Cuồng hoan đi! Loài người

Chương 58: Manh mối

Editor: mèomỡ

Tống Tân đi về phía cửa phòng, nhìn khóa mật mã trên cửa.

Đây là một màn hình tinh thể lỏng, màn hình đã sáng nhưng chỗ đáng lý phải là bàn phím thì chỉ có mười ô vuông trống rỗng, bên trên không hiển thị bất cứ con số hoặc chữ cái nào.

Nhưng nó lại được lắp trên cửa, nhìn có vẻ không giống như cần người chơi tìm dụng cụ sửa nó.

Có thể cần phải tìm được một vài manh mối nhắc nhở mới có thể khiến phím ấn xuất hiện.

Tống Tân vừa định quay người bắt đầu tìm manh mối, lại nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có tiếng phá cửa.

Có tiếng gọi mơ hồ cũng vang lên: “Có ai không? Tất cả mọi người có ở đây không? Có người thì đáp lại một câu!”

Sau một lúc lâu, có người đáp một tiếng.

Xem ra mọi người đều bị nhốt trong những căn hầm gần đây, mỗi người đều phải tự giải khóa, mới có thể ra ngoài.

Nhưng nếu có thể nghe thấy tiếng gọi của người khác thì mật mã của mỗi căn hầm hẳn là không giống nhau rồi.

Tống Tân nghĩ vậy, liền quay trở về trong phòng bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Sát với mặt tường có cửa đặt một chiếc bàn, bên trên có vài quyển sách cùng mấy viên tròn như hạt châu… Để lộn xộn khắp bàn.

Giường đặt ở cạnh tường bên trong, là loại giường đơn bình thường, chăn đệm màu trắng phía trên trải cực kỳ ngay ngắn, trùm lên cả gối đầu, có thể nhìn thấy được một hình vuông nhô lên.

Tủ quần áo đặt sát tường đối diện đuôi giường, ngoài cũng chỉ có một chiếc thùng rác cách đó không xa thôi. Bên cạnh thùng rác là một cửa nhỏ, nhưng không lắp ván cửa, bên trong là toilet, rất nhỏ. Chỉ lắp bồn cầu và bồn rửa mặt, ngay cả vòi hoa sen cũng không có.

Nền phòng được lát toàn bộ bằng gạch tối màu, nhìn có vẻ có chút bẩn.

Nói tóm lại, đồ vật không nhiều lắm, tìm manh mối mở cửa không khó.

Tống Tân bảo Trọng Phong giúp cô một tay đi kiểm tra giường, cô thì lật xem sách vở trên bàn.

Nơi này có một quyển sách văn học nhìn bìa có vẻ còn rất mới, nhưng khi Tống Tân lật một trang lại phát hiện tất cả các trang bên trong đã bị ai đó dùng bút bi vẽ những đường cong, những bức tranh kỳ quái lên.

Những bức vẽ hoặc đường cong này rõ ràng là do người ngoài ngành vẽ, giống như một đứa bé cầm sáp màu nguệch ngoạc ra. Đáng ngạc nhiên là bức vẽ… Rất giống quỷ hồn.

Tờ thứ nhất, đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo tạo thành một cánh cửa đang đóng…. Có thể nhận ra đây là cánh cửa bởi vì trên ván cửa có một tay nắm hình tròn, ngoài ra thì không còn gì cả.

Lại qua vài trang, Tống Tân mới nhìn thấy bức vẽ tiếp theo.

Trên giấy vẫn là cửa phòng, nhưng trên cửa lại xuất hiện một cái bóng hình người dùng bút bi tô kín thành màu xanh đen.

Tống Tân tiếp tục lật tiếp về sau. Cánh cửa đã biến mất, bóng hình người càng lớn hơn, đầu và bàn chân ở hai góc trên và dưới của trang sách.

Tiếp sau đó, nửa dưới của cái bóng đã không còn, nửa trên đã chiếm trọn cả một trang giấy!

Ngón tay Tống Tân bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm cái bóng đen kia, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ…. Dựa theo trình tự này, tiếp tục lập trang sách, thì giống như có thứ gì đó đang từng bước từng bước đi ra khỏi trang sách vậy.

Liệu có khi nào, lật tiếp vài trang nữa, nó sẽ chui từ trong này ra, giết cô và Trọng Phong không?

Suy nghĩ này có lẽ chỉ là do trí tưởng tượng của cô, vốn không có bất kỳ thông tin gì chứng minh, nhưng cô vẫn không muốn lật tiếp nữa.

Cô do dự một lát, liền gập sách lại đặt sang một bên, quyết định tìm những chỗ khác trước. Nếu tìm hết rồi mà manh mối vẫn không đủ thì quay lại lật tiếp cũng được.

Thấy cô bỏ sách xuống, Trọng Phong mới nói: “Trên giường có máu.”

Cái chăn vốn trải phẳng che hết giường đã bị Trọng Phong lật lên, để lộ ra ga giường phía dưới.

Có như thế Tống Tân mới biết trên chiếc giường đơn nhìn như gọn gàng sạch sẽ này lại có nhiều máu đến vậy.

Trên tấm đệm màu trắng bị nhuộm máu mất hai phần ba, chỗ nhiều máu nhất là ở chính giữa. Có lẽ vì đã qua một thời gian ngắn cho nên máu có chút biến thành màu đen.

Trên gối cũng có máu, là rất nhiều giọt máu bị vẩy lên.

Tống Tân đi tới nhấc gối lên nhìn, ga giường dưới gối vẫn là màu trắng, nhưng phía dưới không có bất kỳ thứ gì.

Chiếc chăn bị lật lên lại sạch sẽ khác thường, chứng tỏ khi có người chết thì cái chăn này nhất định không trên giường.

Cô lôi chăn xuống đất, nói với Trọng Phong: “Anh cắt chăn ra xem bên trong có gì không.”

“Được.” Trọng Phong cũng đi tới, dùng cách đơn giản thô bạo nhất là cầm miêu đao cắt.

Tống Tân cười một tiếng, đi đến bên giường kiểm tra ga giường và đệm bông.

Dưới giường cũng không có gì. Cô liền kéo đệm cùng ga giường xuống, cẩn thận kiểm tra một lát, mới nhìn về phía giường đơn đơn sơ kia.

Đây là loại giường nhỏ làm bằng gỗ có thể tháo dỡ, phía dưới kê một tấm ván gỗ mỏng lên phần thanh ngang, để tránh người ngủ ở phía trên cộm không thoải mái.

Tống Tân dùng sức nâng tấm ván gỗ lên, liền lộ ra thanh ngang phía dưới.

Giữa những thanh ngang có khe hở. Những khe hở kia khiến cô có thể nhìn thấy gầm giường. Thông qua khe hở gần mặt tường cô nhìn thấy được trên vách tường đằng sau chân giường có một con số màu đỏ….8.

Đây nhất định là một số trong dãy mật mã.

Trọng Phong rạch chăn ra, nhìn kỹ cả hai mặt ruột bông nhưng cũng không phát hiện thêm được gì.

Tống Tân gọi anh lại giúp cô cùng chuyển giường ra, để mặt tường bị che khuất hoàn toàn hiện ra, tránh bỏ sót những manh mối khác. Nhưng ngoại trừ con số 8, thì chỗ này không còn gì nữa.

Vì vậy Tống Tân liền bảo Trọng Phong qua chỗ tủ quần áo tìm xem, còn cô thì tiếp tục quay lại chỗ bàn, kiểm tra những thứ trên bàn.

Quyển sách kia cô tạm thời không đụng vào, chỉ xem những quyển còn lại. Trên một quyển vở bị vẽ lung tung, tìm thấy được một số 5.

Trọng Phong mở tủ quần áo vừa ra, lấy từ bên trong ra mấy bộ quần áo giống nhau như đúc. Tống Tân vừa nhìn thấy những bộ quần áo ấy thì lập tức hiểu ra nơi này rốt cuộc là ở đâu…. Đây là một bệnh viện.

Những bộ quần áo sọc kia là quần áo bệnh nhân!

Nhưng bài trí trong căn phòng này nhìn kiểu gì cũng thấy không giống bệnh viện bình thường, ngay cả một vật phẩm liên quan đến trị liệu cũng không có. Hơn nữa cô cũng chưa thấy bệnh viện bình thường nào còn đặt tủ quần áo trong phòng bệnh để bệnh nhân tự thay cả.

Vậy… Đây hẳn là một bệnh viện dành cho những người bệnh ‘đặc biệt’?

Trong tủ quần áo có thêm số 3. Tống Tân tìm trên bàn thêm một lát, lật hết tất cả sách vở, cũng cẩn thận kiểm tra bàn cùng ghế một lượt, nhưng không tìm thấy thêm con số nào khác.

Còn lại chỉ có nhà vệ sinh cùng thùng rác.

Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng để Trọng Phong phụ trách lục thùng rác, còn mình thì vào nhà vệ sinh.

Đầu tiên cô kiểm tra phía dưới bồn rửa tay, sau đó lại đi đến bồn cầu, kiểm tra két nước xả phía trên cùng cạnh ngoài bồn cầu, sau đó mới lật nắp bồn cầu lên.

Khoảnh khắc nắp bồn cầu bị nhấc lên, cô đột nhiên trông thấy một chiếc đầu người be bét máu nằm ở trong đó!

Kinh sợ bất thình lình khiến cô vô thức thả cái nắp ra, nắp bồn cầu chưa hoàn toàn được nhấc lên liền lập tức gập bộp xuống.

Thời gian nhìn thấy đầu người rất ngắn, Tống Tân thậm chí không thấy rõ nó rốt cuộc trông như thế nào.

Cô lấy lại bình tĩnh, một lần nữa đưa tay nhấc nắp bồn cầu lên.

Sau khi có chuẩn bị tâm lý thì cô đã bình tĩnh hơn nhiều khi nhìn thấy cái đầu người này.

Mặt mũi nó vặn vẹo, một con ngươi không biết rơi đâu, chỉ để lại hốc mắt trống rỗng. Con mắt còn sót lại trợn trừng, mặt mũi be bét toàn là máu.

Mặt của nó ngẩng về phía trên nên khi Tống Tân cúi đầu nhìn nó thì con mắt nó cũng rất giống như đang nhìn cô chằm chằm.

Tống Tân hơi mím môi, nhìn nó một lát, trong lòng thầm nghĩ, đây là một trò chơi tìm manh mối để thoát khỏi căn phòng bí mật thế nên chắc chắn nó sẽ không đột nhiên nhảy ra cắn người, vậy nó xuất hiện ở đây cũng chỉ để dọa người chơi mà thôi.

Cho nên… Phía dưới đầu người có khi nào cũng giấu một con số?

Tống Tân đưa tay về phía nó, cách 2-30 cm lại rụt về.

Nói cho cùng thì đây cũng là một cái đầu người, cô không muốn dùng tay chạm vào.

Cô đi ra ngoài, nhặt vải chăn bị Trọng Phong cắt nát dưới đất lên, dùng chúng nó bọc ngoài đầu người rồi mới cầm vào.

Mặc dù cách mấy tầng vải, nhưng khi Tống Tân cầm cái đầu người từ trong bồn cầu ra, vẫn cảm thấy có chút buồn nôn cùng căng thẳng.

Căng thẳng là vì cô không chắc thứ này thật sự sẽ không cắn người hay không. Cũng may mãi cho đến khi cô đặt nó xuống đất, cũng không xuất hiện tình huống gì nguy hiểm.

Cô thở phào, quay đầu nhìn về phía trong bồn cầu, khẽ cau mày.

Trong bồn cầu đọng không ít máu, không nhìn ra nổi dưới đó có gì hay không, mà cô cũng không thể tùy tiện xả nước, nếu như bên trong giấu cái gì thì chẳng phải sẽ bị cuốn đi mất sao.

Cô chỉ có thể quay lại phòng cầm hai chiếc bút bi tới, chịu đựng cảm giác buồn nôn mà quấy bãi máu kia.

Khi bút bi đâm vào trong nước, cô lập tức cảm thấy ngòi bút chọc vào cái gì đó mềm mềm.

Tống Tân mỗi tay một cái bút, cẩn thận cảm nhận hình dáng của vật kia, muốn gắp nó lên.

Nhưng ngay sau đó cô mới nhận ra, thứ này tròn tròn trơn trơn, sợ rằng… Là con ngươi bị thiếu của cái đầu kia.

Đúng lúc ấy, Trọng Phong đi tới, nói: “Không tìm thấy số… Đầu người?”

Tống Tân rụt tay về, có chút bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, có chút ghê ghê, nhưng nơi này có lẽ sẽ có đầu mối.”

Trọng Phong thấy bút bi trong tay cô đã bị nhuộm thành màu đỏ nhạt liền biết cô đang làm gì, lại nói: “Để tôi làm cho.”

Tống Tân cười, lắc đầu nói: “Không sao, rất đơn giản.”

Cô lấy từ trong nhẫn không gian ra con dao găm của mình. Cô thật sự không muốn dùng nó để chọc bồn cầu nhưng dùng bút bi chắc chắn không thể lấy được con mắt ấy ra.

Cô rút dao ra, dùng mũi dao chầm chậm đưa vào vũng máu đỏ, nhanh chóng chạm được tới con ngươi.

Sau đó cô nghiêng dao về một bên, dùng sức hất về phía bên kia.

Một vật tròn màu trắng như hạt châu mang theo vài sợi mạch máu bắn lên như cá nhảy khỏi mặt nước, sau đó rơi xuống mặt đất.

***

p/s: Chương này nó thốn vz nồi ông giáo ạ QAQ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status