Cưới trước yêu sau: mặc thiếu sủng vợ thành nghiện

Chương 137: Điều kiện



Chương 137. Điều kiện

Chu Lâm liếc nhìn Chu Minh Phú ở phía đối diện, nhẹ giọng đáp: “Em về nhà thăm ba, Tử Hiên, có truyện gì sao?”

“Bây giờ anh đến đón em, cùng anh đến bệnh viện.”

“Là đi thăm bác Mặc ở bệnh viện sao, được rồi, em ở nhà đợi anh.”

Giữa hai lông mày nở một nụ cười nhẹ, Chu Lâm nói chuyện xong với Mặc Tử Hiên thì ngẳng đầu nhìn Chu Minh Phú, sau đó cô ta nở một nụ cười nhẹ, nói một cách hồi lỗi, “Ba, Tử Hiên bảo con đi cùng anh ấy đến bệnh viện thăm chủ tịch Mặc.”

Chu Minh Phú gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, Mặc Tử Hiên muốn để Chu Lâm đi cùng mình đến bệnh viện, xem ra quan hệ của hai người rất tốt.

“Tranh thủ chủ tịch Mặc đang ở bệnh viện, con phải đến thăm nhiều hơn. Tốt nhất là trước đám cưới của con và Tử Hiên.”

“Vâng, con biết rồi ba.”

Chu Lâm cũng nghĩ như vậy, ảnh cưới của cô ta và Mặc Tử Hiên cũng chân chính chụp rồi, nhưng chỉ mới chụp được một nửa, Mặc Tử Hiên nhận được điện thoại đã bỏ chạy giữa chừng.

Đám cưới của bọn họ vốn được định trước tết, tính đến hiện tại còn hơn ba tháng nữa, theo lý mà nói không còn bao lâu nữa, nhưng cô ta rất muốn được gả vào nhà họ Mặc ngay lập tức.

Nhất là hiện tại cô ta đang sống trong nhà họ Mặc, hưởng thụ cuộc sống làm mợ chủ, được ăn sơn hào hải vị, cô ta là mẫu bằng tử quý*, được một đám người xung quanh chăm sóc, cung phụng.

*Mẫu bằng tử quý (##Z#): mẹ có vinh hiển là nhờ con.

Cô ta mơ ước cuộc sống như này có thể tồn tại cả đời, cô ta không cho phép cuộc sống phú quý này mắt đi.

x* Trong phòng VIP của bệnh viện.

Từ lúc Mặc Tu Trần bước chân vào phòng bệnh, bầu không khí chưa bao giờ hài hòa.

Lời xin lỗi của Mặc Kính Đằng ở trong mắt Mặc Tu Trần chẳng có ý nghĩa gì, ông ấy muốn gặp Ôn Nhiên, anh cũng từ chối, Mặc Kính Đằng hết cách, chỉ có thể đổi chủ đề.

“Tu Trần, chú Cố con nói với ba, phải nghỉ ngơi thật tốt, không phải bận lòng nữa, sớm muộn gì cũng giao tập đoàn cho con.

Lát nữa ba sẽ gọi điện sắp xếp, ngày mai họp hội đồng quản trị, để con nhậm chức.”

Mặc Tu Trần không cho là như vậy, “Không phải tất cả sai lầm đều có thể bù đắp.”

Vẻ mặt của Mặc Kính Đằng thay đổi, đau đớn hét lên, “Tu Trần!”

Ông ấy nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Mặc Tu Trần, biết anh không phải giả bộ thoái thác, lần này, là chính ông làm ra chuyện quá đáng, hại con trai mình.

Tính cách của Tu Trần, ông với tư cách là một người cha, ông cũng hiểu một chút, nếu không có chuyện của Ôn Nhiên, anh có thể sẽ đồng ý với yêu cầu của mình.

Nhưng hiện tại, anh thật sự không muốn tiếp quản công việc quản lý tập đoàn, tập đoàn MS không có người lãnh đạo sáng suốt và quyết đoán như anh mà giao cho người khác, thì dù có chết ông cũng không yên lòng.

Một tia do dự lóe lên trong mắt Mặc Kính Đằng, mi tâm nhíu lại, ông ấy nói: “Tu Trần, ba biết, đối với chuyện của Ôn Nhiên là ba sai. Nếu con thực sự hận ba thì không nên từ chối tiếp quản tập đoàn. Bởi vì, chỉ khi con trở thành chủ tịch của tập đoàn, con mới có thể bảo vệ được Ôn Nhiên.”

Mặc Tu Trần hừ lạnh một tiếng, “Con hiện tại cũng có khả năng bảo vệ cô ấy.”

“Vậy thì con bằng lòng trơ mắt nhìn ba giao tập đoàn cho Tử Hiên sao, con vất vả vì tập đoàn nhiều năm như vậy rồi, con nguyện ý như thế này mà buông bỏ sao?”

Ánh mắt Mặc Kính Đằng sáng quắc nhìn chằm chằm Mặc Tu Trần, muốn từ trên mặt anh nhìn ra vẻ không cam lòng, nhưng Mặc Tu Trần ngoại trừ khuôn mặt phủ đầy sương giá ra thì không có bắt kỳ thay đổi cảm xúc nào.

Đối với tâm niệm của Tiêu Văn Khanh đặt vào tập đoàn, Mặc Tu Trần thực sự không quan tâm.

“Ba biết con vẫn luôn điều tra chuyện năm đó, Tu Trần, nếu như năm đó con không phải là một đứa trẻ mà có năng lực như ngày hôm nay, con cũng sẽ không gặp phải chuyện đó. Cho dù con không vì con mà suy nghĩ thì con cũng phải suy nghĩ cho đứa con trong tương lai của con và Ôn Nhiên chứ. Chẳng lẽ con hy vọng con của con sau này cũng phải chịu đựng như con đã từng chịu đựng sao…”

“Được, con đồng ý với ba, nhưng con có ba điều kiện.”

Mặc Tu Trần hung hăng mím môi, không mang theo chút cảm xúc nói.

Mặc Kính Đằng thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lóe lên một tia vui mừng, ánh mắt như thiêu đốt nhìn anh: “Điều kiện gì, con nói đi!”

Khóe miệng Mặc Tu Trần cười giễu cọt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mặc Kính Đằng, từng chữ từng câu nói: “Thứ nhất, sau khi con tiếp quản tập đoàn ba không được phép xen vào. Thứ hai, ba nhất định phải đến trước bia mộ mẹ của con, dập đầu xin lỗi bà ấy. Thứ ba, ly hôn với Tiêu Văn Khanh.”

Vẻ mặt Mặc Kính Đằng thay đổi trắng xanh, hai tay áp vào trái tim, có thể thấy ông ấy đang cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc, một lúc lâu sau, ông ấy lạnh lùng đáp: “Ba đồng ý với con hai điều kiện đầu tiên, cái cuối cùng, không được.”

Đây là chuyện ngoài ý muốn của Mặc Tu Trần.

Sự say mê của Mặc Kính Đằng với Tiêu Văn Khanh không phải ngày một ngày hai, cũng không phải một hai năm.

Nói thật ra, thủ phạm giết mẹ anh không phải là Tiêu Văn Khanh, mà là người đàn ông ở trước mặt anh này.

Nếu không phải vì sự phản bội của ông ấy thì làm sao mẹ anh có thể nhảy lầu được…

Mặc Tu Trần tức giận cười, tiếng cười vang lên bên tai Mặc Kính Đằng, sắc mặt ông ấy thay đổi rồi lại thay đổi, cuối cùng nói thêm: “Tu Trần, ít nhất không phải bây giờ, con cho ba vài tháng…”

Chuông điện thoại di động của Mặc Tu Trần đột nhiên cắt ngang lời nói của Mặc Kính Đằng.

Khi anh lấy điện thoại ra, mắt chạm vào số người gọi trên màn hình, lớp sương giá dưới đáy mắt tan nhanh như thể gặp được ánh mặt trời ắm áp, không khí lạnh lẽo xung quanh cũng nhanh chóng rút đi như thủy triều.

Dùng ngón tay thon dài bám nút trả lời, đưa điện thoại lên tai, giọng nói tràn qua đôi môi mỏng trầm thấp nhẹ nhàng, “Alo, Nhiên Nhiên!”

“Bây giờ em gọi cho anh không làm gián đoạn công việc của anh đâu chứ?”

Đầu bên kia điện thoại, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến trong làn sóng radio, như có một tia gió thoảng bên tai khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Ánh mắt Mặc Tu Trần tràn đầy Ấm áp, dịu dàng nói: “Không làm phiền, em có chuyện gì sao?”

“Em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ. Xưởng sản xuất dược phẩm của chúng em hiện đang thiếu ba loại dược liệu…”

Tại hội giao lưu thuốc, lượng buôn bán của Ôn thị cực kỳ lớn, trong khoảng thời gian này nhân viên của xưởng dược phẩm đều làm thêm giờ, nguyên liệu dược liệu đã được sắp xếp ổn thỏa, nhưng trận mưa lớn liên tục ở thành phó J trong hai ngày qua gây ra sạt lở, đã phá hủy dược liệu cung cấp cho họ.

Cô đã nhờ người liên hệ với người buôn bán dược liệu, tuy nhiên trong thời gian ngắn, cho dù không có đủ dược liệu bọn họ cần, cũng sẽ chậm trễ thời gian.

“Không vấn đề gì, lát nữa anh sẽ bảo Hạo Phong liên lạc với em. Em cần cái gì thì cứ nói với cậu ấy.”

Đối với yêu cầu của Ôn Nhiên, Mặc Tu Trần đồng ý mà không do dự.

“Mặc Tu Trần, cảm ơn anh!”

Sau khi vấn đề được giải quyết, giọng điệu của Ôn Nhiên đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, cô không giấu giếm cảm xúc của mình.

Bị cô làm cho lây nhiễm, khóe miệng Mặc Tu Trần bắt giác gợi lên một đường vòng cung nông cạn, “Muốn cảm ơn anh thì tối nay nấu cơm cho anh ăn là được.”

“Hả, tối nay không được rồi, tối nay em có tiệc, hay là buồi trưa em mời anh ăn cơm nhé.”

Bên kia điện thoại, Ôn Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói.

“Được, trưa thì trưa.”

Mặc Tu Trần cười nhẹ, khi nói chuyện với cô, anh cảm thấy tâm tình tốt hơn mà không thể giải thích được.

Ở trên giường bệnh, Mặc Kính Đằng nhìn thấy vẻ mặt của Mặc Tu Trần, trong lòng không biết là tư vị gì, từ năm tám tuổi đến nay, ông ấy chưa từng thấy anh cười thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 47 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status