Cưới trước yêu sau: mặc thiếu sủng vợ thành nghiện

Chương 166: Cô là vì lợi ích mà bán mình



Chương 166. Cô là vì lợi ích mà bán mình

Trong câu nói cuôi cùng của Ôn Nhiên, một giọng nói sắc bén đột nhiên xuyên thấu!

Sắc mặt của Trình Giai phút chốc thay đổi, tất cả lớp ngụy trang đều tan vỡ vì lời cảnh cáo mạnh mẽ của Ôn Nhiên, trở thành một người phụ nữ đanh đá và xấu tính, “Ôn Nhiên, cô thật sự cho rằng cậu Mặc thích cô à. Thứ anh ấy thích chẳng qua là thân thể của cô thôi, chờ anh ấy chơi chán cô. Cô đối với anh ấy mà nói là vô nghĩa, nhưng tôi thì khác, tôi có thể giúp cậu Mặc đối phó với Tiêu Văn Khanh, trả thù cho anh ấy.”

“Cô yên tâm, tôi sẽ không cướp với cô, tôi sẽ đợi, đợi đến khi anh ấy tháy tôi tốt, chờ đến khi anh ấy buông bỏ được cô gái năm đó, thật sự thích tôi. Mặc dù năm đó không phải tôi cứu anh ấy, nhưng lần trước là tôi cứu anh ấy, cũng coi như là ân nhân cứu mạng của anh ấy rồi.”

“Nhưng cô thì khác, Ôn Nhiên, cô cái gì cũng không phải, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ vì lợi ích mà bán thân. Cậu Mặc không ngốc, nếu được phép lựa chọn, anh ấy nhất định sẽ chọn người quan trọng hơn đối với mình.”

Trình Giai khinh thường nhìn Ôn Nhiên, theo ý của cô ta thì cô ta thấy mình có ích hơn Ôn Nhiên rất nhiều. Khi gia đình Ôn Nhiên gặp chuyện, cô chỉ là một cô thiên kim gặp phải khó khăn, theo tình hình của cô lúc đó, đừng nói là Mặc Tu Trần, có người đàn ông nào cho cô tiền, sợ rằng cô cũng sẽ bán thân.

Cô làm sao xứng với Mặc Tu Trần.

Trình Giai cô thì khác, cô ta đã yêu thầm Mặc Tu Trần nhiều năm như vậy rồi. Cô ta không thực sự muốn giúp Tiêu Văn Khanh làm hại anh, mục đích thực sự của cô ta : là đên gân Mặc Tu Trân, khiên anh yêu cô ta. Chỉ cân anh đồng ý cùng cô ta yêu nhau, cô ta có thể nói cho cô biết hết những gì mình biết.

Có sự giúp đỡ của cô ta, Mặc Tu Trần sẽ dễ dàng đối phó với Tiêu Văn Khanh hơn, thậm chí là trả được mối thù năm đó của anh.

Ôn Nhiên cười lạnh, thật sự cũng lười nói chuyện với người phụ nữ điên cuồng như Trình Giai, “Vậy thì tôi chúc cô sớm thực hiện được nguyện vọng của mình.”

Bỏ qua những lời chế giễu, Ôn Nhiên bước đi.

“Ôn Nhiên, tôi nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của cậu Mặc.”

Trình Giai hung hăng nhìn bóng lưng Ôn Nhiên rời đi, dáng vẻ đanh đá đó hận không thể xé Ôn Nhiên ra thành nhiều mảnh.

Từ trong quán cà phê đi ra, Ôn Nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, câu nói cuối cùng của Trình Giai không phải cô ta chỉ nói, mà còn sẽ cố gắng hết sức để hướng tới mục tiêu của mình.

Mặc dù Mặc Tu Trần đã nói với cô, anh sẽ không vì một số chuyện mà dính dáng hay mập mờ với Trình Giai. Càng đừng nói đến có suy nghĩ gì về cô ta, nhưng phía trước còn cả một chặng đường dài, Trình Giai lại có thể giúp Mặc Tu Trần. Trong lòng cô không có cách nào bỏ qua sự buồn bực không thể nói ra và việc để ý đến truyện đó được.

Cô có chút ngơ ngác đi về phía bãi đậu xe, Ôn Nhiên quên \ mât mình vân đang nói chuyện điện thoại với Mặc Tu Trân, cho đến lúc lên xe, điện thoại vang lên hai tiếng cảnh báo hết pin, cô mới giật mình tỉnh lại.

Tay đang thắt dây an toàn dừng lại, Ôn Nhiên lấy điện thoại trong túi ra, thấy điện thoại tự động tắt máy, màn hình đen kịt. Cô nhíu mày, cất điện thoại vào túi, thắt lại dây an toàn rồi lái xe đi.

*xk#& Tập đoàn MS, Mặc Tu Trần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại sau khi cúp máy, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng. Vừa rồi Ôn Nhiên và Trình Giai nói chuyện, anh nghe không sót một chữ, tất cả đều ở trong tai anh.

Trình Giai lại thật sự quá đề cao bản thân, cho rằng Mặc Tu Trần anh là loại người gì, chỉ vì một chút lợi ích mà chọn cô ta, cô ta làm cho người phụ nữ anh yêu không thoải mái, anh nhất định sẽ không để cô ta dễ chịu.

Nếu cô ta đã muốn trở nên hữu ích, vậy được, anh sẽ để cô ta có ích một chút.

Ánh mắt lạnh lùng xẹt qua, dùng ngón tay thon dài bám một dãy số, sau khi điện thoại vang lên vài lần, giọng nói cung kính của Tiểu Lưu ở đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Alo, cậu chủ lớn!”

“Cậu mua một chút đồ đến thăm Trình Giai, xem vết thương trên đầu của cô ta thế nào rồi. Thuận tiện hỏi xem, cô ta còn cần nghỉ ngơi bao lâu nữa mới có thể quay trở lại làm việc.”

Mặc Tu Trân rõ ràng là nói lời quan tâm, nhưng không có một chút cảm xúc, Tiểu Lưu nghe thấy vậy giật mình, cậu ta do dự, sau đó ở bên kia điện thoại trả lời “Vâng”.

Nửa giờ sau, Trình Giai liền gọi điện đến.

Nhìn thấy cuộc gọi, ánh mắt của Mặc Tu Trần lóe lên một tia lạnh lùng, thân hình thon dài dựa vào ghế, án nút trả lời, thờ ơ nói “alo” một tiếng.

“Cậu Mặc, cảm ơn anh đã để Tiểu Lưu mua hoa quả đến thăm tôi. Chuyện tối hôm qua, anh vẫn ổn chứ?”

Giọng nói của Trình Giai mềm mại và quyến rũ, sự mềm mại mà bắt kỳ người đàn ông nào cũng có thể rung động.

Người đàn ông ‘không bình thường’ Mặc Tu Trần thờ ơ nói: “Gần đây công ty rất bận, cô phải mau chóng dưỡng thương cho tốt rồi quay lại làm việc.”

“Cậu Mặc, hiện tại tôi có thể đi làm trở lại rồi.”

Lời nói của anh vừa dứt, Trình Giai lập tức đồng ý, cũng đúng, cô ta có thể chạy đến chỗ Ôn Nhiên khiêu khích, lại còn kích động ly gián, sao có thể không đi làm được đây.

Tối hôm qua thú nhận xong cô ta ngủ không ngon giấc, bây giờ nghe được Mặc Tu Trần bảo mình quay lại làm việc, rốt cuộc cô ta cũng buông xuống được trái tim đang thấp thỏm của mình.

“Vết thương của cô vẫn chưa lành, có thể đi làm được à?”

Giọng nói của Mặc Tu Trần không phải quan tâm, càng xa Ỉ „ ` lánh và hờ hững hơn trước. Trình Giai tuy răng rât buôn, nhưng cô ta cũng biết Mặc Tu Trần có thể chấp nhận mình một lần nữa, đã là tốt lắm rồi.

“Cậu Mặc, tôi có thể, thực sự có thể.”

Trình Giai vội vàng hứa, sợ mình không còn có cơ hội quay lại làm việc nữa. Khi nói những điều đó với Ôn Nhiên ở trong quán cà phê, cô ta đã bị hoa mắt vì ghen tị, sau khi nghĩ lại, cô ta vẫn có chút sợ hãi, sợ sự quan tâm của Mặc Tu Trần dành cho Ôn Nhiên, cô ta không nhìn thấy được.

Nếu Ôn Nhiên nói gì đó, Mặc Tu Trần nhất định sẽ rất tức giận.

“Tôi nhớ tới, tối hôm qua cô nói còn liên quan đến chuyện công trường đúng không?”

Mặc Tu Trần đột nhiên chuyển đề tài, Trình Giai nhất thời không phản ứng kịp, sửng sốt một chút, tim đập thình thịch, lấy hết can đảm nói: “Cậu Mặc, tối nay anh có rảnh không? Nếu anh rảnh, tôi sẽ nấu một vài món ăn nhà, chúng ta vừa ăn vừa nói.”

“Tối nay?”

“Vâng, tối nay!”

Trình Giai bóp chặt điện thoại, trong mắt hiện lên một chút chờ mong, Mặc Tu Trần không lập tức từ chối, điều này đối với cô ta mà nói quả thật là một tin tức tốt.

“Cậu Mặc, ngoài việc của công trường ra, còn có việc dược phẩm lần trước ở thành phố H. Tôi cũng biết một chút chuyện.”

“Được thôi!”

Nghe vậy, Trình Gia vui mừng khôn xiết, lập tức nói: “Cậu Mặc, tôi nhất định sẽ nấu một số món ăn mà anh yêu thích.”

Trình Giai như được mở cờ trong bụng, cúp điện thoại. Lại còn nói chuyện với Tiểu Lưu bằng giọng điệu mà trước đây chưa từng có, bảo cậu ta về trước. Cô ta phải đi mua đồ, nấu bữa tối cho cậu Mặc.

Tiểu Lưu ngạc nhiên nhìn Trình Giai, niềm vui của cô ta không che giấu được. Cậu ta không thể tin, lên xe rồi còn nhíu mày, trong lòng nghi ngờ, cậu chủ lớn chưa bao giờ thích Trình Giai. Sao giữa chừng lại đội nhiên quan tâm đến cô ta, còn đồng ý đến nhà cô ta ăn tối.

Nếu mợ chủ lớn biết chuyện có giận không?

Tiểu Lưu cau mày và lắc đầu, nhìn qua kính cửa sổ, cậu ta nhìn thấy Trình Giai đang vội vàng đi về phía trước của trung tâm thương mại, cậu ta mím môi, do dự không biết nên gọi cho mợ chủ lớn hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 47 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status