Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi

Chương 84: Tiểu nhị gặp nạn


Edit: Thiên Âm

“Ừ... Ta nghĩ ông đã đi nhầm chỗ rồi, nếu như không còn chuyện nữa, các người có thể đi, bọn ta còn rất nhiều việc chưa làm.” Triệu Tín Lương không chút nghĩ ngợi cự tuyệt cơ hội trước mắt này, việc làm này khiến Triệu Tương Nghi bỏ xuống được tảng đá lớn trong lòng.

Nếu không phải có ngoại nhân ở đây, nàng đã sớm chạy đến hôn cha một cái thật kêu rồi, bộ dáng cha cự tuyệt Bách Vị Lâu thật là quá đẹp trai đi.

Trần chưởng quỹ và cái tên tiểu nhị đều kinh ngạc đứng sững tại chỗ, quả thật không tin được rằng mình đưa ra giá gấp ba lần tức là dùng ba lượng bạc mua một cân hương liệu từ nhà họ, nhưng họ lại nhanh cự tuyệt cái cơ hội đầy mê hoặc này, làm sao có thể.

“Ách, ta nghĩ mọi người nên nghĩ lại một lần nữa xem, ba lượng bạc mua một cân hương liệu không phải rất tốt sao, số tiền này có thể mua bất cứ dạng hương liệu nào mà không được?” Trần chưởng quỹ sắc mặt cực kỳ lúng túng, trong lòng cũng rất khẩn trương, rất sợ chuyện này không thành công. Vì vậy vừa cười vừa nói thêm, “Đương nhiên, hương liệu của các vị không thể so sánh được với hương liệu tầm thường, nếu như các vị chê Bách Vị Lâu ra giá thấp thì…”

“Ta nghĩ ông đã hiểu lầm rồi.” Giọng nói Triệu Tín Lương âm lãnh mạnh mẽ mà lại kiên quyết, “Mặc dù bọn ta xuất thân là nông dân, quả thật là rất cần tiền nhưng dân quê bọn ta có một tập quán rất tốt chính là tuân thủ lời hứa. Bọn ta đã đáp ứng Sở lão bản của Vạn Phúc Lâu sẽ bán hương liệu này cho ông ấy, cho nên sẽ không hợp tác cùng mấy tửu lâu khác, cũng không âm thầm tìm thêm nguồn tiêu thụ khác để chào hàng, cho nên dù các người có ra giá cao cỡ nào đi nữa, nhà ta sẽ không đáp ứng việc mua bán này.”

“Đây chính là cơ hội khó có được, các vị nên suy nghĩ kỹ, vạn nhất bỏ qua lần này, muốn van cầu bọn ta đáp ứng lại cũng không được à.” Tiểu nhị kia tựa hồ đã quên sai lầm từng phạm lần trước, cho nên mới ngang nhiên bày ra cái bộ dáng ngạo mạn này.

“Phải không, nếu ta nhớ không nhầm thì lần trước lúc bọn ta đem hương liệu lên trấn bán, có ghé qua Bách vị Lâu của các ngươi chào hàng nha.” Triệu tương Nghi chợt ngẩng đầu lên trừng cái tên tiểu nhị đó rồi nói một câu.

Trần chưởng quỹ lập tức quay đầu lại hung hăng trừng cái tên tiểu nhị kia, sau đó nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: “Ngươi trước đi ra ngoài cho ta.”

Tiểu nhị rõ ràng rất sợ, lập tức cúi đầu đi ra ngoài, một chữ cũng không dám thốt.

Triệu Tương Nghi ở trong lòng đắc ý nhìn vẻ mặt đầy sợ hãi của tên tiểu nhị, trước kia nàng cũng đã nói, đến lúc nào đó sẽ cho cái tên mắt chó nhà hắn biết hậu quả của việc coi thường người khác.

Tiểu nhị đứng ở trong sân Triệu gia một lát, bên trong Trần chưởng quỹ vẫn tiếp tục thương lượng với cả nhà họ, đang lúc bầu không khí có chút căng thẳng.

Lúc này, Dương thị hựu cười híp mắt sán lại, tên tiểu nhị cũng không có thèm để ý đến nàng ta.

Không bao lâu, Trần chưởng quỹ cũng đi ra, sắc mặt rất là khó coi, tâm tiểu nhị muốn rơi cả ra, hắn phảng phất như đã thấy được số phận của mình sẽ ra sao.

Bất quá hắn chỉ cười cười đi theo, ngoài miệng lấy lòng, nhưng Trần chưởng quỹ lại không để ý đến hắn chút nào, chỉ mím chặt môi rời đi, đôi mắt bén nhọn thật dọa người.

Lúc nhìn thấy dương thị, Trần chưởng quỹ đầu tiên là mặt không chút thay đổi, sau đó giật mình, dừng chân lại ngay bên người Dương thị chào hỏi vài câu: “Nếu như rãnh rỗi, không ngại đến Bách Vị Lâu ngồi một chút, tửu lâu bọn ta sẽ miễn phí chiêu đãi phụ nhân, mặc kệ nói thế nào đi nữa, thì phụ nhân cùng cả nhà bọn họ đều có quan hệ rất thân.”

Dương thị cũng đâu có nghe hết, chỉ nghe được ý tứ của Trần chưởng quỹ là khi nào lên trấn có thể đến Bách Vị Lâu ăn cơm miễn phí, như hiểu được gì đó, nhất thời vui vẻ khom lưng cười, nói là mình sẽ đi đến ủng hộ.

Trên mặt Trần chưởng quỹ lộ ra một nụ cười nhạt khó phát giác, trước khi lên xe ngựa ông ta quay đầu nhìn về phía đại phòng, khóe môi không khỏi nở ra một nụ cười trào phúng, vô tình, cười bọn người Triệu Tín Lương rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.

[Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi-Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Bên trong xe ngựa, tiểu nhị thấy Trần chưởng quỹ không có lên tiếng, nội tâm tràn đầy sợ hãi, cẩn thận thăm dò: “Chưởng quỹ, chuyện này đã thành?”

Trần chưởng quỹ vẫn là không có mở miệng, chỉ nhắm mắt như đang suy nghĩ chuyện gì đó, từ điểm đó tiểu nhị không kiềm được nội tâm sợ hãi, tiếp tục ngồi trong xe cùng với Trần chưởng quỹ.

Một lúc lâu, Trần chưởng quỹ hai mắt chậm rãi mở, nhìn thẳng vao thiểu nhị, dùng giọng nói âm lãnh đầy tức giận nói: “Đáng lẽ ngày hôm nay ta không nên mang ngươi theo mới đúng.”

Tiểu nhị kinh ngạc, nghĩ xem nên trả lời làm sao, có lẽ là nói lời xin lỗi cầu được tha thứ, nhưng hắn phát hiện giờ phút này vì quá sợ mà hắn không thể thốt ra một câu.

Cùng lúc đó, suy nghĩ của Trần chưởng quỹ cũng không còn ở đây.

Lần này tới Triệu gia thôn, tổng cộng có hai con đường để đi, một là lừa gạt, hai là dụ dỗ.

Mấy ngày qua, Vạn Phúc Lâu vì có Thập Tam Hương nên sinh ý mới tốt hơn Bách Vị Lâu, mắt thấy Bách Vị Lâu mới khai trương có mấy tháng mà sinh ý đã tụt xuống, đã làm cho lão bản bọn họ bực mình muốn chết.

Cho nên mới phái hai người họ đến Triệu gia thôn trước, bí mật điều tra về Triệu Tín Lương, cả việc Vạn Phúc Lâu ra giá bao nhiêu để mua hương liệu, rồi từ đó thực hiện phương án thứ nhất đó là đến nhà Triệu tín Lương lừa gạt.

Lừa gạt nhà họ nói mình là người Vạn Phúc Lâu, hôm nay đến mua hương liệu.

Nếu như bọn họ hoài nghi gì, liền báo giá cả, rồi nói thêm một ít chuyện tình ở Vạn Phúc Lâu cho nhà họ tin tưởng, vốn mưu kế này có thể nói là không có sơ hở.

Đến lúc đó có được hương liệu rồi, thì sinh ý của Bách Vị Lâu cũng không kém so với Vạn Phúc Lâu, kế tiếp cả nhà Triệu Tín Lương khẳng định sẽ nói là không bán hương liệu cho Bách Vị Lâu, chắc chắn Vạn Phúc Lâu sẽ sinh lòng nghi ngờ cả nhà họ thầm bán hương liệu cho Bách Vị Lâu, từ đó mà sẽ không dùng hương liệu nhà bọn họ nữa. Chờ đến lúc cả nhà Triệu Tín Lương lâm vào bước đường cùng, tự nhiên sẽ tìm đến cửa, khi đó hương liệu này sẽ không bán cho Bách Vị Lâu thì bán cho ai?

Nhưng giờ lại bị tên tiểu nhị này làm hư chuyện.

Nhà họ biết cái tên tiểu nhị này, khẳng định là cái tên tiểu nhị này cùng nhà họ đã phát sinh xung đột gì rồi, cho nên mới nhớ rõ như thế.

Không thể làm gì khác hơn, ông mới thừa nhận mình chính là chưởng quỹ của Bách vị Lâu, sau đó dùng giá cả đầy mê hoặc để bọn họ chuyển nguồn tiêu thụ đến Bách Vị Lâu.

Chính vì một nhà Triệu Tương Nghi nhớ rất kỹ cái bản mặt khó ưa của tên tiểu nhị này, nên mới có thể thóat khỏi âm mưu do Bách Vị Lâu bày ra, may mắn là thoát khỏi nếu không hương liệu sẽ bị Bách Vị Lâu lừa gạt lấy đi, ắt sẽ phải thất tín với Vạn Phúc Lâu, mà nhà bọn họ không phải sẽ rơi vào tình cảnh là người hai mặt sao?

Chỉ là Trần chưởng quỹ trăm triệu không ngờ rằng, thái độ của đám người Triệu Tín Lương lại kiên quyết đến thế, ba lượng bạc một cân cho hương liệu đã xem như là rất cao rồi, bọn họ ngay cả mắt cũng không có chớp, bất vi sở động.

Nghĩ đến chuyện này, Triệu chưỡng quỷ không khỏi tức giận, mở mắt lần nữa trừng tên tiểu nhị trước mặt, lạnh lùng hỏi: “Giữa ngươi và nhà bọn họ đã xảy ra chuyện gì.”

“Tiểu nhân, tiểu nhân căn bản không biết bọn họ, có lẽ, có lẽ là lần trước khi bọn họ đến Vạn Phúc Lâu có đi ngang qua Bách Vị Lâu, nhìn thấy tiểu nhân nên mới có thể nhớ kỹ như vậy. “Tiểu nhị ngập ngừng nói, mắt căn bản không dám nhìn thẳng vào Trần chưởng quỹ, cuối cùng nói một câu, “Tiểu nhân ngu xuẩn, sớm nên nghĩ đến điểm này mà đi theo, đều do tiểu nhân không tốt.”

Khóe môi Trần chưởng quỹ lộ ra một tia cười trào phúng: “Là lúc đi qua Vạn Phúc Lâu? Chắc bọn họ đã đứng ở trước cửa Bách Vị Lâu chào hàng không được nên mới đi qua Vạn Phúc Lâu? Trấn Thanh hà nhiều tửu lâu như vậy, nhiều tiểu nhị như vậy, thì mắc mớ gì bọn họ chỉ nhớ một mình ngươi.”

“Tiểu nhân, tiểu nhân thực sự không biết, lúc đó tiểu nhân không biết bọn họ đến chào hàng, chỉ cho rằng…Bọn họ đến ăn, chưởng quỹ nhìn cách ăn mặc của bọn rồi đấy, người như vậy đâu thể đến Bách Vị Lâu chúng ta ăn được…” Dưới tình huống hoảng lọạn, tiểu nhị kinh sợ khai ra hết.

“Ngươi thật to gan” Thanh âm của Trần chưởng quỹ tăng cao thêm vài phần, dọa cho tiểu nhị sợ đến phát run, hóa ra nội tình còn liên quan đến tiểu nhị, trong lòng Trần chưởng quỹ vừa tức vừa giận, hóa ra đã từng có cơ hội tốt như vậy tìm đến Bách Vị Lâu, không ngờ rằng lại bị cái tên tiểu nhị ngu ngốc này chặn ngòai cửa.

“Tiểu nhân, tiểu nhân biết sai rồi, là do tiểu nhân ngu ngốc, tiểu nhân vô tâm.” Tiểu nhị liên tục khóc la cầu tình, đáng lẽ hắn nên biết cả nhà Triệu Tương Nghi sẽ có tiền đồ như bây giờ, trước đây sao hắn lại ngu ngốc chặn cả nhà họ ngay bên ngoài cửa Bách Vị Lâu chứ.

“Ngươi là cái gì?” Trần chưởng qũy thanh âm lạnh như băng, trong mắt tinh mang tẫn thấu, “Ngươi bất quá chỉ là một con chó giữ cửa của Bách Vị Lâu thôi, cư nhiên lại làm ra cái dáng vẻ mình chính là lão bản? Mặc kệ bọn họ là ai, ngươi mời vào cửa không phải liền tốt sao? Nếu quả thật không trả nổi tiền cơm khi đó không phải sẽ có người trong điếm đánh ra? Cả chuyện này ngươi cũng quan tâm tới? Một cơ hội tốt như vậy đã bị ngươi ném đi, giờ ta phải mặt dày đến nhà người ta xem sắc mặt họ đây, ngươi thật là.”

Nói xong lời cuối cùng, Trần chưởng quỹ quả thực không biết cái gì để mắng hắn nữa.

Tiểu nhị cực kỳ sợ, vội lên tiếng xin tha: “Tiểu nhân đã sai, tiểu nhân đáng chết cả vạn lần, xin chưởng quỹ hãy nể tình tiểu nhân từ phương Bắc đến đây mà bỏ qua cho tiểu nhân một lần.”

“Tha cho ngươi một lần?” Trần chưởng quỹ không giận mà cười, “Người như ngươi ở lại Bách Vị Lâu có lợi ích gì? Để ngươi ngăn trở thêm nhiều cơ hội tốt tìm đến cửa sao?”

“Đừng mà chưởng quỹ, cầu xin ngài tốt xấu gì nhìn sự trung thành và tận tâm của tiểu nhân mà tha cho, chưởng quỹ “

“Dừng xe.” Trần chưởng quỹ đột nhiên ra lệnh cho phu xe bên ngoài, sau đó lại lạnh lùng quay mặt chỉ ra bên ngoài,” Xuống xe, bây giờ, ngay lập tức.”

Trần chưởng quỹ căn bản không để ý tới tiếng khóc la của tiểu nhị, tiếp tục nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần đến Bách Vị Lâu nữa, bằng không, ta nhất định sẽ bảo người trong lâu đi ra chặt chân chó của ngươi. “

Tiểu nhị đương nhiên là biết tính tình của Trần chưởng quỹ, lấy vải bố bên đai lưng ra lau nước mắt, sau đó run rẩy xuống xe,

ở đây đã đi ra khỏi Triệu gia thôn, chẳng qua còn cách trấn Thanh Hà một đoạn đường nữa, tiểu nhị tự nhận mình là kẻ không may, từng bước từng bước đi về.

Trong xe, Trần chưởng quỹ thở dài một hơi, sau đó oán hận nói: “Xem ngươi đã làm cái quái gì này? Đồ vô dụng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status