Cửu Băng Hà, em là thần chết của tôi

Chương 48



Một người là thân cận trung thành, luôn hết mực bảo vệ mình...

Một người là cô gái nhỏ đó, người mà Triệu Thanh Mẫn yêu thương...

Châu Lệ Băng hết sức bình tĩnh, chỉ tiếc là trong lòng đang muốn loạn cả lên.

Cô đưa tay khoát nước lên mặt mình, làm dịu cơn lửa đốt trong lòng. Đã đến lúc, cô phải chấm dứt mọi chuyện rồi.

Sau vụ này... cô sẽ quyết định một chuyện mà mình nhất định phải làm. Đó là... giải thích cho Triệu Thanh Mẫn tất cả mọi chuyện.

Nếu như anh có một chút tình cảm với cô, cô sẽ quyết theo anh, bên anh suốt đời, cho dù không thể là tri kỉ, cũng có thể là một người bạn tốt.

Mái tóc đen được cô búi lên cao, sau đó cô đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, kéo thấp xuống.

Trên người cô là một chiếc áo phông trắng, quần phông dài hơn đùi một chút.

Cô bước ra cửa phòng, Đường Hắc Long quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen ánh lên vẻ dịu dàng.

Bấy giờ là hai giờ ba mươi phút, còn nửa tiếng nữa, mọi chuyện sẽ bắt đầu.

Bây giờ cô sẽ đi đến địa điểm, bất kể là xảy ra chuyện gì, cô cũng phải cứu được người.

- Em phải cẩn thận. Cố gắng kéo dài thời gian, anh sẽ cho người đến giải cứu em! - Anh nhìn cô, giờ đây anh thật nghiêm túc, vụ này không thể giải quyết rườm rà được, nhất định phải tóm gọn hết một lần.

Châu Lệ Băng gật đầu một cái, dặn dò:

- Anh cũng phải cẩn thận.

Thấy anh gật đầu, cô yên tâm hơn.

rRr

Nguyễn Bá Nam bình thản giám sát hai camera ở hai chiếc laptop khác nhau, khoé môi anh cong lên một đường, đôi mắt nâu thẫm toát ra vẻ tà mị cuốn hút.

Cả hai bên đều là bóng tối, đều có những cái chết sẽ xảy ra trong tương lai.

Châu Lệ Băng, em là người định đoạn ai được sống, ai được chết!

À, phải chờ xem, hắn ta rốt cuộc có xuất đầu lộ diện không!

Đường Hắc Long, tôi không tin hôm nay anh sẽ không xuất hiện!

- Vui quá vui quá! Sắp có chủ nhân mới rồi! Sắp có chủ nhân mới rồi! - Con vẹt đứng trên một thanh sắt liên tục phát ra tiếng nói, tiếng cánh vẫy phành phạch làm đung đưa thanh sắt.

Anh ngoảnh mặt nhìn về hướng con vẹt, đôi mắt đầy ý cười:

- Đúng rồi, từ bao giờ mày nói được nhiều như vậy?

rRr

Khi Jack tỉnh lại, cảnh vật vẫn không hề thay đổi.

Căn nhà đổ nát, mùi ẩm mốc khó chịu đến nhức đầu, anh nhíu mày, thật sự không thể chịu đựng nổi.

Ánh sáng hiện ra, có tiếng bước chân đang đến gần, Trần Minh Hạo nhìn Jack cười mỉa:

- Em trai, em đã nghĩ thông suốt hơn chưa?

Jack gằn mạnh từng từ, ánh mắt toát lên vẻ đáng sợ:

- Anh giết tôi đi! Đừng sử dụng cái trò con tim này nữa! Cũ rích rồi!

Trần Minh Hạo nhìn anh, hắn cười ha hả, ghé sát mặt anh:

- Em trai, anh chỉ là muốn thử cảm giác bắt cóc em trai mình như thế nào thôi, thật không ngờ, nó lại dễ chịu như vậy!

- Anh... anh... - Mặt Jack trắng bệch, nhốt anh đã một tuần rồi, tên Trần Minh Hạo này vẫn không đúng đến một sợi tóc của anh, rõ ràng chắc chắn anh ta đang lợi dụng anh rồi.

Anh sợ... sợ cô sẽ đến cứu anh!

Trần Minh Hạo như đoán ra nội tâm trong lòng anh, hắn nhìn anh, sau đó lại nhếch môi khinh thường:

- Cô ta không thích em, sao em lại cố chấp đến vậy?

Đôi mắt nâu cà phê đượm buồn, mái tóc nâu hạt dẻ suốt một tuần qua vẫn được Trần Minh Hạo chăm sóc nên vẫn mượt mà.

- Tôi tình nguyện ở bên cô ấy, điều đó anh không cần quan tâm! Nếu anh dám đụng đến cô ấy, tôi sẽ không tha cho anh!

Trần Minh Hạo liếc nhìn anh một cái, hắn cười cười:

- Đã đến nước này thì anh sẽ nói cho em biết. Anh đã hẹn gặp Cửu Băng Hà lúc ba giờ chiều nay. Bạn gái của đại ca cũng đã bắt cóc em gái của Triệu Thanh Mẫn, cũng là ba giờ chiều nay. Cho dù cô ta không cứu em, cũng không chắc là cô ta sẽ không cứu con bé đó!

Nói như vậy, cô phải tìm cách cứu cả hai sao?

Tâm tình Jack trở nên phức tạp.

Trần Minh Hạo nhìn Jack, hắn đưa tay xoa đầu em trai mình:

- Minh Tuấn, có phải em rất phân vân không biết Cửu Băng Hà sẽ chọn cứu em hay cứu em gái người cô ta yêu đúng không?

Không thể phủ nhận, cho dù Jack không muốn nghĩ đến, cũng không tránh hỏi câu hỏi phức tạp đó.

Cô là cứu anh hay cứu em gái Triệu Thanh Mẫn?

- Không cần nghĩ cũng sẽ biết, cô ta nhất định là sẽ đến cứu em gái cậu ta rồi. Cô ta nghĩ, anh là anh trai của em, nhất định sẽ không đụng đến em đúng không? Còn Hạ Khuê, cô bé đó mới nhỏ nhắn, đáng yêu làm sao, cô ta đâu thể nhẫn tâm chứng kiến cảnh Triệu Thanh Mẫn khóc vì con bé đó?

Jack im lặng, mắt anh đượm buồn, anh không nói gì, anh cũng không đôi co với Trần Minh Hạo, giờ đay, anh chỉ có một nỗi buồn bao phủ khắp toàn thân.

Băng Băng sẽ không đến cứu anh!

rRr

Chiều...

Châu Lệ Băng ngước mắt nhìn cảnh vật trước mắt, tim cô thắt lại.

Giả sử như hôm nay cô không thoát được, cô cảm thấy, mình có lỗi nhất chính là với người mẹ đang đợi mình.

Bà đã tin tưởng cô, bà không hề nghi ngờ về sự ra đi đường đột của cô, bà luôn ủng hộ cô, luôn thương cô trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Cô còn... có lỗi với những người bạn... những người anh em luôn vào sinh ra tử vì cô.

Nhưng... cô không phải như họ nghĩ, cô hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ, đều là sự ích kỉ của cô mà thôi.

Chỉ cần kết thúc giai đoạn nguy hiểm này, cô sẽ trở về là chính cô!

Cô đứng đó bất động một hồi, dứt khoát bước vào.

Cánh cửa gỗ mở ra, xung quanh toàn một màu đen, được ánh nắng chiếu vào, mọi vật bừng sáng trở lại.

Cô nhìn thấy người ấy đang bị trói trên ghế, cô kiên định bước vào, không một chút run sợ.

Đến gần người đó, cô quỳ một chân trên mặt đất, người đó ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

- Jack, tôi đến cứu cậu đây!

rRr

Sau khi quẹo vào một đường cao tốc ngược đường với Châu Lệ Băng vừa đi, Đường Hắc Long tăng nhanh tốc độ, anh ấn ga lên tối đa, chiếc ô tô lao vù vù trên đường làm cây cối xung quanh cũng bị lay động.

Cũng may là đường này ít người, ít phương tiện đi lại càng thuận lợi cho anh thả phanh.

Xe đi đến một vùng đồng cỏ rộng lớn, xa xa là một căn nhà nhỏ, anh nhìn nó, mày nhướn lên một cái.

Ở đằng đó có tầm bốn năm xe ô tô, chắc hẳn là của kẻ bắt cóc.

Anh nhanh chân bước đến chỗ đó, phát giác ra có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, xem ra... chỗ này không bình thường chút nào.

Hà Tâm ngồi trên ghế, bên cạnh có một chiếc ghế, trên đó có một cô bé bị trói chặt vào, vẻ mặt sợ hãi đến nỗi tái nhợt.

- Mày không ngờ người năm đó bắt cóc mày là Trần Minh Hạo đúng không? - Hà Tâm vừa sơn móng tay vừa nói chuyện nhưng không hề nhìn người bên cạnh - Năm đó tao là người đã sai hắn đi bắt cóc mày. Lúc đó, hắn vẫn chưa là người của ai cả.

Hạ Khuê sợ hãi, không ngừng lắc đầu, thật không thể ngờ người con gái này lại độc ác như vậy, thế mà ban đầu mình lại ngu ngốc tin tưởng cô ta, hại Châu Lệ Băng không biết chịu nhịn bao nhiêu lần.

- Mày biết vì sao tao bắt cóc mày không? Chính là vì mày và cậu ta không có chút huyết thống nào, khiến tao tức giận. Lúc đó, tao mới chỉ mới mười bảy tuổi, đâu nghĩ được gì nhiều, tao liền muốn mày chết, muốn mày chết cóng! Nhưng không ngờ lại có người cứu mày! Mày có biết người cứu mày là ai không? - Hà Tâm lúc này mới nhìn cô bé, thấy cô bé lắc đầu, cô ta cười man rợ.

- Cửu Băng Hà và Đường Hắc Long! Lúc đó, hai người bọn họ chỉ ngồi trong ô tô, không hề biết mày là ai cả, mày thật đúng là ngu ngốc!

Hạ Khuê giật mình, nước mắt giàn dụa, cô không thể nhớ rõ mọi chuyện xảy ra, lúc đó cô còn quá nhỏ để hiểu chuyện.

Cửu Băng Hà rốt cuộc là ai? Đường Hắc Long là ai? Cô bé rất muốn cảm ơn hai người này.

Hàn Tâm nhướn mày nhìn Hạ Khuê:

- Mày rốt cuộc có biết Cửu Băng Hà là ai không vậy?

Cô bé lắc đầu.

- Cửu Băng Hà chính là Châu Lệ Băng! Người yêu của anh trai mày!

Châu Lệ Băng chính là Cửu Băng Hà!

Cửu Băng Hà chính là Châu Lệ Băng!

Nước mắt Hạ Khuê dàn dụa, sao mọi chuyện lại có thể trùng hợp như vậy?

Đúng lúc đó, một tên đàn em từ bên ngoài chạy vào nhìn Hà Tâm báo cáo:

- Chị Đại, có một tên con trai đang đi về phía căn nhà chúng ta đang đứng, hắn không mang theo ai cả.

Khuôn mặt Hà Tâm nhíu lại, cô ta nhìn Hạ Khuê châm chọc:

- Châu Lệ Băng không đến cứu cô ta sao?

Trái tim Hạ Khuê giật thót, đừng nói là... cô ta muốn bắt cóc cô để dụ chị Băng đến đây chứ?

Hà Tâm cầm điện thoại đến gọi cho một người:

- Bá Nam, người đến là một người đàn ông! Không phải là Châu Lệ Băng!

Bên kia, người đàn ông nhếch môi, cất giọng mềm mại:

- Được, em cứ thử nói chuyện với cậu ta xem tình hình như thế nào!

Hà Tâm gật đầu cúp máy, quay sang những tên đàn em khác:

- Bọn mày chuẩn bị đi!

Mấy tên đó răm rắp nghe theo, nấp vào những chỗ kín.

Đường Hắc Long đứng trước cánh cửa sậm màu, đắn đo một lúc thì mở cửa.

Căn nhà này khá nhỏ, khí lạnh từ bên ngoài tràn vào qua cửa sổ, xung quanh bày những vật dụng của những người làm đồng, tuy vậy, không khí vẫn nóng nực.

Anh nhíu mày bước vào, nhìn thấy hai người con gái ngồi trên hai chiếc ghế đặt cạnh nhau, một cô bé thì bị trói chặt, không thể cử động, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt.

Anh tiến lên, đứng đối diện trước mặt người con gái xinh đẹp nhưng lại toát lên vẻ tà ác.

- Người đứng đầu các người đâu? - Anh bá đạo lên tiếng, khiến Hà Tâm cũng có chút ngạc nhiên, cô ta mỉm cười.

Qua hình ảnh camera thu được, Nguyễn Bá Nam đặt tay lên bàn chống cằm, nhìn người đàn ông kia.

- Cuối cùng... anh cũng chịu lộ diện!

Thứ mà anh cần bây giờ chỉ là người con gái xinh đẹp kia. Nhưng chỉ đáng tiếc là cô có nhiều sợi dây buộc chặt, anh không biết cách nào tháo gỡ nó được. Giờ thì... cuối cùng cũng có cách gỡ rối.

- Anh bạn, đừng dùng cái giọng đó nói với tôi! Những anh bạn của tôi không biết sẽ làm gì đâu! - Cô ta ngoắc tay, những người nấp trong nhà xuất hiện, xếp thành hàng ngang đứng bên cạnh cô ta.

Đường Hắc Long hừ lạnh, anh gằn giọng:

- Các người tốt nhất nên đầu hàng đi! Người của tôi đang bao vây khu vực này!

rRr

- Jack, tôi đến cứu cậu đây! - Cô mỉm cười nhìn Jack, anh thật không thể tin, cô là đến cứu anh, cô vẫn còn xem trọng anh.

Đôi mắt màu cà phê của anh lóng lánh nước, cô đưa tay lên xoa xoa má anh:

- Minh Tuấn, cậu mạnh mẽ lên cho tôi!

Cô nhìn thấy trong mắt anh xuất hiện tia hoảng hốt, cô quay đầu lại, Trần Minh Hạo cùng với mười mấy tên đàn em của hắn xuất hiện sau lưng cô.

Khuôn mặt cô trở nên lạnh lẽo.

- Mày muốn trao đổi điều kiện gì? - Cô quay người đứng che chắn cho Jack, gằn giọng với Trần Minh Hạo, hắn ta phá lên cười.

- Thật sự là nằm ngoài suy đoán của tao, đại ca nói đúng, cô sẽ đến cứu Jack chứ không phải con bé kia!

Tia sáng bất chợt xuất hiện trong đầu cô, quả nhiên là có người đứng sau điều khiển Trần Minh Hạo.

- Người đứng sau bọn mày rốt cuộc là ai? - Cô nhíu mày nhìn hắn.

Trần Minh Hạo nhếch mép, hắn cười mỉa, nhìn mấy tên đàn em phía sau ra lệnh, tất cả bắt đầu tiến về phía cô, đôi mắt rực lửa.

Châu Lệ Băng híp mắt lại, cô nhếch miệng cười.

Bình thản đứng dậy, cô giơ tay ra hiệu cho bọn chúng:

- Chỉ cần các người nói ra người đứng sau các người là ai, tôi sẽ tha cho!

Tất cả những người đứng đó đều cười ha hả, có người còn nhìn cô đầy châm biếm, tất nhiên là bọn chúng sẽ không nói.

Điều này, cô đã biết rõ từ trước.

- Vậy chỉ cần mày giao Terrible Dier cho tao, tao sẽ nói cho mày biết đại ca tao là ai! - Hắn ta cười gian nhìn cô.

Châu Lệ Băng trầm lặng.

- Nó không phải là của tôi! - Cô bình tĩnh lên tiếng, Trần Minh Hạo ngớ người, hắn ta không tin là phải rồi.

- Mày nói dối! Ngoài mày ra tao không thấy người khác điều khiển, chắc chắn là của mày!

Cô lắc đầu:

- Thật sự không phải là của tôi!

Trần Minh Hạo tức giận, hắn ta nhào đến bóp cổ cô, dùng toàn bộ sức lực của mình, hắn đang muốn giết cô.

- MÀy có biết tao phải tốn bao nhiêu cũng chỉ vì muốn có nó không? Tao muốn làm chủ tất cả! Muốn làm chủ toàn bộ! Tao muốn mày phải để ý đến tao, phải phục tùng tao! Tao muốn mày phải nhìn tao bằng con mắt khác!

Nói xong, hắn càng ra sức bóp cổ cô.

Jack nhìn cảnh tượng này, anh hoảng hốt:

- Minh Hạo, mau buông tay! Nếu không cô ấy sẽ chết đó! Minh Hạo, tôi xin anh! - Jack giãy dụa, anh cố gắng thoát khỏi nhưng không thể được, dây cột quá chặt!

Khuôn mặt Châu Lệ Băng trong chốc lát trở nên đỏ gay, cô khó thở, cô đưa tay đập đập bàn tay hắn, muốn hắn buông tay nhưng cô càng chống cự, hắn càng bóp chặt cổ cô hơn.

- Jack...Jack... mau... cứu... cứu... tôi! - Cô thở thở, cố gắng thở, nhưng họng bị nghẹn lại, không thể thốt được thêm lời nào.

Jack ra sức giãy dụa, anh nhìn Trần Minh Hạo, lại nhìn bọn đàn em của hắn.

Trong số những tên đó, một tên vừa nghe điện thoại xong, hắn lập tức đi đến chỗ Jack cắt dây thừng cho anh:

- Mau cứu cô ấy! - Hắn ta đã nói với Jack như vậy, nhưng không hề đi lại ngăn cản Trần Minh Hạo.

Jack chạy đến chỗ Trần Minh Hạo, anh dùng nắm đấm đấm vào mặt của hắn ta, lại ra sức dằng cô về phía mình.

Tên Trần Minh Hạo bất ngờ bị đánh, anh ta buông lỏng tay Châu Lệ Băng, cô thuận thế đá bụng hắn ngã về phía sau, ra sức ôm cổ thở.

Cô ho sặc sụa.

Jack nhìn cô đang ôm cổ mình, vẻ mặt đầy đau khổ, anh đau lòng, tức giận nắm lấy đầu tên đó ra sức đấm, anh đấm mạnh, đấm từng phát vào mặt hắn ta, không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình.

Châu Lệ Băng sau khi điều khiển nhịp thở của mình ổn định, quay mặt nhìn quanh căn phòng, ngạc nhiên vì không có bất cứ một ai.

Ngoài cô, Jack và Trần Minh Hạo, không còn ai khác trong căn nhà này.

- Bọn chúng... bỏ trốn rồi! - Giọng cô khàn khàn, méo mó, cô đưa tay xoa xoa cổ.

Lúc này Jack mới buông hắn ta ra thở dốc, anh cũng nhận ra sự khác thường, nhưng không bận tâm, anh ngồi xuống chỗ cô, ôm cô vào lòng.

Trần Minh Hạo nhìn hai người, mắt loé tia thù hận, hắn lôi trong người ra một con dao, khó nhọc đứng lên.

Ngay khi hắn ta vừa định giơ dao lên thì bên ngoài có tiếng súng nổ, mấy chục người mặc đồ đen chạy vào căn nhà nhanh chóng bao vây Trần Minh Hạo.

Người có mái tóc hung đỏ, đôi bông tai đen loé sáng đang cầm một khẩu súng nhắm vào người Trần Minh Hạo, cái nhìn khinh bỉ hiện rõ:

- Trần Minh Hạo, anh tới số rồi!

Châu Lệ Băng cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, cô ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên:

- Đường Hy, cậu...

Đường Hy nhìn cô, anh mỉm cười, nụ cười lan toả ánh nắng:

- Rốt cuộc cũng đến kịp!

Từ cửa, lại thêm hai bóng người bước vào, một người có mái tóc nâu hạt dẻ cùng màu với Jack cùng một người có mái tóc bạch kim, là Phi Hùng và Hạo Kiệt.

Hai người đó đi đến chỗ hai người hỏi thăm:

- Hai người không sao chứ?

Jack lúc này mới rời khỏi người cô, anh mỉm cười:

- Ba người lỡ mất kịch hay rồi!

Cả ba cậu con trai đều nhìn Jack, ánh mắt khác lạ. Phi Hùng nhíu mày:

- Cậu là...

Jack ngây người, thì ra... anh trước nay luôn đeo mặt nạ, ba người này không nhận ra cũng phải thôi.

- Tôi là Trần Minh Tuấn, biệt danh của tôi là Jack.

Đường Hy đang cầm súng, súng cũng suýt rơi:

- Cậu ta chẳng phải học cùng trường cùng chúng ta sao? Dạo này tôi không thấy mặt cậu ta, nhá ra là bay đến Mĩ từ lúc nào.

Trần Minh Hạo bỗng nhiên há miệng cười, khiến tất cả đều ngớ người nhìn hắn:

- Giờ thì tao không thoát được rồi! Số trời, số trời mà! Thật không ngờ, tao lại phải chịu thua trước lũ nhóc chưa vắt sạch mũi này! Thật thất vọng!

Châu Lệ Băng đứng dậy, cô nhìn hắn ta cất giọng:

- Không phải anh thua chúng tôi, mà là anh thua Đường Hắc Long!

Trần Minh Hạo nhìn con dao trong tay, cười khẽ, hắn quay đầu dao, đâm một nhát vào bụng mình.

Tất cả đều chấn động.

- ANH HAI! - Jack hét lên, chạy lại đỡ hắn ta, hắn ta ngã khuỵ xuống, nằm trong lòng anh.

- Anh hai, sao anh lại ngốc vậy? - Jack không cầm lòng nổi, anh bật khóc, ôm chặt Minh Hạo vào lòng.

Hắn ta nhìn Jack, lần đầu sau bao biến cố, hắn mỉm cười hiền hoà nhìn anh:

- Minh Tuấn à... anh hai... anh hai... xin lỗi em... anh không nên... ngăn cản em... yêu cô ấy... hự...

- Anh hai... em xin lỗi... em xin lỗi vì không nghĩ đến cảm giác của anh! - Anh đưa tay lau nước mắt.

Trần Minh Hạo cười, hắn ta liếc nhìn Châu Lệ Băng khiến cô khó hiểu, lại nhìn Jack, hai hàng nước mắt của anh chảy dài:

- Minh Tuấn... anh xin lỗi... anh cũng yêu cô ấy...

Cô giật mình, ngay cả Jack cũng nín lặng, sao lại như vậy, sao có thể chứ?

- Anh biết... anh không thể... như vậy... anh yêu cô ấy... nhưng lại đem... tình cảm đó... biến thành thù hận... anh không muốn bất cứ ai có được cô ấy... hự... anh muốn có Terrible Dier... chỉ vì... như vậy... cô ấy mới có thể... để ý anh... nghe lời anh... anh ích kỉ... lắm... đúng không...

Jack đưa tay lau nước mắt cho hắn, nhìn cô, cô ngồi xuống bên cạnh hắn, cô mỉm cười:

- Tôi ghét anh lắm, Trần Minh Hạo!

Nhát dao này như vết thương bên trong, làm tổn thương hắn ta, máu chảy ra càng nhiều, hắn mỉm cười gật đầu với cô.

Bất ngờ cô cầm tay hắn lên, cô mỉm cười, nụ cười đẹp nhất từ trước đến nay là dành cho hắn:

- Nhưng giờ thì không còn. Tôi xin lỗi... vì tôi mà anh phải thành ra như vậy.

Trần Minh Hạo đưa tay ra, ý muốn nắm lấy tay cô, cô không từ chối, nắm lấy tay hắn.

- Sau này... tôi ra đi rồi... em phải nhớ... có một người khốn nạn như anh... yêu em!

Hắn nhìn Jack rồi nhìn cô, hai mắt nhắm lại, tay hắn buông thõng, người hắn trở nên mềm nhũn.

- ANH HAI! ANH ĐỪNG CHẾT MÀ! - Jack khóc, anh ôm chặt Trần Minh Hạo vào lòng, khóc trong đau đớn.

- Sao ba người lại đến đây? - Sau khi rời khỏi căn nhà đó, Châu Lệ Băng đã hỏi ba người kia như vậy.

Hạo Kiệt xót xa nhìn cô, anh kể lại:

- Ngay khi tỷ nói với anh Hắc Long về vụ việc đó đã gọi điện cho đệ. Anh ấy nói bọn đệ ngay lập tức phải đến đây!

Đường Hy gật gật đầu, anh ngáp dài:

- Tỷ coi xem, bọn đệ ngồi suốt mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, chưa kịp thư giãn gân cốt đã chạy ngay đến đây cứu tỷ!

Phi Hùng đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên lên tiếng:

- Đệ cũng không ngờ Trần Minh Hạo lại thích tỷ, có lẽ vì biết sẽ không có được tỷ nên hắn mới tìm cách phá hoại tỷ.

Châu Lệ Băng im lặng, cô không lên tiếng, bởi vì trước đây, Trần Minh Hạo vẫn thường nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu đó, chỉ có điều cô luôn né tránh, đến ngày biết hắn phản bội tổ chức, những suy nghĩ vớ vẩn vô lí đó cô lập tức gạt bỏ.

Thật không ngờ, phán đoán của cô lại là thật.

Chợt nghĩ đến chuyện gì, cô giật mình quay sang ba người:

- Ba người ở đây dọn dẹp hiện trường, tôi cần đi đến một nơi.

Chưa để ba người bọn họ hỏi nhiều cô đã chạy đi.

Đường Hy lắc đầu:

- Dạo này tỷ ấy gầy đi nhiều quá, tính cách vẫn không khác trước là bao.

rRr

- Các người tốt nhất nên đầu hàng đi! Người của tôi đang bao vây khu vực này! - Đường Hắc Long gằn giọng.

Đám đông bao vây, anh thả lỏng người, vừa mới chuẩn bị ứng phó thì cửa căn nhà bị đạp không thương tiếc.

Đôi mắt lưu ly đen quét một lượt qua đám người, dừng lại trước cô gái nhỏ đang bị trói mặt trên ghế, anh mắt toát lên sự lạnh lẽo.

- Là ai đã bắt cóc Hạ Khuê? - Anh đưa mắt nhìn, khiến những tên kia có chút cảnh giác, ánh mắt anh quả nhiên là rất đáng sợ.

Không ai trả lời, Hà Tâm nhìn Triệu Thanh Mẫn nhếch miệng cười.

- Cửu Băng Hà, nếu như cô xuất hiện ở đây, thì bước ra ngay cho tôi! Có phải cô là người đã bắt cóc Hạ Khuê không? - Anh rít lên, vẻ mặt hoàn toàn là tức giận.

Đường Hắc Long giận đến tím mày tím mặt, anh phải kiên nhẫn, kiên nhẫn, bây giờ không thể manh động được.

Hạ Khuê lắc lắc đầu, cô bé rất muốn khóc, nhưng lúc này cô không thể khóc, cũng không thể nói cho anh biết được.

"Anh Mẫn, mở trói giúp em, em muốn nói cho anh biết, chị Băng là một người rất tốt!" Hạ Khuê đã hét lên trong lòng như vậy, nhưng anh không nhìn cô bé mà tìm kiếm quanh căn phòng.

Hà Tâm lúc này bước đến chỗ anh, vuốt nhẹ áo anh, cô ta cất giọng ngọt ngào:

- Triệu Thanh Mẫn, thật ra tôi biết Cửu Băng Hà là ai!

Triệu Thanh Mẫn nhìn cô, nhíu mày, anh hình như đã từng gặp cô ta ở đâu, nhưng hoàn toàn không nhớ đã gặp cô gái này ở đâu, khi nào.

- Cô nói xem! - Anh không chú ý đến, cô gái này đang cố ý quyến rũ mình.

Đầu camera, Nguyễn Bá Nam nhếch môi cười khinh bỉ.

Hà Tâm đưa tay lên lướt nhẹ trên khuôn mặt anh, cơ thể cô ra ẻo lả, làm những người đàn ông ở đó đều kinh tởm, Hạ Khuê nhìn cô ta, không dám tin người con gái trước mặt này trước đây cố gắng diễn kịch trước mặt cô.

- Cửu Băng Hà chính là... Châu Lệ Băng! - Nói ra lời đó, cô ta còn cảm thấy rất là thanh thản.

Triệu Thanh Mẫn mím chặt môi, anh không nói lời nào nhưng Đường Hắc Long lại có thể đoán ra tâm trạng của anh.

Hạ Khuê khóc, cô cảm thấy thật oan uổng cho Châu Lệ Băng.

- Loại con gái như cô ta... tôi chỉ muốn bắn chết! - Triệu Thanh Mẫn bình tĩnh thốt ra từng từ, cũng biết những lời nói mình nói ra nếu cô nghe được nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng bản thân anh...

Hà Tâm rướn sát người anh, di động của cô ta nãy giờ vẫn nhấp nháy.

- Anh có yêu Châu Lệ Băng không? - Hà Tâm mở miệng.

Đường Hắc Long bị câu hỏi của Hà Tâm làm cho để ý, cũng quay sang nhìn Triệu Thanh Mẫn.

- Ban đầu tôi quen cô ta... chỉ vì mục đích lợi dụng!

Hà Tâm mỉm cười:

- Vậy là anh không yêu cô ta?

Anh mím môi, đôi mắt lưu ly nhìn xuống phía dưới.

- Tôi cứ nghĩ nếu tiếp cận Châu Lệ Băng có thể một tay giết chết Cửu Băng Hà, đó là mục đích của tôi!

Hà Tâm lại di chuyển, đổi bên đứng nhưng vẫn dính sát vào người anh.

- Anh không nghĩ đến cho cảm giác của cô ta sao?

Triệu Thanh Mẫn yên lặng vài giây, anh tự nhiên:

- Không.

Hà Tâm cuối cùng cũng rời khỏi người anh, cô ta thò tay vào túi, nhấn một nút, sau đó đi đến ngồi bên cạnh Hạ Khuê, lấ điện thoại ra bấm bấm.

Bụp!

Đường Hắc Long đấm mạnh vào mặt Triệu Thanh Mẫn, khiến anh đang đứng cũng suýt ngã.

Đôi mắt Đường Hắc Long phủ một lớp sương mù:

- Cậu có biết vừa rồi cậu đang nói gì không hả?

Triệu Thanh Mẫn đứng yên bất động, mặc kệ cho Đường Hắc Long xử trí.

- Triệu Thanh Mẫn, những gì ngày hôm nay cậu đã nói, sau này có hối hận cũng sẽ không kịp!

Hạ Khuê nhắm chặt mắt, hai hàng nước mắt chảy dài:

"Anh Mẫn, anh đang đau lắm! Đúng không?"

Hạ Khuê nhớ, mỗi lần Triệu Thanh Mẫn nhìn thấy cô đau chỗ nào, hai tay anh sẽ nắm chặt.

Cô lại nhìn xuống bàn tay Triệu Thanh Mẫn, nó không chỉ nắm chặt, mà còn đỏ lên, nổi gân xanh.

"Anh Mẫn, anh rất yêu chị Băng đúng không? Nhưng vì hiểu nhầm... anh mới nói như vậy... đúng không?"

- Tôi đã nói hết rồi, giờ thì thả Hạ Khuê ra được chứ? Tôi sẽ chịu toàn bộ! - Anh bình tĩnh chờ đợi.

Chỉ có khi anh nói như vậy, Châu Lệ Băng... à không... Cửu Băng Hà sẽ đổ cơn tức giận lên anh, sẽ thả Hạ Khuê ra.

Hà Tâm cười lớn, cô ta đứng dậy mỉm cười hài lòng:

- Tốt lắm! Tốt lắm! Triệu Thanh Mẫn, người bắt cóc cô bé này là tôi, không liên quan đến Châu Lệ Băng.

Triệu Thanh Mẫn nhìn Hà Tâm, lại nghĩ đến những lời mình vừa nói.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, sau đó là một khoảng im lặng.

Đường Hắc Long cảm nhận được điều đó, anh nhìn sang Triệu Thanh Mẫn lắc đầu:

- Cậu không thể hiểu... Băng Băng đã vì cậu mà như thế nào đâu!

Anh không hiểu, nhướn mày nhìn Đường Hắc Long, chỉ thấy đáy mắt anh ta lộ vẻ bi thương:

- Cậu không biết là vì cậu, Băng Băng phải chịu đau đớn thể nào đâu! Cả thể xác lẫn tinh thần.

Đường Hắc Long tìm một bờ tường, tìm điểm tựa mà dựa người vào đó, dáng vẻ đó, cả giọng nói đó, không hề giống anh bình thường chút nào:

- Cô ấy đã biết anh lợi dụng cô ấy nhưng cô ấy vẫn mỉm cười ở bên anh, tôi ngăn cản nhưng cô ấy vẫn cứng đầu không nghe. Nhiều lần chính người em gái của anh làm cô ấy bị thương, cô ấy cũng không nói một lời. Cậu biết lúc đó, tôi đau lòng cỡ nào không?

Triệu Thanh Mẫn chấn động, nhìn về phía Hạ Khuê, chỉ thấy cô bé khóc, vẫn cúi đầu xuống giống như nhận lỗi.

- Cô ấy chưa bao giờ làm hại cậu, cũng chưa từng đụng đến người thân của cậu! Nhưng nhiều lần cậu lại cho rằng cô ấy đang cố ý muốn giết cậu?

Từ ngoài cửa, một người đàn ông chập chững bước vào, nét mặt lãng tử không chê vào đâu được.

- Thanh Mẫn à... anh thật sự không biết phải nói gì với em!

Triệu Thanh Mẫn nhìn về phía cửa, đôi mắt lưu ly như không tin vào mắt mình:

- Lập Phong... anh... còn sống...

Lập Phong gật đầu, ánh mắt lộ rõ sự buồn bã:

- Cô ấy là cô gái tốt. Có một lần, cô ấy đến thăm tôi, cô ấy trò chuyện với tôi như một người anh họ. Còn hỏi chuyện lúc nhỏ của cậu...

Cô gái nhỏ ngồi bên cạnh giường bệnh, mỉm cười nhìn anh, anh thấy rõ, nụ cười đó rất đẹp, nhưng man mác buồn.

- Lập Phong, anh đã đỡ hơn chưa?

- Đỡ nhiều rồi. Nhưng tại sao cô lại cứu tôi?

- Anh là anh họ của Thanh Mẫn, cũng là anh họ của em!

Lập Phong lúc đó cười nhẹ, có một người em họ như vậy thật sự rất tốt.

Cô nhìn anh một lúc, dặn dò anh:

- Nếu như sau này em không thể ở bên cạnh Thanh Mẫn, mong anh sẽ giúp em chăm sóc anh ấy!

- Em đi đâu sao?

Cô mỉm cười:

- Dạ không. Em chỉ sợ sẽ không được ở bên anh ấy.

Lập Phong còn nhớ, cô có nói đến Hồ Lâm Sinh, muốn gặp anh ta nói chuyện, anh không biết bọn họ đã nói chuyện gì, nhưng anh cũng không quan tâm.

Lập Phong vỗ vỗ vai Triệu Thanh Mẫn:

- Cô ấy sợ không được ở bên cạnh cậu, cô ấy đã nói cậu không yêu cô ấy. Nhưng cô ấy không hề trách cậu.

Đường Hắc Long nhìn Triệu Thanh Mẫn, trong lời nói rõ ràng có ý mỉa mai:

- Cậu nghĩ cô ấy cần lấy mạng của cậu làm gì? Chúng tôi trước nay không gây thù oán với nhà họ Triệu các người, đã thế Băng Băng năm lần bảy lượt bảo vệ cậu, năm lần bảy lượt bao che cho cậu. Cậu nghĩ... cô ấy muốn bảo vệ hay là muốn giết cậu?

Bỗng nhiên căn nhà bị bao vây, người của Đường Hắc Long ra tay, bắt giữ toàn bộ người của Hà Tâm khiến cô ta không kịp trở tay.

Đường Hắc Long nhìn anh nhếch miệng:

- Anh có biết... cảm giác bị người mình yêu chĩa súng vào đầu mình như thế nào không? Thật sự là rất đau!

Hạ Khuê được cởi trói, chạy lại ôm Triệu Thanh Mẫn vào lòng khóc thét:

- Anh Mẫn... chị Băng năm xưa là người cứu em... nếu không có chị ấy... em đã bị chết cóng rồi...

Một mũi tiêm đâm vào sau gáy Hà Tâm, cô ta hự một tiếng, chẳng biết vì sao lại lăn ra bất tỉnh.

Nguyễn Bá Nam nhếch môi cười, làn mi cong cuốn hút chăm chú nhìn toàn bộ cảnh tượng:

- Cuối cùng cũng bớt đi một nỗi lo!

Vinlky chạy vào báo cáo với Đường Hắc Long vài chuyện, anh gật đầu.

Anh quay sang Triệu Thanh Mẫn còn đứng bất động cất giọng lạnh lẽo:

- Xin nhắc lại, Cửu Băng Hà không hề liên quan đến bất kì một tí gì về chuyện họ Triệu nhà cậu, hơn nữa, chúng tôi còn là ân nhân của cậu.

Hạ Khuê cúi đầu nhìn, từ lúc nào, bàn tay Thanh Mẫn đã không còn nắm chặt nữa, chúng buông lỏng xuống.

Đường Hắc Long ghé sát tai nói nhỏ với Triệu Thanh Mẫn:

- Người đứng đầu Terrible Dier không phải Châu Lệ Băng, mà là tôi!

Ngồi trong ô tô, Châu Lệ Băng nắm chặt di động trong tay nhìn về phía căn nhà nhỏ giữa cánh đồng, nước mắt không ngừng rơi.

- Loại con gái như cô ta... tôi chỉ muốn bắn chết! - Giọng nói quen thuộc đó vang lên trong điện thoại.

- Ban đầu tôi quen cô ta... chỉ vì mục đích lợi dụng!

- Tôi cứ nghĩ nếu tiếp cận Châu Lệ Băng có thể một tay giết chết Cửu Băng Hà, đó là mục đích của tôi!

- Anh không nghĩ đến cho cảm giác của cô ta sao?

- Không.

Cô nhìn bóng dáng quen thuộc đang đi ra từ căn nhà đó, bản thân không thể cầm nổi lòng, chỉ muốn chạy đến ôm anh thật chặt.

Đến khi anh đi ra đường lớn, nhưng con đường anh đi ngược lại với cô, anh quay lưng lại với cô bước tiếp.

Cô bước xuống xe, cơn đau từ bả vai truyền đến.

- TRIỆU THANH MẪN! - Cô hét to, ở khoảng cách này, anh nhất định sẽ nghe được nhưng tại sao anh lại không quay đầu.

- TRIỆU THANH MẪN! - Cô hét lên, trước mắt là một mảng trắng mờ ảo.

- Anh Thanh Mẫn! Hình như có ai gọi anh thì phải. - Hạ Khuê đi bên cạnh anh nói nhỏ, cô bé quay người về phía sau, không thấy ai, cô bé lại nhìn sắc mặt của anh, anh vẫn rất bình thường, như không nghe thấy lời cô nói.

- Anh Mẫn! - Cô bé cố nói to thêm một chút, nhưng vẻ mặt Triệu Thanh Mẫn vẫn không thay đổi.

- ANH MẪN! - Hạ Khuê hét lên, lúc này, Triệu Thanh Mẫn mới quay sang nhìn cô bé, giọng anh trầm xuống. - Hạ Khuê, em vừa gọi anh hả?

Đôi mắt Hạ Khuê đẫm lệ, cô ôm anh khóc nức nở.

Anh hơi ngớ người, lại ôm cô vào lòng, nhắm chặt mắt.

- Tôi về nước đây! Tôi không muốn ở đây thêm nữa! - Cô đã nói như vậy với mọi người, ai cũng nghĩ, cô làm vậy là đúng.

Trên đường đi, cô không nói gì, cũng không nghĩ gì, chỉ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài xe.

Cô đã nói, cô không cần ai đưa tiễn, nên Đường Hắc Long dù muốn cũng không nói được gì.

Từ sau khi anh họ mất, Jack biến mất không tung tích.

Đường Hy, Hạo Kiệt, Phi Hùng ở lại sắp xếp công việc giúp cô.

Ai cũng bận rộn, chỉ có cô bây giờ là thảnh thơi ngắm nhìn cảnh vật thôi.

KÉttttttttt!!!!!!!!!!

Tiếng ô tô va chạm với mặt đường vang lên...

Thân thể người con gái dính toàn máu, cô gái ấy ngồi trong xe ô tô, đôi mắt mơ màng...

Đường cao tốc là nơi có nguy cơ xảy ra tai nạn cao nhất!

Chiếc ô tô bốc khói đen... tiếng còi hú của xe cấp cứu... cả tiếng còi của xe cảnh sát...

Một chiếc mô tô lái qua đoạn đường cao tốc, người con trai trên xe mang một dáng vẻ bất cần đời, trên đầu đội chiếc mũ bảo hiểm lái xe vù qua hiện trường tai nạn vừa xảy ra.

Đôi mắt lưu ly đen tuyền liếc qua làn kính nhìn vào trong xe, chỉ đáng tiếc khói đen bốc lên nên không thể nhìn thấy người trong xe.

Anh tiếp tục lái đi, đoạn đường này là con đường tiến đến sân bay quốc tế.

Triệu Thanh Mẫn tháo mũ bảo hiểm, di động vang lên, anh cầm lên nghe máy.

- Tổng giám đốc... tại đường quốc lộ trên đường đến sân bay vừa mới xảy ra tai nạn vào hơn một tiếng trước.

Đôi mắt đen lưu ly chợt sững người, toàn thân bất động, di động trên tay rớt xuống, nước mắt anh tuôn dài...

"Châu Lệ Băng... anh còn chưa kịp nói... anh yêu em..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status