Cướp tình: Tổng giám đốc ác ma rất dịu dàng

Chương 122-2: Xuân sắc vô biên ở trường đua ngựa (Đại kết cục đếm ngược thời gian 2)


Khoảnh khắc khi hai người kết hợp thân mật, nhiệt độ trong xe chợt lên cao đến đỉnh núi, một tay Thư Yến Tả điều chỉnh hạ thấp ghế ngồi, lật người đè mèo nhỏ ở phía dưới hung hăng rung động, hơi thở hai người đan vào một chỗ, tiếng lòng cực kỳ mê người...

Trên đồng cỏ, Lucus đang cưỡi ngựa phát hiện cha mẹ bé đã thật lâu không quay lại, không khỏi hỏi chú Ba Văn, “Chú Ba Văn, mẹ và cha đi đâu rồi?”

Ba Văn cũng không nói được, chỉ đành phải sờ đầu nhỏ của Lucus, “Cha con dạy mẹ con cưỡi ngựa rồi, có thể ngựa chạy quá nhanh nên lạc đường.”

“Cha ngốc quá, lại có thể lạc đường.” Lucus cười hì hì nói, “Chú Ba Văn, chú xem có phải con học được rất nhanh không, một mình con có thể cưỡi nó đi khắp nơi rồi.”

“Dĩ nhiên, Lucus luôn rất thông minh.” Ba Văn tán dương từ trong thâm tâm.

Đúng lúc này, Thư Yến Tả và Hoắc Nhĩ Phi cưỡi ngựa trở lại, so sánh với Thư Yến Tả mặt mày hớn hở, Hoắc Nhĩ Phi thì mặt mũi tràn đầy ửng hồng, tóc cũng hơi xốc xếch, gió này, quả nhiên rất lớn!

“Cha, mẹ, con đã học được cưỡi ngựa rồi, sao hai người lâu như vậy mới trở về, bị lạc đường sao?” Lucus vừa nhìn thấy cha mẹ bé, vội để cho tiểu Kỳ Lân chạy qua.

Thư Yến Tả tung người xuống ngựa, thuận tiện ôm mèo nhỏ xuống, cười nói: “Đúng vậy, Lucus thật thông minh, nơi này quá lớn, cho nên hơi không phân rõ phương hướng, ngay cả cha cũng lạc đường.”

Ba Văn vừa nhìn dáng vẻ anh họ và chị dâu, đại khái có thể đoán ra được bọn họ đi làm gì rồi, đều là người lớn, hơn nữa nước ngoài luôn rất cởi mở, sao cậu không hiểu.

“Anh họ, chúng ta qua sân golf đi, cha đợi anh tới đánh cùng một ván đấy.” Ba Văn cười ha hả nói.

“Ừ.” Thư Yến Tả biết dượng nhỏ luôn ham mê đánh golf, hôm nay khó có được một cơ hội.

Sau khi nhìn bọn họ đi, Hoắc Nhĩ Phi trực tiếp tìm một cái ghế ngồi xuống, nói với con trai: “Lucus, chơi mệt chưa, nếu không xuống nghỉ ngơi đi.”

“Không mệt, mẹ, mẹ ngồi ở đó nhìn con cưỡi, tiểu Kỳ Lân nghe lời.” Lucus rất tỏ vẻ chỉ con ngựa đen nhỏ mà mình cưỡi, bé mới đặt tên.

Hoắc Nhĩ Phi cười híp mắt gật đầu, ngồi ở đó, giữa hai chân vẫn còn khó chịu mơ hồ, đàn ông thúi kia! Cũng không biết khống chế chút, làm hại mình không có cách nào cưỡi ngựa rồi.

Bên sân đánh golf, Lister thấy cháu ngoại tới, vội nhiệt tình gọi, “Chờ cháu nửa giờ rồi, kỹ thuật dẫn bóng của Charles không tệ, ba người chúng ta tới chơi một ván.”

Thư Yến Tả đưa mắt nhìn Charles cười híp mắt đứng đằng kia, cảm thấy người này thật sự không đơn giản, không thể khinh thường, nói không chừng sau này có thể trở thành người hợp tác kinh doanh, nếu là bạn của Ba Văn, ngược lại cũng đáng giá thử một lần.

Chơi đến quá trưa, tất cả mọi người cực kỳ vui mừng, buổi tối, Charles làm ông chủ, mời bọn họ đi mấy khách sạn cấp năm sao nổi danh nhất nước Anh, biểu hiện ra khảng khái và nhiệt tình cực lớn, càng thêm rất thân thiết chuẩn bị bánh sinh nhật sang trọng vì Lucus, chọc vui Lucus.

Thư Yến Tả chỉ chậm rãi không có ý thù địch như trước với cậu ta, mặc dù Ba Văn không nói gia thế của cậu ta, nhưng nhìn ra được thân thế không hề nhỏ bé, Ba Văn chỉ nói câu “Là quý tộc độc thân rất nổi danh ở nước Anh”, chẳng lẽ có thân phận quý tộc?

Tối về, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho con trai, Hoắc Nhĩ Phi ôm bé lên giường đi ngủ rồi, đứa bé chơi lớn như vậy nửa ngày, khẳng định mệt mỏi, hơn nữa ngày mai bé còn phải đi học.

Nhìn khuôn mặt yên tĩnh khi ngủ của con trai, Hoắc Nhĩ Phi khẽ hôn lên trán bé, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, hôm nay nhất định phải tắm tử tế, cả người cũng dinh dính, không thoải mái.

Khi cô đang rất hài lòng nằm trong bồn tắm, chơi bong bóng trong nước thì cửa mở ra, Thư Yến Tả một thân mùi rượu mà thẳng bước đi vào, trực tiếp cởi quần áo ở trước mặt cô, cởi quần, cho đến khi không mảnh vải che thân.

Hoắc Nhĩ Phi kinh ngạc đến cằm cũng sắp rớt xuống, anh... Anh... Sao lại phóng khoáng như vậy!

Khi thấy anh từng bước một đi về phía mình, Hoắc Nhĩ Phi có ý định muốn chạy trốn, mặc dù vóc người của anh không tệ, không có một chút thịt dư, còn có cơ bụng sáu múi, rất to lớn, rất hoàn mỹ...

Sờ còn đặc biệt có cảm xúc, nhưng những thứ kia không phải quan trọng nhất, quan trọng là hôm nay cô mệt chết đi, mệt chết đi được!

Khi một chân Thư Yến Tả đặt vào trong bồn tắm, Hoắc Nhĩ Phi lập tức kêu lên, “Anh đi ra đi, em lập tức tắm xong.”

Nhưng người nào đó vốn không để ý đến cô, trực tiếp ngồi vào, Hoắc Nhĩ Phi “Vụt” một cái che ngực đứng dậy, chuẩn bị chạy đi, kết quả còn chưa kịp chạm tới khóa cửa, đã bị Thư Yến Tả ôm lấy từ phía sau.

Anh mở van nước, làm trôi bọt trên người hai người đi, bàn tay dao động chung quanh, miệng càng thêm không nhàn rỗi, lưu luyến quên về ở sau lưng, cổ mèo nhỏ...

Cả khuôn mặt Hoắc Nhĩ Phi cũng cau lại ròi, người đàn ông thúi này! Hu hu... Thể lực cũng quá tràn đầy...

“Tự em nói, buổi tối sẽ bồi thường anh đấy...” Giọng nói trầm thấp quyến rũ của Thư Yến Tả giống như ma túy vang lên bên tai Hoắc Nhĩ Phi.

“Nhưng em đã giúp anh tiêu lửa, hơn nữa còn ở... Ở trong xe...” Hoắc Nhĩ Phi vội cãi lại.

“Không đủ... Anh còn chưa thỏa mãn...” Dứt lời, trực tiếp đặt cả người mèo nhỏ tản ra hơi thở mê người lên bàn đá cẩm thạch, nghiêng người qua, để chân cô vòng chắc hông mình...

Đôi tay càng thêm vuốt ve trên da thịt trắng nõn của cô, đôi môi đến cổ, xương quai xanh, nụ hoa, xuống tiếp nữa...

Đưa đến Hoắc Nhĩ Phi thở gấp liên tiếp, một khoái cảm nóng rực giống như luồng điện nhanh chóng từ dưới người cô khuếch tán ra, dọc theo hai chân xông thẳng lên mũi chân, để cho bắp đùi cô không nhịn được co quắp một cái, mũi chân cũng căng lên.

“Lucus... Lucus đang ngủ, anh... Anh nhẹ chút... A...” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy anh tuyệt đối cố ý, kêu anh nhẹ một chút, ngược lại nặng hơn, va chạm mình đến sắp không chịu nổi.

“Ngày mai anh phải về Hương Cảng... Trở về cùng anh...” Thư Yến Tả thở hổn hển nói.

“Em... Em đồng ý Tuyết Nghê rồi, phải cùng cô ấy... Cô ấy sinh... Sinh xong, ừ... Hơn nữa... Con trai cũng ở đây...” Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình sắp kích thích chết rồi.

“Anh làm thế nào?” Thư Yến Tả cố ý hung hăng va chạm, vừa đúng đội vùng mẫn cảm của mèo nhỏ lên, làm hại cô thiếu chút nữa kêu ra.

“Ừ... Em... A...” Hoắc Nhĩ Phi chỉ đành phải cắn một cái lên vai Thư Yến Tả, không để cho mình kêu ra, đàn ông thúi này! Cô cảm thấy hông của mình cũng sắp gãy.

Thể lực của Thư Yến Tả quả nhiên không phải tốt bình thường, anh đều không gián đoạn vận động dữ dội như vậy mà tới nhiều lần, đến cuối cùng, Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn dính trên người anh, mặt đỏ tươi, trên người càng điểm thêm nhiều dâu tây, không khỏi chu miệng gặm cắn vài cái lên lồng ngực vững chắc của Thư Yến Tả, cũng định làm mấy ký hiệu.

Người nào đó vốn đã được thỏa mãn, khi mèo nhỏ trắng trợn trêu chọc, lại bắt đầu bành trướng... Khoái cảm nhanh chóng vòng lấy toàn thân Hoắc Nhĩ Phi, cô ngẩng đầu lên, khẽ nhếch đôi môi tinh tế thở dốc, môi Thư Yến Tả nhanh chóng đặt lên, thì thào nói trong miệng cô, “Chính là như vậy... Mèo nhỏ... Trước kia từ sớm như vậy, anh chỉ muốn nhìn dáng vẻ như thế này của em...”

Vừa nói vừa tăng nhanh rung động, Hoắc Nhĩ Phi không khỏi bám chặt lấy bả vai anh, khoảnh khắc khi dục vọng nổ tung cùng anh đạt tới đỉnh núi vui thích.

...

Cuối cùng, Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn gục đầu bị ôm lên giường, đầu dính giường lập tức bắt đầu mơ hồ, chỉ nhớ rõ mình bị ăn sạch sành sanh, không còn dư lại chút nào...

Mệt quá... Quả nhiên cạn kiệt thể lực sống chính là mệt chết người...

Sáng ngày hôm sau, trong mơ mơ màng màng Hoắc Nhĩ Phi bị con trai lay tỉnh, nhưng đầu cô rất không tỉnh táo, không bò dậy nổi.

Thư Yến Tả ôm lấy con trai, “Ngày hôm qua mẹ con quá mệt mỏi, để cho mẹ ngủ thêm một lúc, cha tiễn con đi học, sau đó cha phải trở về Hương Cảng, mẹ ở đây cho đến khi con được nghỉ có được không?”

“Vâng, nếu cha cũng ở đây thì tốt hơn.” Lucus vẫn rất cao hứng.

“Cha sẽ thường xuyên đến thăm Lucus, hơn nữa con còn nửa tháng nữa là được nghỉ rồi, đến lúc đó cha đến đón con và mẹ về nhà.” Thư Yến Tả vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.

“Được.” Lucus rất vui mừng “Chụt” một cái lên mặt cha.

Chờ sau khi Hoắc Nhĩ Phi tỉnh lại, đã là xế chiều, toàn thân đau nhức muốn chết, như bị đè vật nặng vậy, cầm điện thoại di động lên thấy có tin nhắn chưa đọc, là của Thư Yến Tả.

‘Anh đi, đừng quá nghĩ đến anh.’

Môi từ từ cong thành đường cong tinh tế, đi cũng không nói một tiếng với cô, vội nhấn một hàng chữ qua: ‘Em đã bắt đầu nhớ anh rồi, làm thế nào?’

Quả nhiên khi Thư Yến Tả nhìn thấy dòng tin nhắn này thì nụ cười trong mắt sâu hơn, mèo nhỏ đây chính là trêu chọc anh trắng trợn.

‘Anh không ngại bay lại, vừa đúng Lucus đi học, chúng ta đi đảo nhỏ ở Maldives mấy ngày thế giới hai người, bảo đảm để cho em tính phúc đến không muốn rời giường.’

Hoắc Nhĩ Phi vừa nhìn thấy tin nhắn lộ liễu như vậy, gương mặt nóng đỏ lên trong nháy mắt, người đàn ông thúi này! Xấu lắm!

Bỏ lại điện thoại di động đi rửa mặt, ưmh... Bụng thật đói...

Sau khi Lucus đi học, Hoắc Nhĩ Phi dọn đi ở chung với Tuyết Nghê rồi, theo cô ấy nói chuyện phiếm, giúp cô ấy giải tỏa áp lực, còn một tháng nữa sẽ sinh, Tuyết Nghê vẫn còn hơi khẩn trương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status