Cuộc sống thần kinh của nữ cương thi ở mạt thế

Chương 12: Triết lý về cái chết

“Nhanh rời khỏi đây, coi chừng bọn họ đuổi theo!”

Vưu Bằng Siêu trông có vẻ rất đau, trên mặt túa ra đầy mồ hôi lạnh, vừa thở gấp vừa nhắc nhở Kiều Yến.

Kiều Yến đạp ga hết cỡ, đánh tay lái, xe việt dã chạy như bay trên con đường rộng rãi.

Nửa tiếng sau bọn tui mới về tới khách sạn, Kiều Yến đỡ Vưu Bằng Siêu xuống xe. Theo từng động tác của nó, máu không ngừng rỉ ra từ miệng vết thương, mặt đất như bị rải mưa máu.

Cái mùi nồng nặc này sẽ hấp dẫn rất nhiều khách không mời, nếu đối thủ là G-1 thì tui trực tiếp đào hầm ngủ đông với ông bà luôn cho rồi.

Kiều Yến đỡ Vưu Bằng Siêu về, tui ở ngoài làm vệ sinh, sử dụng vải lau đi vết máu sau đó ném ra một con phố ngoài kia.

Cho dù làm vậy vẫn có không ít anh em zombie tới thăm hỏi, mãi đến khi gió to thổi tan mùi máu, tui bắt được tổng cộng 13 con zombie muốn vào khách sạn.

Kiều Yến ở trong phòng Vưu Bằng Siêu, lúc tui bước vào nó đang tập trung tinh thần giúp Vưu Bằng Siêu băng bó, máu vẫn thi thoảng trào ra làm ướt nhẹp băng vải trắng như tuyết. Sau đó, Kiều Yến lại nhíu mày băng thêm hai vòng, đến tận lúc Vưu Bằng Siêu bị băng đến phát đau.

Trong cái mâm trên bàn có một cây dao gọt trái cây, bên cạnh còn có một viên đạn dính đầy máu.

Phẫu thuật bằng gao gọt trái cây, đa tài đa nghệ ghê luôn nha thú cưng của tui~~

Khăn trải giường dính máu bị tui cuốn lại ném ra ngoài.

Trong lúc Vưu Bằng Siêu mê man, mặt anh ra tái mét không còn chút máu, Kiều Yến quay đầu gọi tui: “Hách Hách.”

Hả?

“Chút nữa chúng ta đi tìm tiệm thuốc xem có thuốc kháng sinh hay không.”

Cưng tự đi đi.

“Không được.” Nó trả lời ngay lập tức.

Chị muốn trông chừng người bệnh, vạn nhất anh ta bị ăn mất thì sao?

Tui nhìn phần bụng nhiễm đỏ của Vưu Bằng Siêu, ra vẻ lo lắng trùng trùng.

“…Bị ăn thì thôi.” Kiều Yến liếc nhìn tui, dùng mền che đi vết thương của Vưu Bằng Siêu.

…Hừ.

Trên con đường khách sạn tọa lạc có một tiệm thuốc, Kiều Yến không kiêng nể gì đập nát cửa thủy tinh.

Thuốc kháng sinh trông như thế nào tui không biết nên nhiệm vụ tìm kiếm được giao cho Kiều Yến, bác sĩ chết rồi đừng tính toán với tui---

Chờ nó tìm được thuốc cần dùng, tui đang thổi bong bóng, nó nhìn tui: “Chị lấy bong bóng đâu ra vậy?”

Tui lấy ra mười cái “bong bóng” ném cho nó, Kiều Yến nhìn qua, khuôn mặt đỏ bừng bước qua cướp lấy “bong bóng” trong tay tui.

“Cái này…” Kiều Yến vội ho một tiếng, ném mười cái “bong bóng” về lại quầy: “Cái này là…bong bóng dành cho người thiểu năng, sau này em tìm bong bóng thông minh cho chị.”

Durex không thông minh?

“Chúng ta đi thôi.” Nó kéo tay tui, lỗ tai vẫn còn đỏ bừng.

Lúc về tới khách sạn, Vưu Bằng Siêu vận khí siêu tốt, không thiếu tay thiếu chân, vẫn lành lặn nằm trên giường. Kiều Yến ngồi một bên bắt đầu đọc hướng dẫn sử dụng thuốc.

Trời càng lúc càng tối, Kiều Yến gà gật trên ghế sô pha trong phòng Vưu Bằng Siêu, tui ngẩn ngơ dựa vào Kiều Yến.

Trong những góc yên tĩnh trong thành phố thi thoảng lại có tiếng kêu rên phát ra, tui dựa lên người Kiều Yến, vuốt ve cổ tay phải của nó. _dien_dan_le_quy_don

Rèm cửa sổ không đóng, ánh trăng đêm đông quạnh quẽ chiếu vào gian phòng, phủ lên tấm mền lông cừu trên giường một tầng sương bạc.

Thành phố tối đen, tuyết bắt đầu rơi.

Mấy ngày sau thân thể Vưu Bằng Siêu lúc tốt lúc xấu, anh ta vẫn cứ liên tục sốt nhẹ và ý thức mơ hồ. Kiều Yến nói có lẽ là do mất máu quá nhiều, miệng vết thương cũng nhiễm trùng nhẹ, ngoài chờ ra, bọn tui cũng không còn cách nào khác tốt hơn.

Dù sao cũng phải chờ mùa đông qua đi, chờ một người lâu thêm một chút cũng vậy thôi.

Nhưng Kiều Yến lại nói với tui rằng, nếu Vưu Bằng Siêu vẫn cứ tiếp tục sốt cao không dứt, có thể anh ta sẽ bị cảm nhiễm mà chết.

Cái chết đối với một người chết thì không đáng sợ, bản cương thi đã chết từ lâu rồi.

“Bọn em chết và kiểu “chết” không có nhịp tim như chị không giống nhau.” Kiều Yến nhìn tui, ánh mắt buồn rầu.

Không giống ở chỗ nào vậy? Kiều Yến không nói.

Lúc chạng vạng, Vưu Bằng Siêu tỉnh, anh ta ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, sau đó phát hiện tui với Kiều Yến ngồi một bên thì rất ngạc nhiên.

“...Không bỏ anh lại à?” Anh ta mở miệng, tui nhíu mày, giọng nói đó như tiếng trống hỏng, khó nghe chết đi được.

“Anh muốn uống nước không?” Kiều Yến mang một chén nước đến trước mặt anh ta, cho anh ta uống từ từ.

Vưu Bằng Siêu uống hai hớp rồi lắc đầu từ chối. Anh ta nhìn bọn tui một cái rồi nhếch môi cười: “....Sớm biết vậy không thèm cứu nhóc, đằng nào cũng chết...”

Kiều Yến liếc nhìn anh ta.

“...Lúc đó anh nghĩ, nếu để nhóc bị thương một cọng lông nào...Anh cũng sẽ bị chôn cùng, ha ha....Chị nhóc một mình đánh thắng được Thiểm Thực Giả, khụ khụ,...Cho nên anh mới muốn chúng bắt anh, để cho nhóc về...Anh sẽ có biện pháp để thoát thân...”

A...thì ra là như vậy, nghĩ nhiều ghê nha =---=.

Tui tỉnh ngộ.

“Số người bệnh bị anh bỏ lại cũng không phải một, hai người...Nên nếu hai đứa bỏ anh lại, anh cũng không oán câu nào...khụ khụ!”

“Chắc là hai đứa chưa từng...khụ khụ khụ...” Không biết có phải do ho khan hay không mà vành mắt Vưu Bằng Siêu đỏ ửng, một tầng hơi nước mông lung phủ đầy hốc mắt.

“Anh sắp chết, điều cuối cùng anh muốn nói với hai đứa....Tuy trước kia anh có những suy nghĩ không đơn giản...nhưng anh chắn cho nhóc phát súng kia... là thật lòng...”

Vưu Bằng Siêu gian nan nở nụ cười, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại—

Ê--- cái tình hình gì đây---

Kiều Yến mím môi, vẻ mặt không nói nên lời, nhưng nó nắm lấy tay tui, rất chặt.

Hai người đang muốn giành giải ảnh đế năm nay à?

Con hàng này chỉ ngủ thiếp đi thôi! Ngủ thiếp đi một cách vô cùng yên ổn!

“Hả...?”

Kiều Yến ngạc nhiên, sau đó đến trước giường thử dò xét hơi thở của Vưu Bằng Siêu—

“Đậu...xanh....”

Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất tui thấy nhóc con nói ra một câu thô tục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status