Cường đại chiến y

Chương 25: Người may mắn



Chương 25: Người may mắn

Cốt truyện thay đổi quá nhanh, vừa rồi đám Lưu Ngọc Phương, Chu Đăng còn không ai bì nổi, ngay sau đó đã bị đuổi ra ngoài. Lưu Ngọc Phương vẫn chưa hết hy vọng, kéo Chu Đăng nói: “Con rể, con là người nhà họ Chu mà, con có thẻ hội viên mà, mau lấy thẻ hội viên ra đi!”

Chu Đăng kiên trì đi tới, lấy thẻ hội viên bạc ra: “Ông chủ Cổ, tôi là hội viên bạc của nhà hàng Ngọc Thực, mấy năm gần đây cũng chỉ tiêu mấy mười mấy tỷ…”

“Đánh!” Cổ Dật Hàn đang mời Đường Sở Vị, nào ngờ Chu Đăng lại tới gần, anh ta lập tức nổi giận quát lên. Mấy tên bảo vệ dữ tợn đi tới, đánh Chu Đăng một trận, khiến anh ta ngã gục trên mặt đất, thống khổ van xin: “Đừng… Đừng đánh!”

“Ha ha ha” Thấy cảnh này, Hà Diệp Mai lại hả lòng hả dạ. Bà ta ngẩng cao đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý.

“Thì ra mấy người này chỉ làm màu thôi, nhà họ Đường mới thật sự đáng gờm.”

“Chứ còn gì nữa. Đường Sở Vi với Diệp Hình có quan hệ không tâm thường, bây giờ còn đặt phòng Kim Cương của nhà hàng Ngọc Thực, ông chủ còn đích thân ra đón.” Chung quanh lại vang lên tiếng bàn tán, mà Đường Sở Vi còn đang ngơ ngác, không hiểu sao lại như vậy.

“Cô Đường Sở Vị, dì, chú, mời vào trong này”

Cổ Dật Hàn lại lên tiếng.

“Chào mừng khách quý.” Hai dãy nhân viên phục vụ lại lên tiếng, sau đó quỳ xuống. Họ đều là các mỹ nữ mặc sườn xám, mỗi người đều sắc nước hương trời, xinh đẹp tuyệt trân, bây giờ đều quỳ xuống, khiến người ở đây đều sững sờ.

“Đây chính là đãi ngộ của hội viên kim cương à?

“Cao cấp dữ vậy? Bao nhiêu mỹ nữ quỳ xuống thế này làm tôi đau lòng.”

Ánh mắt hâm mộ ghen ty truyền đến. Cuối cùng Hà Diệp Mai cũng được hãnh diện. Đường Tấn ưỡn thẳng lưng, Ngô Mịch ôm cánh tay Đường Tấn chu môi. Họ cảm thấy mình vô cùng ghê gớm, vô cùng đắc ý. Còn Đường Sở Vi thì vẫn sững sờ, cô hoàn toàn không quen biết Cổ Dật Hàn.

“Mời cô Đường Sở Vi”

“Chào mừng khách quý.” Nhân viên phục vụ quỳ trên sàn nhà lại đồng thanh kêu lên.

“Sở Vi, đi thôi” Giang Cung Tuấn nói. Lúc này Đường Sở Vi mới tỉnh táo lại, đáp một tiếng.

Dưới sự dẫn dắt của Cổ Dật Hàn, cả nhà tiến vào nhà hàng Ngọc Thực, bước vào thang máy chuyên dụng, đi lên tầng năm.

Tầng năm được trang hoàng tráng lệ như cung điện, trên đường đi toàn là các cô gái xinh đẹp khêu gợi quỳ dưới đất. Đường Tấn trợn tròn mắt. Cậu ta sống đến chừng này tuổi mà chưa từng thấy ai phô trương như thế này, Đường Bình cũng trợn mắt há hốc mồm. Hà Diệp Mai cũng tỉnh táo lại, há hốc mồm.

“Các vị khách quý, mời vào phòng riêng.” Cổ Dật Hàn đích thân mở cửa một căn phòng. Căn phòng này rộng mấy trăm mét vuông, bên trong có mấy chiếc bàn tròn lớn, còn có khu nghỉ ngơi, có sàn nhảy. Căn phòng trang hoàng lộng lẫy như cung điện. Người nhà họ Đường lại há hốc mồm.

“Mời quý khách cứ từ từ, tôi không quấy rầy nữa” Cổ Dật Hàn không nán lại lâu, dân họ vào phòng riêng rồi xoay người rời đi. Người nhà họ Đường sững sờ một hồi mới tỉnh táo lại.

“Tấn, anh cấu em xem có phải em đang năm mơ không? Phòng Kim Cương của nhà hàng Ngọc Thực đấy! Người bên ngoài đồn thổi ăn một bữa ở đây ít ra cũng phải hơn 3 tỷ!” Ngô Mịch kích động nói năng lộn xôn.

“Bà xã, thế này là thế nào?” Đường Bình hỏi “Hả? Tôi… Tôi không biết” Hà Diệp Mai cũng sững sờ. Bà ta chưa từng thấy phô trương lớn như thế này.

“Cung Tuấn, là anh hả?” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn năm tay mình.

Giang Cung Tuấn sờ mũi: “Anh làm gì có bản lĩnh này. Chẳng phải là em đặt sao? Ông chủ nhà hàng mời em cơ mà.”

“Nhưng… Em không quen anh ta.”

Giang Cung Tuấn cười nói: “Vậy thì anh không biết”

“Mặc kệ là ai, ăn trước… khoan đã, để tôi chụp mấy tấm ảnh đăng lên facebook khoe mẽ cái đã”

Đường Tấn tỉnh táo lại, lấy di động ra chụp ảnh khäp nơi.

Đồ ăn ở nhà hàng Ngọc Thực được bưng lên rất nhanh. Chẳng mấy chốc đã có nhân viên phục vụ xinh đẹp gợi cảm bưng đồ ăn lên. Những món ăn này từ trang trí cho tới mùi vị đêu đây đủ, vừa thấy đã rất thu hút. Mấy cái bàn tròn trong phòng riêng đều đặt đầy món ngon. Sau khi đồ ăn được bưng lên, mấy cô gái xinh đẹp bước lên sân khấu nhỏ trong phòng, bắt đầu nhảy múa. Những cô gái này rất xinh đẹp, khiến Đường Bình và Đường Tấn không dời mắt được.

Người nhà họ Đường ăn một bữa cơm trong hoang mang. Đồ ăn trong phòng Kim Cương rất nhiều, họ hoàn toàn không ăn hết, chỉ ăn chưa đến một phần mười “Xong..” Ăn xong, Hà Diệp Mai mới nhớ rõ, võ lên trán: “Tôi nghe nói ăn một bữa trong phòng Kim Cương của nhà hàng Ngọc Thực phải tốn hơn ba tỷ”

“Đâu chỉ ba tỷ: Giang Cung Tuấn chỉ vào một chai rượu vang mà Đường Tấn khui: “Chỉ riêng chai rượu này đã trị giá một tý một chai, để tôi xem tổng cộng uống mấy chai… Phải tới ba bốn chai, riêng tiền rượu đã là ba tỷ rồi”

“Hả?” Nghe vậy, Đường Tấn hoảng sợ đứng dậy: “Không… Không phải con khuil”

Sau khi rời khỏi phòng riêng, Cổ Dật Hàn nhanh chóng đi điều tra chuyện về Häc Long. Anh †a còn chuyên môn hỏi thành viên nòng cốt của gia tộc, xin mấy tấm ảnh hồi trẻ của Häc Long.

Mặc dù tin tức Giang Cung Tuấn phong đại tướng là cơ mật, nhưng nhà họ Cổ là gia tộc hàng đầu ở thủ đô, vân có thể kiếm được ít ảnh chụp.

Thấy Giang Cung Tuấn, anh ta hoảng sợ run lên, suýt nữa ngã quy trong văn phòng.

“Trời ơi, Hắc… Hắc Long là chông của Đường Sở ViI”

Anh ta không dám chậm trẻ, nhanh chóng đi đến phòng Kim Cương.

“Cốc cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Cổ Dật Hàn đi vào, cười xán lạn: “Sở Vi, chú, dì, mọi người có hài lòng không?”

Người nhà họ Đường đưa mắt nhìn nhau. Thể hiện trước mặt người khác thì rất thoải mái sung sướng, nhưng bây giờ tới lúc tính tiền, họ lại làm gì có tiên mà trả. Hà Diệp Mai có chút tiên, nhưng bà ta không nỡ lấy ra, đây là tiền riêng.

“Sở Vi, cô hài lòng không?” Cổ Dật Hàn cong lưng “Hả?” Đường Sở Vị sững sờ, gật đầu theo phản xạ: “Hài… Hài lòng”

Cổ Dật Hàn lấy một tấm thẻ Kim Cương, dâng lên bằng hai tay: “Sở Vi, đây là thẻ hội viên Kim Cương của nhà hàng chúng tôi, mời cô nhận lấy nó.

“Không… Không..” Đường Sở Vi vội đứng dậy xua tay. Cô nào dám nhận. Mặc dù thẻ kim cương của nhà hàng Ngọc Thực là tượng trưng cho thân phận, nhưng nơi này quá đắt tiền, cho dù nhà họ ăn một lần thì cũng táng gia bại sản, có thẻ cũng không ăn nổi.

Cổ Dật Hàn khom lưng nói: “Sở Vi, tôi nghĩ cô đã hiểu nhầm rồi. Đây không phải là thẻ Kim Cương bình thường, đây là thẻ Kim Cương cao cấp nhất, có thế giảm 10% hóa đơn, hơn nữa mỗi tháng có ba lân miễn phí dùng cơm, ba lần đều sẽ không cần phải trả tiền “

“Hả?” Đường Sở Vi cả kinh há hốc mồm.

Người nhà họ Đường cũng trợn mặt há hốc mồm.

Giảm 10% trên hóa đơn, mỗi tháng miễn phí ba lần ư? Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?

Đường Sở Vi hoàn hồn, không nhịn được hỏi: “Ông chủ Gố, tôi với anh không quen nhau, tại sao anh lại tặng tôi thẻ hội viên kim cương?”

Cổ Dật Hàn nhìn Giang Cung Tuấn, thấy ánh mắt của Giang Cung Tuấn, anh ta sợ hãi run lên, vội nói: “Hôm nay là năm năm khai trương của nhà hàng, có mở hoạt động rút thăm trúng thưởng. Cô vừa lúc rút trúng, cô nhận tấm thẻ này đi. Bữa ăn này được miên phí, sau này hoan nghênh cô thường xuyên tới nhà hàng Ngọc Thực”

“Chúc mừng đầy năm, rút thăm trúng thưởng?” Đường Sở Vi kinh ngạc Biết rõ đầu đuôi, Hà Diệp Mai kích động suýt khóc, vội đi tới nhận lấy thẻ kim cương trong tay Gổ Dật Hàn: “Ông chủ Gổ, tôi nhận thay Sở Vi”

Thấy Hà Diệp Mai cầm thẻ, nhưng nhìn sắc mặt Giang Cung Tuấn, Cổ Dật Hàn run lên, lạnh giọng nói: “Chỉ riêng Sở Vi mới được sở hữu thẻ kim cương của nhà hàng Ngọc Thực. Chúng tôi chỉ nhận Sở Vi chứ không nhận người lạ”

Hà Diệp Mai hoảng sợ đưa thẻ cho Đường Sở Ví.

“Cung Tuấn..” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Vợ à, không ngờ em lại may măn như vậy, gặp chúc mừng đầy năm, trở thành người may mãn. Chúc mừng em, mau nhận đi.”

Nghe vậy, Đường Sở Vi mới nhận thẻ kim cương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status