thuận,vì thế, lão phu nhân từ từ đón nhận Triệu Nguyệt Cầm. Bây giờ một nhà năm miệng sống qua ngày, cuộc sống càng thêm tự tại.

“Còn không dùng điểm tâm đi, hôm nay nhưng không cho ăn đồ cay, đi thôi, nương và bà nội cùng làm điểm tâm đặc biệt cho con đó.” Nhâm thị búng nhẹ sóng mũi Triệu Tương Nghi, nắm tay nàng về đại sảnh

Nói điểm tâm đặc biệt, ch1inh là trứng gà luộc ngọt ngấy, cháo gà, canh móng heo nấu đậu phộng các loại thức ăn đại bổ .....

Triệu Tương Nghi đầu đầy hắc tuyến nhìn một bàn thức ăn, lòng nói bữa ăn sáng ở đây, đúng là bữa ăn tối ở Trung Quốc, mình chì đến kỳ thôi mà,đâu phải là ở cữ......

Nhưng Nhâm thị và Phương thị cũng là có ý tốt, thấy thế, Triệu Tương Nghi vẻ mặt đau khổ ăn vào, cảm thấy trong bụng đầy dầu mỡ thật khó chịu

Nhâm thị tận lực làm một mẫu thân tốt, không chỉ tự mình an bài cuộc sống vào những ngày có kinh lần đầu của Triệu Tương Nghi, còn hết lòng che chở nàng, rất sợ nàng bởi vì lần đầu mà cảm thấy xấu hổ, cho còn đặc biệt phụ đạo nàng những điều này.

Mặc dù Triệu Tương Nghi không cần để tâm đến những chú ý này, nàng có thể ứng phó được, nhưng đối mặt một Nhâm thị toàn tâm toàn ý che chở, trong lòng của nàng rất cảm động.

Chớp mắt, đã năm năm năm rồi, năm năm, cả nhà bọn họ ở trấn Thanh Hà ngày càng trở nên giàu có, vô số người hâm mộ cùng ghen tỵ, nhưng trong sự giàu sang ấy còn biết bao gian khổ, cũng chỉ có bọn họ mới hiểu.

Ăn xong điểm tâm, Triệu Tương Nghi một mình ngồi trong nhà thuỷ tạ ngẩn người, Triệu Hoằng Lâm ở xa xa nhìn thấy, liền đi tới đây.

Triệu Tương Nghi híp mắt do ánh sáng phản xạ, thấy hắn từ xa xa đi đến đây.

Tuy nói mỗi ngày sớm chiều chung đụng, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, luôn có một loại cảm giác kinh diễm.

Áo choàng gấm Tô Châu màu lam thêu vân, làm lộ rõ dáng người cao to không chê vào đâu được, ngũ quan không còn mang nét ngây thơ mà đã có góc cạnh, khí chất của hắn vốn là kiểu lãnh khốc chững chạc, cho nên ngũ quan này mang vẻ lạnh lùng.

Triệu Tương Nghi đứng dậy, nhìn Triệu Hoằng lâm đã đến trước mặt mình, cao hơn rất nhiều, trong bụng than một câu, đều trưởng thành rồi, không còn là thiếu niên nhỏ ngày xưa nữa.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

“Nhìn cái gì vậy? Trên mặt huynh có gì sao?” Triệu Hoằng Lâm nhếch môi cười, sau đó ngồi đối diện Triệu Tương Nghi

Triệu Tương Nghi cũng cười cười ngồi xuống, sau lấy tay chống cằm nhìn Triệu Hoằng Lâm: “Ca ca đã lớn như vậy, còn cao hơn muội nữa.”

Nghe khẩu khí của Triệu Tương Nghi, Triệu Hoằng Lâm tâm động, không được tự nhiên, cảm giác nàng giống như mẫu thân vậy......

“Ca đương nhiên cao hơn muội nhiều rồi” Triệu Hoằng Lâm trả lời nàng.

Triệu Tương Nghi bĩu môi, sau lại cười nói: “Thật tốt, mấy năm này muội rất vui, ca ca, cuộc sống của chúng ta sẽ luôn giống vậy đúng không?”

“Ừ, muội vui vẻ là được.” Triệu Hoằng Lâm tiện tay lấy điểm tâm trên bàn bỏ vào trong miệng.

Lại nghe Triệu Tương Nghi nói: “Nếu là ca ca có thể lập tức uyển Dao tỷ tỷ định hôn, thì muội càng vui vẻ”

Điểm tâm nghẹn tại cổ, gương mặt Triệu Hoằng Lâm vì kìm nén mà đỏ bừng lên.

“Di, xấu hổ sao?” Triệu Tương Nghi thử dò xét, “Ca ca năm nay đã 19, cũng nên bàn đại sự, không biết cha nương thúc giục ca mấy lần rồi? Uyển Dao tỷ tỷ năm nay cũng 18, cứ như vậy cũng không tốt, ca ca nên tranh thủ thời gian thú tỷ ấy đi.”

“Là nàng muốn muội nói với ca?” Triệu Hoằng Lâm nhíu mày.

Mấy năm nay, chẳng biết tại sao, khoảng cách giữa hắn và Tề Uyển Dao càng lúc càng xa, cảm giác có cái gì không đúng, hắn cũng không biết tại sao...... Không biết là đối phương thay đổi hay là mình thay đổi đây.

Đây cũng là nguyên nhân hắn chậm chạp không đề cập tới hôn sự, hắn không hy vọng mình hối hận, chỉ muốn chờ một khoảng thời gian nữa, chờ hắn thật sự thấy được nàng ấy chính là người mình muốn thì nói.

“Làm sao có thể chứ? Tỷ ấy rất ngượng ngùng ấy.” Triệu Tương Nghi nói, lại trêu Triệu Hoằng Lâm nói, “có điều, muội khuyên ca nên nắm chặt lấy, Tề Đại Ca từ biên quan trở về đã hơn một năm, mắt nhìn tình cảm của muội muội không tiến triển, vì ca mà tốn thêm nhiều thời gian, trong lòng hẳn không thoải mái, cẩn thận huynh ấy đánh ca”

“Muội năm nay cũng 14 rồi, không khác gì lúc nhỏ hết.” Triệu Hoằng Lâm vỗ nhẹ đầu Triệu Tương Nghi, giống như là sờ đầu chó nhỏ.

Triệu Tương Nghi không phục: “Ai nói, muội rất lợi hại nha”

“À, vậy sao.” Triệu Hoằng Lâm nghiêm túc gật đầu một cái.

Đúng là rất giỏi

Để cho hắn làm ca ca vì nàng kiêu ngạo.

Ba năm trước, trấn Thanh hà bùng phát bệnh dịch, cái loại không khí làm người ta hít thở không thông đến nay cũng làm cho lòng hắn sợ hãi.

Chính là khi đó, tiểu muội gần 11 tuổi, đột nhiên ấy ra một toa thuốc, nói là có thể thử một lần, có lẽ có thể giảm bệnh dịch lan tràn.

Mới đầu không người nào nguyện ý tin nàng, càng không có người nguyện ý thử một lần.

Cho đến sau khi Phương thị mắc phải bệnh dịch, người một nhà nhất thời gấp đến độ xoay vòng vòng, một khoảng thời gian ngắn, không khí trong phủ trầm lặng, khắp nơi tràn đầy sự yên lặng, mỗi người đều căng thẳng.

Cuối cùng mọi người quyết định là thử làm ngựa chết thành ngựa sống, lấy toa thuốc mà Triệu Tương Nghi nói có thể chữa bệnh dịch cho Phương thị dùng, không ngờ, Phương thị dần chuyển biến tốt, cứ thế khỏi hẳn.

Tin tức này một khi truyền ra, trấn Thanh Hà và mấy huyện trấn xung quanh như muốn nổ tung, mọi người rối rít tìm tới hiệu thuốc triệu thị, dược liệu bên trong hiệu thuốc trong một ngày bán hết.

Bệnh dịch dần dần chuyển biến tốt đẹp cuối cùng được khống chế.

Mọi người bởi vì toa thuốc của Triệu Tương Nghi mà lấy lại được mạng sống, địa vị của Triệu gia ở trấn Thanh Hà một bước thăng tiến, triều đình, cũng phái người đến tự mình cảm tạ Triệu phủ.

Đây là vinh hạnh đặc biệt, Triệu Tương Nghi đã cho cả phủ vinh hạnh đặc biệt này.

“Ca ca, nghĩ gì thế?” Triệu Tương Nghi quơ quơ tay trước mặt Triệu Hoằng Lâm sau đó lại cố ý trêu chọc nói, “Chẳng lẽ là, đang nghiêm túc suy nghĩ xem khi nào thành thân với Uyển Dao tỷ tỷ?”

“Là đại cô nương rồi, mà không thấy muội ngượng ngùng chút nào, mỗi ngày đều nói chuyện này.” Triệu Hoằng Lâm nắm lỗ mũi Triệu Tương Nghi, cưng chìu trách mắng.

“Ca ca cũng nói muội là đại cô nương, vậy mà còn nắm mũi của muội nữa” Triệu Tương Nghi bĩu môi.

“Ha ha, ca thích thấy bộ dáng này của muội đó.” Triệu Hoằng Lâm lại vuốt tóc Triệu Tương Nghi, dần thu lại nụ cười, nghiêm túc nói, “Về phần chuyện của ca và Uyển Dao, muội cũng đừng quan tâm, tự ca có chừng mực, nếu như...... Dù sao sẽ không làm trễ nãi Uyển Dao.”

“Ừ, vậy thì tốt.” Triệu Tương Nghi an tâm nói, nàng không muốn thấy một Tề Uyển Dao lúc nào cũng sầu mi khổ não, cho đến ngày nay, bởi vì Trần Vi giấu giếm nàng, cho nên nàng cũng không biết Trần Vi trong đối với Triệu Hoằng Lâm có tình cảm.

Nhưng nếu nàng biết, có lẽ cũng sẽ không tích cực hướng Triệu Hoằng Lâm đề cử Tề Uyển Dao rồi, để rồi lâm vào tình cảnh lưỡng nan.

“A, quên nói với muội” Triệu Hoằng Lâm ngồi thẳng người nhìn Triệu Tương Nghi, sau đó nói, “Tử Quân về rồi.”

“Thật không?” Triệu Tương Nghi không thể tin vào tai mình.

Vào ba năm trước lúc dịch bệnh bộc phát, Bùi Tử Quân bị bắt về huyện Giang Ninh, sau huyện Giang Ninh cũng nhiễm bệnh dịch, cả nhà bọn họ dọn đến kinh thành tránh đỡ.

Vốn cho rằng Bùi Tử Quân chuyến này chỉ đi tránh nạn, nhưng là không biết vì duyên cớ gì, vừa đi đã không có tin tức, đã ba năm, lúc Triệu Tương Nghi còn cho rằng người bạn nối khố có thể sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của mình nữa thì lại nghe Triệu Hoằng Lâm nói, Bùi Tử Quân trở về rồi.

“Ừ, cả nhà bọn họ tháng trước về tới huyện Giang Ninh, chẳng qua còn có chút vấn đề phải xử lý, phải thu xếp xong, cho nên đến bây giờ mới liên lạc lại với ca.” Triệu Hoằng Lâm giải thích một phen, cũng nói cho Triệu Tương Nghi nghe, “Không tới mấy ngày nữa, Tử Quân sẽ về đến trấn Thanh Hà, hắn nói sẽ thuyết phục Bùi bá bá, phát triển một phần gia nghiệp ở trấn Thanh Hà”

“Huynh ấy muốn trở lại trấn Thanh Hà?” Triệu Tương Nghi kinh ngạc, phồng má nói, “Trở lại cũng không nói cho muội biết.”

Triệu Hoằng Lâm cẩn thận quan sát thái độ biến hóa của Triệu Tương Nghi, ôn hoà hỏi: “Muội rất để ý điều này?”

Triệu Tương Nghi lắc đầu một cái: “Chẳng qua là muội còn cho rằng huynh ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng ta nữa, cho nên đột nhiên biết huynh ấy trở lại, muội cảm thấy thật bất ngờ.”

“Ca cũng vậy,nhưng hắn trở lại cũng tốt, chúng ta có thể trở lại như trước.” Triệu Hoằng Lâm nhếch môi, năm năm, tính tình của hắn dần dần trở nên ôn hòa, không còn cảm giác thù hận chất chứa trong lòng như trước nữa, cả người hắn nhìn qua rất dễ thân cận

Hai huynh muội đang trò chuyện, thấy Bích Văn cười khanh khách đi tới, đến gần mới nói: “Thiếu gia, tiểu thư, cô phu nhân [TNC] và biểu tiểu thư đã tới.”

“A? Nhanh như vậy, đi thôi” Triệu Tương Nghi đứng lên cười hì hì nói.

Đi tới khách sảnh, Triệu Tương Nghi liếc mắt liền thấy khuôn mặt hạnh phúc của tiểu cô cô Triệu Nguyệt Cầm, tiểu cô cô mặc váy xuân màu tím, tóc búi thanh nhã, trên người mặc dù không mang đồ trang sức chói mắt nào, chỉ tuỳ ý mang một bộ trang sức đơn giản, nhưng nhìn qua thật xinh đẹp, rất chói mắt nha.

Triệu Mẫn Mẫn, không, lúc này nên gọi là Lý Mẫn Mẫn rồi, càng không cần phải nói, tiểu nha đầu này đã trổ mã rất tốt, tính tình sảng khoái không ít, đã lớn rồi, không còn ngây thơ như ngày trước.

Lúc nhìn thấy Triệu Tương Nghi, càng thêm ôn thuận đối với nàng cười cười.

Triệu Tương Nghi chậm rãi đi tới,ngồi bên cạnh Mẫn Mẫn, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập cười ha hả nói: “Ơ, lâu rồi không gặp, trên mặt đều là thịt thịt, có thể thấy sống không tệ nha.”

Mẫn Mẫn im lặng, chỉ nhẹ nhàng lấy móng vuốt của Triệu Tương Nghi ra lãnh đạm nói: “Tương Nghi tỷ tỷ, muội không còn là hài tử biết bò kia nữa nha...... Đừng luôn lấy muội làm đồ chơi.”

Nhìn, câu nói đầu tiên đã lộ nguyên hình.

Triệu Tương Nghi thích một Mẫn Mẫn như vậy hơn.

Lý Đằng Dương lần này cùng Triệu Nguyệt Cầm trở về,y là một trung niên nam nhân lễ độ, dù trước khi cưới Triệu Nguyệt Cầm, hay là sau khi hai người như chim liền cành, đối với Mẫn Mẫn yêu thương có thừa, điều này làm Triệu Tương Nghi hết sức coi trọng Lý Đằng Dương, nói thật, người Triệu gia đều thích Lý Đằng Dương

Người một nhà cùng nhau tụ tập lại cười ha hả hàn huyên thật lâu, nói chuyện đã qua cho đến chuyện bây giờ, còn nói không ít chuyện lý thú, không khí không biết nào trở nên hoà hợp

Đúng lúc này, một gia đinh tiến lên báo, nói là Tương Liên tiểu thư ở Triệu gia thôn tới, một lời này đột ngột truyền đến, làm cho bầu không khí vốn hào hợp trở nên cứng ngắc.

Nhà bọn họ đã bao lâu không cùng người Tam Phòng lui tới? Trừ tiệc tất niên ra, cũng không quan tâm hay nhắc đến.

Cho nên khi Triệu Tương Liên tìm tới cửa, khiến tất cả mọi người rất là kinh ngạc.

“Sau này phàm là người trong nhà, cứ trực tiếp mời vào, đừng để bọn họ chờ ở bên ngoài.” Nhâm thị đứng dậy nghiêm nghị nói.

Cái gai đinh kia gật đầu đồng ý, rồi nhanh chóng đi mời Triệu Tương Liên vào phủ.

Một lát sau, Triệu Tương Liên theo gia đinh đi vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status