Cửu Băng Hà, em là thần chết của tôi

Chương 23



Ôm cô gái nhỏ nhắn trong lòng đang ngủ say, tim Thanh Mẫn nhói đau.

" Xem này, thời gian qua em sống kiểu gì mà để thân xác thành ra thế này ! " - Anh khổ sở, đưa tay vén vài sợi tóc đen rơi trên mặt cô, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên má.

Vẫn là hương thơm này, hương thơm mà suốt bao năm qua anh luôn nhớ đến. Chỉ là ... không ngờ cũng có một người giống em như vậy !

Cô ấy khác em, không ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát vui vẻ, trái lại, cô ấy là một người khó hiểu, lúc lạnh băng, lúc lại vô tư hồn nhiên, khiến ngay cả tôi cũng không phân biệt được đâu là tính cách thật sự của cô ấy.

Hơn thế ... cô ấy là em gái của người tên là Cửu Băng Hà - người anh cần tìm ra thân phận, cũng là vì một vấn đề liên quan đến cô gái nhỏ đang nằm trong lòng anh.

Đưa tay vuốt nhẹ những giọt nước mắt vì vui sướng khi nãy của Hạ Khuê, anh thở dài, anh không thể xác định được tình cảm của mình với cô bé này, càng không thể xác định được tình cảm của mình với Châu Lệ Băng, người anh có cảm giác đặc biệt khi mỗi lần gặp mặt, trò chuyện.

Lần này qua, anh cũng chỉ có một số hợp đồng làm ăn với một số công ty, trong đó có DIE nên anh cũng sẽ có nhiều thời gian được ở bên Hạ Khuê nhiều hơn, bù đắp lại những khoảng thời gian trước đây anh không thể ở bên cô.

Phát hiện có tiếng điện thoại rung trong người, Thanh Mẫn nhanh chóng lấy ra, ấn nút nghe, cho dù chưa kịp xem người gọi là ai. Đơn giản ... anh không muốn đánh thức cô bé dậy lúc này.

- A lô. - Giọng nói anh có phần nhỏ hơn bình thường, cũng vì không muốn gây ra tiếng ồn cho cô bé, mắt anh vẫn đăm đăm nhìn vào người đang ngủ say trong lòng mình.

- Tôi đây. Ngày mai, 8 giờ, tại công trình xây dựng XY, anh phải có mặt. - Giọng một người con gái nhẹ nhàng vang lên không lạnh cũng không nóng, đó không ai khác chính là Lệ Băng.

- Ừ, được. Mai tôi sẽ tới. - Anh cười nhẹ, lại nhìn ra phía cửa sổ, nơi có những hạt mưa bụi đang rơi, lòng anh bỗng có cảm giác kì lạ, như mong chờ ngày mai sẽ mau tới.

Nhẹ nhàng đặt cô gái nhỏ đang ngủ say kia lên giường bệnh, dém chăn lên người cô, anh cúi đầu xuống hôn nhẹ một cái.

" Ngủ ngon nhé bé yêu ! "

Ngay lập tức, bóng dáng anh đã biến mất trong tức khắc...

rRr

Tại quán bar CLB ...

Trong góc quán, một cô gái trẻ đẹp, trên người toàn thân phủ một bộ đồ đen kín mít, nhưng không che giấu nổi vẻ gợi cảm hút hồn.

Một ly Lotus Volka được đặt trước mặt cô, ngoảnh mặt nhìn, cô chép miệng :

- Lâu vậy ?

Bóng dáng cao lớn đó ngồi xuống ngay bên cạnh cô, mỉm cười :

- Ừ, lâu thật. Cũng tại giải quyết một số việc trong hội. Với lại, cô nhìn xem, người tôi vẫn chưa khỏi hẳn. - Xắn tay áo sơ mi trắng lên, anh ta khổ sở lên tiếng, giống kiểu như bắt ai đó phải chịu trách nhiệm cho việc làm của mình.

Cầm ly rượu trên tay, cô xoay nhẹ, sau đó nhìn anh ta :

- Jack, không cần phải nói nhiều vậy đâu !

Không trả lời câu hỏi của cô, anh lại đi vào chủ đề khác, mặt chứa vẻ khá nghiêm trọng :

- Minh Hạo, anh ấy đi tiết lộ thông tin của Terrible Die cho các băng đẳng khác, hiện tại bọn chúng đang muốn lăm le chiếm lấy chúng ta. Và mục tiêu của bọn chúng ... là cô đấy Cửu Băng Hà !

Cô bất động một lúc, ngay sau đó thư thả đưa ly rượu lên húp một ngụm, đặt ly xuống cô cười mỉa :

- À ... cái này tôi đã tính trước ngay từ khi hắn trốn thoát ! Cũng không thể trách được, một lũ phản bội !

Không phản ứng gì, Jack nhìn bộ đồ mà cô đang mặc, sau đó chuyển sang mái tóc đen dài óng mượt đó ...

- Một thông tin quan trọng nữa ... theo tôi biết ... bọn chúng điên rồ truy giết những cô gái có mái tóc đen, dài ! Thông tin anh ấy cung cấp khá quý nhưng cũng thật ghê tởm, để ý cô ngay đến cả bộ tóc.

Nhắc đến tóc, một luồn điện chạy dọc quanh người Lệ Băng, khiến cho cô có cảm giác ghê rợn đến nổi da gà, đưa bộ tóc của mình hớt lên phía trước, cô vuốt một đường dài từ đầu cho đến ngọn tóc.

- Cái này ... ý anh là nói tôi cắt nó !

- Ý tôi cũng không hẳn là có ý đó, chỉ là không muốn cô gặp nguy hiểm thôi ! - Jack, anh thừa biết cái chết lúc nào cũng có thể cận kề với cô, vì nơi cô đang sống là một đất nước vô cùng đầy rẫy những nguy hiểm, huống chi ... thân phận của cô không hề nhỏ ! Nếu tiết lộ, sẽ đảm bảo tính mạng cô được an toàn sao ? Ngay cả tống thống còn bị ám sát huống chi !

- Không được ! Và không bao giờ ! - Suy đi tính lại, Lệ Băng " chưa bao giờ " từng có ý nghĩ mình sẽ cắt bộ tóc này đi.

Cười khổ cho sự quan tâm của mình, đáp lại anh là một câu nói lạnh nhạt, mang tính quyết định sự sống của cô gái trước mặt, không còn cách nào khác anh đành phải chấp nhận.

Không gian xung quanh vẫn náo nhiệt như thế, cho đến khi tất cả đều im lặng khi thấy một đoàn người phá cửa bar đi vào, trên tay ai cũng cầm một khẩu súng.

Thật nhạy, ngay từ trong người Lệ Băng và Jack đã cầm trên tay khẩu súng lục từ lúc nào, quét tia sắc sảo nhìn lũ người cao lớn kia, trông ai cũng bặm trợn, nhìn người trong bar bằng ánh mắt khinh thường.

- Silent and sit still! Otherwise I'll shoot us flying! ( Im lặng và ngồi im ! Nếu không tao sẽ bắn chết tụi bay ! ) - Một thằng con trai Mĩ tóc vàng cầm súng nhìn tất cả mọi người trong Bar, hét lên bằng ngôn ngữ Anh.

Chỉ có vậy thôi nhưng cũng đủ làm những người trong ba hốt hoảng hét lên, nhất là mấy người phụ nữ, tất cả đều la hét chói tai.

Mấy người trong đám kia khó chịu hét lên, nhất là thằng tóc vàng :

- Who hath also sing then I'll shoot! ( Đứa nào còn hét nữa thì tao bắn ! )

Nhất môi cười đểu nhất có thể, Lệ Băng xoay người nhìn tên tóc vàng kia, khẩu súng cô đang nằm trong tay đang chờ được bóp cò.

Một ngón tay chặn ngay họng súng, cô không cần nhìn cũng biết là Jack. Anh xoay xoay khẩu súng trong tay thành những vòng quay :

- Cô không cần ra tay đâu ! Người của chúng ta cũng xử đẹp rồi ! Đến địa bàn của Terrible Die làm loạn, chán sống !

Cô ngồi im, chờ xem kịch hay, thật sự không biết người của cô ở đây là bao nhiêu, nhưng cũng cần thử trình độ quản lí địa bàn của bọn họ một chút.

Vẫn là những tiếng chửi bới của bọn làm loạn, có thằng còn đi đến đá bàn ghế xuống đất, thằng lại dở trò trêu ghẹo với mấy cô gái ăn mặc sexy.

Trong quán ba, bắt đầu có nhiều ánh mắt để ý đến bọn côn đồ kia, đặc biệt là những người ngồi trong góc tối, mắt ai cũng ánh lên tia đầy nguy hiểm.

- Pằng ! - Tiếng súng chói tai vang lên, nơi phát ra tiếng súng chính là một nhóm người ngồi trong một góc tối.

Tên tóc vàng ôm vai khuỵ xuống đất, máu từ tay chảy ra thành một hàng dài đỏ thẫm, máu từ trong mồm hắn ta phun ra, một mùi tanh của máu bốc lên, làm cho quán bar lúc này thật ghê tởm, hắn ta giống như một xác động vật, chỉ quỳ xuống đó ôm vai.

Nhăn mày đau đớn, hắn ta thốt ra từng từ một cách đau đớn nhất :

- Who ... name ... name ... dare shoot me ... damn! ( Ai ... tên nào ... tên nào ... dám bắn tao ... khốn kiếp ! ).

- It's me ! ( Là Tôi ! ) - Từ trong một góc tối nào đó, bỗng nhiên xuất hiện dáng người cao tầm mét tám, mái tóc đen vuốt keo dựng đứng, mặc đồ mài rách đi đến ngay trước mặt hắn ta.

Ngồi xuống cạnh hắn ta, anh cười mỉa, lôi trong túi áo ra một khẩu súng lục, đập đập vào tay mình, giọng có vẻ xem xét :

- It seems you're a leading name it? ( Có vẻ như mày là tên đầu đàn nhỉ ? )

Tất cả những tên đứng sau hắn ta nhất thời run sợ, chỉ đứng im bất động, không dám làm thêm một điều đồi bại nào nữa, được cho là rất có thể ảnh hưởng đến tính mạng của bọn chúng.

Tiếp tục ra những chiêu đả kích với tên tóc vàng, anh vẫn muốn chơi đùa thêm một lúc. Không ngờ lại bị phá hoại bởi một giọng nói đầy hàm ý trêu đùa :

- Mr.Vinlky, you look like a little joke is over, right? ( Ngài Vinlky, hình như ngàu đùa hơi quá rồi phải không ? ).

Ngoảnh mặt nhìn về hướng phát ra tiếng nói, đập vào mắt là người con trai có vóc dáng hoàn mĩ, nhưng nhìn mặt cậu ta không có vẻ gì gọi là dễ mến hay đầy sức hút hoặc là một người tốt đẹp nào đó, tất cả đều không ! Vinlky nhếch môi cười, lạnh nhạt :

- Minh Hạo, tôi không ngờ anh lại không biết sỉ nhục, tự dẫn mạng mình đến đây. Đã thế còn dẫn theo mấy gã Mĩ này định phá hoại việc làm ăn của bọn tôi sao ?

- Không dám không dám mạo phạm, tôi chỉ là muốn xem, dạo này Terrible Die hoạt động có ổn không thôi, các anh đáng nhẽ nên tiếp đón khách chứ !

Giả tạo, đều là giả tạo !

Vinlky tức thầm trong lòng, anh thu hồi khẩu súng, hất mặt nhìn tên tóc vàng :

- Do not let me see you next time! ( Đừng để lần sau tao nhìn thấy mày ! )

Nhanh như cắt, tên đó cắn chặt môi chịu đau, cố sức đứng dậy, lết từng bước đi đến chỗ Minh Hạo.

" Xem ra tình hình không ổn rồi ! " - Lệ Băng nghiến răng tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status