Cửu Băng Hà, em là thần chết của tôi

Chương 24



Jack nãy giờ im lặng, quan sát toàn bộ số lượng kẻ địch tham gia. Không ngờ lại nhìn thấy Minh Hạo, trong lòng cậu tràn đầy sự cảm giác sợ hãi đến cực độ.

Cậu thật sự rất lo lắng cho anh ta !

Quả thật ngoài sức tưởng tượng là Minh Hạo lại là người đứng sau nhóm người này, thật không thể biết anh ta đã tiết lộ thông tin gì chưa, nhưng nếu có ... Cửu Băng Hà khó lòng mà bảo vệ được thân thế bí ẩn.

Nghiến răng tức giật, Lệ Băng hận không thể cho tên Minh Hạo đó một nhát, khiến cho hắn không thể thấy mặt trời. Tiếc rằng ... em trai hắn đang ở đây ! Hơn nữa còn là một người rất mực trung thành với cô, cô không thể phụ cậu ta được !

Vinky nhếch môi nhìn đám người ô hợp, nhìn Minh Hạo cười to :

- Rõ cậu và bọn chúng đều như nhau ! Đều bỉ ổi và hạ lưu ! - Nhanh chóng, cậu ngoắc tay nhìn về một phía, ngay lập tức, xung quanh bốn phía, đâu đâu cũng có người tiến về phía Vinlky, đứng sau lưng cậu ta.

" Để xem ! " - Lệ Băng cười mỉa, đưa ly Volka vào trong miệng húp một ngụm sau đó đặt xuống.

- Giờ các cậu muốn như thế nào đây ? - Minh Hạo cười xảo chá, thật hay nếu như có người muốn sập bẫy.

- À, vậy thì phiền cậu ... BIẾN KHỎI ĐÂY GIÙM ! - Vinlky dõng dạc truyên bố, kèm theo đó là giọng đe doạ, cậu chỉ tay thẳng ra cửa ý đuổi về.

Bật cười lớn nhất có thể, Minh Hạo cười lắc đầu :

- Xin lỗi cậu nhé, tôi phải gặp một người, rồi tôi sẽ đi !

- Vậy cậu muốn gặp ai ?

Không gian im ắng, Jack nhìn chằm chằm vào người con trai kia, nghĩ rằng anh ta sẽ muốn gặp mình. Chuẩn bị bước ra gặp cậu ta, Jack liền bị một bàn tay nắm lại.

Lệ Băng không nhìn cậu, còn cậu lại nhìn bàn tay mà Lệ Băng đang nắm lấy tay mình, nhíu mày khó hiểu.

Giọng Lệ Băng mang đầy nghiêm túc, giống như ra lệnh nhưng cũng giống như đang quan tâm :

- Đừng đi ! Người anh ta muốn gặp, không phải cậu ... mà là tôi !

Nghe xong, Jack giật mình, anh ta gặp Cửu Băng Hà để làm gì ? Bọn họ không có chuyện gì để nói với nhau cả.

- Cửu ... Băng ... Hà ! - Cùng lúc với sự ngạc nhiên của Jack, Minh Hạo lên tiếng, ngó quanh bốn phía của bar, lục tìm người mà cậu ta muốn tìm.

- Anh ta ... anh ta gặp cô để làm cái gì cơ chứ ? - Jack khó hiểu.

Uống hết ly Volka trong tay, Lệ Băng đập mạnh xuống bàn, đứng dậy, tì mạnh vai Jack bắt anh ngồi xuống, cô đi mà còn nhắc nhở :

- Ngồi im. Tôi đi sẽ quay lại liền.

- Ai là Cửu Băng Hà ? - Minh Hạo dáo dác tìm, Vinlky nhăn mày nhăn trán, nắm chặt bàn tay.

Tên này quá thể rồi, dám gọi thẳng tên của Thủ Lĩnh.

Cộp ! Cộp ! Cộp ! - Tiếng đế giày vang lên, gõ vào mặt đất, gõ vào từng quả tim trong lồng ngực của mọi người.

Cách ! - Ngay lập tức, một người con gái trong bộ đồ đen bóng, đeo mặt nạ, chỉ có mái tóc đen rủ xuống, đội mũ lưỡi trai đen đang đứng sát Minh Hạo.

Đúng hơn, cò súng đã nhắm thẳng vào đầu của Minh Hạo, không biết từ bao giờ, Lệ Băng đã đứng sau lưng cậu ta.

- Chỉ cần tôi bắn ! Cậu sẽ đi ngay ! - Lệ Băng nhếch môi, khinh thường người trước mặt.

Bên trong góc đó, Jack lo lắng nhìn theo cò súng của Lệ Băng đặt chính xác ngay bên thái dương, không cẩn thận là mang anh ta đi tong !

Người trong bar bắt đầu nháo nhào, lần đầu tiên bọn họ thấy Cửu Băng Hà, không ngờ lại là gái, mà còn là một người quyến rũ nữa chứ. Cho dù chưa xem dung nhanh nhưng vẫn có thể đoán sau đó là cả một khuôn mặt hoàn mĩ đến đáng hờn.

- Ha ha ha ha ha ... ha ha ha ha ... - Minh Hạo cười to, cho dù đã biết trước, hắn ta vẫn liều mình để đối chọi giữa sự sống và cái chết.

- Vậy xin cho tôi hỏi ... cô gái này là Cửu Băng Hà ?

- Đúng, tôi là Cửu Băng Hà ! - Lệ Băng nhếch môi, ánh mắt đã quét xung quanh người cậu ta, nhanh chóng lấy đi một nút gì đó tròn tròn, phát sáng trong bóng tối, và để giống như để hắn ta chưa phát hiện, cô nhanh chóng cài một thứ khác vào người hắn, giống y chang cái cô vừa tráo.

Minh Hạo đứng im, chờ đợi, hành động im lặng này của hắn khiến cô hơi khó hiểu.

- Câm sao ? - Cô dí sát họng súng vào đầu cậu ta, nhìn kĩ có thể nhìn thấy cả vết hằn trên đó.

- Em trai ... em định để tôi chết dễ dàng như vậy sao ? - Minh Hạo cầu cứu, cho dù anh ta có thể tự giải thoát cho mình nhưng cậu ta vẫn muốn làm hỏng đi danh dự của một người.

Lúc này, xung quanh càng ồn ào hơn, không thể nghĩ được là em trai của hắn ta ở đây mà không chịu cứu giúp.

Nhắc đến tên mình, Jack bối rối. Là người không bao giờ gục ngã trước mọi đối thủ không ngờ hôm nay lại để cho mọi người thấy cảnh mình yếu đuối này.

Lệ Băng cười, một nụ cười châm biếm, cô giống như không muốn cậu xuất hiện :

- Tôi sẽ giết cậu nếu còn tìm đường cứu mình ! - Liền sau đó, cô tức giận xả súng vào chân hắn, khiến hắn đau đớn, một chân tự động khuỵ xuống đất.

Khói súng bay lên trong không khí, hoà vào mùi máu tanh của hai con người, tạo thành một mùi gì đó đặc sệt, tanh tởi, đúng hơn là ghê tởm.

Những người con gái trong bar thấy cảnh này thì hét lên, nhưng bị một số người nào đó bịt miệng lại, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn cảnh đãm máu đó.

Nhăn mày đau đớn, Minh Hạo cười khan, trong lòng đã nghĩ mình thành công :

- Ha ha ... không ngờ ... không ngờ ... Cửu Băng Hà ... cô lại có thể ... ra tay với anh trai của thân cận trung thành ... của cô ! Thật ... không phục !

Ngay sau đó, cậu ta ngất, bar bắt đầu hỗn độn.

Lo lắng, sợ hãi, kinh tởm, những người vừa phá hoại bar ban nãy nhanh chóng chạy mất dép, có một số người còn chút nhân tính khiêng cậu ta đi, nhìn thần sắc ai cũng xanh mét, chứa đầy sợ hãi.

Phủi tay, cô đi trước bao con mắt sợ hãi, còn có cả ánh mắt muốn giết cô nhưng không hề bộc lộ ra. Cất súng vào người, cô ra lệnh cho Vinlky :

- Dọn dẹp lại nơi này thật sạch nhé Vinlky ! Bọn chúng muốn tôi ra tay chỉ để làm bẩn tay tôi !

- Vâng. - Cúi đầu chào, Vinlky lập tức sai người trong bar dọn dẹp lại, mọi thứ vẫn trở lại bình thường nhưng vẫn không làm cho mọi người khỏi hú vía.

- Băng Hà, cảm ơn cô ! - Khi cô trở lại, điều đầu tiên Jack làm là cảm ơn cô.

Cô chẳng nói gì, cũng không thể hiện gì, chỉ ngồi xuống cạnh cậu, cầm điện thoại ra lướt :

- Không cần cảm ơn, vốn dĩ tôi không muốn giết hắn !

Jack ngạc nhiên, một người làm tổn thất không ít của cải của cô, cô lại để yên cho hắn, thì quả thật không thể xem thường.

- Có chỗ cần hắn mới có thể làm được. Con mồi bọn chúng cần ... là tôi mà !

Đúng, mọi thứ đều nhằm vào cô, mục tiêu của bọn họ đều làm là để hại cô. Vì vậy ... cô cần dùng chính bản thân mình để làm mồi nhử.

- Thứ bọn chúng cần, tôi đưa cho hết rồi ! - Cô nhếch môi cười, tưởng chừng như cuộc đời này đối với cô thật vô nghĩa.

rRr

Tại công trình xây dựng XY ...

Xung quanh là những khoảng đất trống, những miếng đất dốc thoai thoải trải dài tít tắp. Những chiếc xe lớn chở cát, xi măng đi qua không thấy điểm hẹn, tiếng động cơ dồn dập vang lên.

Ở đâu đâu cũng thấy công nhân đang làm việc chăm chỉ, mồ hôi trên người họ tuôn ra như mưa.

- Sao rồi ? - Hắc Long đang chăm chú nhìn vào sơ đồ thiết kế, nghe tiếng nói, ngẩng đầu lên thì đập và anh là một cô gái đang mặc một bộ đồ công sở, trên đầu là chiếc mũ màu cam dành cho công nhân. Nhìn cô lúc này trông rất tuyệt.

Hắc Long gật đầu, không khen cũng không chê :

- Bản thiết kế này xem ra khá đạt, chỉ có một số điều ... - Nhanh chóng, anh đưa tay chỉ vào một chi tiết trên đó, có vẻ không hài lòng.

Gật gật đầu, cô cũng không buồn trả lời, một lúc sau cô ngẩng đầu lên :

- Tổng giám đốc Triệu đâu ?

- À, anh ta đến từ sáng sớm, sau đó uống trà trên kia rồi ! - Nhàn nhạt mở miệng trả lời, Hắc Long không đồng tình về việc cô quan tâm đến người đàn ông khác. Mặc dù khó chịu, anh vẫn đưa mắt nhìn về phía mái che cách đó không xa, đó là một mu đất khá cao, lại băng phằng, thuận việc quan sát mọi cảnh vật bên dưới.

- Ừ. - Không nói thêm gì nhiều, cô bước đến phía đó, không ngờ phát hiện đôi mắt lưu ly đó phát sáng trong nắng, ánh mắt đó đang chạm vào cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status