Cửu Băng Hà, em là thần chết của tôi

Chương 6



Vào một buổi sáng đẹp trời , trong căn nhà rộng lớn , tại một phòng ngủ , có một người đang rất ngủ say , hàng lông mi cong vút lên chớp chớp , đôi môi khẽ chu lên , miệng không ngừng lẩm bẩm :

- Ôi , hoàng tử , anh đừng đi mà ! - Đôi tay cô gái này chợt ôm lấy con gấu bông đang nằm ở bên cạnh , con gấu tội nghiệp bị bóp nghẹn ở cổ , thật sự cô nàng này quá mạnh tay !

Vẫn chưa dừng ở đó , cô nàng còn vừa bóp cổ vừa giựt tai con gấu , khuôn mặt từ lúc hiền hoà ban đầu ngay lập tức chuyển thành khó chịu , trán cô khẽ nhăn lại , vẻ mặt giống bực tức :

- Cái tên ôn dịch chết tiệt , đồ tượng thạch cao , tôi đập chết anh !

TÍT ... TÍT ... TÍT ... - Chuông đồng hồ báo thức chợt reo lên .

CẠCH ! - Cô gái nhỏ đưa tay tắt báo thức , đôi mắt vẫn không chịu nhúc nhích , dang chân đạp bay con gấu mới hành hạ xuống giường .

5 phút sau ...

Khi những ánh nắng bắt đầu toả tia ấm áp trên bầu trời , đồng thời lan toả khắp gian phòng của cô gái đang ngủ say kia . Hàng lông mày khẽ níu chặt , cô gái nhỏ sắp bực mình rồi đấy ! Xoa xoa cặp mắt nâu long lanh kia , cô ngước lên cố thích ứng với ánh nắng mặt trời vào buổi sáng , hàng lông mày co lại lúc đầu bắt đầu dãn ra , cảnh vật ngoài cửa sổ lúc này thật thơ mộng .

Những hạt sương đọng lại trên những khóm hoa hồng đỏ đang thấm dần vào từng cánh hoa , cung cấp sức sống cho chúng sau một đêm ngủ vùi , những ánh nắng lấp lánh chiếu sáng những cánh hoa , cùng với những hạt sương tạo thành từng mảng màu như bảy sắc cầu vồng . Mạc Đỉnh bước đến chỗ cửa sổ , mở nó ra , cô dang tay hít thở không khí trong lành cùng với hương hoa thơm mát đang bao trùm lên vườn hoa . Cạnh một gốc cây không xa gần đó , đặt bên cạnh là chiếc xích đu màu xanh da trời , xung quanh xích đu được bện bằng những bông hoa hồng giả .

" Băng Băng vẫn không thay đổi được tính , suốt ngày chỉ có hoa hồng ! " . - Mạc Đỉnh cười nhẹ , mái tóc nâu của cô được làn gió thổi tung bay trên cửa sổ gỗ , cô đứng dựa người vào thành cửa , đưa tay siết mình khỏi cơn gió lạnh của buổi sáng , ngắm nhìn những khóm hoa hồng kia . Được một lúc , không chịu được cái lạnh , cô tiếc nuối đi vào trong phòng , không quên nói một câu , vẻ hiện rõ sự thích thú :

- Hôm nay sẽ là một ngày đầy thú vị đây !

Cô đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân , xong xuôi đâu vào đấy cô mặc bộ đồng phục của trường mới , xoay đi xoay lại nhìn mình trong gương một hồi mới hài lòng gật đầu . Cô bước xuống nhà , không khỏi ớn lạnh vì sự yên tĩnh lạ lùng của nó , hai tay cô chà chà vào người , miệng không ngừng lẩm bẩm :

- Trời ạ , mẹ Băng Băng mà biết cô có căn nhà rộng thế này , chắc chắn sẽ ngất đi vì sốc mất . Rộng như nhà hoang á , không có một bóng người nữa chứ !

Mạc Đỉnh chép miệng đi xuống phòng bếp mò mò tủ lạnh , mắt cô sáng long lanh khi nhìn tủ lạnh chất đầy một đống đồ ăn mà toàn là những món cô thích :

- Băng Băng chu đáo thật !

Cô bắt đầu lôi ra một đống đồ ăn trong tủ lạnh , bắt đầu " gặm nhấm " từng thứ , vừa ăn vừa không ngừng nghĩ đến lúc nhỏ cùng ăn đồ ăn với Băng Băng như thế này , đó quả thật là những kỉ niệm đẹp lúc nhỏ của cô , một kỉ niệm đáng được trân trọng . Kết thúc bữa sáng bằng một ly sữa nóng , cô mang cặp vào chuẩn bị đi học . Ra ngoài cổng cô suýt té ngửa , mắt trợn ngược lên nhìn mấy chục tên áo đen đang canh gác trước cửa nhà cô . Cô lắc đầu trách thầm Lệ Băng đã quá lo xa , ở nơi đây làm gì có động vật hoang dã hay kẻ tù mới trốn ngục đâu mà cô bạn này làm quá lên vậy , dẫu sao cô cũng rất cảm động vì Lệ Băng đã quan tâm và bảo vệ cho cô . Cô cũng thừa biết khi ở bên Mĩ , luôn có người theo dõi cô và đó không ai khác chính là Lệ Băng , chắc cũng do cô là một Hacker có tiếng mà , ai chả muốn giết chứ . Thôi , nhắc đến nữa chắc cô đột quỵ mà chết mất .

Cô bước đến chỗ cánh cổng cao cao , mở cửa ra , cười chào với hai anh vệ sĩ canh gác ở đó :

- Chào hai anh , chúc buổi sáng tốt lành !

Hai vệ sĩ nhìn thấy Mạc Đỉnh , người càng trở nên nghiêm túc hơn , cúi đầu chào :

- Vâng , thưa Mạc tiểu thư .

Mạc Đỉnh cười lấy lệ rồi bước đi , trong lòng thầm than : " trời ơi , nhìn mặt dễ sợ ghê ! " .

Trên con đường phố dài và phủ đầy lá hai bên đường , Mạc Đỉnh nhìn ngắm cảnh vật , mọi thứ quả thật khác xa với khi xưa , bất giác cô khẽ cười : " Mùa thu ở đây thích thật ! " .

Mạc Đỉnh cũng thật kì lạ , người ta thì không có xe để đi nên mới đi bộ , đằng này , cô được người ta " hộ tống " đi mà cũng không chịu , đòi đi bộ , cô còn dửng dưng nói " cuốc bộ đến trường " , cho dù taxi do Băng Băng cho người đưa đến để đón cô , cô cũng từ chối .

" Không phải cô không có xe để đi , chỉ là , cô muốn ngắm cảnh đường phố ở Trung Quốc vào mùa thu nó sẽ trông như thế nào khi đi một mình , lại còn là đi bộ , đúng là một cảm giác rất khác lạ " .

Đang trong tâm trạng thư thái hít thở không khí trong lành , vừa đi vừa vung tay vung chân , đột nhiên cô thấy một chiếc ô tô đen đang lái về phía mình , cô đề phòng , nghĩ thầm : " Không lẽ ... mình nổi tiếng đến mức bọn khốn muốn bắt cóc mình để tống tiền ? " .

Cô đi giật lùi lại phía sau , tư thế sẵn sàng chiến đấu , cô bẻ tay phát ra từng tiếng " rắc rắc " . Chiếc xe đột nhiên dừng lại , những tiếng động cơ không còn phát ra nữa , ngay lúc chiếc xe mở cửa Mạc Đỉnh định tung ra một chưởng thì một giọng nói lạnh lùng phát ra ở trong xe , không cần nhìn mặt nhưng Mạc Đỉnh cũng thừa biết người trong xe là ai rồi :

- Mạc Đỉnh , định làm gì vậy ?

Cô nhăn mặt thu chân và tay lại , nghĩ thầm : " Ai da , xem ra mình tưởng tượng quá mức rồi ! " .

Cô nhìn Lệ Băng chớp chớp mắt , cười hồn nhiên , vừa cười xuề xoà vừa lấy tay vờ như đang lau kính :

- Chết thật , xe này bụi quá , mình lau cho nó đỡ bẩn . À mà không có gì đâu à !

Lệ Băng ho nhẹ , cô không nghĩ Mạc Đỉnh sẽ đưa ra lí do " bá đạo " như vậy ! Cô nhìn Mạc Đỉnh , ánh mắt như nuốt trọn cả người cô .

Mạc Đỉnh nhìn cô , cô nhìn Mạc Đỉnh , hai người nhìn nhau , tình hình có vẻ căng thẳng , ngoài đường , gió vẫn không ngừng thổi . Mạc Đỉnh lên tiếng phá tan sự im lặng :

- Sao cậu đến đây vậy ?

- Đi học . - Lệ Băng tức cười vì câu hỏi của Mạc Đỉnh , cô ngây thơ trả lời .

Mạc Đỉnh há hốc mồm , nhìn con đường mà nãy giờ mình đang đi ngược hướng với con đường mà Lệ Băng đi , cô bình tĩnh hỏi :

- Ủa ... trường ... trường ... ở đường ... này mà ... - Cô chỉ về hướng cô đang đi nãy giờ .

- Không , đường này . - Lệ Băng nhìn Mạc Đỉnh , trả lời bằng giọng nói được cho là thoải mái nhất , miệng nở nụ cười nhẹ , chắc chắn bây giờ trong đầu cô nàng đang rất đắc ý .

Mạc Đỉnh khóc trong lòng , cô đâu nghĩ mình bị lừa một vố đau đến vậy , mặt cô méo xẹo nhìn Lệ Băng :

- Vậy ra cậu lừa tui à ?

Lệ Băng không trả lời chỉ nhẹ gật đầu , quay sang hướng khác ngắm nhìn cảnh vật xung quanh .

Mạc Đỉnh cứng miệng , không thốt ra nổi một từ , mắt " đắm đuối " nhìn con đường mà nãy giờ mình đang đi , quả thật mang chút bực tức :

- Vậy công từ sáng giờ tui đi đến đây là công cốc à ?

Lệ Băng không nói gì , Mạc Đỉnh cứ đứng im một chỗ , mãi đến khi Lệ Băng quay sang nhìn cô , vươn người ra kéo cô vào trong xe , cô quay sang người tài xế ra lệnh :

- Đi thôi .

Mạc Đỉnh vẫn còn đờ người ra không có phản ứng gì , mãi cho đến khi chiếc xe lái đi , ngang qua ngôi biệt thự mà mình vừa ở tối qua , cô khóc không ra nước mắt : " Hu hu , mình bị kéo lên xe đi , lại còn bắt đi bộ cả buổi sáng nữa chứ ! " .

***

Cách trường Quang Tiếu 200 mét , ô tô dừng lại . Lệ Băng bước ra , vẫy tay chào Mạc Đỉnh , ra lệnh cho tài xế :

- Đi đi !

Mạc Đỉnh ngạc nhiên khi đột nhiên Lệ Băng lại xuống xe , không đi đến trường cùng với cô . Mãi lúc lâu sau , cô mới giật mình khi thấy Lệ Băng đang đạp chiếc xe " cùi bắp " đến trường , mặt không có biểu hiện gì hết , vẫn lãnh đạm , lạnh lùng , một câu hỏi lập tức xuất hiện trong đầu Mạc Đỉnh :

" Băng Băng , cậu đang làm cái gì vậy ? " .

Chiếc ô tô dừng lại trước cổng trường Quang Tiếu , trên xe , một người con gái có mái tóc nâu ngắn ngang vai bước xuống , khuôn mặt cực kì bayby không thể nào chịu nổi , cô đứng đợi bóng dáng Lệ Băng đang đạp xe ở đằng xa , ông tài xế như nhớ ra nhiệm vụ gì đó , quay sang Mạc Đỉnh kính cẩn :

- Mạc tiểu thư , cô chủ trước khi đi có dặn tôi khi nào cô đến trường thì vào phòng hiệu trưởng nhận lớp trước đi ạ !

Mạc Đỉnh vẫn đứng nhìn bóng dáng từ đằng xa đó , sau đó quay sang ông tài xế cảm ơn :

- Cảm ơn bác , bác về đi ạ !

Chiếc ô tô khởi động được một lúc nhanh chóng biến mất trong chớp nhoáng .

Mạc Đỉnh bước vào trong , lập tức sự xuất hiện của cô đã gây sự chú ý cho mọi người trong trường , ai nấy đều hét lên :

- Trời ơi , ai vậy ta ? Học sinh mới hả ? Sao nhìn đẹp giữ na ! Còn đi ô tô nữa đó ! - Một học sinh nam nhìn Mạc Đỉnh không chớp mắt , trong lòng con tim đang đập thình thịch , thình thịch .

- Trời ơi , trường mình nhiều mĩ nhân ha ! - Một học sinh nữ trố mắt nhìn .

- Ừ á , lắm mĩ nhân thật ! Hồi trước là Băng Băng , bây giờ không biết là ai đây ?

- Nhưng tui thấy Băng băng nhà chúng ta vẫn đẹp nhất !

...

Mạc Đỉnh bước đi một cách tự nhiên , không để tâm lắm về những lời nói bên tai , cô hướng địa bàn của thầy hiệu trưởng làm đích mà nhắm tới . Cô gõ cửa , một thanh âm trầm lớn vang lên :

- Vào đi !

Giống như lần Lệ Băng gặp hiệu trưởng , chỉ có điều ...

Mạc Đỉnh bước vào phòng , vẻ mặt không chút e dè , cúi đầu chào hiệu trưởng :

- Em chào thầy ạ !

Thầy hiệu trưởng ngước lên nhìn , đẩy gọng kính lên , tay ông cầm một tập hồ sơ gì đó !

- Em là Mạc Đỉnh phải không ?

Mạc Đỉnh khá ngạc nhiên khi hiệu trưởng nói với cô điều này , cô còn chưa nộp hồ sơ mà! Cô dè dặn hỏi , trong lòng mang chút khó hiểu :

- Dạ , thưa thầy , em còn chưa nộp hồ sơ , sao thầy lại biết tên em vậy ạ ?

Thầy hiệu trưởng gật đầu , ông không có vẻ gì là ngạc nhiên cả :

- Có người mới gửi hồ sơ của em cho tôi vào sáng nay , chắc ba mẹ em chưa nói cho em biết à ?

Mạc Đỉnh gật gật đầu , sau lại lắc lắc đầu gượng ép , trong lòng cô đã hình dung ra được người làm việc đó , môi cô bặm lại , vẻ trách móc : " Băng Băng , cái gì cậu cũng nhúng vào được vậy ? " .

- Dạ , vâng ạ . - Cô cười trừ , cố tìm cách thoát khỏi căn phòng đó , nhưng không sao nghĩ được cách gì . Hiệu trưởng thấy bộ dạng úp úp mở mở của cô không khỏi phì cười :

- Được rồi , em sẽ học lớp 11A1 .

- Dạ vâng , thưa thầy em xin phép về lớp . - Mạc Đỉnh gật đầu cúi chào thầy hiệu trưởng , thầy cũng gật đầu , xua xua tay í bảo cô đi đi . Cô bước lùi lại rồi quay sang chỗ cửa , mở chúng ra , bước ra ngoài .

CẠCH !

Phù ! Mạc Đỉnh vừa rời khỏi phòng hiệu trưởng , cô liền thở dốc , không hiểu sao khi nói chuyện với ông thầy này , cô lại có cảm giác sợ hãi . Nhìn vẻ mặt không có tí cảm xúc vui buồn nào của ông , giống hệt Lệ Băng , cô lại khẽ rợn người , không khỏi rùng mình , vội vàng bước đi khỏi cái nơi quỷ quái này .

Ở trong phòng , ông hiệu trưởng nhíu mày nhìn vào chỗ đóng dấu màu đỏ , bên dưới còn có kí tá đàng hoàng .

" Dấu đỏ của tập đoàn DIE , người kí là ... Cửu Băng Hà ? Không lẽ cô bé vừa nãy là ... " . - Một nụ cười lập tức xuất hiện trên gương mặt người đàn ông đã ngoài bốn mươi này , ông thực sự ... rất ngưỡng mộ vị chủ tịch này á !

***

Lệ Băng đạp xe dắt vào cổng trường , gửi xe xong cô liền đi vào căng teen mua nước uống . Những ánh mắt bắt đầu nhìn cô đầy săm soi , cô tức giận nghĩ thầm : " Không lẽ đi mua nước uống cũng bị soi mói sao ? " .

- Băng Băng , anh mua nước uống cho em nè ! Em uống đi . - Một cậu con trai không biết từ đâu chui ra đứng trước mặt cô đưa cho cô chai nước khoáng .

- Băng Băng , đây là nước khoáng lại xịn anh vừa mới mua , ngon cực , chắc em đạp xe mệt lắm nhỉ ?

- Băng Băng , hôm trước anh đã hứa với em sẽ mua tặng em một con xe đạp đúng không ? Hôm qua anh vừa mới đi mua nè , đẹp lắm đó !

- Băng Băng , ...

" Chết tiệt ! " - Lệ Băng chửi rủa thầm trong lòng , nhưng bên ngoài vẫn vui cười hồn nhiên , nhưng không hề đáp trả một câu hỏi nào của bọn con trai . Cô đi đến quầy , mua một chai nước khoáng , rồi tu ừng ực trước bàn dân thiên hạ , ai nấy nhìn cô cũng trầm trồ , mấy bọn nam sinh chết ngất :

- Trời ơi , ngay cả cách uống nước thôi cũng khiến người ta hút hồn rồi !

- Yêu cô ấy quá đi mất !

- ...

Trong khi bàn dân thiên hạ đang bàn tán xôn xao thì đột nhiên , một giọng quát tháo vang lên mãnh liệt , tất cả đều sợ hãi mà im lặng . Từ trong đám đông , một người con trai trông khá bụi , mái tóc màu hung đỏ được hớt lên , khuôn mặt khá điển trai , nhưng trông rất dữ tợn . Anh ta nhìn những tên nam sinh đứng chắn trước mặt mình , đúng hơn là mấy tên đó đứng gần chỗ Lệ Băng , anh ta đột nhiên hét :

- Xê ra hết cho tao !

Đột nhiên không mời mà hẹn , mấy tên nam sinh vừa nhìn thấy tên đó , sắc mặt tái mét , lập tức né sang hai bên làm đường cho cậu ta đi . Miệng không ngừng bàn tán xôn xao , nhưng không dám hé mồm nói to vì vẫn chưa muốn xuống hầu trà cho Diêm Vương :

- Biết cậu ta là ai không ? Học sinh mới của trường mình á , sáng nay mới chuyển vào này ! Trông cậu ta đẹp trai lắm đúng không , có vẻ như cậu ta rất đào hoa nhưng mà không phải đâu ! Cậu ta thích một học sinh nữ mới chuyển vào trường mình , không hiểu vì sao cậu ta chuyển theo nhưng đây gọi là si tình đó !

Cậu ta một ngày tiến sát về phía Lệ Băng , khuôn mặt không hề nói lên một cảm xúc nào nhất định , từng bước từng bước chân , căng teen lúc nãy vừa mới ồn ào náo nhiệt mà sao bây giờ lại im lặng , nguy hiểm một cách lạ kì . Lệ Băng vẫn đứng im , vẻ mặt cứng đờ nhìn hắn , bên trong người cô , sát khí đang dần hình thành , mắt cô bắt đầu hình thành từng vệt đỏ : " Thử đụng đến xem ! " .

Hắn trong chốc lát đã xuất hiện trước mặt cô , nhìn cô chằm chằm , hai tay nãy giờ cậu ta vẫn để đằng sau lưng . Mặt cậu ta dãn ra được đôi chút , nhưng sự nóng nảy trong lòng cậu ta vẫn còn mặc dù cậu ta cố tỏ ra thoải mái nhất , cậu ta hỏi cô :

- Cậu tên là Châu Lệ Băng ?

- Đúng . - Cô gật đầu , không biết cậu ta sẽ làm gì tiếp theo đây ? Cô nghĩ chắc cậu ta sẽ dùng bạo lực hoặc thanh toán cô chẳng hạn , cô vốn biết từ khi vào trường này , hầu hết nam sinh đều bị mê mẩn bởi sự xinh đẹp của cô , trong số đó cũng không ít những người ghét cô , cũng bởi vì cô đã phá hỏng tình cảm của bọn họ chăng ?

Cậu ta đứng nhìn cô ngây ngốc một hồi , có lẽ là do đứng ở khoảng cách gần có thể nhìn thấy được sự xinh đẹp của cô một cách rõ ràng nhất . Hàng lông mi dài cong vút lên , làn da trắng ngần cùng cái mũi cao thanh tú , đôi môi nhỏ nhắn lúc nào cũng đỏ mọng , lúc này anh ta nhìn cô rất dịu dàng , giơ chai nước khoáng đến trước mặt cô , mỉm cười :

- Nè , uống đi !

Lệ Băng đứng im như tượng , cô thật không thể nghĩ tới trường hợp nào lại như vậy , anh ta cũng kì cục thật , mặt làm như là đi giết người không bằng , làm cô nghĩ sai mục đích , không thể chấp nhận nổi , dẫu sao thì anh ta cũng hay thật , trong khi bọn nam sinh kia cùng nhau đưa nước cho cô thì chỉ riêng anh ta dùng cách do mình độc chế nghĩ ra , dựa vào thân thế của mình làm bọn họ sợ rồi ung dung " một mình " đưa nước đến cho cô . Cô lắc đầu , có thể lần này không nhận không được rồi .

Cô mỉm cười cầm lấy chai nước , nhận thấy cậu ta đỏ mặt , cô bật cười thành tiếng , xoá đi sự căng thẳng trong lúc này :

- Cảm ơn nhé !

Nụ cười đầy vẻ hút hồn của cô đã nhất thời làm cậu ta điêu đứng , không còn có việc gì để nói , cậu ta quay đầu đi , chân bắt đầu chuyển động :

- Mình tên là Trần Minh Tuấn , lớp 11A2 , rất vui được quen biết với cậu !

- Ừ , tôi cũng vậy . - Cô quay đầu đi theo hướng ngược lại . Trong lòng đang có chút hoang mang : " Giọng nói này ... quen thật ! " .

Sau khi hai con người biến mất khỏi căn teen , nơi này trở nên náo nhiệt hơn cả lúc bình thường , y như rằng đây là ngày mà Trái Đất bị huỷ diệt vậy :

- Tôi đi chết đây , vĩnh biệt mọi người , vĩnh biệt . - Một người con gái đứng dậy đập đập bàn , kiểu đúng như muốn chết .

- Tôi cũng chết luôn đây , tại sao dạo này các hotboy của chúng ta lại có thể thay đổi một cách lạ thường như vậy ?

- Minh Tuấn chả bao giờ dịu dàng với ai cả , vậy mà ... hôm nay ...

- Chắc cậu ta thích Băng Băng lâu rồi mới theo đuôi được đến đây chứ ? Nếu không sao tự nhiên dưng dưng lại đùng đùng chuyển trường trong khi bên trường cũ , thế lực của cậu ta mạnh hơn ở đây nhiều .

- Đúng là con người khi yêu có khác !

Lệ Băng bước vào lớp đi xuống bàn cuối cùng cởi cặp ra đặt trên ghế . Cô nhếch môi bỏ đi , trước khi đi không quên nhìn dãy bàn mình ngồi có một người con trai đang gục xuống bàn ngủ , không hiểu vì sao hôm nay cậu ta lại đến lớp sớm hơn mọi ngày rất nhiều , phải chăng có lí do nào đó tác động đến !

" Triệu Thanh Mẫn ,Tổng giám đốc của tập đoàn White . " .

Thanh Mẫn đang ngủ , cảm nhận có một vật gì đó đang đặt xuống ghế ngồi bên cạnh mình , anh cố gắng mở to con mắt ra , ngẩng đầu lên thì thấy bóng dáng một người con gái đi ra khỏi lớp , anh nhận ra người đó vì không thể quên bộ tóc đen dài xoã xuống .

* Sau sân trường *

- Tổ chức hiện nay như thế nào rồi ? - Lệ Băng đứng dựa vào gốc cây hỏi , xung quanh có ba người con trai cùng một vài người mặc đồ đen ở đó , ba người con trai mặc đồ học sinh đang thản nhiên đứng làm những gì mình đang làm còn những người mặc đồ đen , họ đứng một cách nghiêm chỉnh , trông giống những tên sát thủ , bộ đồ đen được trang hoàng và lộng lẫy hơn khi có một vật được gắn vào phần áo , lấp lánh , trên đó có dòng chữ nhỏ " Terrible Die " , đó ... là huy hiệu .

- Vẫn vậy đại tỷ à . - Hạo Kiệt tay cầm điện thoại lướt Web , ngón tay không ngừng chuyển động trên màn hình , cậu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bạch kim đầy mê hoặc , miệng vẫn còn cười tủm tỉm , có lẽ anh chàng đang nhắn tin với cô nàng nào rồi .

- Cậu có thể thay câu nói đó bằng một câu khác được không ? - Đường Hy khá tức giận , anh cảm thấy quá nhàm chán vì câu nói đó của Hạo Kiệt rồi , lần nào cũng vậy .

- Lệ Băng gật đầu , bắt đầu bực tức , tròng mắt đen long lanh đang khẽ chuyển động , với tình hình này , không ít phút nữa , một cơn bão lớn sẽ hình thành và thiệt hại về thể xác lẫn tinh thần có lẽ không nhỏ đâu !

Đã vậy , còn có người muốn chơi cô , Đường Hy cười cười với Hạo Kiệt :

- Phải như tôi đây này ...

Anh quay sang cô cười tươi :

- Em hèm ... đại tỷ , dạo bày tổ chức vẫn " phát triển " như vậy ạ !

Lệ Băng cứng miệng , cô cố ho lạnh một tiếng , làn cho hai người vừa mới cười cười hồi nãy đột nhiên không nhúc nhích , không ho he một tiếng , có lẽ họ sợ Lệ Băng nổi giận .

Phi Hùng nãy giờ im lặng , bởi nãy giờ anh mắc tập trung suy nghĩ một điều gì đó , mái tóc nâu hạt dẻ anh mới nhuộm lại khẽ đung đưa , anh đứng dựa vào bờ tường gần đó , giọng mang chút u sầu :

- Đại tỷ , hiện nay tổ chức của chúng ta đã phân bố rộng khắp đất Trung Quốc rồi , không lâu sau sẽ mở rộng sang các nước Tư bản . Còn việc nội bộ của chúng ta vẫn vậy , Jack vẫn quản lí rất chặt , không để một tên gián điệp nào có thể lọt vào mạng lưới hoạt động của chúng ta một cách trơn tru được .

Lệ Băng hài lòng gật đầu , duy chỉ có điều , cái người tên Jack mà Phi Hùng nhắc đến , cô không thể biết được thân phận thực sự của hắn , cũng như hắn cũng không thể biết được thân phận thực sự của cô . Cô là thủ lĩnh , hắn là phó thủ lĩnh , hai người làm việc cùng nhau rất ăn ý , nhưng không thể cứ mãi như vậy được , đã có lần , cô hỏi thân phận của hắn , hắn không trả lời , chỉ khẽ cười :

- Thủ lĩnh , Jack tôi , sẽ mãi mãi hầu hạ cô . Vì vậy , không nhất thiết cô phải biết thân phận của tôi đâu !

Lúc đó , cô mới cứng miệng không thể làm gì được , cô đã bí ẩn rồi , cậu ta còn bí ẩn hơn cô tưởng . Thực sự mà nói , nếu về những thuộc hạ tin cậy nhất , cô phải xếp hắn đứng hạng đầu !

- Tốt lắm . - Sau một hồi suy nghĩ bâng quơ , cô gật đầu khen Phi Hùng , anh chàng không phản ứng gì mà chỉ đứng nghĩ ngẩn ngơ về một điều gì đó ... một ai đó chẳng hạn !

Không khí rơi vào im lặng , nhìn vào ba chàng trai kia , nhếch miệng cười , giọng cô mang chút hứng thú :

- Các cậu chuẩn bị đi , có 2 học sinh mới sẽ chuyển vào lớp chúng ta đấy ! Toàn là hotgirl !

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status