Cửu Băng Hà, em là thần chết của tôi

Chương 37



Siêu thị Dier 3, thuộc quyền quản lí và có nguồn đầu tư lớn nhất của tập đoàn Die.

Châu Lệ Băng tiện thể vừa mua chút đồ, vừa kiểm tra các nhãn hàng sản phẩm.

Đi lướt qua từng gian hàng, trừ một vài món mua được, vẻ mặt Châu Lệ Băng hơi khó chịu.

Phải là đến khi lướt qua mấy gian hàng, cô không chịu nổi, lấy di động ra gọi cho Đường Hắc Long:

- Đường Hắc Long, anh là đang buôn bán kinh doanh hay là buôn lậu?

Đường Hắc Long bên đầu dây kia nhíu chặt mày, hoàn toàn không hiểu những gì cô nói.

- Ý em là gì?

Gần như năm phút sau, tổng giám đốc siêu thị đã xuất hiện trước mặt cô, bộ dáng hớt hải.

Châu Lệ Băng chỉ vào một đống thực phẩm đông lạnh, cô vô cùng không hài lòng:

- Thật sự là thịt này không thể bán được!

Ông ta lấy khăn giấy trong người ra bắt đầu lau mồ hôi trên mặt:

- Vô cùng xin lỗi!

Châu Lệ Băng lắc đầu, đi qua từng quầy hàng, mỗi món đồ cô đều đưa lên ngắm nhìn nhãn hàng, xuất xứ, thành phần, mỗi lần như vậy sắc mặt ông ta cứ như bị điểm trúng huyệt, hết xanh lại đỏ.

- Cái này... không được!

- Cái này cũng vậy!

- Cái này càng không!

Và khi cô rời khỏi gian hàng, toàn bộ nhân viên trong siêu thị đều gánh hết những món đồ cô chỉ điểm.

Toàn bộ người đi siêu thị đều nhìn cô với ánh mắt mở to, hoàn toàn có một sự chấn động không hề nhẹ, đi đâu cũng có ánh mắt nhìn cô như sinh vật lạ.

- Ông làm ăn kiểu này mong muốn khách hàng chết sớm sao? - Châu Lệ Băng đập mạnh bàn, khiến cho ông ta sợ hãi đến tái mặt, rốt cuộc cô là người thế nào mà để cho Đường Hắc Long sẵn sàng chỉ điểm ông, bắt ông phải làm theo mệnh lệnh của cô.

Không phải, cô là người con gái đã nói đến trong tin tức nóng sốt của hai tập đoàn Die và White?

Vẫn là cô nhìn ông, ánh mắt như dò xét, lại doạ ông lần nữa:

- Ông đem mấy cái thực phẩm này về nhà nấu liên tục một tháng cho tôi xem! Coi thử ông có bị đau bụng đến chết không?

Thuốc bảo quản quá nhiều! Thịt để quá lâu! Rau không đảm bảo vệ sinh!

- Thất bại! Hoàn toàn thất bại! - Châu Lệ Băng gằn từng chữ, khiến ông ta xám mặt, hốt hoảng, chỉ có thể đứng im nhìn cô tức giận.

- Ông làm ăn như vậy? Mang tiếng là tập đoàn Die. Ông định để chữ tín của tập đoàn lên đâu? Khách hàng sẽ nghĩ gì về chúng tôi? - Châu Lệ Băng gằn mạnh từng từ.

- Chúng... chúng tôi? - Vị quý ông kia nhất thời chấn động nhìn cô.

Châu Lệ Băng đột nhiên im lặng, cô di chuyển bước đi ra cửa:

- Tốt nhất là ông nên chấn chỉnh lại tất cả cho tôi! Xảy ra bất cứ lỗi nhỏ nào đối với khách hàng tôi sẽ không tha cho ông!

Nhất thời nhớ lại giỏ hàng mình vẫn để trong những quầy hàng kia, Châu Lệ Băng đi tìm chúng, vì đó là công sức cô tìm kiếm những thực phẩm cô đánh giá cao, trưa nay cô quyết sẽ nấu một bữa cho Đường Hắc Long ăn.

Ánh mắt cô lướt nhìn từng dãy hàng, vậy mà vẫn chưa thấy giỏi hàng đâu, khuôn mặt cô lúc này là mang chút bực tức.

Vốn là trong siêu thị còn có nhạc điệu vô cùng êm ái, nhẹ nhàng, giai điệu lại tự nhiên, những người đi siêu thị cự nhiên là im lặng, rất có ít người nói chuyện.

Vốn là cô để quên giỏ hàng ở quầy thực phẩm, mà muốn quay trở lại đó phải đi qua các cửa hàng nhỏ bán quần áo. Bình thường ở đây vốn là rất ít khi ồn ào, vậy mà hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.

Cô còn có thể nghe thấy cả tiếng hét chói tai của các cô gái, cũng chẳng biết là gì.

Nhất thời, con mắt cô đảo qua chỗ ồn ào kia, tình cờ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn rời đi, xung quanh là những cô gái điên cuồng hét lên.

Cô đi xẹt qua họ, hiển nhiên nghe thấy giọng nói trầm trầm, rất từ tốn, ừm, phải nói là nhẹ nhàng, nhưng lời người đó phát ra, hoàn toàn mang sức sát thương:

- Ai dám đến gần... tôi không đảm bảo người đó còn nguyên vẹn!

Rất có chí khí, cho dù là âm thanh mềm mại đến đâu, sự uy nghiêm lại vô cùng lớn.

Cô có thể cảm nhận được, tiếng hét của các cô gái ít đi.

Cô điềm nhiên đi qua quầy quần áo, không chút do dự, thỉnh thoảng, lại nhìn một vài bộ váy cô cảm thấy vừa mắt.

- Cậu chủ, giỏ hàng này, hình như có ai để quên?

- Ừ. Con mắt người này khá tốt. Thực phẩm lựa chọn rất phù hợp. Tôi lờ mờ đoán được món ăn người này sẽ nấu rồi. - Đó là một giọng nói trầm, nhẹ nhàng.

Châu Lệ Băng cảm giác, giọng nói này, vừa nãy mình còn vừa mới nghe qua.

Có một sự trùng hợp không hề nhẹ!

Cô bước đến nhìn giỏ hàng đứng bên cạnh người đó, thật tốt, đó là giỏ hàng của cô.

- Đây là giỏ hàng của tôi! - Chẳng hiểu tại sao, sự lạnh lẽo của biến đâu mất, thay vào đó là vẻ điềm đạm, trầm lãnh.

Không có tiếng trả lời, bất đắc dĩ cô phải ngẩng đầu lên... cô nhìn người đó... cảm giác thật khó tả.

Đó là một khuôn mặt rất đẹp, vẻ đẹp rất cuốn hút người nhìn. Mái tóc vàng mượt mà, rất gọn gàng, đôi mắt màu nâu thẫm khó đoán được suy nghĩ, làn da trắng, vương chút bụi trần. Dáng người đó cao lớn, vô cùng tuấn nhã, đặc biệt thu hút tầm mắt của cô.

Ánh mắt người đó chan hoà trên khuôn mặt cô tràn đầy vẻ dịu dàng, có thể là do cô tưởng tượng. Bàn tay hắn giữ giỏ hàng của cô.

- Đây... là của em? - Anh nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt thanh tú rất ưa nhìn, trên môi hắn loáng thoáng nụ cười.

- Phải. - Cô gật đầu kiên định, lại thấy ánh mắt hắn nhìn cô chăm chú.

- Thật xin lỗi. Anh không biết là của em, có chút không lịch sự, mong em bỏ qua! - Anh cười, bản thân cô lại không thể chịu nổi cái vẻ nhã nhặn của anh, mặt đã nhăn lại.

Thật sự con người trước mắt là hoàn mỹ, hoàn mỹ đến nỗi cô cảm thấy ngay cả bản thân mình cũng không bằng. Cô giựt lấy giỏ hàng quay đầu bước đi.

Cô đi được mấy bước giọng nói của anh đã vang lên đằng sau:

- Anh tên là... Nguyễn Bá Nam. Hân hạnh được gặp em! - Là chất giọng dịu dàng, êm ái, còn hơn cả điệu nhạc trong siêu thị nữa.

Châu Lệ Băng đột nhiên xoay người nhìn anh một cái, lại quay người bước đi.

- Cô ấy, đã nhìn tôi bằng đôi mắt đó hai lần! - Anh mỉm cười, đôi mắt nâu thẫm loé sáng, người đi theo anh ở phía sau có vẻ ngạc nhiên.

rRr

Triệu Thanh Mẫn ngồi trong phòng làm việc, lại nhàn nhã đến vậy.

Không có việc gì để làm, anh hoàn toàn cũng không hiểu nổi, anh liên tiếp không đi đến công ty, đáng lí chắc chắn tài liệu đã chất thành đống, vậy mà anh vừa bước vào phòng đã không nhìn thấy gì. Thật sự là rất bỡ ngỡ.

Cầm di động trên tay, lại nhìn số máy, anh mỉm cười liền bắt máy:

- Băng Băng! - Giọng anh thay đổi, vẻ rất mệt mỏi, rất tàn tạ, anh còn ho một tiếng, biểu tình như mình vừa mới lên cơn sốt.

- Anh mệt à? - Châu Lệ Băng bên kia, vẻ mặt hiện chút lo lắng, nhưng đó lại chỉ là thoáng qua.

- Không. Chỉ là mới bệnh xuống nên đi lại có chút không quen. - Anh vẫn tiếp tục giữ nguyên giọng nói đó.

Châu Lệ Băng nhếch miệng cười, đế giày cao gót va chạm trên nền gạch, vô cùng thanh toát bước đi.

- Vậy, đoán xem em đang ở đâu? - Vừa đúng lúc tiếng đế giày dừng lại, Châu Lệ Băng đặt tay lên thanh nắm cửa, đôi mắt đen nhìn vào cánh cửa trước mắt.

Vừa đúng lúc Triệu Thanh Mẫn đờ người vì câu hỏi của cô, ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng làm việc, bất chợt thấy một bóng hình nhỏ nhắn, anh mỉm cười.

Châu Lệ Băng thấy anh không trả lời, trong lòng hơi tức giận, cô tắt luôn di động bỏ vào túi, tay vặn cánh cửa kia mở ra, đột nhiên giật mình.

Triệu Thanh Mẫn đứng ngay trước mặt cô, bóng dáng cao lớn nhìn cô, khoé môi cong lên cười.

Khuôn mặt hoàn mỹ cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp kia, khoảng cách lúc này đang là rất gần.

- Chẳng phải là đang đứng trước mặt anh sao? - Anh đưa tay nhéo nhẹ mũi cô.

Châu Lệ Băng thoáng đỏ mặt, cô bình thản nhìn anh, bình thản trả lời:

- Đúng là như vậy!

Người cô đột nhiên bị nhấc bổng lên, Châu Lệ Băng thấy mình bị Triệu Thanh Mẫn bế lên, cô không hề giãy dụa, căn bản là cô không thể phản kháng, hơn nữa, cô rất thích được anh bế.

Cảm giác rất ấm áp, rất mềm mại, bờ ngực rộng lớn của anh thật khiến người khác cảm thấy an toàn, rất dễ chịu.

Anh ngồi lên ghế, lại đặt cô ngồi lên đùi mình, anh mỉm cười vuốt tóc cô:

- Em thật sự là rất lùn!

Vẻ mặt cô bỗng chốc thay đổi, không còn vẻ ngoan ngoãn hiếm gặp nữa.

Anh tiếp tục đả kích cô, xem như rất biết dở trò trêu chọc cô:

- Châu Lệ Băng, em hãy xem, khi em đứng với tôi, quả thật rất khác biệt, em còn chưa cao tới vai tôi nữa!

Quả thật, đó là một điều xúc phạm không hề nhỏ!

Châu Lệ Băng nhìn anh, chỉ biết, cô rất muốn cắn anh.

Nghĩ là làm, cô cầm tay anh lên, xoa xoa một lúc, lại giơ tay lên vuốt vuốt má mình, Triệu Thanh Mẫn đương nhiên không đề phòng, đột nhiên lại bị cô cắn, khuôn mặt anh tuấn đột nhiên chau lại.

Cô cắn nhẹ, phải nói là rất nhẹ, vậy tại sao người con trai kia lại nhăn mặt đến vậy?

- Anh bị sao à? - Châu Lệ Băng lay lay người anh, có chút hối hận.

- Vết thương cũ, lại đau nữa! - Anh cau mày, thật khiến cô giật mình.

Châu Lệ Băng lập tức đưa tay lướt lướt qua áo anh, chuẩn bị cởi ra xem thì bàn tay anh đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bắt gặp đôi mắt lưu ly đen tuyền đang nhìn cô chăm chú.

Anh hơi nghiêng đầu, đột nhiên cúi xuống, áp môi mình lên môi cô, rất nhẹ nhàng cắn.

Triệu Thanh Mẫn, anh thật sự rất bá đạo!

Tôi cắn tay anh, anh liền cắn môi tôi! Anh thấy công bằng sao?

Mặt Châu Lệ Băng đỏ lên, cô bị ăn cắn, sau đó, Triệu Thanh Mẫn lại nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Nụ hôn rất nhẹ, rất thoải mái, khiến cô cảm thấy tim mình lâng lâng, đập loạn nhịp, mặt cô cũng vì thế mà đỏ lên.

Tay anh chạm nhẹ vào má cô, sau đó rời khỏi môi cô, anh nhìn cô, mỉm cười, nụ cười của anh thật đẹp. Giống như làn gió miên man thổi đến...

Triệu Thanh Mẫn, anh thật quyến rũ!

- Băng Băng, em sẽ mãi mãi là của mình anh! - Anh ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào khiến tai cô đỏ lên.

Cô gật đầu.

Anh kéo cô ôm vào lòng, hai người im lặng thật lâu. Từng nhịp đập, từng hoạt động đều như có thể phát hiện ra.

rRr

Hà Tâm gọi điện thoại cho Hạ Khuê, dặn dò đủ kiểu. Nói chuyện xong, vẻ mặt tà ác hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp.

Cũng ở nơi đó, trong phòng đọc sách, ly rượu vang trên tay anh lắc nhẹ, giống như đang thưởng thức, cũng giống như chỉ muốn nhìn.

- Cậu chủ, thật sự muốn lợi dụng Hà Tâm để đối phó với Cửu Băng Hà sao?

Không thấy người đó động đậy, chỉ thấy ly rượu vang khẽ đưa, người đó vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm sắc trời.

Được một lúc, người đó xoay ghế, khuôn mặt quyến rũ ẩn hiện ý cười.

- Không. Tôi muốn xem gan của cô ta lớn đến đâu!

- Nếu Hà Tâm làm tổn thương đến Cửu Băng Hà thì sao ạ?

Ánh mắt nâu thẫm loé lên tia nguy hiểm, ly rượu trong tay anh bị bóp chặt:

- Tôi sẽ không tha cho cô ta!

Quản lí Kim nhìn Nguyễn Bá Nam, lòng cậu chợt hoang mang, Nguyễn Bá Nam thật sự chưa từng để ý đến cô gái nào, tại sao, chỉ với một bức ảnh, đã khiến anh như kẻ si tình?

Thật lòng khó hiểu, thật sự là rất khó hiểu!

rRr

Triệu Thanh Mẫn rời công ty về nhà khi trời tan tầm, anh đi vào nhà liền nghe tiếng khóc thút thít của Hạ Khuê.

- Anh Mẫn, em muốn gặp chị Băng! - Hạ Khuê chạy lại ôm chầm lấy anh, khiến anh có chút giật mình.

Anh nhẹ giọng hỏi:

- Em muốn gặp chị Băng sao

Hạ Khuê gật đầu, ôm chặt lấy anh, cô bé tiếp tục thút thít:

- Em rất nhớ chị ấy! Em muốn chơi với chị Băng!

Triệu Thanh Mẫn dỗ dỗ, vỗ vỗ lưng cô nhẹ giọng:

- Được rồi. Lát anh sẽ gọi cho chị Băng! Chúng ta sẽ đến chỗ chị ấy! - Vừa hay, anh cũng muốn gặp lại cô.

Hạ Khuê lúc này mới hết khóc, ngẩng đầu lên nhìn anh cười toe toét:

- Anh Mẫn gọi nhanh lên nha, em không chờ được đâu!

Anh gật đầu, xoa đầu Hạ Khuê rồi đi lên phòng.

Lập Phong đi làm việc đến giờ vẫn chưa về, Hạ Khuê có cảm giác buồn chán cũng là lẽ đương nhiên. Lắc nhẹ đầu, anh bước vào phòng tắm.

- Băng Băng! - Anh cầm di động gọi cho cô, bên kia kết nối anh lập tức gọi tên cô.

- Có chuyện gì? - Cô hình như cũng là vừa mới tắm xong, anh vừa nghe thấy tiếng xấy tóc.

- Hạ Khuê rất nhớ em, con bé muốn anh đưa đến chỗ em! Anh mỉm cười, thật không nghĩ mình sẽ viện lí do này để gặp được cô.

- Hửm? Em đang ở nhà một người bạn! Anh không ngại chứ? - Cô có vẻ lưỡng lự.

Triệu Thanh Mẫn cũng là muốn biết người bạn đó của cô ra sao, anh gật đầu:

- Cho dù là mặt dày anh cũng phải tới đó!

Anh mở tủ quần áo lấy ra một bồ đồ khá phong cách, đều là Châu Lệ Băng chọn cho anh, phải nói là cô có con mắt rất tinh tường, anh mặc bộ nào cũng thấy rất đẹp.

Một chiếc áo phông đen, tin hình đầu lâu trắng phía trước, quần lửng dài hơn đùi màu nâu thẫm, hai bên túi quấn hai cái xích nhỏ. Cái mũ lưỡi trai màu đỏ được anh hớt lên quay ngược ra sau.

Nhình anh, thật đúng chất một dân chơi!

Triệu Thanh Mẫn đi xuống nhà, đã thấy Hạ Khuê thay một chiếc váy hồng, trông rất đáng yêu. Cô bé chạy lại nắm tay ăn cười toe toét:

- Anh Mẫn, chúng ta đi thôi!

Anh gật đầu, ra lệnh cho người vệ sĩ lái xe ra cổng chờ anh.

Đứng ở cổng, mọi ánh mắt đi ngang qua đều nhìn anh rất chăm chú, trông anh rất đẹp trai, bộ độ này mới đúng là hợp với lứa tuổi của anh mà người lớn hay gọi là tuổi ăn chơi.

Thật sự nếu không có cô, anh không biết mình sẽ mặc bộ vest nóng nực đến khi nào nữa.

Hạ Khuê nhìn lượn mọi thứ xung quanh, thấy một chú chó lông xù đi ngang qua, cô bé thích thú cúi người xuống xoa xoa đầu nó.

Mãi đến khi chú chó chạy đi, cô bé nhìn chăm chăm vào một thứ rơi trên mặt đất, thứ đó toả ra ánh sáng rất là đẹp.

- Anh Mẫn, anh coi có đẹp không? - Hạ Khuê nhặt thứ đó lên đưa cho anh xem, vẻ mặt Triệu Thanh Mẫn đột nhiên biến đổi trong giây lát.

Miếng huy hiệu này... dòng chữ này... rất quen thuộc!

"Terrible Dier? Sao nó lại ở đây?" Anh đảo mắt xung quanh, thấy rất nhiều bộ dáng khả nghi.

Người trong quán nước cho dù là đang ngồi uống nước nhưng thỉnh thoảng cặp mắt sẽ nhìn về phía căn nhà.

Có người bán vé số, tuy là bán, nhưng thật ra lại không nói gì chỉ nhìn về phía căn nhà.

Mà căn nhà đó, lại là nhà của Lập Phong, đám người theo dõi có hơn chục người, khiến vẻ mặt anh càng thêm tò mò.

"Rốt cuộc... bọn chúng tới đây để làm gì?"

"Cửu Băng Hà... rốt cuộc là cô đang muốn gì ở tôi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status