Cuồng huyết thiên ma

Chương 85: Trở về Hắc Thạch trấn


Hai ngày sau.

Tử Phong đứng trước cửa hang vươn vai một cái, vặn vẹo người khiến từng khớp xương kêu lên răng rắc, vẻ mặt sảng khoái, cơ mà quần áo trên người thì lại có chút không được lành lặn.

“Sảng khoái nhỉ?” tiếng của Hồ Phi Nguyệt vang lên sau lưng hắn.

Chỉ thấy nàng lúc này cũng trong tình trạng quần áo xộc xệch, mặc dù không có rách nát tả tơi như Tử Phong, nhưng có chút không chỉnh tề, khuôn mặt nàng đỏ ửng lên dưới ánh nắng khiến hắn nhìn có chút thất thần.

Quái vật và yêu thú, à nhầm, cô nam quả nữ ở cùng với nhau, quần áo không chỉnh tề, biểu cảm gương mặt có chút mập mờ, bất kì ai nhìn vào chỉ cần thoáng động não một chút là sẽ nghĩ tới một vài thứ không dành cho trẻ em ngay lập tức. Nhưng mà đừng hiểu lầm hai người, bọn họ chỉ vừa mới tập luyện mà thôi.

Để làm quen với việc tăng lên cảnh giới một cách chóng mặt, mặc dù Tử Phong tự nhận việc tập luyện là không cần thiết, nhưng dưới sự thúc giục của Hồ Phi Nguyệt, hắn quyết định tập luyện với nàng, cũng là để xem thử cực hạn của bản thân ra sao.

“Cũng không biết chủng tộc của chàng là cái thứ gì nữa, chiến lực cũng quá biến thái đi, tu vi Tướng cấp nhất phẩm mà có thể đè Vương cấp nhị phẩm ra mà đánh.”

Không thèm quan tâm Hồ Phi Nguyệt đang đứng ở bên cạnh, Tử Phong cởi luôn bộ quần áo rách tả tơi trên người, lấy ra một bộ quần áo mới từ trong không gian giới chỉ để thay, cũng không phải là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy cơ thể của Tử Phong. Phải biết ngày hôm qua khi hắn ra suối tắm rửa, hồ ly này còn trực tiếp nhảy xuống tắm cùng,, đối với hồ ly tinh này, hắn đã hoàn toàn chịu thua rồi.

Vài lần chiến đấu với Hồ Phi Nguyệt, người đã khôi phục tu vi tới Tôn cấp tứ phẩm nhờ vào viên Long Huyết Dịch Cốt Đan, hắn cũng đã quen thuộc với kĩ năng Thiên Ma Hóa Thân. Đương nhiên là dưới điều kiện Hồ Phi Nguyệt áp chế cảnh giới xuống Vương cấp nhất phẩm, chứ nàng để nguyên tu vi ở Tôn cấp, thổi nhẹ một cái là hắn trở về với cát bụi rồi, ở đó mà đánh.

Cơ mà đúng như nàng nói, chiến lực của Tử Phong hiện tại hoàn toàn có thể so sánh với Vương cấp nhị phẩm, thậm chí nếu liều mạng thì đến Vương cấp tam phẩm hắn cũng có thể chiến, đương nhiên thắng hay thua thì chỉ có trời mới biết. Tuy nhiên, vẫn có một vấn đề……

“Chiến lực có thể so với Vương cấp nhị phẩm cũng không thể đảm bảo là ta có thể đối đầu và giết chết mục tiêu Vương cấp, suy cho cùng, chỉ có lực lượng và thể lực của ta là tương đương, chứ linh lực và tốc độ của ta còn kém xa, nếu đối phương không chọn cứng đối cứng mà du đấu thì ta chết chắc.” Tử Phong lắc đầu.

Quả đúng như vậy, hắn có thể giết chết Trần Đông, thiếu chút nữa tiễn nốt Y Mộng Lăng đi gặp ông bà ông vải, nhưng như thế cũng không có nghĩa là hắn mạnh hơn hai người bọn họ. Lí do chính mà hai người bọn họ thua, đó chính là thay vì du đấu lại chọn trực tiếp đối đầu với hắn, nói đùa sao, cơ thể con người trừ khi được trang bị Huyền khí phòng thủ, rồi phải có cả Huyền khí cao giai dùng để tấn công thì mới có thể so sánh được với cơ thể Thiên Ma vốn công thủ toàn diện không khác gì với vũ khí hình người, hai người Y Mộng Lăng cùng Trần Đông chọn cứng đối cứng thì chả khác gì tự sát cả.

Suy đi tính lại, Tử Phong cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật rằng, mặc dù hắn vượt qua đại cảnh giới, đạt tới Tướng cấp, nhưng gặp Vương cấp hắn chỉ có thể bị động đối đầu chứ khó có thể chủ động tấn công, tất cả bởi vì tốc độ cùng linh lực hắn vẫn chưa đủ cao. Nhưng xét đến việc hắn mới đạt tới Tướng cấp mà đã có tiền vốn để đương đầu với Vương cấp, Tử Phong cũng đã tạm thời thấy thỏa mãn, dù gì thì hắn cũng không thích làm việc mạo hiểm đánh vượt cấp, trừ khi bị cái hệ thống quái quỷ kia hành.

Nhìn mặt trời lấp ló sau tán cây ở trên cao, Tử Phong nhìn Hồ Phi Nguyệt rồi nhàn nhạt nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà!”

--------

Ở giữa Lam Linh sơn mạch, Tử Phong hoàn toàn mù tịt về phương hướng, rốt cuộc hắn phải bảo Hồ Phi Nguyệt đưa mình trở về Thiên Ưng thành, sau đó mới theo đường cũ trở về Hắc Thạch trấn, từ đó mới về nhà ở Vĩnh Diệu thành. Tử lúc rời khỏi đó tới giờ đã mười mấy ngày, Tử Phong không khỏi thấy nhớ tiểu la lị Diệp Thủy Lan ở nhà, chậc, không biết tiểu nha đầu ăn uống ngủ nghỉ có ra hồn không nữa, không có mình ở cạnh hi vọng là con bé nghe lời không đi ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Tử Phong lại càng gấp rút muốn về nhà, nhưng mà hắn cũng chưa gấp đến độ dùng Thuấn bộ chạy về nhà, như vậy là quá……phí phạm linh lực. Trên thực tế, Hồ Phi Nguyệt sau khi khôi phục tới Tôn cấp có thể phi hành tự do trên không trung, nàng có thể mang hắn bay một đường về Vĩnh Diệu thành một cách nhanh chóng. Nhưng hồ ly tinh thì vẫn là hồ ly tinh, nàng ta chọn đi bộ cùng với Tử Phong, không phải là dưới dạng tiểu hồ ly, mà là dưới dạng con người, suốt dọc đường cứ áp sát vào, ôm lấy cánh tay của hắn, bầu ngực đầy đặn cứ như vậy mà ép lên cánh tay hắn, khiến Tử Phong nhiều lúc chỉ muốn nổi điên “làm thịt” Hồ Phi Nguyệt ở giữa Lam Linh sơn mạch, nhưng mà hắn vẫn nhịn xuống được.

Hành trình vốn dài ba ngày đường, lấy tốc độ của Tử Phong có thể rút ngắn xuống một ngày, cuối cùng dưới sự quấy rối của Hồ Phi Nguyệt mà bị kéo dài tới bốn ngày, cũng may là Tử Phong hắn hiện tại đã là Tướng cấp võ giả, với chỉ số tinh thần cao ngất ngưởng của mình, mệt mỏi là thứ không tồn tại với hắn, với Hồ Phi Nguyệt thì càng không.

“Tới nơi rồi!!” Tử Phong giải trừ Ngụy trang, nhìn khung cảnh xung quanh rồi mở miệng nói.

Hồ Phi Nguyệt vẫn ôm chặt lấy cánh tay của hắn, đưa mắt nhìn ngang ngó dọc một hồi ra vẻ hiếu kì, sau đó mới nói: “Chàng sống ở cái nơi tồi tàn này ư?”

“Đây là Hắc Thạch trấn, là một thị trấn thuộc về Vĩnh Diệu thành, nhà của ta ở trong Vĩnh Diệu thành!”

“Vậy chứ chúng ta tới đây để làm gì, sao không trực tiếp trở về nhà của chàng đi?” Hồ Phi Nguyệt lắc lắc cánh tay hắn mà nói.

“Chỉ muốn xác nhận một thứ mà thôi.” Nói đoạn cất bước đi vào trong Hắc Thạch trấn, một đường thẳng tắp đi tới Dong binh công hội.

Sự xuất hiện của hai người rất thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh, dân chúng bình thường thì cũng thôi, họ cũng khá là quen thuộc với tạo hình khác người của dong binh rồi, nhưng đám dong binh thì lại khác, đó không phải là thứ họ quan tâm. Hồ Phi Nguyệt dưới sự yêu cầu của Tử Phong, lúc biến ảo thành hình người đã dấu đi tai cùng đuôi, trông nàng lúc này không khác gì so với người thường.

À không, trên thực tế, người thường còn xa mới bằng được nàng, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn, một bộ bạch y phất phơ bao bọc lấy cơ thể lồi lõm nóng bỏng, khuôn ngực cao vút, kiều đồn vểnh lên, vòng eo nhỏ nhắn thon thả, làn da nàng trắng như mỡ đông, chỉ cần nhìn vào thôi là đã có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó rồi, một mái tóc màu bạc rủ dài xuống, kết hợp với quần áo cùng làn da khiến không gian xung quanh nàng sáng bừng lên, khuôn mặt nàng đẹp tới mức không ngòi bút nào có thể tả xiết, trên môi lúc nào cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao ai nhìn vào cũng giống như bị mê hoặc. Nàng vừa giống như tiên tử hạ phàm, vừa giống như hồ ly tinh dụ người, cái khí chất lẫn lộn này càng khiến người khác kích thích khi nhìn vào.

Thế nhưng mà, cái thân ảnh đi bên cạnh nàng lại giống như trái ngược hoàn toàn với nàng. Thân hình cao lớn được che phủ bởi một bộ y phục đen tuyền từ đầu tới chân, ẩn sau y phục có thể thấy được một cơ thể cơ bắp cuồn cuộn trần ngập lực bạo tạc. Mái tóc màu bạc của Tử Phong đã được hắn cắt ngắn, lúc này lại hơi dựng lên. Một chiếc mặt nạ được tạo hình giống như những chiếc nanh sắc nhọn bao phủ nửa dưới của khuôn mặt hắn, ở trên là một đôi mắt hoàn toàn đen kịt như màn đêm tăm tối, tác dụng phụ của việc hắn trở thành Thiên Ma hoàn toàn. Cả người hắn tỏa ra thứ khí tức lạnh lẽo dường như làm cho không khí xung quanh hắn lạnh xuống vài độ, đôi mắt vô hồn khiến mọi người cảm thấy một tia nguy hiểm theo bản năng.

Cặp đôi đen-trắng này giống như hai thái cực đối lập với nhau, lúc này lại đang dính vào nhau, nữ tử đẹp tựa thiên tiên kia lại đang vô cùng hạnh phúc ôm lấy cánh tay của tên quái vật đứng bên cạnh.

“Đứng lại nào cô em, cô em xinh đẹp như vậy mà lại đi cùng với tên cốt đột xấu xí thế kia mà không thấy khó chịu à? Hay là qua đây với đại ca ta nhé, ta đảm bảo sẽ phục vụ nàng sướng như tiên luôn, hê hê hê….”

Một giọng nói cợt nhả vang lên, xuất hiện chắn đường Tử Phong cùng Hồ Phi Nguyệt là một đại hán cao lớn, thân trên để trần đầy những vết sẹo, khuôn mặt thì cười nham nhở, đang dùng ánh mắt dâm đãng mà quét qua quét lại trên ngực Hồ Phi Nguyệt, một bộ dáng thiếu chút nữa thì chảy nước dãi.

“Ha ha, đúng đó đúng đó, theo đại ca là ổn nhất, vui ban ngày, sướng ban đêm a hắc hắc..”

“Hay là cô nàng này thích sướng cả ngày lẫn đêm, thật là hư hỏng á, ha ha ha..”

Đằng sau đại hán kia là mấy tên có vẻ như là tiểu đệ của hắn, lúc này đang cười nói không kiêng kị gì cả, cũng trưng ra một bộ mặt sắc lang điển hình. Hồ Phi Nguyệt trực tiếp coi bọn hắn như không khí, chỉ dùng một ánh mắt khiêu khích nhìn Tử Phong. Thở dài một tiếng, hắn nhìn xung quanh một chút, thấy vẻ kiêng dè của đám dong binh xung quanh, hắn chợt hiểu ra.

“Ngươi có vẻ lạ mặt, là người nổi tiếng ở đây sao?” Tử Phong nheo mắt hỏi

“Ta phi, tên nhà quê nào tới đây vậy, không nghe tới thanh danh đại ca Trương Bưu của bọn ta hả, huynh ấy chính là cường giả Tướng cấp đỉnh phong đó, đến cả thủ lĩnh Huyết Lang dong binh đoàn còn phải khách khí với đại ca, ngươi là cái thá gì mà hỏi?” Một tên tiểu đệ khinh bỉ nói.

Tử Phong nhìn gương mặt dương dương tự đắc của Trương Bưu mà không khỏi buồn cười, đúng là ếch ngồi đáy giếng, chỉ đạt tới Tướng cấp mà đã làm như ta đây là bố thiên hạ, loại mặt hàng này cũng chỉ hoành hành ở trong địa phương như Hắc Thạch trấn được mà thôi.

“Ngươi có biết trong mắt ta, Tướng cấp đỉnh phong là gì không?”

Trương Bưu cùng đám tiểu đệ nhìn nhau, sau đó phá lên cười. Hắn ta lau nước mắt: “Đương nhiên là cường giả rồi, trong mắt của một tên vô dụng chỉ được cái mã ngoài như mi thì chỉ đến thế thôi.”

Vì Tử Phong sử dụng Liễm tức, nên đám người bọn chúng không thể cảm nhận được tu vi chân thật của Tử Phong, mà có cảm nhận được thì chắc chúng cũng không quan tâm, dù gì thì hắn chỉ là một “Tướng cấp nhất phẩm” mà thôi.

“Ồ, có lẽ là vậy, nhân tiện ta hỏi một chút, bọn mi trêu ghẹo nữ nhân cũng có nghề nhỉ, làm trò này lâu chưa?” Tử Phong cười nhạt nói.

“Ha, tên này cũng có con mắt nhìn người đó, lão tử không muốn khoe khoang, nhưng ta một thân bản lĩnh, ngự nữ không một vạn thì cũng tám ngàn người rồi, nhưng mà cực phẩm như cô em bên cạnh ngươi thì là lần đầu tiên ta thấy đó khà khà!”

“Khậc khậc, đó là tất cả những gì ta muốn biết!” một tia sáng màu đỏ lóe lên, trên tay Tử Phong là một thanh cự kiếm màu đỏ đang tỏa ra mùi huyết tinh nồng đậm.

“Xoạt!!”

Trương Bưu còn chưa kịp phản ứng, Tử Phong đã chém hắn thành hai mảnh, sau đó sử dụng Thuấn bộ trong nháy mắt di chuyển tới bên cạnh ba tên tiểu đệ. Ba đường kiếm lóe lên, tốc độ của hắn cùng độ sắc bén của Thiên giai Huyền khí khiến cho đến lúc hắn trở về vị trí cũ, bốn người kia mới tóe máu ra, biến thành mấy mảnh thi thể ngã xuống đất, máu tươi chảy lênh láng khắp mặt đường.

Giống như không có chuyện gì xảy ra, Tử Phong vẩy máu trên Truy Hồn Huyết Kiếm đi, thứ máu nhơ bẩn này không đáng để cho nó uống, hắn cất nó vào trong không gian giới chỉ, điềm nhiên như không cùng Hồ Phi Nguyệt bước qua bãi máu dưới đất tiếp túc đi.

Đúng lúc này có người phát lên tiếng kinh hô: “Ta nhớ rồi, đó là Quỷ Ảnh Tu La!!”

“Thật là hắn ư, ngoại hình hắn thay đổi nhiều quá khiến ta nhất thời không nhận ra.”

“Thay đối cái rắm, hắn ta trước kia không để lộ tí da thịt nào ra ngoài, nay hắn chỉ bỏ mũ trùm đầu xuống với cả đeo mặt nạ nhỏ đi mà thôi, ta liếc một cái là nhận ra.”

Bỏ ngoài tai mấy lời bàn tán xung quanh, cái chết của mấy người Trương Bưu không làm ảnh hưởng tới tâm tình hai người, Tử Phong cùng Hồ Phi Nguyệt tiếp tục cất bước, để lại đằng sau là một đống máu thịt lộn xộn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status