Cửu Băng Hà, em là thần chết của tôi

Chương 4



Lệ Băng nhìn người ngồi đối diện trước mặt mình , ra lệnh :

- Ra sân bay đi !

Hắc Long đứng dậy , trước khi đi không quên nở nụ cười :

- Tôi sẽ nghe theo em , tất cả những gì em nói tôi làm .

Lệ Băng nhíu mày nhìn Hắc Long khó hiểu , anh không trả lời , ... chỉ bước đi trong im lặng .

Bước ra đến cánh cửa kia , anh vừa mở cửa ,vừa quay lại nhìn cô :

- Tôi sẽ đợi , ... đến khi em chấp nhận tôi !

Lệ Băng như ngờ ngợ đoán ra chuyện gì , đôi mắt cô khẽ híp lại , môi cong lên , trong lòng thật sự đang rất rối bời :

- Đi đi !

Người con trai bước đi , bóng dáng cô độc khuất hẳn sau cánh cửa . Lệ Băng ngước nhìn lên trần nhà , mắt nhắm lại thật chặt :

- Hắc Long , xin lỗi , tôi chỉ xem anh như anh trai của mình thôi !

***

Hắc Long bước đi , trong lòng anh lúc này đang rất đau , khuôn mặt anh tối sầm lại , vẻ mặt đau đớn hiện rõ , anh đứng lại nơi một góc tối , thu mình vào bóng tối , tay anh đấm thùm thụp vào tường : " Tại sao em không thể cho tôi một cơ hội chứ ? " . Anh khuỵ gối xuống , rồi ngồi dựa vào bờ tường , anh lấy điện thoại ra mở màn hình lên , đập vào mắt là một cô bé 14 tuổi trông rất dễ thương , nhưng vẻ mặt âm u , buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt , làn da trắng , đôi môi đỏ hồng , mái tóc đen dài óng mượt . Cô bé mặc một chiếc áo bông màu nâu , góc chụp này là ở trong ô tô ở vị trí lái xe nên cho dù có bị chụp cũng không phát hiện ra , cô bé lúc này còn đang xoa hai bàn tay lạnh ngắt áp vào mặt , nhìn vào chỉ muốn bẹo má thôi ! Ấy vậy mà ... đứa bé ngày ấy bây giờ đã trưởng thành và trở nên xinh đẹp như vậy , quả thật có chút rung động khi gặp lại sau nhiều năm xa cách . Không những vậy , cô bé ấy còn là một người mạnh mẽ , luôn giữ vững lập trường cho riêng mình , ngay cả anh cũng không thể ngờ cô bé ngày đó lại thay đổi nhanh đến vậy . Mỗi lần nhìn thấy cô , anh luôn có cảm giác trái tim mình sắp nổ ra vì đập liên hồi , máu trong cơ thể chảy nhanh hơn lúc bình thường , đã có lúc anh tự đấm và kiểm điểm lại bản thân mình rằng Băng Băng chỉ là một người em gái của mình thôi , nhưng sao cảm xúc của anh , nó càng ngày cứ đi xa ngay tầm kiểm soát của mình , và rồi , khi anh biết mình không thể điều chỉnh được cảm xúc của mình thì cũng là lúc mà anh phát hiện ra ... mình đã yêu Băng Băng .

Anh tự cười chế giễu mình , nhớ lại cảnh tượng mà một năm trước anh còn nhớ như in trong đầu ...

Đó là một ngày mưa , một ngày mưa đầy nỗi nhớ và hi vọng .

***

- Băng Băng , anh không mang theo áo mưa ? Làm sao đây ? - Một cậu trai trẻ tầm 22 tuổi , khuôn mặt vô cùng cuốn hút đã gây sự chú ý cho những người con gái xung quanh trong phạm vi 30 mét .

- Em cũng không mang . - Cô gái nhỏ có mái tóc đen dài ngang lưng , làn da trắng ngần như tuyết , đôi môi đỏ mọng , nói chung đó là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp , cô có đôi mắt đen lung linh đượm buồn đang nhìn những cơn mưa ngoài kia , trên người cô mặc rất đơn giản , chỉ vẻn vẹn một cái áo cộc tay , một cái quần ngắn ngang đùi . Hai tay cô đưa lên siết chặt lấy tay mình , tránh những cơn gió lạnh thổi vào người , người cô cũng không ngừng run lên từng đợt . Người con trai thấy vậy cười khẽ , cởi chiếc áo khoác đen của mình ra , đi tới quàng vào người cô gái nhỏ , anh nhắc nhở nhỏ , cũng bởi vì sợ cô giận và thái độ lạnh lùng thờ ơ của cô :

- Trời lạnh thế này , nhớ mặc thêm áo ấm vào đấy !

Cả hai đang đứng trước cửa siêu thị , không thể đi ra ngoài trong lúc này được vì bên ngoài trời bây giờ đang mưa . Mà anh lại gửi ô tô ở nơi khá xa , cách siêu thị cũng đến 60 mét nên nếu anh chạy bộ đến đó chắc hẳn người anh đã ướt nhẹp rồi , huống gì anh còn đang đi cùng Băng Băng , không lẽ cũng để cô ấy chịu chung số phận , cô ấy đã gầy rồi , bây giờ còn đi mưa thế này , chắc không trụ nổi mất .

Lệ Băng nhìn anh , cũng không có ý từ chối , cô giữ lấy áo khoác mà anh quàng cho mình , siết thật chặt để tránh cơn lạnh đang từ từ tiếp cận cô .

- Ấm quá ! - Cô gái thốt lên thật khẽ , trong lòng còn muốn nói thêm một câu nói gì đó nhưng vội dừng lại , chỉ vì mùi hương nam tính trên chiếc áo khoác khiến cô cảm thấy ấm áp lạ thường .

Anh lắc đầu , nhìn cô gái nhỏ kia đang thu mình trong chiếc áo đen dài tới ngang đùi của cô , đưa tay tới nhéo má :

- Em thật biết kiên nhẫn đó ! Chịu lạnh nãy giờ cơ đấy , định đợi anh khoác vào à !

Lệ Băng không nói gì chỉ đứng nhìn trời mưa ngoài kia , một vài hạt mưa đang rơi trên mái tóc cô , làm mái tóc cô dần ướt , cô nhìn anh bằng ánh mắt " muốn giết người " , chỉ cần anh chọc cô thêm một lời thôi cũng đủ khiến cô tức giận , mặt mày tím tái hết rồi . Anh cũng không muốn khiến cô khó xử , nên cũng không nói thêm nhiều , thấy mái tóc cô dần ướt đi vì chỗ cô đứng không cách cơn mưa ngoài kia là bao xa , anh đi tới nắm lấy tay cô , kéo cô đi vào trong siêu thị , vừa đi vừa trách :

- Trời mưa anh đã dặn em đứng ở chỗ nào ráo cơ mà , thế mà vẫn đứng ở ngoài mưa là sao ? - Sau khi đưa cô đến nơi được cho là không một hạt mưa nào có thể lọt qua , anh buông tay cô ra , đưa một tay lên lau những hạt mưa còn đọng lại trên mái tóc cô , sau đó nhìn vẻ mặt cô đang nhìn anh khó hiểu . Đột nhiên , hai má anh chợt ửng đỏ , cô thấy vậy còn hỏi một câu làm anh không biết phải trả lời ra sao :

- Mặt anh đỏ vậy ?

Anh cứng họng , không biết trả lời như thế nào cho hợp lí , cuối cùng anh đứng im . Lệ Băng biết cho dù có hỏi chắc gì anh đã trả lời nên cô quay mặt đi chỗ khác , nhìn cảnh mua bán tấp nập trong siêu thị vẫn đang diễn ra trong trời mưa bão này . Không biết đã từ khi nào , anh lại thích ngắm cô từ khoảng cách này như vậy , cảm giác này cứ chiếm lấy anh khi anh nắm tay cô , bàn tay cô mát lạnh , bàn tay anh ấm áp , hai bàn tay cùng san sẻ hơi ấm cho nhau , để cùng có chung hơi ấm . Anh muốn được cô yêu một lần , cho dù một lần thôi cũng được , nhưng mà ... sao anh không thể nói thành lời mỗi khi bên cô thế này , đôi môi anh như lặng im , không thể phát ra từng lời . Có phải ... do anh sợ cô từ chối không ?

Không biết từ khi nào anh đã có đủ cam đảm , bàn tay anh nắm chắc thành quả đấm , trong lòng đã vững ý chí quyết định mà bấy lâu nay anh không dám nói , lần này ... anh quyết không chùn bước . Anh đi tới gần Lệ Băng , hai người đứng đối diện nhau , khoảng cách thật gần , cô nhìn anh , ánh mắt đen sâu lắng thoáng lên vẻ khó hiểu . Anh nắm lấy bàn tay mát lạnh của cô , nhìn sâu vào đôi mắt ấy , đôi mắt lúc nào cũng chất chứa vẻ u sầu , trầm lắng , mắt anh nói lên lòng chất chứa yêu thương từ trái tim :

- Băng Băng à ... nói ra điều này anh biết chắc em ngạc nhiên lắm ! Nhưng nhất định hôm nay anh phải nói , cho dù kết quả có ra sao đi chăng nữa !

Lệ Băng nhìn anh , môi mỏng khẽ chuyển động , một cách thật nhẹ nhàng , mặt cô không có biểu hiện gì khác ngoài sự lạnh lùng vô cảm :

- Ừ .

Mọi người ở siêu thị lúc này tập trung khá đông , ai cũng nghĩ đôi trai tài gái sắc này đang chuẩn bị một bước ngoặt mới trong cuộc đời của mình . Anh hít lấy một hơi thật sâu , cố ổn định lại tâm trạng hiện giờ của mình , anh cố thốt ra từng lời một :

- Châu ... Lệ Băng ... Từ trước tới nay có lẽ em cứ nghĩ , tôi coi em như một người em gái mà thôi . Nhưng em biết không , tôi cứ nghĩ tình cảm tôi dành cho em chỉ đơn giản là tình anh em , tôi thực sự rất khó chịu , tôi muốn nói ra hết tình cảm của bản thân mình , để khỏi phải chứa đựng nhiều trong tim , để khi nó nổ ra thì tôi nhất định sẽ không trụ được mà chết mất ! Vì vậy ... em hãy cho tôi một cơ hội , được không ?

Lệ Băng nhìn anh , giống như chưa từng xảy ra chuyện gì từ nãy đến giờ , cô bước đi mà không ngoảnh lại , làm bao ánh mắt trong siêu thị há hốc mồm :

- Về nhà thôi !

Anh nhìn bóng dáng cô đi , trong lòng buồn vô cùng , bất lực bước đi , trái tim anh như rỉ máu , từ ngày đó , cô tiếp xúc với anh ít hơn , cũng ít nói chuyện với anh hơn . Ngoài công việc , hầu như hai người đều không gặp nhau .

Mặc dù vậy , anh vẫn không hối hận vì quyết định ngày đó của mình .

Đôi mắt anh thoáng buồn , vẻ mặt không chút sức sống ...

***

Tại sân bay , một cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra ... bình thường thì tất cả mọi người đều không bận tâm lắm về chuyện đời thường , nhưng hôm nay lịch sử có một không hai đã ra đời ...

Cả người đi đường cũng tò mò ngó vào xem ...

Như một vụ tai nạn mới xảy ra vậy ...

Nhưng thực chất ...

Vụ tai nạn này không mang tính tổn thất , chỉ là ... nó được tạo ra ... từ một cô gái dễ thương và một người con trai cực kì mely .

- Mắt anh có phải để sau lưng không mà đi đứng gì kì cục vậy hả ? - giọng nói đó được truyền ra từ mộ cô gái , khuôn mặt chau lại vẻ bực tức .

- Xin lỗi . - Trong lúc này , câu nói mà cậu ta thốt ra chỉ duy nhất một từ , khuôn mặt không có chút cảm xúc nào , như tượng thạch cao vậy .

Cô gái gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng , nhưng khi nhìn lại thì vẻ mặt đẹp trai cộng vẻ ngông ngông của cậu , cô không thể nào chấp nhận kiểu xin lỗi đó được . Bỗng nghĩ ra một cách , cô vui vẻ nói :

- Thôi được , tôi sẽ tha cho cậu , nhưng ... cậu phải chở tôi đi !

- Không . - Câu ta trả lời một cách dứt khoát , nhăn mặt nhíu mày : " Cô ta nghĩ mình là ai chứ ? " .

Mặt cô bắt đầu đỏ lên , châm dậm bình bịch xuống đất , sau một hồi không có kết quả gì , mặt cậu ta vẫn không có chút gì gọi là " nhường nhịn " , cô tức khóc rống lên , ngồi phịch xuống đất khóc nức nở :

- Hu hu ... đất nước ơi ... có người ức hiếp tôi ... !

Phi Hùng ngồi xuống bên cạnh cô , anh nhếch miệng cười :

- Sao cô không gọi ba mẹ cô đi ! Gọi đất nước để làm gì ?

Nhắc đến hai từ " Ba mẹ " , mặt cô gái không hiểu sao lại biến sắc , dần dần chuyển sang mảng đen , giọng cô mang chút âm trầm :

- Được rồi , anh có thể đi !

Phi Hùng khá ngạc nhiên trước thái độ của cô gái xinh đẹp , anh cúi xuống nhìn đôi mắt bắt đầu ươn ướt kia , không khỏi có chút dao động .

" Cô gái này lạ thật ! " . - Phi Hùng nghĩ thầm , không thể hiểu cô đang nghĩ đến thứ gì mà có thể đau lòng thế kia .

RENG ... RENG ... RENG ... - Chuông điện thoại trong túi Phi Hùng đột nhiên vang lên , anh đứng dậy đi lại chỗ góc khuất nghe máy :

- A lô , tỷ tỷ à , có chuyện muốn nhờ đệ nữa sao ? - Giọng anh có vẻ trầm xuống một cách khó hiểu .

- Cậu có thể ra sân bay đón giúp tôi một người không ?

Phi Hùng chau mày hỏi , anh quay sang nhìn về hướng cô gái kia :

- Sao vậy tỷ , hồi nãy tỷ nhờ đệ tìm hộ nhà , lần này là ở sân bay , rốt cuộc tí nữa đệ sẽ làm gì tiếp theo đây ?

Giọng nói bên kia đột nhiên trở nên sắc lạnh , không một chút do dự uy lực thốt ra :

- Tôi đã nhờ Hắc Long , nhưng anh ấy sẽ không đi được đâu ! Với lại , chuyện này tôi nhờ cậu là có lí do cả .

Phi Hùng bật cười , trong lòng đang có hàng ngàn câu hỏi dành cho Lệ Băng , anh tò mò không biết chuyện Lệ Băng làm vì mình là chuyện gì ?

Không đợi Phi Hùng trả lời Lệ Băng đã tắt máy được mấy giây , anh tức thầm trong lòng :

" Không biết là ai thì đón kiểu gì trời ! " .

Anh lắc đầu định bỏ máy vào túi quần thì bỗng nhiên có tin nhắn đến , anh mở ra đọc thì có một số điện thoại hiện lên ở màn hình , người gửi là Lệ Băng . Anh cũng đoán được một phần số điện thoại này là của ai , Phi Hùng lắc đầu cảm thán : " Tỷ tỷ hiểu ý mình thật ! " .

TÚT TÚT TÚT ! - Tiếng điện thoại bấm tút tút , Phi Hùng đang bấm số điện thoại mà Lệ Băng vừa cho , vừa để ý đến cô gái mình cãi nhau lúc nãy , cô gái đó vẫn chưa ngồi dậy , đúng hơn hết là cô ấy vẫn đang ngồi khóc ở đằng kia , người lúc này ở đây dần thưa thớt , không ai còn quan tâm đến cô nữa .

Đầu dây bên kia đang được kết nối , Phi Hùng mắt vẫn không dời cô gái đó .

" Chết tiệt , sao không ai nghe máy hết vậy ? " . - Phi Hùng nhìn màn hình điện thoại thông báo không trả lời , mặt anh nổi gân xanh , sự bực bội đang lan toả trong cơ thể . Mặc dù vậy , anh vẫn cố gọi . Sau một hồi lâu , đầu dây bên kia mới chịu bắt máy , một giọng nói lanh lảnh , khàn khàn ở đầu dây bên kia cất tiếng :

- A lô , ai vậy ? Sao gọi điện đúng lúc vậy ?

Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc phát ra ở đầu dây bên kia , anh nhìn về hướng người con gái đó :

" Cũng nghe điện thoại à , trùng hợp thật đấy ! Nghe giọng nói trong này mình lại liên tưởng đến cô ta ! " .

Anh dè dặn trả lời :

- Chào cô , tôi là người được nhờ đến đón cô , mong cô nói cho tôi biết hiện tại cô đang ở chỗ nào ?

Mạc Đỉnh nghe đến từ đón , lập tức đứng dậy , Phi Hùng từ đằng xa nhìn cô có vẻ ngạc nhiên , cô vui mừng đến độ muốn khóc :

- Tôi đang ở trước sân bay nè , anh đang ở đâu ? - Đã vậy cô còn nhảy dựng lên nữa chứ .

Phi Hùng nhìn quanh trước sân bay , đúng hơn hết là anh đang đứng ở trước cửa sân bay , quay đi quẩn lại cũng chỉ có cô gái mà anh vừa cãi nhau lúc nãy , không lẽ ... Anh chặc lưỡi , vừa nghe máy vừa đi đến chỗ cô gái đang nhảy như điên kia vừa trả lời :

- Cho tôi hỏi cô một chút được không ? Cô mặc áo quần màu gì ?

Mạc Đỉnh nhìn xuống người mình , cô cười ngóng ngóng nhìn quanh sân bay đáp :

- À , tôi mặc cái áo màu hồng , cái quần màu đen , va li bên cạnh tôi là màu đỏ .

" Vậy đúng rồi . " . - Phi Hùng tắt máy rồi đi về phía cô gái nhỏ , thật là ... biết thế anh đã không gây sự với cô rồi .

Anh đến gần cô , nắm lấy bàn tay cô kéo đi , Mạc Đỉnh đang trong tình trạng bất ngờ , cô hét lên rồi vùng vằng dựt tay lại :

- Tên kia , anh đang làm gì thế hả ?

Phi Hùng quay đầu nhìn cô , nở nụ cười quỷ dị :

- Tốt nhất cô nên im lặng đi , không thì đừng trách .

Mạc Đỉnh bị anh kéo tay mạnh quá , lại bị anh nói như vậy , nhất thời không tự chủ được mà nấc từng hồi , không nói một câu nào . Đến khi anh đưa cô ngồi vào trong ô tô mới nhận ra khoé mắt cô có vài giọt nước mắt mới đọng lại . Anh buông tay cô ra rồi ngồi vào trong xe , vẻ mặt lạnh lùng lúc đầu tan biến hết và thay vào đó là một vẻ mặt ôn nhu , hiền hoà . Anh nâng bàn tay bị mình bóp đến bầm tím lên , thổi vào phần sưng , trong lòng mang chút tội lỗi , anh nhìn vào cô , nói đầy yêu thương :

- Xin lỗi em .

Mạc Đỉnh nhất thời đỏ mặt vì những hành động đó của anh , quay ra bên ngoài cửa kính , giọng vẫn còn tức :

- Được rồi , anh không cần xin lỗi tôi đâu .

Phi Hùng nhìn vào cô , bất giác tay đưa lên rờ vào mái tóc nâu của cô , khẽ mỉm cười .

***

Cánh cửa bật mở , một người phụ nữ bước vào , khuôn mặt mang đầy vẻ nghiêm túc :

- Tổng giám đốc , có một tập hồ sơ được gửi đến ạ .

- Để đó đi . - Khuôn mặt trầm uất mang đầy vẻ lạnh lùng , nghiêm túc , giọng nói lạnh băng cất lên .

Sau khi đặt tập hồ sơ trên bàn , người phụ nữ lập tức bước ra ngoài , còn không quên cung kính :

- Vâng .

Một lúc sau , khi đã giải quyết tất cả xấp tài liệu kia , Thanh Mẫn cầm tập hồ sơ kia lên xem , vẻ mặt có chút khó hiểu . Anh đọc tập hồ sơ kia , tay cầm ly cà phê lên uống để thư giãn đầu óc :

" Hacker nổi tiếng tấn công và tàn phá dữ liệu máy tính . " .

Trong tập hồ sơ , ảnh một cô gái dễ thương xinh đẹp lập tức đập vào mắt , đôi mắt hồn nhiên trong sáng đang ngắm cảnh ở bên ngoài cửa kính trong một quán cà phê . Tấm ảnh này khẳng định được một phần là bị chụp lén và phong cảnh ở nơi đây cho thấy không phải ở Trung Quốc , người đó cũng đã đoán được một phần ... Mĩ .

Họ và tên : Mạc Đỉnh .

Ngày sinh : chưa rõ

Hoàn cảnh gia đình : chưa rõ

Chi tiết : chưa có

Hầu hết các thông tin cá nhân đều bỏ trống .

Thông tin công việc : Là một Hacker nổi tiếng , mã hoá dữ liệu của một công ty trong một đêm , công ty đó sẽ biến mất ngay trong đêm đó .

Đọc đến dòng cuối cùng , đôi mắt của Triệu Thanh Mẫn khẽ híp lại , vẻ mặt khó hiểu cùng sự tò mò đến tột độ trong một khoảng thời gian khi chưa có sự giải đáp . Anh gấp tập hồ sơ lại , cầm áo khoác đi ra ngoài .

Trên bàn làm việc , tờ giấy trong tập hồ sơ bị rơi ra , để lộ lại vài dòng chữ ngắn nhưng cũng đủ làm Thanh Mẫn đau đầu buốt óc . Những dòng chữ này đơn giản vẻn vẹn vài câu như :

" Thông tin trong giới chính trị : Hacker 1987DIER chịu sự chi phối của một Hacker cực kỳ nguy hiểm , Hacker Demon306 , quan hệ với Cửu Băng Hà ! " .

" Cửu Băng Hà ? Lại là cô ! Cô có thể nói hết cho tôi ... bí mật thực sự của cô ? " .

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status