Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 216: Vô tình lộ bí mật


Edit: Thiên Âm

“Dì.” Giọng nói của Bùi Tử Quân từ bên trong truyền đến, Triệu Tương Nghi giật cả mình, một cảm giác vô lực dâng lên, Triệu Tương Nghi nín thở để nghe: “Ước hẹn ba năm đã hết, con muốn dì hãy nhớ kỹ chuyện dì đã từng đáp ứng.”

Nghe cách nói của Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi liền biết người trong phòng là Trần Ông thị, không khỏi buồn bực.

Trong phòng, Trần Ông thị liếc nhìn Bùi Tử Quân, trên mặt nhàn nhạt biểu hiện không vui: “Mấy đứa lớn hết rồi, hơn nữa càng lớn càng không nghe lời.” Dừng một chút, lại nói tiếp, “Dì nhớ hồi con còn bé, con rất nghe lời.”

“Giống như dì nói, con bây giờ đã là người lớn, khi còn bé là khi còn bé.” Bùi Tử Quân nhàn nhạt đáp lại, lần này mặc kệ Trần Ông thị nói cái gì đi nữa, hắn cũng sẽ không nghe theo.

Hơn nữa, chết tiệt, Triệu Tương Nghi còn đang chờ mình ở lầu các, không biết nha đầu kia sẽ tức giận đến mức nào đây. Không biết có nóng giận mà bỏ về không? Hiểu lầm như thế rất lớn nha.

“Tử Quân, lẽ nào trong lòng ngươi, còn cho rằng dì là một người coi trọng lợi ích sao?” Khẩu khí Trần Ông thị mềm xuống, “Con cho là dì mong muốn con và Vi nhi kết duyên với nhau, chính là coi trọng gia nghiệp nhà con sao?”

“Con chưa từng nghĩ vậy.” Bùi Tử Quân nhìn Trần Ông thị nói, “Chỉ là dì, chuyện này không thể ép buộc được, con và Vi Nhi tuy rằng lớn lên cùng nhau nhưng con không có bất kì tình yêu nam nữ nào với muội ấy, con chỉ xem muội ấy giống như muội muội thân sinh mà săn sóc, không khác Mẫn Nhu là mấy.”

“Còn nữa, Vi Nhi năm nay đã mười bảy, dì còn kéo dài nữa, cuối cùng khổ nhất vẫn là Vi Nhi, vậy nên mau chóng giúp Vi Nhi tìm một nhà chồng tốt gả vào đi.”

“Lời này khi con ở kinh thành đã nói với dì rất nhiều lần.” Sắc mặt Trần Ông thị tiếp tục trầm xuống, “Suy nghĩ của con còn quá cố chấp, quá ngây thơ rồi. Trên thực tế, cảm tình cũng có thể bồi dưỡng, cũng là bởi vì con và Vi Nhi không cùng nhau cố gắng, cho nên ba năm qua, không có tiến triển chút nào.”

“Chính là vì giữa tụi con không có tình yêu, cho nên mới không muốn nỗ lực.” Bùi Tử Quân bắt đầu có chút không nhịn được.

“Ba năm trước, con đáp ứng dì, nguyện ý thử cùng Vi Nhi ở chung ba năm, nếu như sau ba năm, chúng con không có tiến triển, vẫn không có động tâm với đối phương, vậy dì sẽ trả tự do lại cho bọn con, để bọn con tự tìm một nửa kia của mình.Lúc đó dì sảng khoái đáp ứng, sao hôm nay lại nuốt lời. Bây giờ suy nghĩ lại, con nghĩ đó chính là việc làm ngu xuẩn nhất của con đời này.”

Trong ba năm đó, hắn đau khổ sống trong cuộc sống nhớ thương Triệu Tương Nghi, đồng thời bị vây trong trạng thái lo lắng, rất sợ ba năm trôi qua, Triệu Tương Nghi sẽ thuộc về người khác.Vì để có ngày hôm nay hắn không do dự chút nào mà đánh cược, hắn thủ vững ba năm, mất đi ba năm cơ hội sớm chiều vui đùa cùng Triệu Tương Nghi

Mặt Bùi Tử Quân không chút thay đổi nói, Trần Ông thị quả thực không thể tin được đây chính là cháu ngoại trai của mình

Triệu Tương Nghi ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, bên tai đột giống như bị gió thổi ù, người bên trong nói gì, nàng không nghe rõ.

Ba năm…

Ba năm nay hắn không về đây, không ra khỏi kinh thành, hoá ra là vì ước hẹn này.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng nàng vừa mừng vừa lo, tâm tình rất phức tạp.

Trong phòng, Bùi Tử Quân dừng một chút, lại nói tiếp, “Dì, hôm nay con có việc phải làm, chờ con quay lại, con nói chuyện với dì tiếp.Chiêu đãi không chu toàn, mong dì tha thứ cho.”

“Đã chạng vạng tối con còn có việc gì, cửa hàng không phải đã sớm đóng cửa à?” Mắt Trần Ông thị lộ tinh quang, “Không phải là con đang tìm cớ tránh dì đó chứ?”

“Dì, con nghĩ con làm gì không cần báo cho dì nhỉ?” Giọng nói của Bùi Tử Quân bắt đầu trở nên lạnh lẽo, “Một lát sẽ có nha hoàn đến hầu dì.”

Bùi Tử Quân đã không kịp chờ đợi muốn đi ra ngoài gặp Triệu Tương Nghi.

Mà lúc này Triệu Tương Nghi đứng ngoài cửa nghe lén, thấy thế cẩn thận tránh một bên, rất sợ một lát nữa bọn họ mở cửa phát hiện ra, thật là xấu hổ

Bên trong, Trần Ông thị đứng lên, nhìn bóng lưng Bùi Tử Quân cười nhạt: “Tử Quân, không phải con có người trong lòng rồi chứ?”

Người Bùi Tử Quân cứng ngắc, hai tay hơi nắm chặc thành quyền.

“Là ai?” Nhìn phản ứng của Bùi Tử Quân, Trần Ông thị càng khẳng định suy đoán của mình, lúc này bà hận không thể bóp chết người trong lòng của Bùi Tử Quân, nên trong giọng nói mang theo tia áp bức.

Bùi Tử Quân xoay người lại, cười lạnh nhìn Trần Ông thị: “Dì, con không phải là con của dì, cho nên đừng dùng cách đối đãi với Vi Nhi mà đối đãi con, con rất ghét. Còn nữa, con cũng nói rõ, con bây giờ không phải là con mấy năm trước, nếu như dì còn chưa ý thức được điều này, lại can thiệp cuộc sống của con nữa, con sẽ không cư xử với dì như bây giờ đâu.”

Cả người Trần Ông thị lay động, bất khả tư nghị nhìn khóe mắt tà mị của Bùi Tử Quân, đây là chính là cháu ngoại trai mà bà thương yêu sao?

“Không có chuyện gì nữa, con đi đây.” Bùi Tử Quân bỏ lại câu này, liền mở cửa nhấc chân đi ra ngoài.

Trần Ông thị tức giận, ngồi lại trên ghế vẫn không nhúc nhích, thuận tay quăng tách trà.

Đối với tiếng loảng xoảng từ trong phòng truyền tới, Triệu Tương Nghi làm như không nghe thấy, chỉ cẩn thận đi theo Bùi Tử Quân rời viện tử.

Một đường theo đuôi Bùi Tử Quân đi tới lầu các, Bùi Tử Quân bởi vì đang lo lắng, nên không phát hiện có người theo sau lưng.

Chờ hắn đi vào lầu các, phát hiện Triệu Tương Nghi đã đi mất từ lâu, vốn còn đang lo lắng trong lòng cũng vì thế mà trầm xuống.

Khóe miệng nở một nụ cười khổ, chẳng lẽ đã bị hắn chiều hư sao?

Đang lúc định quay người rơi đi, đi tìm Triệu Tương Nghi, Triệu Tương Nghi đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, nhẹ nhàng gọi: “Bùi Tử Quân, huynh có lời gì muốn nói, hiện tại có thể nói rồi.” Lúc nàng nói chuyện, hai tay nắm thật chặt váy, môi hơi run.

Cả người Bùi Tử Quân lay động, lập tức xoay người lại nhìn Triệu Tương Nghi, thấy nàng quả thực đứng ở đó đợi mình, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp khó tả.

Hắn bước nhanh về phía trước, đi tới trước mặt Triệu Tương Nghi, dịu dàng nói: “Xin lỗi, huynh đến trễ.”

“Ừ, đúng là hơi trễ.” Triệu Tương Nghi nhếch môi, xuề xoà.

Bùi Tử Quân thấy nàng như vậy, không khỏi nở nụ cười, thoáng buông lỏng ta: “Ừ, huynh đáp ứng muội một yêu cầu, chỉ cần muội mở miệng, huynh sẽ nghĩ biện pháp thực hiện cho muội, xem như là tạ lỗi.”

Triệu Tương Nghi cười, ở cùng Bùi Tử Quân đúng là thoải mái.

Nàng ngẹo đầu nghĩ, sau đó thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Được rồi, muội muốn một lời giải thích, nếu như huynh giải thích, coi như là bồi thường.”

“Giải thích?” Bùi Tử Quân hiển nhiên nghe không hiểu lời Triệu Tương Nghi nói.

Triệu Tương Nghi lại gật đầu: “Đúng, giải thích, hảo hảo giải thích cho muội, tại sao ba năm nay huynh không về đây.”

Bùi Tử Quân giật mình, không hiểu tại sao Triệu Tương Nghi đột nhiên hỏi điều này.

“Muội muốn biết sao?” Bùi Tử Quân ôn tồn hỏi, hắn bây giờ, và ở trước mặt Trần Ông thị ngỡ như hai người khác nhau.

“Ừ, rất muốn. Hơn nữa điều này đối với huynh mà nói không khó lắm, muội đã chọn phương thức bồi thường nhẹ nhàng nhất rồi đó.” Triệu Tương Nghi lần nữa nở nụ cười.

Bùi Tử Quân lắc đầu cười, sau cưng chiều xoa đầu Triệu Tương Nghi: “Hảo, huynh nói, nếu như muội muốn biết.”

Triệu Tương Nghi ngơ ngác một lúc, hồi hồn lại, mới phát hiện mặt mình đỏ từ khi nào

Nghe Bùi Tử Quân cặn kẽ kể lại, Triệu Tương Nghi mới hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra ——

Ba năm trước, người Bùi gia sợ dịch bệnh lan đến huyện Giang Ninh, đến kinh thành ở nhờ nhà Trần Vi, lúc đó người mừng nhất là Trần Ông thị, bà ta vốn buồn bực vì hai người này không có thời gian tiếp xúc nhiều, bồi dưỡng tình cảm.

Bùi Tử Quân khi đó ở tuổi mới lớn, hơn nữa hắn trưởng thành sớm, cho nên đối với ý định của Trần Ông thị cũng biết rõ.

Hắn lúc đó phản kháng, đi tìm mẫu thân Ông thị của mình.

Nhưng bất kể như thế nào, đều không đỡ được thế tiến công như có như không của Trần Ông thị.

Cuối cùng, Bùi Tử Quân chỉ đành biểu hiện thật tốt, mượn cơ hội, đẩy Trần Ông thị rơi vào bẫy rập của mình.

Hắn muốn cá cược với Trần Ông thị,thời hạn là ba năm, sau ba năm, nếu như hắn động tâm với Trần, hoặc là Trần Vi động tâm với hắn, như vậy bọn họ lập tức nghị thân. Ngược lại, Trần Ông thị phải thả tự do cho hai người họ, để cho bọn họ tự tìm nửa kia của mình.

Cá cược này thoạt nhìn rất mê người, bởi vì ba năm không ngắn, rất nhiều chuyện có thể xảy ra. Trần Ông thị hầu như cũng không có suy nghĩ, đáp ứng yêu cầu của Bùi Tử Quân.

Bùi Tử Quân ngay lúc đó có lòng tin, hắn biết không cần biết là ba năm, năm năm hay mười năm, tình cảm với Triệu Tương Nghi vẫn sẽ không thay đổi, đời này không phải nàng thì không lấy.

Về phần Trần Vi, Bùi Tử Quân sở dĩ to gan như vậy, cũng bởi vì Trần Vi trước đó đã nói rõ với hắn, tuy nói cũng sơ sơ biết chuyện Trần Vi thích Triệu Hoằng Lâm, nhưng Bùi Tử Quân khi biết rõ vẫn kinh ngạc, nhưng đây cũng là chuyện tốt, chí ít bên Trần Vi không cần lo lắng.

Lúc này, ba năm rốt cục đã hết, bọn họ vẫn không tiến triển thêm được gì, vì vậy được tự do.

Lại không ngờ đến, Trần Ông thị cư nhiên chối bỏ, xu thế ngày càng nghiêm trọng.

“Thật ra, Vi tỷ tỷ rất tốt.” Triệu Tương Nghi nghĩ lại những chuyện đã qua, không khỏi cảm khái nói, “Chẳng qua, người tỷ ấy thích lại là ca ca muội.”

“Cái này huynh biết.” Bùi Tử Quân cười ôn nhu.

“Huynh cũng biết?” Triệu Tương Nghi vô cùng kinh ngạc.

Bùi Tử Quân gật đầu.

“Gần đây muội đang phiền lòng vì chuyện này.” Trọng tâm câu chuyện chuyển đến trên người Triệu Hoằng Lâm và Trần Vi, Triệu Tương Nghi không khỏi nhíu mày, rầu rĩ không vui nói.

“Làm sao vậy?” Bùi Tử Quân thành thật chuẩn bị lắng nghe.

Triệu Tương Nghi vô tình đi đến trước bàn ngồi xuống, Bùi Tử Quân theo phía sau cũng ngồi xuống trước mặt nàng, chỉ nghe Triệu Tương Nghi nói: “Thật ra chuyện của ca ca, muội không nên quản nhiều, bởi vì hai bên không giúp thì sẽ tốt hơn.” Nói đến đây, Triệu Tương Nghi đem chuyện của Tề Uyển Dao nói cho Bùi Tử Quân, sau lại cau mày nói.

“Một bên là Vi tỷ tỷ, một bên là Uyển Dao tỷ tỷ, muội giúp ai cũng đều không tốt.”

“Vậy thì đừng giúp, cứ thuận theo tự nhiên.” Bùi Tử Quân quyết đoán nói với Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi ngước mắt: “Mà muội cũng lo lắng cho ca ca.”

“Quan tâm sẽ loạn.” Bùi Tử Quân lắc đầu, “Huynh hiểu Hoằng Lâm, chuyện này chính hắn có thể xử lý tốt, chúng ta là người bên ngoài càng không thể nhúng tay vào, sẽ làm cho chuyện này ngày thêm rối.”

“Chỉ hy vọng như thế thôi.” Triệu Tương Nghi lắc lắc đầu, lại nhớ đến chuyện cần làm, “Huynh, rốt cuộc muốn nói gì với muội?”

Đột nhiên Triệu Tương Nghi hỏi như vậy, Bùi Tử Quân sự khẩn trương vốn biến mất lại dâng lên.

Lúc khẩn trương, thường hay quên lời muốn nói, kết quả là không mở bình thì ai biết trong bình có gì: “Ngô... Nghe nói Trương thiếu gia kia, là người rất tốt.” Bùi Tử Quân nói xong câu này, hận không đánh vào mặt mình.

Nói chuyện chính là tốt rồi, sao lại nhắc Trương thiếu gia chết tiệt kia làm chi

Triệu Tương Nghi còn chưa kịp phản ứng xem “Trương thiếu gia” là người phương nào, chờ nàng phản ứng lại, thì sắc mặt Bùi Tử Quân ảo não không vui.

Những lời mà Trần Vi dạy trước đó vang vọng bên tai, Triệu Tương Nghi vốn không biết trả lời thế nào thì linh quang chợt loé: “A, hắn ta à, muội thấy cũng tốt, dáng người cũng được, hơn nữa trưởng bối trong nhà cũng thông tình đạt lý...” Nàng nói liên tục, tất cả đều là lời giới thiệu của Nhâm thị về Trương thiếu gia, nàng đều thuộc lòng.

Tim Bùi Tử Quân theo lời nói của Triệu Tương Nghi từng chút chút từng như muốn ngừng lại.

Hắn nhìn thiếu nữ trước mắt thật chuyên chú, bộ dáng nàng nói chuyện, thần tình của nàng, không chút nào không biểu hiện của một người có tâm tình vui vẻ.

Là thật ư, trừ hắn ra còn có một nam nhân khác?

Sự thật này Bùi Tử Quân không dám tin tưởng, càng không muốn tiếp nhận.

“Khụ khụ.” Hắn buồn bực một hồi, hai tay nắm chặc thành quyền, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí chậm rãi nói, “Muội có biết, ba năm qua, vì sao huynh vẫn kiên trì, không có động tâm với Trần Vi không?”

“Hả?”

“Bởi vì huynh và Trần Vi đều giống nhau, trong lòng đã sớm có người khác.” Lúc Bùi Tử Quân nói lời này, nhìn Triệu Tương Nghi chằm chằm không rời, thậm chí ngay cả khi nàng chớp mắt cũng không tha.

Như vậy chứng minh hắn còn có hi vọng sao? Chí ít khi mình nói có một từ khiến nàng động lòng, đúng không?

“Cô gái đó, đã trưởng thành, trở nên xinh đẹp, nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn với ngoại hình của mình, tính tình an tĩnh khéo léo, nhưng mơ hồ có chút nghịch ngợm.” Bùi Tử Quân bắt đầu nói nhỏ dần, khi nói đến đây, hắn đột nhiên chuyển đề tài.

“Nhưng huynh lại rất thích, đã từ lâu lắm rồi, huynh rất thích ở cùng một chỗ với cô ấy, dù cho chỉ là vài chuyện nhàm chán, cũng khiến huynh cảm thấy rất thỏa mãn. Lúc đó chỉ cảm thấy đó là một loại ỷ lại giữa con nít với nhau, khi lớn lên rồi, mới là phát hiện, thì ra trong sinh mệnh của huynh không thể không có cô ấy được. Huynh từng nghĩ thử xem cảm gíac không có cô ấy bên cạnh, huynh nghĩ, đến lúc đó, huynh nhất định sống không nổi. Vì thế, ba năm nay, chính là ba năm thống khổ nhất trong cuộc đời, bởi vì cô ấy không có ở bên cạnh.” Hai tay Bùi Tử Quân đan vào nhau, nói xong một hơi dài như vậy, bờ môi hắn cứ mở ra.

Triệu Tương Nghi nghe xong, chỉ trong mấy giây, trong đầu như mơ hồ, cái gì cũng không phân rõ.

Cô gái kia... Cô gá kia sẽ là mình sao?

“Tương Nghi, muội có thể tiếp nhận huynh không?” Chẳng biết từ lúc nào Bùi Tử Quân xít lại gần Triệu Tương Nghi, hắn rời khỏi chỗ ngồi, ngồi xổm xuống vừa vặn bên cạnh Triệu Tương Nghi,ngửa đầu là thấy được đôi mắt đen láy của nàng.

Tim Triệu Tương Nghi đập thật nhanh, gương mặt đỏ bừng, đưa tay có thể chạm vào gương mặt của thiếu niên ngay trước mắt này, miệng khẽ nhếch, nhưng không biết nên nói cái gì.

Nàng muốn nói. Thế nhưng, nhưng không biết nên nói như thế nào.

Nàng biết chỉ cần mình vươn tay ra, có thể chạm đến hạnh phúc, nhưng khi thời khắc tốt đẹp này đến, trong lòng nàng lại mơ hồ lo lắng, sợ khi đưa tay ra, hạnh phúc này sẽ biến mất, tiêu tan thành mây khói.

“Có phải là nghĩ đến Trương thiếu gia kia không? Hắn có thể cho muội cái gì, huynh cũng có thể, hơn nữa có thể so với hắn còn nhiều hơn. Muội thích ưu điểm của hắn, không ngại thì hãy nhìn huynh thật kỹ, nói không chừng muội sẽ cảm thấy huynh so với hắn còn ưu tú hơn gấp mấy lần. Tương Nghi, đến bây giờ, muội vẫn không hiểu sao? Cô gái trong lòng huynh chính là muội, vẫn luôn là muội, chẳng bao giờ thay đổi.”

Đây có xem như là thổ lộ không?

Trong đầu Triệu Tương Nghi vang lên mấy câu nói của Bùi Tử Quân, nhịp tim đập loạn cào cào đột nhiên bình ổn lại, đây xem như là niềm an ủi lớn nhất, tảng đá trong lòng có thể để xuống rồi.

“Huynh vì muội, nhịn ba năm, cũng vì muội nên mới về trấn Thanh Hà.” Bùi Tử Quân ngửa đầu nghiêm túc nhìn Triệu Tương Nghi, ý đồ muốn từ trong mắt Triệu Tương Nghi thấy điều mình muốn thấy nhất.

“Bùi Tử Quân, huynh thích muội?” Triệu Tương Nghi hoàn toàn không biết Bùi Tử Quân hiện tại đang nói cái gì, chỉ lầm bầm nói ra suy nghĩ trong lòng.

Bùi Tử Quân nghe vậy, lòng tràn đầy vui mừng, đột nhiên kéo tay Triệu Tương Nghi đặt lên ngực mình, thật chặc: “Đúng, huynh thích muội, rất nhiều năm, huynh vẫn không dám nói, huynh một mực chờ muội lớn lên.”

Bùi Tử Quân thích mình, Bùi Tử Quân thật sự thích mình

Không phải là người khác, cho tới bây giờ đều không phải là, hơn nữa đã thích từ rất lâu rồi.

Triệu Tương Nghi cảm giác vui sướng như đang bay lên, thiên toàn địa chuyển.

“Huynh thực sự thích muội?”

“Thực sự.”

“Huynh thích muội ở điểm nào nhất?” Triệu Tương Nghi vẫn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục hỏi vấn đề khác, giờ phút này, nàng cảm giác mình như đang mơ, cho nên không ngừng muốn Bùi Tử Quân nhắc cho tỉnh, đây là thật

“Chỉ cần là muội, chỉ cần là những thứ thuộc về muội, tính tình của muội, huynh đều thích hết, tất cả đều không ghét bỏ.” Bùi Tử Quân cười đến vẻ mặt ôn nhu, hắn ngước mặt lên cẩn thận nhìn biến hoá trên mặt Triệu Tương Nghi, vẻ mặt nhu hoà:

“Tương Nghi, muội rất cao hứng phải không? Thật ra, trong lòng muội có huynh.”

“Muội...”

“Trương thiếu gia đó chỉ là cái cớ.” Bùi Tử Quân khi nói đến ba chữ “Trương thiếu gia” thì không có bình tĩnh được.

“A.” Triệu Tương Nghi không thể nói dối Bùi Tử Quân, nàng gật đầu, trực tiếp thừa nhận, “Đúng vậy, muội không có hứng thú với hắn ta, al2 nương cứng rắn giới thiệu cho muội.”

Bùi Tử Quân lắc lắc đầu cười cười, lại lẩm bẩm: “Trần Vi kia, không biết từ khi nào đã học được phép khích tướng.”

Triệu Tương Nghi qua thật lâu, mới ý thức được tay mình còn đang bị Bùi Tử Quân nắm thật chặc, lòng bàn tay hắn ẩm ướt mồ hôi truyền đến khiến nàng ngượng ngùng, tuy nói từ trước không phải không có nắm tay Bùi Tử Quân, nhưng cảm giác lần này lại khác.

Nàng cẩn thận muốn rút tay ra, ra được phân nửa, lại bị bị Bùi Tử Quân nắm chặt lấy.

Hắn không chỉ kéo tay nàng, còn đứng dậy, một tay kéo Triệu Tương Nghi từ chỗ ngồi ôm vào lòng, mắt nhìn thấy người trong lòng sợ ngây người ra: “Tương Nghi, mặc kệ có hứng thú hay không, đều quên cái tên Trương thiếu gia kia có được hay không?”

Triệu Tương Nghi thật lâu chưa hoàn hồn, cuối cùng chỉ mơ hồ gật đầu một cái.

Khoé miệng Bùi Tử Quân nhếch lên, ôm Triệu Tương Nghi thật chặc.

Hắn tựa đầu vùi vào cổ nàng, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, hắn tham lam hít vào, muốn đem nàng hoà vào một thể.

Cái ôm này, hắn chờ rất lâu.

Trong những giấc mộng thường xuất hiện nhiều lần, nhưng bây giờ lại thực sự xuất hiện ở trước mặt mình, không khác gì trong mộng.

Nhưng so với trong mộng còn tốt hơn nhiều

“Bùi Tử Quân, mặc dù muội không có kiên trì lâu giống huynh, nhưng muội muốn nói với huynh một câu ——” Triệu Tương Nghi dựa vào lòng Bùi Tử Quân, ngửi thấy mùi hương vừa xa lạ vừa dễ chịu trên người hắn, lấy hết dũng khí nói, “Muội cũng thích huynh, bắt đầu gần đây, đồng thời không thể vãn hồi được.

“Ừ, thật tốt.” Bùi Tử Quân càng ôm nàng chặc hơn, “Có những lời này của muội, như vậy là đủ rồi.”

Xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ mới lắng xuống, đồng thời cũng có kết quả tốt.

ánh nắng trời chiều dần chuyển màu, muốn toả ra ánh sáng đẹp nhất trước khi đêm buông xuống.

Bùi Tử Quân nhắm hai mắt lại, cảm nhận nhịp đập đập từ trái tim Triệu Tương Nghi và bản thân mình, khi nhịp đập trái tim của hai người cùng hào làm một, nụ cười trên mặt Bùi Tử Quân càng rạng rỡ thêm.

Chỉ là, đang đắm chìm trong khoảnh khắc ngọt ngào đó, cũng không chú ý tới, ở ngoài cửa lầu các, Trần Ông thị cắn răng nghiến răng thu hết vào mắt.

Vậy là, Bùi Tử Quân thật sự có người trong lòng

Chả trách ba năm qua vẫn luôn hờ hững với Trần Vi, là có nguyên nhân cả.

Hơn nữa, ‘người trong lòng’ này không phải ai khác, chính là Triệu Tương Nghi, người mà bà ghét cay ghét đắng, người mà bà định mua để làm quà sinh nhật cho Bùi Tử Quân, cũng không biết từ khi nào giữa cả hai kết thù, bây giờ biết được người bắt được tâm Bùi Tử Quân chính là Triệu Tương Nghi, Trần Ông thị không phục.

Thiếu gì cô gái tri thông biết lễ, tốt hơn Triệu Tương Nghi.

Nhưng hết lần này tới lần khác không phải là người khác

Trần Ông thị nghĩ tới mà hận

Chẳng qua, bà không có bá đạo chạy đến tách hai người ra, không sử dụng ám chiêu, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Tương Nghi, sau đó lén lút rời khỏi lầu các
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status