Cửu Băng Hà, em là thần chết của tôi

Chương 49



Châu Lệ Băng tỉnh dậy, đã thấy toàn thân nhức nhối, đặc biệt là vùng đầu.

Hình như... trong đầu cô thấy trống trống thứ gì đó, nhưng cô lại không biết là thiếu thứ gì.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, căn phòng này rất xa lạ, cô nhìn người mình, toàn thân băng bó vết thương kín mít.

Cô nhích người dậy, dựa lên thành giường, cô thưởng thức ánh nắng ban mai ít ỏi hắt vào, cũng may giường đặt khá gần cửa sổ nên cô có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.

Cô tự hỏi... tại sao mình lại ở đây?

Bỗng có tiếng bước chân, cô cảnh giác nhìn về phía cửa.

Cạch! Cánh cửa mở ra, một người đàn ông bước vào, trên tay là một tô cháo.

Mái tóc dài óng mượt, đôi mắt nâu thẫm khó đoán được suy nghĩ...

Khuôn mặt hoàn mỹ này... cô hình như gặp qua ở đâu rồi?

Cô nhíu mày, trong một lần đi siêu thị, hình như cô có gặp qua anh ta.

Ừ, không thể phủ nhận, anh ta thật sự cuốn hút, cũng rất quyến rũ, thu hút mắt nhìn.

Trước nay cô chưa từng gặp người đẹp như vậy.

Cô đưa ngón tay gõ gõ đầu, không đúng, hình như cô cũng từng gặp qua người có sắc đẹp như hắn, chỉ có điều là không nhớ rõ.

Anh nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô, nhất thời mỉm cười vô thức, anh tiến đến chỗ cô ngồi xuống. Giọng nói trầm ấm, rất dịu dàng, dễ nghe của anh truyền sang cô:

- Em đã tỉnh.

Được rồi, cô phải nhớ lại trước khi cô bất tỉnh nhân sự cô đang ở đâu, làm gì, và tại sao lại ở nhà người đàn ông xa lạ này.

Não cô vụt qua một đoạn ký ức, cô nhớ rồi.

- Anh ơi, cho hỏi, chuyến bay từ Mĩ đến Trung Quốc đã khởi hành chưa? Lúc đó em gặp tai nạn nên hình như không rõ lắm!

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu nâu thẫm, chờ đợi câu nói của anh ta.

- Em nằm đây đã được nửa năm. - Anh ta vô cùng bình tĩnh trả lời cô.

Cô thừa nhận, đầu mình lúc này quay như chong chóng, não bộ hoạt động liên tục. Cô chớp chớp mắt:

- Vậy... tại sao em lại ở đây? Người nhà em đâu?

Nói xong câu này cô thấy mình bị hớ, mẹ của cô đang ở nước, ở đây chỉ có mỗi Đường Hắc Long và Jack là người bạn của cô, ba vị đệ đệ kia cũng mới đến.

Như vậy cũng có thể coi như là không có cách nào liên lạc được.

Hai mắt cô mở trừng ra... nửa năm... nửa năm...

- ÔI TRỜI ĐẤT ƠI! - Cô hét lên, sau đó ôm mặt, nếu vậy thì, chẳng phải mọi người sẽ nghĩ là cô chết rồi sao? Không được, không được, không thể như vậy được.

Cô lại nhìn người đàn ông trước mặt, cô thật không hiểu, có thể là cô đã bị cuốn hút:

- Anh ơi cho em hỏi. Đáng lí em phải ở bệnh viện chứ sao lại ở đây ạ?

Nguyễn Bá Nam hình như không thể thích ứng được với cách nói chuyện của cô, nhưng cũng không thể che giấu được sự thích thú. Anh gật nhẹ đầu:

- Đáng lí em phải ở bệnh viện. Nhưng tôi nghĩ chữa trị ở bệnh viện với tình trạng của em sẽ tốn rất nhiều chi phí. Cho nên...

Cách nói đùa của anh ta thật là trơ trẽn!

Châu Lệ Băng ngước nhìn căn phòng, chỉ riêng căn phòng này thôi cô cũng biết anh ta không phải loại người thiếu tiền, trừ phi... anh ta có ý đồ với mình...

Giật mình với ý nghĩ đó, cô lùi lại, đưa chăn trùm lên người mình.

Anh thấy biểu hiện tức cười đó của cô thì bật cười, nụ cười của anh đột nhiên làm cô say lòng:

- Được rồi. Giờ đã lỡ, anh có thể cho em mượn điện thoại một lát chứ?

Nguyễn Bá Nam lôi điện thoại trong người ra, dịu dàng thốt ra một câu:

- Không thành vấn đề.

Châu Lệ Băng cựa quậy người một hồi, vẫn thấy không đau nhức, cô bắt đầu vươn người dậy, lại hơi nhức nhức một chút, thế là cô đứng dậy, thong thả đi ra hành lang.

Băng vẫn cuộn trên người cô, nhưng nhìn dáng người đó, thật chẳng giống người bệnh chút nào.

Nguyễn Bá Nam nhìn thấy cử chỉ vô cùng tự nhiên của cô, ánh mắt tràn ngập ý cười.

"Cô gái này tình trạng khá nặng, điều trị rất mất nhiều thời gian. Phần đầu của cô ấy do va đập nên bị chấn thương, giả sử sau này hồi phục cũng sẽ không giống tính cách trước đây, thói quen cũng sẽ khác đi."

"Phần kí ức thì sao?"

"Cái đó còn tuỳ."

Nếu như bây giờ Châu Lệ Băng vẫn còn nhớ lại kí ức của mình, chắc hẳn vẫn còn nhớ Triệu Thanh Mẫn, vậy mà cô vẫn rất bình thản, chứng tỏ cô đã quyết tâm quên hắn.

Hắn đã gây ra bao nhiêu đau khổ cho cô như vậy, thật không xứng đáng được ở bên cạnh cô.

Cô đã quyết định từ bỏ hắn, anh đương nhiên sẽ có cơ hội đến với cô.

Nguyễn Bá Nam quan sát từng cử chỉ của cô, đôi khi hắn còn phải đưa tay che miệng cười, điệu bộ lúc nói chuyện điện thoại không khác gì trẻ con, cứ hua tay múa chân.

- Đường Hắc Long, em là Châu Lệ Băng! - Giọng cô rất trong, lại rất nhẹ nhàng, không một chút băng giá.

Anh ngớ người, chửi thề:

- Khốn kiếp! Các người đừng đụng vào nỗi đau của người khác vậy chứ?

Cô nhíu mày, lại cằn nhằn:

- Đường Hắc Long, mười bốn tuổi em đã theo anh lập nghiệp. Mười lăm tuổi muốn làm chủ mọi thứ của anh. Mười sáu tuổi...

Chỉ nghe đến đó, Đường Hắc Long đã biết... đúng là cô thật rồi!

- Em đang ở đâu? - Anh nói, giọng anh run run.

Cô đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh, cất giọng nhàn nhạt:

- ...

Nói chuyện xong, cô đi vào đưa điện thoại cho Nguyễn Bá Nam, cô cười tươi:

- Cảm ơn anh, ân nhân! Phải xưng hô thế nào với anh đây?

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu nhẹ, bàn tay anh đưa lên xoa xoa đầu cô:

- Tôi tên là Nguyễn Bá Nam.

Nguyễn Bá Nam... Nguyễn Bá Nam...

Cô sẽ nhớ cái tên này!

Chỉ là cô nghĩ... anh ta khá biến thái...

- Tôi có một yêu cầu nhỏ! - Anh nhìn cô, vẻ mặt chăm chú, đã vậy còn chống tay lên bàn nhìn cô.

Cô nhìn anh, hai mắt híp lại:

- Yêu cầu gì?

Anh ta nhàn nhạt lên tiếng, nhưng rõ ràng trong câu nói, sự chân thành đạt tới giới hạn cao nhất:

- Tôi muốn em làm người yêu tôi đi!

Suýt nữa... cô đã phun nước bọt vào mặt anh ta, cô cười ha hả, nằm lăn ra sàn nhà cười, đến nỗi cả vết thương cũng vì cười nhiều mà đau nhức.

Anh cũng cười, duy chỉ có ánh mắt là không rời khỏi cô, cô thấy, má anh ửng hồng.

Đường Hắc Long khi gặp lại cô, mắt anh mở to, giống như không tin vào mắt mình. Jack đứng bên cạnh nhìn cô, không chớp mắt.

Biểu hiện của cả hai giống như cô vừa mới chết đi sống lại vậy.

Rõ ràng trong đầu bọn họ đang nghĩ vậy mà!

- Không ai ôm em sao? - Cô nhăn mày, trong nửa năm cô nằm hôn mê bất tỉnh, chắc mọi người lo lắng lắm.

Đường Hắc Long và Jack đồng thời tiến lên phía trước, ôm chặt cô vào lòng, giống như muốn bóp chết cô vậy.

Cô nhăn mày la lên:

- Hai người muốn em đau chết sao?

Nhận thấy mình hơi xúc động, cả hai xấu hổ buông ra, nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm.

Nhận xét đầu tiên của Jack là:

- Em có vẻ béo lên nhiều.

Cô im lặng.

- Da em trắng hơn thì phải? - Đường Hắc Long sủng nịnh.

Cô cười toe toét:

- Đương nhiên, ngủ nửa năm trên giường không tiếp xúc ánh mặt trời không trắng mới lạ đó!

Trò chuyện cười đùa một lúc, cô nghiêm túc hỏi:

- Mẹ em đã biết chuyện chưa?

Đường Hắc Long lắc đầu:

- Tôi đã nói với Mạc Đỉnh nói rằng em đi du học. Mẹ em vẫn cứ nghĩ em còn sống. Tôi cũng không dám nói ra, sợ bà ấy đau lòng cho nên dấu tới tận bây giờ. Cũng may... em còn sống...

Phải, là phúc phận của ông trời, cô cũng chẳng hiểu, tại sao nửa năm trước cô lại gấp rút về nước như vậy nữa.

Jack trách mắng:

- Nếu không phải tại Triệu Thanh Mẫn thì cũng đâu đến nỗi em thành ra thế này! - Nói xong, anh nhận thấy anh mắt của Đường Hắc Long như muốn giết anh, anh im lặng.

Sâu trong tim, sâu trong đáy tim, đột nhiên cô cảm nhận được, một sự đau đớn khó cưỡng lại đang len lói trong tim, nó khiến cô khó chịu.

Cô ngây người một lúc, sau đó nhíu mày nhìn hai người:

- Hai người có thể nói cho em biết... Triệu Thanh Mẫn là ai không?

Câu nói của cô nhất thời làm hai người kia chấn động, hai người đưa mắt nhìn nhau, lại nhìn cô, một lúc sau Jack mới trả lời cô:

- Chỉ là một đối tác của chúng ta thôi!

Cô gật nhẹ đầu, im lặng một lúc, cô nhìn Đường Hắc Long, chẳng hiểu sao hôm nay cô muốn nói với anh điều này:

- Hắc Long, giờ em trả lại mọi thứ cho anh! Em muốn trở về một con người bình thường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status