Cửu Băng Hà, em là thần chết của tôi

Chương 50



Điều trị vết thương thêm nửa năm, Châu Lệ Băng nhất quyết muốn về nước, Nguyễn Bá Nam chẳng biết vì sao cũng tình cờ gặp nhau trên máy bay.

Cô nhìn anh ta, nhíu mày khó hiểu:

- Bá Nam, chẳng phải ban đầu anh đã nói sẽ không về nước đó sao?

Người đàn ông hoàn mỹ đó biếng nhác nhìn cô, anh ta bắt chéo chân, đôi mắt nâu thẫm nhìn về một phía:

- Tôi về nước thăm mẹ vợ tương lai.

Là vậy đó, cô phủ nhận, nhưng anh ta lại thừa nhận, luôn luôn đeo bám cô.

Khiến ngay cả Đường Hắc Long và Jack cũng không theo kịp, hai người chỉ có thể nhìn cô và anh ở bên nhau mà không làm được gì.

Từ sau vụ tai nạn, ai quen cô cũng biết... cô đang dần thay đổi.

Tính cách cũng vậy, trước đây lạnh lẽo, tàn khốc, giờ đây lại trẻ con, nóng tính.

Khiến Nguyễn Bá Nam không thể xoay chuyển, nhiều lần bị cô làm cho tức giận nhưng cũng chả làm gì được.

Vì anh... là người theo đuổi cô!

Nằm trên sân bay mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng cất cánh.

Châu Lệ Băng lười biếng xách va li ra khỏi máy bay, bước từng bước nặng trịch.

Làm thế nào mà anh lại đi đến, kéo va li giúp cô, tưởng anh hào phóng cách cùng lúc hai cái va li cho oai, ai nghĩ đến anh lại đưa đến người thân cận của mình cầm cho cơ chứ.

Khuôn mặt hoàn mỹ của anh ta, càng nhìn càng cảm thấy bản thân bị thu hút!

Chính vì thế, cô nhất quyết không nhìn anh ta, không nhìn không nhìn!

Đến hết sân bay, cô giật lấy va li từ tay Kim Tề Hải, tức tên quản lí của anh ta, cô kéo đến một chiếc taxi.

Cô ổn định chỗ ngồi trên xe rồi, đã nói với ông tài xế là lái đi rồi, thế nào mà ông tài xế lại bị ánh mắt của Nguyễn Bá Nam doạ cho khiếp sợ, để anh cùng ngồi vào cùng cô.

Cô hằn học, tức nổ ruột gan. Lại nói đoạn, cô quay sang anh mỉm cười:

- Bá Nam, nhà em thật sự rất nhỏ, không đủ chỗ cho anh dung thân!

Anh điềm nhiên như không, ra hiệu cho ông tài xế lái theo địa chỉ cho cô, vẻ mặt bình thản:

- Tôi phải đến tham quan nhà vợ một chút. Nhỏ cũng không sao!

Ừ, đối với anh ta là không sao, nhưng đối với cô lại là có sao.

Nếu như mẹ cô biết được cô dẫn theo một người đàn ông về nhà bà sẽ nghĩ gì? Đương nhiên sẽ tống cô ra khỏi nhà.

Kim Tề Hải không đi xe cùng, anh ta bắt một chiếc taxi khác đi theo hai người.

Đến nơi, cô thở hắt một hơi, cuối cùng cũng về đến nhà.

Vì về đột ngột nên cô không thông báo cho ai biết cả, chỉ có Jack và Hắc Long mới biết chuyện nhưng không tiết lộ cho ai.

Cô muốn tạo một bất ngờ cho những người bạn của cô.

Nhưng... căn nhà đìu hiu, không có dấu vết của người sống.

Cô nhíu mày, lục lọi lại trí nhớ, phát hiện ra, có thể Mạc Đỉnh cùng mẹ cô đã đến căn biệt thự kia rồi.

Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Nguyễn Bá Nam đang nhìn mình chăm chú:

- Em không vào sao?

Cô tỉnh bơ:

- Nhầm nhà.

Xe lại lái đi đến một căn biệt thự rộng lớn, càng hay hơn nữa là cổng biệt thự mở toang, giống như đang cố ý kêu gọi lời mời những kẻ trộm cướp vào vậy.

Cô nhíu mày bước xuống xe, xách va li đi vào cổng, Nguyễn Bá Nam cũng bước vào ngay sau cô.

Kim Tề Hải cũng theo kịp, anh ta cầm hành lí của Nguyễn Bá Nam đi theo sau hai người.

Căn nhà này... đúng là có dấu hiệu của người đang sống.

Cô biết... Mạc Đỉnh nghe tin cô xảy ra chuyện, nhất định là rất sốc, vì thế, Mạc Đỉnh mới nói với mẹ cô chuyển về đây sống.

Đây cũng là điều mà cô muốn.

Cô bước vào nhà, căn nhà tràn ngập mùi thức ăn.

Cô biết rồi, đưa tay xoa xoa bụng mình, cô đang đói, cần được bồi bổ.

Cô đi vào phòng bếp, một người phụ nữ đang đứng trước bếp gas nấu ăn, một người con gái đang hái rau, sắc mặt không rõ là đang vui hay buồn.

Nghe tiếng động, cả hai theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Cả hai người đều ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.

- Băng Băng! - Cả hai người đồng thanh gọi, cả hai ôm cô vào lòng khóc như mưa.

- Tớ nghĩ... tớ cứ nghĩ... - Mạc Đỉnh khóc nhiều nhất, cô khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe, nhìn cô rất muốn cắn vào má một cái.

- Con về rồi! Mẹ vui quá! - Bà Diệp Hà chảy nước mắt, hơn một năm rồi, cuối cùng con gái bà cũng trở về rồi.

Cô xoa xoa lưng hai người, mặt hơi nhăn lại, nhìn họ khóc cô đau lòng quá!

- Băng Băng... tại sao cậu... - Khóc xong, Mạc Đỉnh ngẩng đầu chuẩn bị nói liền bị cô chặn họng.

- Con đói quá, cho con một bát cơm!

Tình cảnh lúc này là như thế này, cô và Nguyễn Bá Nam ngồi cùng nhau, bà Diệp Hà và Mạc Đỉnh ngồi đối diện với hai người, bốn mắt của hai người đều nhìn cô và anh, điều này... giống như là đang xem xét thứ gì đó.

- Băng Băng, cậu trai trẻ này là ai vậy? - Bà Diệp không tránh khỏi tò mò, nhìn cô dò hỏi, vì ngay lần gặp đầu bà đã có thiện cảm, hơn nữa, anh này cũng lịch sự chào bà khiến bà rất vừa lòng.

Cô đương nhiên nghĩ bà sẽ quật cho cô vài roi ai ngờ lại hỏi câu này, cô mỉm cười:

- Dạ. Con không qu...

Vừa định nói, họng cô bị chặn lại bởi giọng nói dịu dàng, truyền cảm thu hút, anh nhìn mẹ cô mỉm cười:

- Cháu là bạn trai của Băng Băng nhà bác.

Ngữ khí rất lịch sự, rất nhẹ nhàng, bà Diệp hài lòng gật đầu, lại liếc qua cô thấy mặt cô đang xám xịt:

- Mẹ không trách con. Con cũng giống Mạc Đỉnh thôi.

Bà nhìn Mạc Đỉnh cười, Mạc Đỉnh cũng mỉm cười nhìn bà và cô.

Chắc chắn là trong khi cô đi Mạc Đỉnh đã cho bà ăn bùa mê thuốc lũ rồi, không thể chấp nhận được!

Cô nhăn mặt một cái, lại thấy khoé miệng người bên cạnh cong lên một đường.

Bà Diệp trầm ngâm một lúc lên tiếng:

- Băng Băng, mẹ nhận Mạc Đỉnh làm con nuôi rồi. Con không trách mẹ chứ?

Mạc Đỉnh lúc này cũng nhìn cô mong chờ.

Cô cười xuề xoà:

- Làm gì có chuyện đó. Vui mừng còn chả được ấy chứ!

Nghe vậy, bà Diệp cười tươi hơn, Mạc Đỉnh cười tủm tỉm, căn nhà được bao trùm bởi không khí ấm áp.

Đứng trên ban công nhà cô, Nguyễn Bá Nam nhìn cô một lúc, giọng anh không biết là đang trêu đùa hay đang hỏi thật:

- Căn nhà nhỏ không đủ chỗ chứa tôi là đây sao?

Vì Nguyễn Bá Nam dùng lời lẽ ngon ngọt nên bà Diệp đã cho anh ở lại đây, nhưng bà vẫn nói cho Mạc Đỉnh vì cứ nghĩ đây là nhà của cô.

Đương nhiên Mạc Đỉnh phải đồng ý, trách sao được.

Cô nhăn mày, sau đó lười biếng trả lời, đúng hơn là im lặng.

Nguyễn Bá Nam hơi nghiêng đầu, đột nhiên cúi đầu xuống hôn lấy môi cô, sau đó cắn nhẹ.

Anh đưa tay xoa nhẹ má cô:

- Em rất dễ thương!

Cô tức giận, rất muốn đá hắn nhưng hắn chắc chắn sẽ hôn cô đến điên thần điên đất cho mà xem.

Cô từng bị một lần nên cắn răng chịu đựng.

Buổi tối, khi cô và Mạc Đỉnh nằm lên giường, hai người tâm sự, rất rất lâu.

Mạc Đỉnh ngẩng đầu nhìn cô hỏi:

- Cậu không thích Triệu Thanh Mẫn nữa sao?

Cái tên này, cô nhớ Jack đã nhắc lại vào nửa năm trước, cô nhíu mày:

- Mạc Đỉnh, nói thật cho mình biết, Triệu Thanh Mẫn là ai?

Mạc Đỉnh bất ngờ, cô định mấp máy nhưng lại thôi, bỗng nhiên đi ra cửa một lúc sau mới quay về:

- Đó chỉ là một đối tác thôi! - Mạc Đỉnh mỉm cười, giọng nói có chút gượng gạo.

Cô không hiểu, càng không muốn hiểu, vì mỗi khi nhớ đến cái tên đó, đầu cô rất đau, nên cô sẽ không cố gắng nhớ nữa.

Chắc cũng chỉ gặp người có cái tên đó một hai lần thôi.

- Giờ tớ không đi học nữa. Tớ sẽ đi làm luôn. - Cô nói với Mạc Đỉnh, Mạc Đỉnh cũng gật đầu, đó là điều tốt nhất hiện giờ.

- Mà người đi với cậu rốt cuộc có quan hệ gì vậy? - Mạc Đỉnh hỏi, mắt đầy ý cười.

Nhắc đến Nguyễn Bá Nam, cô tức lộn ruột, mặt cô nhăn lại, cô lắc đầu:

- Là ân nhân của mình, nếu không, mình đã không cho anh ta bám theo!

Mạc Đỉnh nhìn cô, Châu Lệ Băng khi trước và bây giờ hoàn toàn khác nhau.

Nhưng Mạc Đỉnh muốn cô thế này, muốn cô bộc lộ hết cảm xúc của mình chứ không che giấu nó như trước kia.

Mạc Đỉnh đã nghe Phi Hùng kể lại, cô gái nhỏ này, cô qua bên Mĩ chịu đựng tình yêu đau đớn một mình, mỗi khi cô gọi điện hỏi thăm lại tỏ ra rất vui vẻ.

Thật là...

Triệu Thanh Mẫn... tôi sẽ không để cậu đụng đến Băng Băng đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status