Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng

Chương 100-1: Trái tim mê hoặc


Hoắc Nhĩ Phi cảm giác trong lòng có một tâm tình khó diễn tả bằng lời dâng lên, không thể nói là cảm động hay mật ngọt, ngọt ngào, càng cảm thấy hơi khó tin. Người đàn ông này lại có thể mặt không đổi sắc mà nói dối, còn nói Lucus không phải là con trai của cô, chẳng lẽ anh có giải thích nào tốt hơn sao? Còn nói mình có một bà xã rời nhà trốn đi, nếu như không phải lời giải thích bịa đặt xuất hiện trên người cô, cô gần như còn cho rằng tất cả anh nói đều là thật, cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ ngay cả chuyện Lucus rốt cuộc có phải là con trai của cô không.

Mà bây giờ, nhóm truyền thông này hiển nhiên đều tin tưởng rằng anh là người thâm tình khẩn thiết, cũng chuyển lực chú ý lên trên người anh, chỉ có chính cô biết lời Thư Yến Tả nói là một câu hai nghĩa.

“Thư nhị thiếu, còn có thể tiếp tục một câu hỏi không? Khoảng thời gian trước tập đoàn Thư Á chính thức xây dựng một ‘Nhà hàng Nguyên Tân Trung Tây chọn lọc’ dưới cờ ở thành phố L, lại đối diện với công ty giải trí Âu Kỳ nơi Hoắc tiểu thư làm việc, nghe nói ngày đầu tiên khi nhà hàng khai trương ngài còn lấy danh nghĩa Hoắc tiểu thư miễn phí phần cơm cho nhân viên giải trí Âu Kỳ, còn tặng hoa tươi trong suốt nửa tháng cho Hoắc tiểu thư, xin hỏi những chuyện này nói lên điều gì đây?” Một nữ phóng viên đứng ở cuối hàng đặt câu hỏi sắc bén.

Hoắc Nhĩ Phi hoảng hốt trong lòng, anh sẽ tự bào chữa chuyện này như thế nào đây, những phóng viên này, biết từ chỗ nào, còn có thể cho người ta chút riêng tư hay không!

Trong lòng Thư Yến Tả hiểu trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, khứu giác của những phóng viên bát quái này không phải mạnh bình thường!

“Hợp tác thân mật năm năm này của Á Ninh và Âu Kỳ, khiến cho tôi coi trọng nơi này, mà tôi cũng đúng lúc cố ý mong phát triển ‘Nguyên Tân’ đến thành thị trong nước, thành phố L dĩ nhiên là lựa chọn hàng đầu. Chọn ở đối diện giải trí Âu Kỳ, vô cùng nhiều chỗ tốt, cho dù không nể mặt tăng cũng phải xem mặt Phật, mọi người nói đi! Cho dù là thiên thời, địa lợi hay là nhân hòa đều bị tôi chiếm hết, một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, sao tôi có thể bỏ qua được? Về phần nói nể mặt mũi của Hoắc tiểu thư, đó là vì cảm tạ Hoắc tiểu thư hết lòng chăm sóc con trai tôi thôi, một giải thích mà thôi. Hoa tươi? Tôi không nhớ rõ tôi có đưa hoa tươi gì? Tôi nghĩ nhất định là các bạn hiểu lầm, Thư nhị thiếu tôi giống người có thể tặng hoa cho người khác sao?” Nói xong câu cuối cùng, Thư Yến Tả nhếch môi cười nhạt, vô cùng quỷ quái.

Lời nói này hiển nhiên khiến nữ phóng viên đặt câu hỏi hài lòng, cho dù một câu cuối cùng có ý qua loa lấy lệ, nhưng dù sao vẫn là hài lòng.

“Tôi nghĩ tôi đã giải đáp rất đầy đủ các câu hỏi mà bạn bè truyền thông hỏi, vậy chúng tôi rời đi trước.” Nói xong nắm tay Hoắc Nhĩ Phi thản nhiên rời đi.

Một đám phóng viên cũng nhanh chóng rời đi, trở về viết bản thảo của mình, đều hy vọng mình có thể cướp được tin tức giải trí trang đầu vào ngày mai.

“Tại sao anh nói Lucus không phải là con trai của tôi?” Ngồi trên xe, Hoắc Nhĩ Phi khó hiểu hỏi.

“Tôi không nói như vậy!” Thư Yến Tả cười khẽ một tiếng.

Lần này đến lượt Hoắc Nhĩ Phi kinh ngạc, cái gì vậy! Nhiều người như thế đều nghe được, anh còn cãi lại!

“Mới vừa rồi phóng viên hỏi tôi có phải có một con trai năm tuổi không, anh nói không có.”

“Đúng là không có, em không biết Lucus đã năm tuổi rưỡi rồi sao? Haizzz...” Thư Yến Tả từ từ thở ra một hơi.

Hoắc Nhĩ Phi từ lúc mới đầu kinh ngạc đến vui sướng, rồi đến ngượng ngùng, hạ mí mắt xuống, giọng buồn buồn, “Tôi không phải người mẹ tốt.”

“Về sau em có thể làm một người mẹ tốt, nguyện vọng sinh nhật hằng năm của Lucus đều là nhìn thấy mẹ.”

“Vậy tại sao anh phải giúp tôi?” Hoắc Nhĩ Phi nhỏ giọng hỏi, Thư Yến Tả trả lời giúp cho cô giảm bớt rất nhiều phiền toái, kể từ hôm nay những cái được gọi là tin đồn sẽ tự sụp đổ, về phần chuyện cô có một đứa con cũng sẽ chấm dứt.

“Tôi không hy vọng em bị bất kỳ tổn thương gì, bao gồm do tôi.” Trong mắt Thư Yến Tả tràn ngập tình cảm dịu dàng.

Hốc mắt Hoắc Nhĩ Phi hơi ướt át, anh đây đang vì chuyện năm năm trước mà nói xin lỗi mình sao?

Thư Yến Tả khẽ thở ra một hơi, đặt đầu Hoắc Nhĩ Phi vào trong ngực mình, để cho cô thỏa sức rơi lệ

Lần đầu tiên Hoắc Nhĩ Phi rất thuận theo dựa vào trong ngực anh thỏa sức buông thả uất ức của mình, phát tiết toàn bộ nước mắt vừa rồi cố nén và uất ức năm năm trước ra.

“Mèo mướp nhỏ, đừng khóc, lại khóc thành mèo mướp rồi.” Tiếng chế nhạo của Thư Yến Tả vang lên.

Hoắc Nhĩ Phi vừa nghe thấy mèo mướp lại tức giận, cố ý cọ toàn bộ nước mắt nước mũi lên áo khoác âu phục giá trị xa xỉ của anh.

Thư Yến Tả cũng không giận, mặc cho cô càn quấy, còn rất thân thiết đưa khăn giây cho cô, sau khi lau nước mắt, Hoắc Nhĩ Phi suy nghĩ một chút về hành động việc làm vừa rồi của mình, chỉ cảm thấy rất ngây thơ, còn mang chút ý vị nũng nịu, dẩu môi ở đó ngượng ngùng đấy.

Đột nhiên giống như nghĩ ra cái gì, ngẩng đầu hỏi, “Tạp chí bọn họ nói là như thế nào?”

“Một quyển tạp chí bát quái mà thôi, không cần lo lắng, buổi sáng ngày hôm qua tôi đã mua đứt toàn bộ, sẽ không tái bản nữa.” Thư Yến Tả an ủi nói.

“Vạch trần bí mật lớn trong làng giải trí”?” Hoắc Nhĩ Phi suy đoán.

“Ừ.”

“Vậy Tuyết Luân và Âu đại ca chắc chắn đều biết, còn cha mẹ tôi?” Hoắc Nhĩ Phi vừa nghĩ tới Tuyết Luân đã biết chuyện này, trong lòng nhất thời rất lo lắng, cô vốn sớm chuẩn bị nói cho anh biết, vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, bây giờ anh lại nhìn thấy một mặt không chịu nổi của mình trên tạp chí, cô không biết Tuyết Luân có tin tưởng mình không.

Còn có cha mẹ mình yêu thương nhất, cô không muốn làm tổn thương nhất chính là bọn họ.

“Cha mẹ em cũng không biết, tôi nghĩ bọn họ sẽ không chú ý đến tạp chí giải trí.”

“Tôi cũng hy vọng là như vậy, Tuyết Luân vẫn không gọi điện thoại cho tôi, anh ấy nhất định đang giận tôi.”

“Sau khi xem xong phỏng vấn hôm nay, nếu như anh ta vẫn còn không tin em, ậy cũng chỉ có thể trách anh ta có mắt không tròng.” Thư Yến Tả ý có giá trị.

“Là An Tình Hủy tiết lộ cho phóng viên đúng không.” Hoắc Nhĩ Phi nói sang chuyện khác.

“Trừ ả ta ra sẽ không có người thứ hai, em yên tâm, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng!” Thư Yến Tả an ủi cô.

Lần đầu tiên Hoắc Nhĩ Phi chán ghét một người sâu sắc như vậy, về phần Thư Yến Tả không buông tha họ như thế nào, cô không muốn biết cũng không muốn quan tâm, chỉ cần không tiếp tục để mình nhìn thấy cô ta là được rồi. Nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến An Tình Hủy hận mình sâu như vậy, khiến cho cô không nhịn được rùng mình một cái, lòng ghen tỵ giữa phụ nữ thật sự rất đáng sợ!

Chử Tuyết Luân và Âu Dã Sâm đều nhìn thấy được video phỏng vấn bao vây sân bay hôm nay, thấy được Thư nhị thiếu thẳng thắn nói ra sự thật năm năm trước, cũng đối phó tự nhiên tràn đầy tự tin với câu hỏi của phóng viên, cùng với tình cảm dịu dàng tràn ngập trong mắt khi nói đến bà xã anh, khiến cho cả hai người đều nghi hoặc, chẳng lẽ anh ta và Phi Phi thật sự không phải quan hệ kia? Lucus cũng không phải là con trai của Phi Phi?

Vậy tại sao Phi Phi phải đi Hương Cảng? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy lời Thư nhị thiếu nói đều là sự thật sao? Hay vẫn còn chỗ giấu giếm?

Ở Hương Cảng, Thư Tử Nhiễm và Đoạn Tử Lang đều thấy được bài viết này, Đoạn Tử Lang dĩ nhiên rõ ràng ý tứ trong lời nói của Yến, nhưng Nhiễm Nhiễm thì hơi hồ đồ, nhị ca kết hôn lúc nào? Còn có Lucus rõ ràng là con trai của chị Phi Phi, chị Phi Phi cũng thừa nhận, vậy lời nói kia của nhị ca là có ý gì chứ?

Đoạn Tử Lang cho lời khen ngợi thỏa đáng trong lòng, Yến, làm được thật đẹp đẽ! Quả nhiên càng ngày càng có tiềm lực!

Chử Tuyết Luân vội gọi một cú điện thoại cho Phi Phi, trong lòng có một cảm giác nói không rõ ra được đang bành trướng, Thư nhị thiếu rộng lượng không thể nghi ngờ hạ thấp mình xuống, khiến cho anh sinh ra cảm giác áy náy.

Sau khi Thư Yến Tả đưa mèo nhỏ về nhà, lập tức chạy về Hương Cảng, bang Lôi Thần, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng như vậy, về phần mèo nhỏ, cô cần nghỉ ngơi thật tốt.

Khi Hoắc Nhĩ Phi nằm trên giường thì nhận được điện thoại của Chử Tuyết Luân, suy nghĩ một chút, vẫn nhận.

【Phi Phi, xin lỗi, anh...】

“Nói xin lỗi, phải là em, em quả thật giấu giếm chuyện năm năm trước.” Hoắc Nhĩ Phi cắt đứt lời anh.

【Phi Phi, chuyện đã qua rồi không đề cập đến nữa, anh cần chính là tương lai của em, mà không phải quá khứ.】

Hoắc Nhĩ Phi vẫn còn hơi cảm động, cho dù người đàn ông này không tin tưởng mình lúc bản thân mình khó chịu nhất, nhưng bất kỳ người đàn ông nào gặp phải chuyện như vậy, chắc hẳn đều sẽ tức giận, cô không có quyền lợi đi trách cứ anh.

“Tuyết Luân, có thể cho em thời gian nửa năm không? Bây giờ trong đầu em rất loạn, nếu như nửa năm sau, anh vẫn yêu em như vậy, em vẫn trước sau như một yêu anh, em sẽ gả cho anh.

【Phi Phi, em tức giận...】

“Không có, em chỉ cảm thấy bây giờ anh không đủ bình tĩnh, thời gian nửa năm đủ để cho hai chúng ta tỉnh táo một chút, chúng ta vẫn có thể như trước đây ăn cơm nói chuyện phiếm, không phải nói nửa năm không thấy mặt.” Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình cần tỉnh táo một khoảng thời gian, gần đây sự việc xảy ra trên người cô quá nhiều, khiến cho cô không rảnh tay xử lý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status