Cửu Băng Hà, em là thần chết của tôi

Chương 42



Triệu Thanh Mẫn... anh không yêu em!

- Tổng giám đốc, thi thể trong ô tô được giám định là của một người đàn ông cao 1m85, độ tuổi từ 20-30, thi thể toàn bộ đều đã bị cháy đen nên chúng tôi không thể giám định được dấu vân tay nhưng trên tay nạn nhân đeo chiếc đồng hồ này, xem như đây là di vật cuối cùng của nạn nhân.

Anh nắm chặt chiếc đồng hồ vàng đã bị xạm đen, đây chẳng phải là của Lập Phong sao?

Vậy chẳng phải anh đã...

Anh đấm mạnh lên bàn, hơi thở của anh đột nhiên trở nên nặng nề.

Anh thật không biết mình phải đối mặt sao với hai người bác sớm ra đi như thế nào nữa!

Lập Phong vì anh mà ra đi như vậy, thật sự anh rất không muốn chuyện này xảy ra tí nào!

Triệu Thanh Mẫn chau mày, anh lạnh giọng nhìn Hồ Lâm Sinh đang đối diện trước mặt:

- Cho người giữ kín việc này!

Hồ Lâm Sinh giờ đây trở thành trợ lí của anh, đó cũng là vì trách nhiệm đối với một người trung thành hết mình vì chủ.

Trợ lí Hồ lúc này gật đầu:

- Việc này khó nhưng tôi sẽ dốc hết sức! - Anh ta đi ra ngoài đóng cửa lại.

rRr

Châu Lệ Băng nhìn Đường Hắc Long chăm chú, nhìn thật rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh. Sao bây giờ cô mới phát hiện ra nhỉ? Anh thật đẹp!

Khuôn mặt Triệu Thanh Mẫn lúc ngủ rất trẻ con, thật sự là rất buồn cười. Nhưng ở anh lại có thứ gì đó rất khác biệt, cho dù là ngủ vẫn giữ nguyên vẻ mặt uy nghiêm như lúc anh mở mắt.

Cô đưa tay lên, vừa chạm nhẹ lên má anh, phát hiện người anh hơi cựa quậy cô liền rút tay về.

- Em tỉnh rồi? - Anh vươn vai một cái, nhìn cô đưa tay che miệng ngáp một cái.

Cô đang ngồi trên giường, còn anh lại đang ngồi dưới sàn ngủ. Điệu bộ lúc anh mới ngủ dậy mà coi, thật là không biết nói gì hơn.

Cô gật đầu.

- Anh ngồi đây ngủ cả đêm à?

Đường Hắc Long nhìn cô một cái, không bận tâm tới lời cô nói:

- Em như vậy là tốt rồi.

Cô im lặng, rơi vào trạng thái trầm mặc.

Lại là thấy bộ dạng này của cô, Đường Hắc Long cầm tay cô lên, anh mỉm cười:

- Không có chuyện gì cả. Em vẫn là em.

Cô gật đầu, mỉm cười nhìn anh, tay đưa lên vuốt tóc mình.

- Tôi vẫn là tôi. Ai cũng không thể thay đổi! - Tia lạnh lẽo xuất hiện trong đôi mắt cô.

Đường Hắc Long thở nhẹ người, cuối cùng... cô cũng bình ổn lại rồi.

Anh nắm lấy bàn tay cô đưa lên, môi anh chạm nhẹ vào tay cô, anh mỉm cười, ánh mắt không rời khỏi cô:

- Anh tin em. Mãi mãi là như vậy!

rRr

Ba ngày sau...

Trong khoảng thời gian ngắn này, tưởng chừng là ngắn, nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Mọi thứ thay đổi, kể cả con người...

Tại nghĩa trang lớn nổi tiếng của thành phố cách ngoại ô thành phố năm giờ đi ô tô.

Dáng người cao lớn, toàn người toả ra khí chất lạnh lẽo, bộ đồ đen nổi bật giữa những ngôi mộ.

Anh với mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt tuấn mỹ phả ra hởi lạnh, đôi mắt lưu ly đen tuyền nhìn vào di ảnh người đối diện.

- Lập Phong, anh hãy yên nghỉ!

Bên cạnh, trợ lí Hồ cúi đầu cung kính.

- Lập Phong, anh yên tâm! Tôi sẽ bảo vệ S.A đến cùng!

Không một lời nào đáp lại, chỉ có những chú bướm lượn lờ xung quanh, khói nhanh vương đến cánh mũi của những người đến viếng thăm.

- Jack, Minh Hạo có manh động gì chưa? - Châu Lệ Băng bước đi trên đường, vô cùng lạnh lẽo hỏi.

Đế giày cao gót va chạm với mặt đường, gõ từng nhịp từng nhịp. Trên người cô là một bộ đồ vô cùng đơn giản, áo sơ mi trắng quần bó đen ôm sát người.

Dáng người nhỏ nhắn nhưng lại đầy đặn, lúc cô đi cũng rất uyển chuyển, rất vừa mắt người nhìn.

Jack nghiêm túc bước đi bên cạnh cô, giọng anh đều đều:

- Vẫn vậy.

Châu Lệ Băng gật đầu, tiếp tục sải chân bước đi.

- Có một điều... tôi vẫn luôn thắc mắc... - Jack nghi vấn, anh nhìn qua cô, đôi mắt cô không rơi vào anh, mà là ở dáng người đi ra từ nghĩa trang.

Dáng người đó... là anh à?

Bóng dáng đó thật quen thuộc, thật khiến người khác nhớ nhung.

Nhưng sự hiện diện của anh lúc này hoàn toàn là một bất ngờ.

Đôi mắt cô chợt dao động...

Ánh mắt anh nhìn vào cô, không phải là sự ấm áp, dịu dàng lúc trước, nó mang vẻ lạnh lẽo, lạnh thấu xương, nó còn hơn cả lần đầu tiên cô gặp anh.

Cô và Jack vẫn đứng đó, cho đến khi bước chân của anh sải đến gần cô, lần đầu tiên sau những ngày quen anh, cô lại thấy được vẻ mặt chán ghét của anh đang nhìn mình:

- Gặp cô ở đây, thật trùng hợp!

Âm điệu tràn đầy khách sáo, lại có ý mỉa mai, anh nhếch miệng, mắt lại di chuyển lên mặt cô.

Người cô đột nhiên run lên, cô bình thản mở miệng nhìn anh:

- Chào anh, Tổng Giám Đốc Triệu!

Triệu Thanh Mẫn đảo mắt nhìn Jack, đôi mắt anh loé lên một tia kinh ngạc.

Anh đút tay vào túi quần, mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng bị làn gió nhẹ thổi nghiêng làm tăng thêm sức quyến rũ của anh.

Anh đứng đó, chỉ một chút, lại quay lưng về phía cô:

- Nếu cô còn cảm thấy áy náy về cái chết của anh tôi, tốt nhất là nên nhận tội đi! Cô cũng đừng thủ tiêu người như vậy chứ? Họ là theo lệnh cô mà!

Anh lại quay mắt, trong một phút đôi mắt ấy đảo qua người cô lại nhìn người đàn ông đi ở phía sau:

- À, tôi quên nói, cái thứ mà cô bảo tôi lấy, tôi thật sự không lấy! Trợ lí Hồ, chúng ta đi!

Ánh mắt Hồ Lâm Sinh liếc nhìn cô, lại liếc nhìn Jack một cái, gật đầu đi theo Triệu Thanh Mẫn.

Cô cắn chặt môi, cố gắng không để nước mắt trào ra ngoài. Nhìn bóng anh cứ như thế ngồi vào ô tô lái đi.

Bên cạnh, Jack nhìn cô thâm trầm, trong mắt anh là một mớ cảm xúc phức tạp:

- Thật sự không hiểu nổi! Tại sao em không giải thích cho hắn?

Châu Lệ Băng lắc đầu, cô bước tiếp, âm thanh trầm thấp, rõ ràng là không muốn nói.

Đi được một đoạn, cô nhìn Jack, nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh tanh:

- Cậu nghĩ... tôi phải giải thích thế nào?

rRr

Làn mưa bụi cuốn theo những hạt mưa bay bay, bầu trời lăn tăn những đám mây trắng bồng bềnh, ánh nắng mặt trời dịu nhẹ chiếu đến những làn mưa toả ra sắc màu.

Chúng hắt qua tấm kính trong suốt, phản chiếu bóng dáng của một người đàn ông.

Khuôn mặt hoàn hảo không tì vết tràn đầy vẻ lạnh lẽo, âm trầm.

Anh cầm cốc cà phê nóng trên tay, hơi nóng bốc lên phả vào mặt kính, hơi nước đọng lại thành từng giọt nước rơi trên mặt kính.

Cánh cửa phòng chợt mở, một thân hình quyến rũ bước vào thật nhẹ nhàng, tiến đến chỗ người đàn ông đó, ôm anh từ phía sau.

Giọng cô gái nhỏ thật dịu dàng, thỏ thẻ bên tai anh:

- Bá Nam...

Anh xoay người nhìn cô, lại đưa cốc cà phê lên miệng cô gái nhỏ, một tay siết chặt lấy eo cô:

- Uống một chút. Dạo này em ngủ nhiều, sẽ không tốt.

Hà Tâm ngoan ngoãn uống một ngụm, cầm cốc cà phê trên tay anh đặt xuống bàn.

Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên vầng trán nhỏ:

- Anh có việc. Ngoan ngoãn xuống kia ăn sáng đi.

Hà Tâm nhìn anh khó hiểu:

- Bình thường anh cũng đâu có nhiều việc?

Đôi mắt Nguyễn Bá Nam loé lên tia nhìn giảo hoạt, Hà Tâm cảm nhận được, cô đỏ mặt cúi đầu:

- Em biết rồi.

Bàn tay anh lần vào trong tóc cô, đưa đầu Hà Tâm ngoảnh mặt lại với mình đặt một nụ hôn lên môi cô.

Anh không hề do dự đẩy cô ra cửa.

Chỉ mới đây, Hà Tâm đưa cho anh một thứ rất quan trọng, chỉ có điều... anh đã phá nó đi.

Nửa tiếng sau, Nguyễn Bá Nam có mặt tại căn nhà biệt thự bỏ hoang, đi theo sau là quản lí Kim Tề Hải.

Anh đảo mắt nhìn quanh căn nhà một lượt, sau đó mới trầm ổn bước vào.

Dưới căn hầm...

Trần Minh Hạo cười sảng khoái, xung quanh mấy tên đàn em đang không ngừng làm trò cho hắn xem. Trên bàn, nhiều đồ ăn ngon đếm không kể xiết.

Bất ngờ, một người đàn ông từ cửa bước vào, ánh mắt táo bạo lẫn xem thường nhìn hắn.

- Trần Minh Hạo! - Giọng nói đó, là vô cùng xốc xược, mặt anh rướn lên.

Trần Minh Hạo nhìn người vừa bước vào, bất ngờ, hắn ta cười xuề xoà:

- Đại ca, anh cũng không nên đối tốt với em một chút sao?

Nguyễn Bá Nam bước đến nhàn nhã ngồi xuống bàn, gác chân lên giống kiểu dân ăn chơi:

- Mày tính thế nào?

Trần Minh Hạo đương nhiên là dương dương tự đắc, hắn ta cười:

- Em đã có con át chủ bài đối phó với Cửu Băng Hà, giờ chỉ là xem kịch vui mà thôi!

Khuôn mặt anh chợt nhăn lại, anh không khách sáo chửi hắn:

- Tao nói trước rồi, mày làm cho nên thân, nếu không thì đừng trách tao!

Hắn ta gật đầu, huých huých vai anh:

- Đại ca nghĩ em là ai chứ? Em chẳng phải là phản bội bọn người đó là vì anh sao?

Đôi mắt nâu thẫm loé lên tia thâm hiểm, anh nhếch miệng cười:

- Sau khi xong việc, địa bàn này sẽ là của mày!

- Còn cái tập đoàn đó sẽ là của anh! - Trần Minh Hạo cười khoái trá, mấy tên đàn em khác cũng cười rộ lên.

Nguyễn Bá Nam nhếch môi, hoàn toàn không thu vào lời nói của hắn.

"Thứ tôi cần... chỉ là một mình em!"

rRr

Bầu trời tối đen...

Ánh đèn rực rỡ chiếu vào một góc của bóng tối, chúng phát ra những ánh sáng kì ảo, hoà quyền với tiếng nhạc dập dềnh trong Bar.

Trên chiếc bàn Vip nằm trong góc khuất, người con trai có khuôn mặt hoàn mỹ bình thản uống rượu, chỉ có điều, anh chưa lần nào ngẩng mắt lên nhìn chốn đám đông náo nhiệt kia.

"Một viên cảnh sát đến hiện trường sớm nhất đã nói có một đám người mặc đồ đen rời đi trước khi vụ nổ xảy ra!"

Manh mối để lại chỗ hiện trường vụ án vẫn còn đang mơ hồ, anh hoàn toàn mệt mỏi, không thể vững dậy nổi.

Người mà anh nghi ngờ nhất hiện giờ chính là... Cửu Băng Hà!

Châu Lệ Băng, cũng là người của bọn chúng, hơn nữa, lúc xảy ra tai nạn, cô còn muốn đi theo anh.

Anh thật không hiểu nổi, Châu Lệ Băng rốt cuộc là loại người nào.

Cũng tại nơi này, tại một căn phòng kín, Cửu Băng Hà ngồi trên Sô pha tay đung đưa ly rượu nhấp vài ngụm, trước mặt cô đứng không xa là bốn năm người mặc đồ đen.

- Các cậu ngồi xuống đây! - Âm thanh trong trẻo nhưng ngữ khí lại vô cùng lạnh lẽo.

- Thủ lĩnh... - Bọn họ sửng sốt nhìn cô, giọng nhỏ lí nhí.

Người ngồi bên cạnh cô nhìn đám người đó ra hiệu.

Đôi mắt đen có chút không kiên nhẫn, tay cầm ly rượu của cô đột nhiên nắm chặt.

- Ngồi xuống! - Cô quát, bọn họ không thể đối kháng đành nghe lệnh nhưng vẫn giữ khoảng cách với cô.

Cửu Băng Hà hài lòng, nhếch môi cười, tiếp tục uống.

- Thủ lĩnh, Triệu Thanh Mẫn vẫn còn ở đó!

Đôi mắt cô xuất hiện tia dao động, trong chớp thoáng liền biến mất, Cửu Băng Hà nhìn về phía phát ra giọng nói:

- Bao lâu rồi?

- Hai tiếng. - Người đó ngẩng đầu lên sau đó lại cúi xuống.

Cửu Băng Hà nhắm chặt mắt, đưa người ra phía sau, mục đích là không muốn ai thấy biểu hiện của cô:

- Vinlky, theo dõi giúp tôi!

Vinlky gật đầu tuân lệnh, cậu đứng dậy đi ra ngoài cùng với hai tên đàn em.

Người bên cạnh ngồi cùng cô nãy giờ lúc này trong lòng xuất hiện cảm giác lo lắng:

- Băng Băng, sao lại làm như vậy?

Cửu Băng Hà mở mắt, lúc này, mắt cô phủ một lớp sương mù, sau đó lại nhanh chóng tan biết. Cô mỉm cười nhìn người đó:

- Jack, cậu biết không, bản thân tôi cũng không hiểu vì sao!

Từ khi quen biết Triệu Thanh Mẫn, Châu Lệ Băng vốn dĩ trở về bản chất trước đây của mình.

Dường như giữa cô và anh có một sự liên kết vô hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status