Cửu Băng Hà, em là thần chết của tôi

Chương 11



Tại biệt thự 6, đường Lệ Chân ...

Trong căn nhà nhỏ, trên tận gác mái, nơi có những những cái tù mà bên trong chứa toàn lọ đựng các loại chất, phòng này được xem như là phòng thí nghiệm vì ở đây có rất nhiều máy móc, thiết bị, nhiều chất hoá học, ...

Ở đây, có hai con người đang hì hục cầm các lọ hoá chát pha chế, trên người ai cũng đeo đầy đủ các đồ dùng phòng tránh các chất độc hại, đang nhìn nhau cười :

- Băng Băng, chúng ta bắt đầu từ đâu đây ? - Mạc Đỉnh tươi cười nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt mình, dáng người quyến rũ, xung quanh mặc kín chỉ để lại tấm tấm kính trắng lộ ra đôi mắt đen long lanh.

Người đó không nói gì, chỉ im lặng chỉ tay vào một ống nghiệm đựng hoá chất màu ánh kim nói một cách bình thản :

- Stuphinat chì.

Mạc Đỉnh ngạc nhiên, không nhìn vào người trước mặt :

- Trời ơi, không phải là Băng Băng đúng không ? Băng Băng mình quen biết ra tay rất nặng mà !

Lệ Băng khẽ liếc qua người Mạc Đỉnh, cảnh báo trước không nên đụng vào cô,suýt chút nữa làm Mạc Đỉnh thót tim :

- Đây ... mới chỉ là sự khởi đầu !

Cô cầm ống nghiệm mình vừa chỉ, đi đến chỗ có một ống nghiệm khác có màu trắng sáng, đổ chung hai cái vào một túi nhỏ làm bằng cao su, sau đó cột chặt lại.

Ngoe nguẩy nó trên tay sau đó đi đến chỗ Mạc Đỉnh, cô nở một nụ cười nhẹ như thiên thần :

- The first mouse ... our teacher !

Mạc Đỉnh đưa tay che miệng cười khúc khích :

- Con chuột ... cậu làm như giáo viên của mình là vật thí nghiệm í !

Nếu như người khác sẽ lắc đầu cười trừ, nhưng Lệ Băng lại gật đầu không một chút dấu diếm.

Vậy là cả hai bật cười, nhìn nhau nghĩ đến chuyện cô giáo sẽ như thế nào. Cười một hồi lâu, đột nhiên đôi mắt Lệ Băng loé sáng, cô quay sang Mạc Đỉnh, cười nhẹ :

- Tuyết Như ... sẽ tham gia !

Cô nàng nhìn Lệ Băng vẻ khó hiểu, trên đầu cô hiện đầy dấu hỏi chấm, sau một hồi suy nghĩ, cô mới ngớ người ra hỏi cô :

- Có phải bạn nữ là học sinh mới vào cùng đợt với tớ không ?

Lệ Băng gật gật đầu, trên môi cô liền xuất hiện một nụ cười từ lúc nào, cô đang có một kế hoạch rất táo bạo, đơn giản cô chỉ muốn cắt bớt những sợi dây đeo bám mình thôi. Và Tuyết Như ... cô nàng đóng một vai trò không nhỏ trong kế hoạch dự định của cô từ rất lâu rồi.

Đã đến lúc kế hoạch này được thực hiện, cô sẽ không chờ đợi thêm nữa.

Và hơn thế, cô muốn những người thân của mình sẽ không cần phải lo lắng cho mình nhiều.

Đang chìm trong dòng suy nghĩ thì đột nhiên Mạc Đỉnh đi đến kéo tay cô, giọng nói đầy vẻ khó hiểu :

- Tại sao lại là cậu ấy ?

Lệ Băng nghiêng đầu nhìn Mạc Đỉnh, cô hỏi ngược lại, giọng điệu thể hiện rõ ý trêu chọc :

- Tại sao không thể là cậu ấy ?

Không gian xung quanh dường như im ắng, Mạc Đỉnh cứng đờ trước câu hỏi của Lệ Băng, mặt cô thể hiện rõ nét không vui :

- Không phải, ý tớ là cậu ấy mới vào, nhìn trông có vẻ hiền, chắc không thể hợp tác với chúng ta được đâu !

- Không ! Cậu ấy sẽ làm được ! - Lệ Băng gật đầu khẳng định, mặc dù con mắt nhìn người của cô không được tốt nhưng cô đã biết cô gái này từ lâu, nên việc này nói ra là có căn cứ xác thực.

Biết tính cô nói ra sẽ không nói thêm gì nữa, Mạc Đỉnh cũng gật đầu đồng ý :

- Được, chỉ cần cậu ấy làm tốt là được rồi. Tớ cũng có thiện cảm với cậu ấy !

Lệ Băng gật đầu hài lòng, vậy là ổn rồi, chỉ còn tên Hạo Kiệt đó thôi, cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều nếu giải quyết được hắn, vấn đề là hắn không có lỗ hổng, làm sao cô có thể dựng kế hoạch cho hắn chứ ?

Còn ... Thanh Mẫn ... sao lúc nào ... hình ảnh của hắn ta cũng xuất hiện trong đầu mình ?

Reng ... reng ... reng ...

- Băng Băng ... điện thoại cậu reo kìa ! - Mạc Đỉnh đi đến lay lay người cô, khiến cô thoáng bừng tỉnh sau dòng suy nghĩ, cô gật đầu.

Đi ra ngoài cùng Mạc Đỉnh, cô cởi bỏ lớp đồ trên người, lôi điện thoại trong túi ra, đưa lên tai nghe giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia :

- Thưa cô chủ, có chuyện lớn rồi ạ ! - Tiếng nói mang đầy vẻ hốt hoảng phát ra từ đầu dây bên kia, kèm theo đó là hàng loạt tiếng động cơ vang lên thật chói tai, cùng với những tiếng rầm rì của những người đàn ông.

- Sao, có chuyện gì nói đi ! - Đôi mày Lệ Băng chau lại, đôi mắt đen bắt đầu gợn sóng, hai tay cô nắm chặt, môi mím lại chờ đợi câu trả lời.

- Có người xâm nhập vào Terrible Die, phá huỷ trụ sở của chúng ta ở Mai Yên, đánh bom chúng ta, sau đó anh Jack vì muốn cứu mọi người nên xông vào phá huỷ bom, tuy phá được nhưng giờ anh ấy đang bị thương nặng, đang nằm trong bệnh viện Tây Đan ạ. - Một loạt báo cáo cứ thế được tuôn ra.

Mạc Đỉnh nãy giờ đứng bên cạnh nghe lúc này đang rất lo lắng, cô giục giục Lệ Băng :

- Có chuyện gì thế ? Tổ chức lại xảy ra chuyện à ?

Cô đưa tay lên ra dấu Mạc Đỉnh im lặng, sau đó tiếp tục hỏi :

- Giờ sao rồi ? Tên nội gián đã bắt được chưa ?

Cô vừa hỏi xong, nhất thời đầu dây bên kia im lặng, đoán được phần nào câu trả lời, cô lắc đầu cười khẽ, sau đó dặn dò :

- Cậu chăm sóc cho Jack thật tốt, điều thêm vài người điều tra tung tích của tên đó giúp tôi.

Như thói quen cũ, cô cúp máy trước, nhưng lần này, mồm người con trai kia lại nhanh lẹ hơn, nhanh chóng nói rõ :

- Cô chủ ... cậu Jack... cậu ấy...cậu ấy dặn chúng tôi không được tìm cậu ta nữa !

- Không được tìm ? - Vẻ mặt ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mày khẽ chau lại, đưa tay chống nhẹ vào tường cô khó khăn hỏi.

- Dạ ... do người làm việc đó ... là anh của Jack ạ.

***

Căn biệt thự nhà họ Triệu, số 146, đường Phạm Hoa ...

Tất cả những người giúp việc đều chạy ra chạy vào căn biệt thự, vẻ mặt ai cũng đầy ngạc nhiên.

Bởi vì ... tại nơi đây ... lúc này đang diễn ra một sự việc hết sức hết sức ngạc nhiên, chưa từng có trong lịch sử.

Một chiếc ô tô đen đậu xe ngay trước cổng biệt thự, bên trong xe là một chàng trai vô cùng tuấn tú, hàng lông mày đậm nhíu lại, đôi môi khẽ dựt dựt mấy cái...

Xung quanh ô tô, rất đông người đang bao vây, những tiếng ồn cứ từ đó được phát ra ...

Mặc dù vậy, cậu ta vẫn không hề mảy may tí nào, tay vẫn cầm điện thoại trên tay lướt lướt, mắt không rời màn hình điện thoại tới một giây.

Anh ta mặc đồ đen, đeo mắt kính đen, trông rất điển trai, nhưng trông cậu ta rất nghiêm túc, giống như đang thi hành nhiệm vụ của mình. Mặc dù đang cầm điện thoại trên tay, nhưng không lúc nào anh ta không để ý đến những người ngồi trong xe ở phía sau.

- Cậu chủ, đó là cậu chủ đó ! - Một cậu thanh niên ngó đầu vào nhìn hết toàn bộ trong xe và phát hiện ra ... cậu chủ của mình đang nằm trong đó !

- Trời ơi ! Tại sao cậu ấy lại thành ra thế này ! - Tiếng hét của ông già 40 tuổi vang lên, nói đúng hơn, ông ấy là quản gia của nhà này !

Sau khi bình tĩnh hơn, ông quản gia mặt khó hiểu nhìn người bên trong xe, sau đó quay sang những người đứng bên cạnh, giọng vô cùng hoảng hốt :

- Không thể tin được, lần đầu tiên tôi thấy cậu chủ đi kí hợp đồng lại say khướt như thế này !

Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao hơn, người này thêm vào một câu, người kia cũng thêm vào một câu, cuối cùng thành ra cái chợ buôn lời. Cũng không ai để ý thấy có hai bóng dáng đi tới từ phía xa.

Hiện tại, đứng trước mặt ông quản gia là gương mặt cương nghị của một người đàn ông đã ngoài bốn mươi, không chút ý cười, đứng bên cạnh, đoán không sai đó là vợ của người đàn ông, thể hiện rõ sự phúc hậu đang lo lắng nhìn vào bên trong ô tô.

Hai người đó không ai khác chính là ông bà Triệu, là ba mẹ của người con trai đang nằm im trong xe kia, những người giúp việc lúc này im re, không ho he đến một tiếng, khác hẳn sự ồn ào lúc nãy. Tất cả ai làm việc nấy, không còn ai dám ở đây làm kì đà nữa, bắt đầu công việc mình làm đang còn dang dở.

Bây giờ, xung quanh chỉ còn đúng vợ chồng ông Triệu, ông quản gia, cậu tài xế và Thanh Mẫn đang ngủ trong xe. Trời bây giờ đang là mùa thu, lá rụng khá nhiều, lại có một vài cơn gió nhẹ thổi qua, thổi rụng lá những cây xanh trong vườn. Những cây Linh Sam cũng đu mình trong gió, thổi bay những chiếc lá khô trên cây phủ xuống đầy gốc.

- Thưa ông bà chủ ... cậu ấy đang ngủ ở trong ô tô, chắc do cậu ấy uống say quá mức.

Khá ngạc nhiên vì lời ông quản gia nói, ông Triệu nhìn người lái xe, giọng ông nghiêm nghị nhưng không che giấu nổi vẻ ôn nhu cùng ấm áp của ông :

- Xin cho hỏi, người đưa Thanh Mẫn nhà tôi về là ai vậy ?

Đặt chiếc điện thoại đang lướt sang bên cạnh, cậu thanh niên quay đầu sang nhìn ông bà Triệu, cười nhẹ.

Cúi đầu xuống chào hai ông bà Triệu, người con trai đó cung kính :

- Chào chủ tịch Triệu, chào phu nhân, tôi được nhận lệnh từ ngài chủ tịch !

- Chủ tịch của cậu là ai ? - Ông Triệu nhìn cậu ta bằng ánh mắt dò xét, mong đợi câu trả lời ông muốn.

Người con trai cười nhẹ, vẫn không ngẩng đầu lên, giọng vẫn cung kính :

- Chủ tịch Triệu, chủ tịch của tôi là người xây dựng nên tập đoàn DIE !

Mãi đến lúc này, cả hai ông bà Triệu đều thoáng ngạc nhiên, không phải tập đoàn DIE đang kí hợp đồng làm ăn với con ông sao ? Ông đã nghe Thanh Mẫn nói đến việc này, không nghĩ con ông sẽ bị gục ngay từ lần đầu đi hợp tác, còn chưa biết kết quả ra sao nữa !

Ông lại cúi xuống nhìn người con trai :

- Vậy ... chủ tịch các cậu tên gì ?

- Thưa chủ tịch Triệu ... là Cửu Băng Hà !

***

" Ba à ... con nghĩ con đã gặp được một đối thủ khó lường rồi ! " .

" Vậy sao ... là ai vậy ? " .

" Người đó ... tên là Cửu Băng Hà ! " .

***

" Là người đó sao ? " - Ông Triệu suy nghĩ trong đầu, không ngờ con trai ông lại đi kí hợp đồng làm ăn với chính đối thủ của mình, tác phong của con ông không hề có từ " giải hoà " .

Ông đã cho người điều tra thân thế của Cửu Băng Hà nhưng chưa lần nào, người của ông đưa về kết quả mà ông mong muốn, Cửu Băng Hà ... người đó không hề tồn tại, nói rõ hơn, thì đó chỉ là tên mạo danh mà người đó đặt cho mình thôi !

- Ông còn đứng thờ ra đó làm gì ? - Bà Triệu đứng bên cạnh lay lay tay ông khiến ông bừng tỉnh. Gật đầu nhẹ, ông quay sang người quản gia ra lệnh :

- Ông gọi người đưa Thanh Mẫn lên phòng nghỉ đi ! Nhớ thay đồ và lau người cho nó !

Ông quản gia nghe lệnh ông chủ gật đầu :

- Dạ vâng, thưa ông chủ.

Ông quản gia đi đến chỗ những người giúp việc đang cắt cỏ, giọng ông ôn tồn :

- A Khiêm, A Ngưu lại đằng kia đưa cậu chủ vào nhà !- Ông chỉ vào chiếc ô tô, nơi ông bà Triệu đang đứng.

- Dạ vâng thưa bác ! - Hai cậu trai trẻ nhìn ông gật đầu cười, cùng nhau đi đến chỗ ô tô, mở xe đưa người con trai đang say giấc vào nhà.

Sau khi đưa Thanh Mẫn đi, người tài xế quay sang hai ông bà Triệu, cúi đầu chào :

- Tôi đã làm xong nhiệm vụ chủ tịch giao, tôi xin phép ra về.

Ông Triệu gật đầu cười nhìn, dặn dò thêm :

- Phiền cậu báo lại với chủ tịch lời cảm ơn chân thành từ tôi nhé !

- Vâng, nhất định rồi !

Bóng chiếc ô tô đen đã biến mất trong chớp nhoáng, mặc dù vậy, hai ông bà vẫn đứng dõi theo, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ khác nhau

" Cửu Băng Hà ... rốt cuộc là người như thế nào lại có thể khiến con trai ta thành ra như vậy ? ".

Ông Triệu nghĩ lại khi mấy ngày trước ông nhờ người điều tra thông tin về Cửu Băng Hà ...

- Điều tra cho tôi về người tên là Cửu Băng Hà !

- Thưa ... thưa ông chủ ... lần trước cậu chủ có nhờ tôi điều tra về người đó ạ ! - Giọng người đó có vẻ run sợ trước khi khái cao sang của ông.

- Vậy sao ? Càng tốt, gửi hồ sơ qua fax cho tôi nhanh !

- Không ... không ... không được đâu ông chủ ! - Vẫn giọng nói mang đầy sự sợ hãi đó.

- Tại sao ? - Đôi mày người đàn ông khẽ nheo lại, đưa đôi mắt thâm thuý ra nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, những hàng hoa hồng nhung do chính con trai ông trồng vẫn đang khoe sắc dưới ánh nắng vàng.

- Thưa ông ... Cửu Băng Hà ... tôi không tìm thấy bất kì thông tin cá nhân nào của người đó, bởi vì ... người đó ... vốn dĩ không tồn tại !

Trên phòng ngủ của Thanh Mẫn ...

Anh đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại ban nãy lúc này mở ra, anh nhếch môi cười :

- Cửu Băng Hà ! Cô dám lừa tôi !

***

Ngày hôm sau ...

Tại trường Quang Tiếu, trước cổng trường ...

- Băng Băng, sao bà lại đưa điện thoại cho cậu tài xế cầm vậy ? - Mạc Đỉnh nhăn mặt khi thấy Lệ Băng đưa điện thoại của mình cho người lái xe.

- Vì ... nó phiền ! - Một cô gái có mái tóc đen dài bước ra từ trong ô tô, khuôn mặt không một chút sắc thái, vẻ mặt xinh đẹp thoáng chút dao động.

- Sao lại phiền ? - Mạc Đỉnh nhăn mặt giựt lấy điện thoại từ tay người lái xe nhìn Lệ Băng, sau đó đem đến đặt lên tay cô.

- Mở máy lên xem. - Lệ Băng nhìn cô, sau đó nhìn chiếc điện thoại, cô đặt nó vào tay Mạc Đỉnh sau đó đi về phía cổng trường.

Ren ... ren ... ren .... kíííííííííiittttttt !!!!

Một chiếc mô tô đậu ngay trước cổng trường, tiếng ồn phát ra đã là tâm điểm của mọi sự chú ý bên trong và bên ngoài trường. Lệ Băng mỉm cười khẽ đứng lại xem kịch hay, đưa tay phẩy phẩy Mạc Đỉnh vẫn còn mắt chữ O mồm chữ A đằng kia.

Mạc Đỉnh đi tới, tay cầm điện thoại, mồm há hốc nói với cô vẫn đang còn nhìn vào người lái mô tô :

- Này, Băng Băng, máy của cậu ... toàn là tin nhắn !

- Ừ. - Cô cười nhẹ, mắt nhìn người con gái bước xuống từ xe, đúng, người con gái đó ... chính là Tuyết Như.

Tuyết Như cởi bỏ mũ bảo hiểm ra, rũ mái tóc hồng đào xuống, đập vào mắt cô đầu tiên là hình ảnh Lệ Băng đang đứng nhìn mình cười, không chần chừ cô tiến lại gần cười chào :

- Băng Băng, chào buổi sáng !

Lệ Băng nghiêng đầu nhìn Tuyết Như, cười nhẹ, quay sang Mạc Đỉnh dặn dò :

- Cô ấy sẽ là bạn đồng minh của chúng ta sau này ! Cố gắng hoà đồng nhé !

Mạc Đỉnh cười với Tuyết Như, sau đó quay sang Lệ Băng chu mỏ :

- Hai cậu liên hiệp với nhau từ khi nào, sao không thông báo cho tớ biết ! Bắt đền hai cậu đấy !

Tuyết Như bật cười đi đến nhéo má Mạc Đỉnh, dịu dàng chọc ghẹo :

- Không có, chỉ là do Băng Băng muốn cho cậu bất ngờ thôi !

Mạc Đỉnh nhìn Tuyết Như, sau đó nhìn Lệ Băng, ngay lập tức lấy lại được nụ cười của mình, cô kéo tay hai người đi, cười tươi :

- Được, sau này chúng ta sẽ là bạn đồng hành !

Sự trộn lẫn của ba bọn họ đã tạo nên một vòng xoáy cuốn những người khác vào !

Những cuộc chiến đã bắt đầu từ đây !

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status