Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 58: Ở riêng


Edit: Bánh Bao Nâu.

Sau khi Triệu Nguyệt Cầm từ nhà mẹ đẻ trở về Trương gia, không biết là Trương Sâm đột nhiên tỉnh ngộ hay là do anh vợ tự mình đưa về nên thức tỉnh, liên tiếp rất nhiều ngày, Trương gia cũng không truyền ra động tĩnh gì, mặc dù Ngô thị thỉnh thoảng sẽ đối với Triệu Nguyệt Cầm chọn ba lấy bốn* (xoi mói, bới móc), nhưng cũng không có làm chuyện gì quá đáng, cuộc sống trôi qua yên lặng, khiến Phương thị tạm thời an tâm.

Thời gian qua nhanh đến cuối tháng một, khí trời từ từ ấm áp, giai đoạn rét tháng ba cũng từ từ qua đi, tất cả mọi người rối rít cởi bỏ áo bông vừa dày vừa nặng, bắt đầu đổi lại trang phục mùa xuân.

Trong viện Triệu gia hoa đào cũng nở hoa, màu hồng ôm trọn hết đóa này đến đóa khác đua nhau nở rộ, như lửa rực rỡ, làm cành cây mảnh bị ép uốn cong một chút, nổi bật lên cảnh xuân sinh động.

Hai huynh muội Triệu Tương Nghi cùng Triệu Hoằng Lâm trêu ghẹo rau dại mãi rốt cuộc cũng có khởi sắc, ban đầu chỉ trồng chút ít rau dưa trên đất hoang, hôm nay cơ hội sống tràn trề, một mảnh xanh nhạt xanh nhạt, các màu rau dại tựa như bách hoa mùa xuân, chen lấn hấp thụ cả vùng đất tinh hoa, mặc dù nơi này đất đai cằn cỗi, nhưng vẫn sinh sống như đất đai màu mỡ

Nhìn những rau dại chân chính vẫn còn tồn tại, tảng đá lớn trong lòng Triệu Tương Nghi cuối cùng cũng buông xuống một nửa, tóm lại mấy ngày nay rốt cuộc không cần chạy tới chạy lui phía sau núi đi đào rau dại về cho gia súc ăn, chờ qua một thời gian nữa, là mỗi ngày phải dậy sớm hái những rau dại già cho gia súc hưởng dụng, dù sao một mảng lớn rau dại, mà phần lớn là sinh thực vật bốn mùa, mỗi ngày cũng có thể hái ít nhất là một sọt lớn rau cải rễ cây đây.

Nhưng thời gian thật tàn khốc, người Triệu gia phải đối mặt với một vấn để thức tế là ở riêng.

Dương thị ngày trông mong, đêm cũng trông mong, thật ra, Triệu Tương Nghi cũng như thế, nàng một khắc cũng không muốncùng một nhà Dương thị có nửa phần dây dưa.

Ngày này, Triệu lão đầu cùng Phương thị gọi các nhi tử và con dâu tới phòng ăn, Dương thị vừa nghe liền biết là chuyện ở riêng, cho nên mừng đến hấp ta hấp tấp, giọng điệu đối với nhị lão đều tốt không ít.

Triệu gia nhị lão thấy thế, tự nhiên mắt lạnh mà nhìn.

Đợi sau khi mọi người đến đông đủ ngồi vào chỗ của mình, Triệu lão đầu – người đứng đầu một nhà cuối cùng mở miệng: “Nguyệt Cầm cũng lập gia đình, mắt thấy tất cả đều ổn thỏa rồi, cái nhà này, cũng đến lúc nên phân ra rồi.

Lời này làm cho người ta cảm thấy rất là thê lương bất đắc dĩ, Triệu Tín Lương thân là lão Đại trong nhà, tự nhiên là không đành lòng nói: “Cha, người đừng nói như vậy, bất kể phân hay không phân, chúng ta giống nhau đều hiếu thuận các ngài”.

Triệu lão đầu gật đầu, sau đó trở lại đề tài: “Mấy ngày nay ta với mẫu thân ngươi đều thương lượng phương pháp phân chia làm sao cho tốt, trong lòng chúng ta đều có tính toán, các ngươi ngồi nghe là được rồi, bất kể trong lòng có bất kỳ ý kiến gì, hoặc là cảm thấy không công bằng, cũng không nên ở trước mặt chúng ta tùy tiện càn rỡ, thế nào cũng là vô dụng thôi. “

“Nói đi nói lại, tất cả đều nghe theo lời cha mẹ a” Dương thị khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, Triệu lão đầu trợn mắt nhìn nàng một cái.

Sau đó ông nhìn Phương thị, ý bảo Phương thị nói trước. Phương thị hiểu ý, nhìn về phía mọi người: “Chia theo từ lớn đến nhỏ vậy, trước tiên nên phân bao nhiêu khối đất.”

Không khí đột nhiên ngưng trọng rất nhiều, Phương thị trầm mặc một lát, liền đem suy nghĩ trong lòng mình nhất nhất nói ra: “Nhà chúng ta cùng sở hữu năm mẫu đất tốt, hiện tại ta phân cho Đại phòng hai mẫu, Nhị phòng hai mẫu, Tam phòng một mẫu, vị trí cụ thể phân chia chờ sau giờ ngọ chúng ta cùng nhau đi qua ruộng xem một chút, sau khi phân chia xong, về sau các ngươi tự trông coi đất đai của mình, không nên tiếp tục liều mạng tranh cãi cái gì, hay dây dưa không rõ.”

Dương thị nghe thấy nhà mình chỉ được chia một mẫu đất tốt, nhất thời có ý kiến, vừa định đứng dậy cùng Phương thị lý luận, lại thấy Phương thị mắt lạnh nhìn Triệu lão tam nói: “Còn không mau đem cái miệng của vợ ngươi che lại”.

Triệu lão tam chần chờ chốc lát, cuối cùng ngăn chặn thật chặc miệng của Dương thị, Dương thị đem con ngươi trợn thật lớn, ấp úng mơ hồ không rõ mắng Triệu lão tam.

Phương thị nhíu mày, nàng cũng biết Dương thị nghe xong chắc chắn là bộ dáng đức hạnh này.

“Ngoài ra, nhà chúng ta còn có hai mẫu ruộng hoang, liền phân cho Đại phòng một mẫu, Tam phòng một mẫu.” Phương thị trấn tĩnh nói, nghĩ tới ruộng hoang kia căn bản không trồng ra cái gì, nếu không phải Đại phòng kiên trì muốn một mẫu, bà chuẩn bị phân cho Tam phòng, không cho phòng bọn họ một mẫu ruộng tốt nào.”

Sợ Nhị phòng suy nghĩ nhiều, Phương thị liền trấn an Lý thị nói: “Dù sao ruộng hoang kia cũng không sản sinh thu hoạch được gì.” Lý thị gật đầu, nói là cái này nàng biết.

Dương thị vừa nghe, liền kêu la lợi hại hơn, chỉ là miệng bị ngăn chặn, Triệu lão tam khí lực so sánh với nàng lớn hơn chút, nàng tránh thoát không được, khiến cho nàng chi chi nha nha nói không rõ.

“Chia xong đất đai sẽ tới phân phòng.” Phương thị liếc Dương thị một cái, sau đó thản nhiên nói: “Các ngươi vẫn ở phòng ban đầu của mình, còn dư lại phòng của Nguyệt Cầm, còn có nhà lớn của ta và cha ngươi, phòng ăn cùng với phòng bếp. Ta quyết định phân như vậy –” Phương thị dừng một chút, sau đó lại nói: “Phòng của Nguyệt Cầm cho Tương Nghi ở, sau này nàng càng lúc càng lớn, bất tiện khi cùng Hoằng Lâm và lão Đại chen chúc ở một chỗ, đến lúc đó ta sẽ dẫn nàng cùng nhau ở tại phòng Nguyệt Cầm. Dựa theo quy củ, hai lão già chúng ta, trước tiên do lão Đại phụng dưỡng một năm, sau đó huynh đệ các ngươi thay phiên nhau phụng dưỡng, cho nên cha ngươi đến lúc đó vẫn ở tại nhà lớn, nên căn nhà kia cũng tạm thời làm tài sản của Đại phòng.”

Thấy Dương thị tức giận tới mức giậm chân, mọi người cũng không thèm để ý tới, chỉ nghe Phương thị tiếp tục nói: “Về phần phòng ăn kia, ta quyết định chia ra làm hai, vừa cho phép Đại phòng dùng, vừa cho phép Nhị phòng dùng, tùy các ngươi muốn tiếp tục nấu cơm trong phòng mình hay làm phòng bếp gì cũng được.” Nói đi nói lại, tử đầu đến cuối đều không cho Tam phòng hưởng lợi, “Còn dư lại phòng bếp, cũng chuẩn bị hủy đi chia làm hai, phân cho Đại phòng, Nhị phòng mỗi người một nửa, cung cấp cho bọn họ một ít gia súc để nuôi. Mà chuồng nuôi gia súc trước kia thì phân cho Tam phòng, tùy các ngươi muốn dùng làm phòng bếp hay phòng ăn.”

Nói rõ ràng xong xuôi, Phương thị cảm thấy khát nước, vừa uống vài hớp trà, Triệu lão đầu liền nói tiếp: “Đất đai phòng ốc chia xong rồi, còn dư lại một vài vườn rau cùng một chút đồ dùng vụn vặt.”

Lúc này, Dương thị rốt cục thành công tránh thoát Triệu lão Tam áp chế, lập tức đứng dậy chỉ vào Triệu lão oán hận nói: “Chia như vậy làm sao còn chia được nữa, mấy khối vườn rau kia phải chia cho Tam phòng chúng ta, cho dù thế nào thì bên chúng ta cũng có nửa phần đất hoang rồi, bằng không thì chúng ta sống như thế nào.”

Triệu lão đầu thuận tay ném cái tẩu thuốc vào Dương thị, đập trúng ngay cái trán của Dương thị, nàng đau đến ôi một tiếng ngồi dưới đất, vừa định gào khóc đại náo, Triệu lão đầu tiếp tục mở miệng nói: “Năm khối vườn rau, Đại phòng được chia hai khối đất hoang, Nhị phòng được chia hai khối tốt, Tam phòng thì khối nằm sát với phòng các ngươi vậy là tốt rồi.”

Dương thị vừa nghe, cảm thấy lần này cuối cùng cũng công bằng chút ít, rồi lại nghe Triệu lão đầu nói tiếp: “Bất quá, Đại phòng không thể không có vườn rau, nên sẽ đem khối đất trống trước phòng Nguyệt Cầm cải tạo thành vườn phân cho Đại phòng, dù sao nơi đó cũng cách xa phòng một đoạn, không có ý kiến thì thông qua.”

“Về phần đầu xuân năm nay có nuôi hai mươi con gà con, một nửa cho Đại phòng, một nửa cho Nhị phòng, còn dư lại ba con gà mẹ và một con vịt hoa già cũng phân toàn bộ cho Đại phòng, trứng cũng toàn bộ thuộc về Đại phòng. Còn hai con heo con thì Đại phòng, Nhị phòng mỗi người một con.” Triệu lão đầu cũng không thèm nhìn tới Dương thị, giống như ở riêng lần này, ông chỉ có hai người con trai Triệu Tín Lương cùng Triệu lão Nhị mà thôi.

“Còn nữa, còn dư lại nồi, chén bát, muôi (gáo), chậu, khẩu phần lương thực, nữ trang châu báu, đợi ta nghĩ thông suốt rồi sẽ nhất nhất phân cho mọi người, cái gì nên nói chúng ta đều nói xong, nhà này cứ phân như vậy, bất kể các ngươi ầm ĩ như thế nào, chúng ta cũng sẽ không thay đổi ý kiến, cũng không theo bất kì ý kiến gì của các ngươi.” Phương thị đứng lên, nói xong liền ôm Triệu Tương Nghi đi.

Triệu lão đầu cũng đứng dậy chỉ vào người Tam phòng nói: “Ban đầu các ngươi gây tai họa cho Đại phòng, làm hại Đại phòng thiếu bên ngoài một khoản nợ, ta biết số tiền này nếu muốn Tam phòng các ngươi trả, các ngươi cũng sẽ trăm triệu lần không chịu trách nhiệm, cho nên ta với mẫu thân ngươi dứt khoác không cho các ngươi chỗ tốt, đem vài phần của các ngươi cấp cho Đại phòng xem như trả nợ, còn dư lại một ít khẩu phần lương thực cùng tiền bạc, một đồng cũng không chia cho Tam phòng các ngươi, đừng nói các ngươi chết đói. Lời nói này, ta sẽ không tin, những năm nay các ngươi ăn xén từ trong nhà này cũng được vài xâu tiền đi, hãy cầm lấy những thứ tiền bẩn thiểu đó mà sống qua ngày.”

Dương thị thấy từ gia sản không được cái gì tốt, liền không thuận theo không buông tha khóc lớn đại náo, những câu nhắm thẳng vào Nhị lão thiên vị, thậm chí còn hoài nghi Triệu lão tam là nhặt được, không phải là ruột thịt.

Triệu lão tam vốn còn cảm thấy tức giận bất bình, vừa nghe Dương thị nói, giận đến mức đánh Dương thị một cái tát, nói miệng nàng ta không nói lời được lờ gì hữu ích, cố ý khích bác quan hệ mình cùng cha mẹ.

Toàn bộ quá trình Triệu Hoằng Lâm đứng bên cạnh Dương thị, không kềm nổi cúi đầu lạnh lùng nói: “Nếu như ngay cả Tam thẩm cũng có tư cách được chia đồ tốt, như vậy cái nhà này cũng chẳng có ai được chỗ tốt a, sớm biết như thế thì trước kia đừng làm, chính xác là bị báo ứng mà, đáng đời.”

Cái nhà này cuối cùng chia xong, trừ Dương thị có ý kiến, ngoài ra, không có người nào đứng ra nói chuyện.

Sau này, Dương thị còn mong chờ chạy đi cầu xin mấy vị trưởng bối trong tộc tới để chủ trì công đạo, nhưng chuyện nhà bọn họ phần lớn người ngoài đều biết một ít, mọi người cũng biết rõ ràng đức hạnh của Dương thị, trong lòng người người đều nói đáng đời, đến lúc này, cũng không có ai nguyện ý đứng ra vì Dương thị nói chuyện, ngược lại có vài người từng bị Dương thị chiếm tiện nghi, đứng ra nói Tam phòng bọn họ được chia như vậy là đã cám ơn trời đất rồi, tóm lại nhị lão không để cho bọn họ ăn không khí nha.

Cứ như vậy, cho dù Dương thị có khóc rống cũng vô dụng, mấy vị trưởng bối trong tộc cũng nghiêm túc đứng ra vì Triệu gia nói nói, cho rằng ở riêng như vậy là rất hợp lý, không có cái gì công bằng hay không công bằng.

Dương thị tức giận không có nơi phát tiết, cho nên mỗi ngày đều đem Triệu Tương Liên ra trút giận, nói người Triệu gia không có ai tốt, lúc nào cũng lợi dụng Triệu Tương Liên chỉ gà mắng chó, âm dương quái khí (tính tình, hành động kỳ quái).

Những người khác thấy, chẳng những không có để ý tới, ngược lại trút giận cười nhạo bọn họ một phen, là đây là tự gây nghiệt không thể sống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status