Cửu Băng Hà, em là thần chết của tôi

Chương 25



- Giám đốc Triệu, anh đến sớm nhỉ ? - Cách nhau vài mét, giọng ấm áp nhưng có chút băng giá của Lệ Băng vang lên, cô tiến sát ngày một gần hơn.

Ra lệnh cho người bên cạnh lấy thêm một chiếc ghế đặt cạnh anh, anh nhìn cô khách sáo :

- Không dám nhận.

Ngồi xuống cạnh anh, Lệ Băng nhìn anh sau đó nở nụ cười :

- Anh còn nhớ chứ ? Tôi hứa sẽ giúp anh ...

- Tôi vẫn nhớ ! - Chưa để cô nói hết, đôi môi của Thanh Mẫn bỗng nở một nụ cười quyến rũ.

Tim Lệ Băng đập nhanh, hơi thở cô hiện tại không ổn định chút nào, cô chậm rãi mãi mới nói được một câu :

- Sau khi xong việc, anh có thể đi ăn trưa với tôi chứ ?

Không đắn đo suy nghĩ, Thanh Mẫn gật đầu :

- Được.

rRr

Cuối buổi trưa, sau một buổi làm việc đầy bận rộn, Thanh Mẫn và Lệ Băng cùng đi ăn một nhà hàng nổi tiếng.

Ánh đèn pha lê sáng rực cả căn phòng, trên bàn là những ngọn nến được đốt lên, ở đây đúng chỉ có một bàn ăn ở trên lầu, khá yên tĩnh.

Thanh Mẫn lịch sự kéo ghế ra để Lệ Băng ngồi, mình cũng đến ngồi đối diện Lệ Băng.

Ngoắc tay với người phục vụ, Thanh Mẫn cầm lấy thực đơn cậu ta đưa.

- Cô ăn gì ?

Nhìn vào thực đơn, sau đó lật từng trang, gập quyển thực đơn lại, cô cười nhẹ :

- Nhờ anh chọn hết vậy !

- Được. - Gật nhẹ đầu, anh nói từng món ăn với người phục vụ, còn nói nhỏ thứ gì đó khác nữa.

Sau khi người phục vụ đi, cả hai đều cầm ly trà lên thưởng thức, mùi trà thơm xông vào mũi hai người toả hương dịu nhẹ.

Reng ... reng ... reng ... - Tiếng chuông vang lên phá hỏng bầu không khí yên tĩnh đó.

Thanh Mẫn xin lỗi cô, lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, đôi mắt anh khẽ dao động. Ấn nút nghe, giọng anh thật nhẹ nhàng, ấm áp :

- Hạ Khuê, gọi anh có chuyện gì ?

Ngay lập tức, giọng nói lanh lảnh kia đáp lại, nhất thời vui mừng :

- Thanh Mẫn, mau về với em đi ! Em nấu món ngon cho anh ăn nè !

Đôi mắt lưu ly phát sáng, tròng mắt đen xoáy thành hình, từng mảng từng mảng gợn sóng, trong đó có thể là bối rối, cũng có thể là phân vân. Anh không trả lời, chỉ im lặng.

- Anh Thanh Mẫn, sao anh không trả lời ?

Ho nhẹ một cái, anh nhìn Lệ Băng, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm vào mình, sau đó dùng giọng ôn nhu trả lời người bên đầu dây kia :

- Xin lỗi Hạ Khuê, em ăn trước đi, tí nữa anh về sẽ ăn sau. - Nhanh gọn, anh mau chóng cúp máy, không cần đoán đầu dây bên kia sẽ như thế nào.

- Anh có việc bận à ? - Lệ Băng tò mò, cô cũng muốn biết chút ít về anh.

- Không có gì. - Anh cười, đặt máy ở chế độ im lặng, sau đó cất vào túi.

- Hạ Khuê ... là ai vậy ? - Lệ Băng nhìn, giọng nói anh lúc nói chuyện với người đó có vẻ khác hẳn với những người khác, giống như đó là một người đặc biệt vậy.

Cố lờ đi lời cô nói, đồng thời phân tán cô bằng một bàn thức ăn do nhân viên đưa đến, cậu cười, như không có chuyện gì :

- Ăn đi, nhiều một chút !

- Ừ. - Lệ Băng cười, đưa đĩa thịt bò lên, cầm dao và dĩa lên cắt. Mặc dù rất tò mò, nhưng cô vẫn không thể làm gì, tiếp tục ăn phần của mình.

Vừa ăn vừa trò chuyện, hai người nói chuyện rất vui vẻ, bầu không khí được bao trùm bằng cảm giác ấm cúng.

rRr

Tại một biệt thự hoang ở ngoại ô thành phố ...

Trong căn nhà rộng lớn, tràn đầy ẩm mốc và mạng nhện bao phủ, nhất là cái mùi đầy hôi tanh, ở đó lại không ngờ là nơi hoạt động của một băng đảng nào đó.

Bên ngoài là tệ hại như vậy, nhưng sâu trong căn nhà có một cánh cửa bí mật mở lối cho một căn cứ bí mật.

Ở trong đó, có hàng chục tên mặc đồ bụi, ai cũng đều có vẻ mặt dữ dằn, đáng sợ. Một người ngồi trên chiếc ghế bành, hai chân gác lên thành ghế, giống như vị vua thời xưa chỉ khác cách người đó ngồi thật thô lỗ.

Nhìn xuống đàn em bằng ánh mắt thâm trầm, hắn ta cười đầy nguy hiểm, đến nổi mấy người phía dưới phải dựng tóc gáy lên vì sợ :

- Tên Minh Hạo đó còn chưa về sao ?

- Không có tung tích gì ạ. - Một người trong số đó lên tiếng, những người khác cũng đồng loạt gật đầu, nhìn nhau bàn tán xì xào.

Nét mặt hắn ta hiện giờ trông rất khó coi, giống như sắp đi tử hình đến nơi, khiến cho " quân của hắn " cũng tái mặt đi.

Xoa xoa vùng cằm, hắn ta nhắm hờ mắt suy nghĩ, những người phía sau chỉ có thể đứng nhìn quan sát thăm dò hắn.

- Đại ca, tên Minh Hạo đó trở về rồi ! - Một người từ bê ngoài chạy vào, mang theo nét mặt rạng rỡ, theo sau đó là bóng dáng của một người con trai.

- Tôi về rồi đây ! - Minh Hạo nhếch môi cười, một điệu cười của quỷ.

- Sao ? Chuyện tôi giao cậu đã làm xong rồi chứ ? - Tên đó lên tiếng, đôi mắt híp lại, từ từ châm điếu thuốc.

Minh Hạo im lặng một lát, sau đó lại cười, vẫn là nụ cười đó :

- À, chuyện anh giao tuy tôi không hoàn thành nhưng tôi lại có thể nắm bắt được thông tin chính xác của người đó.

- Vậy sao ? Sao cậu lại làm được ? - Tên đó có vẻ tò mò, hai tay đan chéo vào nhau, khói thuốc cũng từ đó mà bay ra, thoảng vào không khí.

- Minh Hạo này ... không có gì là không thể làm được.

" Minh Tuấn, tốt nhất ... em hãy tránh xa cô ta, nếu không ... anh sẽ không trừ cả em đâu ! ".

rRr

Cạch !

Tiếng cửa phòng mở, hoà vào âm thanh man mát của buổi đêm, gió thổi nhẹ vào cánh cửa, lùa vào phòng bệnh.

Cô gái nhỏ nằm trên giường khẽ co người lại, khuôn mặt có chút nhăn lại nhưng sau đó lại dãn ra một cách nhanh chóng.

Bước đến chỗ giường bệnh, khẽ thở dài một cái, người con trai đặt ghế ngồi cạnh đó, đôi mắt hướng về phía con mèo nhỏ đang ngủ ngon kia.

Trên bàn, thức ăn vẫn còn đó, bên cạnh là vài cây nến cháy rụi, cũng có cả những

" Xin lỗi em, Hạ Khuê, khiến em phải chịu khổ rồi ! ".

Đưa tay với lấy chăn đắp kín lên cổ cô bé, Thanh Mẫn hôn nhẹ lên má cô một cái, mỉm cười nhẹ.

Cũng vì thế, cô gái nhỏ chợt tỉnh giấc, tay đưa lên day day đôi mắt, mồm lí nhí :

- Anh về rồi à ?

- Ừ, anh về rồi đây ! - Thanh Mẫn mỉm cười, thật nhẹ nhàng, ấm áp.

Hạ Khuê ngồi dậy dựa vào thành giường, lúc này, cô bé đã tỉnh hẳn, nhưng trông sắc mặt cô bé không được tốt. Không nhìn anh, cô bé nói như hờn dỗi :

- Anh bỏ em lại một mình, để em ở lại một mình, vậy tại sao bây giờ anh còn đến đây !

Cô gái nhỏ này, không ngờ cũng có lúc hờn dỗi như vậy đấy, Thanh Mẫn nhìn bộ dạng đáng yêu đó nhẹ mỉm cười :

- Đừng giận nữa, xấu lắm, anh không thích đâu !

Nghe anh nói vậy, Hạ Khuê ngay lập tức chồm lên người anh, ngồi lên đùi, vùi đầu vào lòng, nũng nịu, cánh môi nhỏ khẽ chu lên :

- Không cho không cho, em không cho phép anh không được thích em ! Không được.

Vuốt nhẹ vài sợi tóc vương trên mặt, Thanh Mẫn một lần nữa hôn lên trán cô gái nhỏ, đặt nhẹ cô bé xuống giường, kéo chăn lên, mỉm cười :

- Được rồi, ngủ đi !

- Dạ. Chúc anh ngủ ngon. - Cô bé nhe răng cười nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status