Cửu u long giới

Chương 119: Thân hãm tuyệt địa


"Ha ha. Có thể bắt được ngươi không? Ngươi cứ nói cười đi… Tuy rằng biết ngươi rất nhanh rời khỏi, nhưng một nghìn hai trăm tên kỵ binh còn có ba nghìn huynh đệ tinh nhuệ nhất của chúng ta, ngươi nghĩ ngươi là ai? Đấu vương sao? Ha ha ha…. Nói cho ngươi biết … Hôm nay ngươi chết chắc rồi… Bọn ta không phải đến đây để bắt ngươi… bọn ta đến để giết ngươi… Thủ hạ thân yêu Cơ Nỗ Duy Tư của ngươi đã bán đứng ngươi… Lúc ngươi rời khỏi nơi dừng chân Hắc Y quân, hắn đã đích thân viết thư nói hành tung của ngươi cho bọn ta biết, bọn ta phi ngựa nhanh tới là để chặn giết ngươi, ngươi vừa vào thành người của bọn ta đã phát hiện ra ngươi… Hắc hắc… Nói ra nếu không phải ngươi ở lại vài ngày, huynh đệ phía sau chúng ta còn đuổi không kịp, nhưng bây giờ tốt rồi, ngươi mọc cánh cũng khó thoát." Tiếu Diện Hổ nở một nụ cười nói với Bạch Khởi, dưới khuôn mặt cười híp mắt lộ ra hàn ý lạnh người.

"Chậc chậc… Người ta đều nói Sát thần Bạch Khởi đáng sợ biết bao nhiêu… Hi hi… Ta xem ra ngươi vẫn rất anh tuấn, sao hả tiểu suất ca, ngươi theo tỷ tỷ ta đây, ta đảm bảo không giết ngươi, nhiều nhất là để người khác rút gân tay gân chân của ngươi, sau đó ta đảm bảo ngươi ngày ngày được hưởng khoái lạc nhân gian… Như thế nào?" Độc Mân côi vẻ mặt phong tao nhìn Bạch Khởi trước mặt, tràn đầy dụ hoặc nói, nói xong cúi xuống thân thể lộ ra một bộ ngực tròn đầy đặn.

"Hắc… Còn phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không, muốn giết ta… Đâu có dễ dàng như vậy!" Bạch Khởi cười lạnh một tiếng nói.

Nói xong nhìn thoáng qua đám người gần mười thước, sau đó sắc mặt biến đổi thu lại nụ cười hét lớn một tiếng : "Giết!"

"Gầm~" Vừa dứt lời mười tên Cuồng Sư Vệ hét lớn một tiếng, xông ra ngoài, lao thẳng tới đám cường đạo, người nào người nấy trên thân phát ra ánh sáng màu vàng, trên thân Bạch Khởi phát ra ánh sáng màu xanh cùng xông ra ngoài.

Mười một người, mười đại đấu sư, một đấu linh cường giả, cộng thêm Khiếu Thiên ngang bằng với đỉnh phong đại đấu sư, ra tay mãnh liệt, trong thoáng chốc gây ra sự kinh sợ cho đối phương, những người đứng hàng đầu thậm chí chưa kịp phản ứng , lúc bọn họ phản ứng lại đã bị bọn Bạch Khởi một đao giải quyết, sau đó mười một người giống như một cây tên nhọn bắn thẳng ra ngoài, giết vào trong đám người, Khiếu Thiên xông thẳng ra phía trước, trở thành tiên phong của mười một người bọn họ, một miệng cắn một người, một chảo đủ đánh chết một tên cường đạo, tốc độ cực kì nhanh, dũng mãnh không gì so sánh được.

"Cái gì! Đấu linh cường giả? ! Chết tiệt còn có mười đại đấu sư, còn cái kia là cái gì? Ma thú sao? Một ma thú giống như đại đấu sư, tên Cơ Nỗ Lý Duy Tư chết tiệt kia sao không nói cho chúng ta biết việc này, nếu ta biết sớm, ta nhất định phái cung thủ bắn chết bọn chúng, tuyệt đối không phí lời với bọn chúng…" Đao Ba Kiệt mắng một tiếng.

"Phí lời, người đâu, đừng sợ, giết chết bọn chúng cho ta, ai giết được bọn chúng thưởng một vạn kim tệ!!" Độc Mân Côi sau khi mắng khẽ một tiếng quát lớn nói.

Thường có câu: Có trọng thưởng ắt có dũng phu, bản thân những cường đạo này vốn hung hãn, tuy rằng vừa nãy bị đấu linh Bạch Khởi còn mười tên đại đấu sĩ kia dọa chết khiếp, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đó là một vạn kim tệ a, có được một vạn kim tệ, đủ để mua một trang viên, sau đó mua trăm nô tì sống cuộc đời giàu có, bọn họ liều mạng, lên núi đao xuống biển lửa là vì cái gì? Không phải vì cái này sao? Cho nên nghe xong những lời này, huyết khí đám cường đạo thoáng chốc tăng lên, người nào người nấy điên cuồng bao vây bọn người Bạch Khởi vào giữa.

Tuy rằng thực lực của họ bình thường không mạnh, nhưng số lượng người nhiều, vẫn gây ra tổn thương không nhỏ cho bọn người Bạch Khởi, mười tên cuồng sư vệ dũng mãnh, trên thân mỗi người đều bị thương, không chỉ bọn họ, thậm chí vai sau Bạch Khởi cũng bị người khác đâm một đao.

Về phần Khiếu Thiên, tên này may mắn hơn, thân pháp nhanh hơn bạch Khởi mấy phần, bên phía Bạch Khởi người duy nhất không bị thương là nó.

Tuy rằng bị thương, nhưng mười tên Thú nhân tinh nhuệ Cuồng Sư Vệ cũng không phải là ăn chay, còn có Bạch Khởi ở đây, ở nơi rộng lớn này muốn phá vỡ vòng vây của đối phương không phải là chuyện khó khăn, bọn họ rất nhanh đã phá được sự phong tỏa của đối phương xông ra ngoài.

Không nói hai lời, Bạch Khởi cưỡi trên lưng Khiếu Thiên, hiện nay chỉ có thể để một người một thú đánh, sau khi Bạch Khởi nhảy lên, vừa xử lý đơn giản vết thương của mình, vừa hướng về mười Thú nhân đại đấu sĩ hét lớn : "Chạy mau, chia ra chạy, đừng lo cho ta…"

Nói xong chạy theo hướng khác, vừa chạy vừa quơ cây kiếm dài lấy đi sinh mạng của một người, Khiếu Thiên vừa chạy, vừa cho những tên cường đạo xung quanh một trảo, đủ để giết một người, cho dù không chết cũng bị trọng thương.

Những người Thú nhân không do dự theo lời dặn của Bạch Khởi tản ra theo hình chữ Y, khiến Bạch Khởi ở xa đi theo một hướng khác quay đầu nhìn trong lòng nhịn không được bắt đầu bất bình: "Mẹ nó, bọn kia chạy nhanh như vậy, không phải là sớm có sự chuẩn bị bỏ chạy sao? Bà nội nó, Thú nhân khỏe mạnh a, chạy nhanh hơn so với người bình thường, đuổi gần kịp Khiếu Thiên rồi… Một đám không có nghĩa khí, để các ngươi chạy các ngươi chạy thật, ta tưởng rằng Thú nhân đều có huyết tính, càng để các ngươi đi, các ngươi càng ở lại liều mạng giúp ta chiến đấu đến cùng, mẹ nó… Không ngờ các ngươi không nghĩa khí như vậy, các ngươi đợi đấy… Trở về ta nhất định tố cáo tội trạng của các ngươi với Tân Ba Đạt.

Lúc này Bạch Khởi vừa chém giết vừa nghĩ như vậy, hoàn toàn quên rằng hồi nãy chính hắn để bọn Cuồng Sư Vệ kia chạy, bọn Thú nhân đó là người trung hậu, Tân Ba Đạt lần nữa nhấn mạnh bọn họ phải nghe lời Bạch Khởi, bọn họ đương nhiên nghe theo… Cho nên mới bỏ chạy.

"Đừng đuổi theo mấy đứa kia… Giết Bạch Khởi cho ta, nhanh, tất cả mọi người tập trung giết Bạch Khởi, đừng lo cho những người khác…" Tiếu Diện Hổ, Độc Mân Côi, Đao Ba Kiệt lập tức dẫn quân đuổi theo phía sau hét lớn, Đao Ba Kiệt để tất cả mọi người từ bỏ mục tiêu xung quanh, dốc toàn lực công kích Bạch Khởi.

"Con bà nội ngươi, Đao Ba Kiệt, lão tử nhớ ngươi rồi, ngươi đợi đấy, đợi lão tử thoát được, nhất định sẽ chém chết ngươi!" Sau khi Bạch Khởi nghe xong lời này trong lòng lớn tiếng mắng, nhưng động tác trên tay một chút cũng không chậm, đấu khí tăng vọt, chém giết thẳng về phía đông bắc.

Bạch Khởi và Khiếu Thiên một người một thú giống như một cây tên nhọn màu xanh bắn thẳng ra, trên đường đi đối mặt với vô số đao thương kiếm kích, Bạch Khởi và Khiếu Thiên một người một thú dũng mãnh xông lên phía trước, cho nên khắp nơi đều vang lên tiếng kêu thảm thiết, vô số người chết dưới móng vuốt của Khiếu Thiên và đao của Bạch Khởi, đao mà Bạch Khởi cướp được đã chém gãy mấy cái, trên thân Bạch Khởi nhuộm đầy máu đỏ, cả lông của Khiếu Thiên cũng như thế.

Giết nhiều người như vậy, Bạch Khởi lại không phải là chiến thần, đương nhiên không thể đánh hoài mà không bị tổn thất, bây giờ Bạch Khởi không có bản lĩnh như đấu vương, một mình địch lại sự tiến công của vạn binh mã, cũng không có bản lĩnh như đấu hoàng có thể khiêu chiến một đội kị sĩ vạn người, cho nên Bạch Khởi cũng không thể đánh hoài mà không bị thương, Tuy rằng Bạch Khởi thân thể cường hãn, nhưng cũng đâu phải là đao thương bất nhập chứ?

Cho nên Bạch Khởi vẫn bị thương, và bị thương không nhẹ, lưng của Bạch Khởi bị chém vô số đường, thậm chí thấy được xương, máu phun ra không ngừng như suối, ngồi trên lưng Khiếu Thiên máu phun ra càng nhanh, trên lưng Khiếu Thiên cũng bị đâm một vài lỗ, nhưng nhờ vào ý chí cao cường của một người một thú bọn họ vẫn phá vỡ được sự bao vây.

"Đuổi theo cho ta… Giết bọn chúng…" Thấy tình cảnh này tất cả bộ binh đều lùi ra, ba đại thế lực kỵ binh dưới sự chỉ huy của Đao Ba Kiệt sau khi hét lớn một tiếng nhanh chóng xông ra khiến cho bụi bay mịt mù.

Bạch Khởi khẽ mắng một tiếng, lấy ra cửu chuyển hồi sinh đơn đổi được từ chỗ Cửu U, mình uống một viên, cho Khiếu Thiên uống một viên, vết thương của một người một thú thoáng chốc lành lại, hồi phục như lúc đầu, bước chân Khiếu Thiên vốn đi rất chậm nhưng trong lúc kị binh sắp đuổi đến gần đã tăng tốc, chạy như bay.

Nhìn thấy Bạch Khởi ngày càng giữ khoảng cách với mình, Đao Ba Kiệt sắc mặt càng lúc càng khó coi, Độc Mân Côi không còn phong tao, Tiếu Diện Hổ cũng không còn nở nụ cười ẩm hiểm nữa, ba người nhìn nhau một cái, sau đó đồng thanh hét lớn : "Đuổi theo… Tất cả đuổi theo cho ta… Cho dù có đuổi theo đến chân trời góc biển cũng không được tha cho hắn..."

Nói không hàm hồ, lập tức thúc ngựa dẫn đầu xông lên, thẳng tiến truy đuổi Bạch Khởi.

Lúc này, trong số bọn họ có người am hiểu bắn cung, đều lấy ra cung tên của mình, lúc nãy người đông đúc, bọn họ không cách nào sử dụng cung tên sợ tổn hại đến người của mình, nếu thật sự là người của mình thì không có gì, nhưng một khi tổn thương đến những người của thế lực đồng minh, như thế thì phiền phức rồi, dù sao người của bọn họ là do ba thế lực lớn tạo thành, vốn có mâu thuẫn trong lúc hỗ trợ lẫn nhau, cho nên mấy tên cung thủ không dám tùy tiện bắn tên, ba thủ lĩnh lớn cũng không cho phép, nhưng lúc kị binh bọn họ truy kích Bạch Khởi, đương nhiên không cần lo nhiều như vậy, mưa tên như châu chấu, bay nhanh nhắm thẳng vào Bạch Khởi.

"Sưu sưu sưu ~" Hơn trăm cây tiễn trực tiếp nhắm vào Bạch Khởi, Bạch Khởi quơ tay một cái, cây đao trong tay đánh gãy vô số mưa tiễn, ngăn lại sự công kích, nhưng có một cây đâm sâu vào trong cánh tay Bạch Khởi, đau đến nỗi Bạch Khởi nhe răng nhếch miệng, nhưng không có cách nào quay lại báo thù, đối phương quá nhiều người, Bạch Khởi vốn không có phần thắng, hắn chỉ có thể không ngừng trốn chạy, trong lòng không ngừng chửi rủa đám khốn đó, đồng thời, bất chấp đau đớn rút ra đầu tiễn dính máu…

"Chết tiệt, tuyệt đối không được để hắn chạy thoát, toàn bộ đuổi theo cho ta… Đuổi theo… Phóng tín hiệu cho ta, thả bồ câu đưa thư thông báo cho tất cả đạo đoàn của vùng đất Hỗn Loạn này, ai giết được Bạch Khởi, ta sẽ cho hắn mười vạn kim tệ, ba thế lực chúng ta sẽ cho hắn kế thừa vị trí của Hắc Y quân…" Đao Ba Kiệt thấy Bạch Khởi chạy ngày càng kéo dài khoảng cách với mình, giận đến nỗi hét lớn.

Một bên đuổi theo Bạch Khởi, một bên đã có hơn mười tên kỵ sĩ của ba thế lực lớn dừng lại, thả ra bồ câu đưa thư theo ý Đao Ba Kiệt…

Bạch Khởi bị kỵ binh đuổi giết không biết trong thoáng chốc mình đã trở thành kẻ địch của tất cả mọi phương thế lực ở vùng đất Hỗn Loạn này, ngoại trừ người ở La Đức hành tỉnh và người của Hắc Y quân, gần như tất cả mọi người trăm phương ngàn kế đều muốn giết Bạch Khởi… Dù sao… Điều kiện mà Đao Ba Kiệt đưa ra quá mê hoặc lòng người rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status