Cửu u long giới

Chương 214: Bàn chuyện đại sự


- Thiên Long Tứ Hoàng tử Triệu Vô Cực, tham kiến Bất Diệt Hoàng Đế Bệ Hạ.

Triệu Vô Cực đi vào trong đại điện, sau đó thần sắc tự nhiên dưới sự quan sát của các vị quý tộc và đại thần, tự tin chậm rãi bước vào trong chính điện, dẫn theo người của sứ đoàn đi lên trăm bước, sau khi đi đến vị trí chính giữa chính điện, chậm rãi quỳ xuống dưới đất, sao đó thấp giọng hô lớn. Lúc nói lời này, hơi cúi mình hành lễ với Lý Tự Minh. Tuy rằng không phải là quỳ lễ, nhưng lại hợp quy tắc. Dù sao đối phương là một Hoàng tử cường quốc, hành lễ như vậy đã là một chuyện rất nể mặt rồi. Dù sao theo quy tắc từ trước tới nay, Triệu Vô Cực chỉ cần thăm hỏi là được rồi, hành động của hắn lập tức nhận được hảo cảm của không ít người, cho rằng vị Tứ Hoàng tử hào hoa phong nhã này là một người có lễ phép, một người rất khiêm nhường… Đối với Thiên Long cũng có chút hảo cảm.

Người có lúc vốn không phức tạp, một lời nói và việc làm lễ phép, một cử chỉ đều khiến cho người khác có hảo cảm với ngươi, có lúc chỉ cần nói vài câu, làm vài động tác có thể làm rất nhiều chuyện. Người đặc biệt càng là như thế, mấy động tác của hắn đều khiến người khác có hảo cảm, cũng có hảo cảm với Thiên Long, cho rằng đối phương vốn không có cảm giác chí cao khí ngang. Điều này khiến cho Bất Diệt Hoàng Triều mấy năm nay đã chịu đựng đủ Gia Lam, đột ngột trong thoáng chốc có cảm giác hãnh diện. Dù sao lúc trước Gia Lam luôn quát bảo Ba Phạt Lợi Á, bây giờ sau khi Bất Diệt Vương xây dựng lại, ngay cả Hoàng tử Thiên Long đến cũng phải hành lễ với Hoàng Đế mình. Điều này khiến trong lòng không ít người tự hào, cho rằng Bất Diệt Hoàng Triều cuối cùng cũng có thể quật khởi rồi, điều này đáng để mọi người vui mừng, bất luận trung thần hay gian thần đều rất vui mừng, đây là sự vinh nhục của quốc gia, không liên hệ đến chuyện riêng tư của từng người.

Nhưng có người trong lòng lại cười lạnh, thầm nghĩ:

- Thiên Long e rằng thật sự đến thời khắc nguy cấp rồi, nếu không Hoàng tử của bọn họ đến đây sao có thể ăn nói nhỏ nhẹ như thế? Càng là như vậy càng nên có cách, không nên xuất binh dễ dàng, không có lợi ích đầy đủ, Bất Diệt Hoàng Triều tuyệt đối không ra tay.

Đương nhiên bất kể trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, bất luận mọi người nghĩ gì ít nhất trong lúc này không có người nào ngốc nghếch nói ra. Lúc này mọi người đều hiểu rõ, ở đây bọn họ không có tư cách nói chuyện, người duy nhất có tư cách nói chuyện là Bất Diệt Hoàng Đế Lý Tự Minh Bệ Hạ, tóc có chút hoa râm, đang ngồi trên Long ngai ở giữa đại điện này. Chỉ có hắn mới có tư cách nói chuyện, những người khác đều không có tư cách nói chuyện, một khi ai dám nhiều chuyện, e rằng tiếp theo lập tức gặp phải xui xẻo, thậm chí căn bản không cần đợi đến bãi triều đã đầu rơi xuống đất rồi.

- Ha ha… Người ta đều nói Thiên Long Tứ Hoàng tử dáng vẻ đường đường tuấn tú lịch sự, thái độ khiêm tốn thủ lễ, hôm nay gặp quả đúng là như thế. Tứ Hoàng tử không cần khách khí, người đến là khách, Bất Diệt Hoàng Triều ta nhất định sẽ khiến ngươi xem như đang ở nhà. Đúng rồi… Không biết các ngươi từ phương xa đến là vì chuyện gì? Nói câu thật lòng, ta tuy là Hoàng Đế Bất Diệt Hoàng Triều, nhưng đối với mục đích các người đến đây vẫn không hiểu rõ lắm…

Lý Tự Minh sau khi khiêm tốn cười nói hai câu, liền hỏi thẳng Triệu Vô Cực trước mặt như thế.

Đương nhiên ở đây có chút lời nói dối, ví dụ nói mục đích của sứ giả Thiên Long lần này, vấn đề này mọi người đều hiểu là chuyện như thế nào, Lý Tự Minh càng hiểu rõ, nhưng hắn rõ ràng là đang giả hồ đồ. Dù sao chuyện này không thể do hắn nói ra, nếu không sẽ rất khó coi, cho nên Lý Tự Minh đối với việc mình biết sự tình, nửa chữ cũng không nhắc đến, ngược lại bắt đầu giả hồ đồ.

Mọi người đều là người thông minh, ý của Lý Tự Minh là gì Triệu Vô Cực cũng có thể nghe hiểu. Triệu Vô Cực là người tương đối thông minh, những lời này hắn hiểu rất rõ, dù sao nếu Triệu Vô Cực là một thằng ngốc, chuyện quan trọng như vậy Hoàng Đế Thiên Long sẽ không giao cho Triệu Vô Cực hoàn thành, cho nên Triệu Vô Cực sau khi nghe xong lời này khẽ cười, sau đó nhàn nhạt nói:

- Thật ra cũng không có gì, chủ yếu là đến tặng lễ cho Bất Diệt Hoàng Triều…

- Tặng lễ?

Lý Tự Minh có hứng thú nhìn Triệu Vô Cực trước mặt có chút hiếu kì nói.

- Vâng.

Triệu Vô Cực khẳng định nói, sau đó nhìn vị sứ giả mặc trường bào màu xanh khoảng bốn mươi tuổi, để hai chòm râu gần đó một cái, sau đó vị sứ giả kia trong thoáng chốc bước lên một bước, cầm một cái ống dài, trong thoáng chốc đột nhiên quăng ở mặt đất, tự mình cầm lấy một đầu khác, sau khi nhìn mọi người xung quanh một cái, bắt đầu lớn tiếng đọc:

- Danh mục quà tặng của Thiên Long Đế Quốc, tặng… Bất Diệt Hoàng Triều hoàng kim ba vạn cân, tử kim ba nghìn cân, trân châu ba nghìn đôi, tinh thạch ba nghìn viên, tơ lụa vải vóc thượng đẳng ba nghìn quyển, thất tinh ma thú ấu tể một con, mỹ nữ ba trăm người, thợ thủ công Ải Nhân ba trăm người, còn có… tất cả đất đai phía nam của thủ đô Đế Quốc Gia Lam.

Lời này vừa nói ra khiến xung quanh đều ồ lên… Những danh mục quà tặng này không có gì đáng để nói, tuy quý giá nhưng nằm trong phạm vi mọi người có thể chấp nhận được. Vô số quà tặng không là gì, trình độ giàu có và đông đúc của Bất Diệt Hoàng Triều có thể dọa người, những vật này tuy quý giá nhưng những người xung quanh vốn không để trong mắt, tuy rằng trong lòng có chút thèm muốn nhưng không đủ đến tất cả mọi người động lòng, nhưng lời nói phía sau, lại khiến tất cả mọi người động lòng rồi…

Nhưng động lòng đồng thời cũng có chút phẫn nộ, bởi vì những đất đai ấy căn bản không phải là Thiên Long có, mà vẫn nằm trong tay Gia Lam, và Gia Lam có hơn trăm vạn trú quân trên mảnh đất này, căn bản không phải là Thiên Long có thể khống chế được, nhưng Thiên Long lại đem ra làm quà tặng, tặng cho Bất Diệt Hoàng Triều điều này khiến mọi người đều có chút bất mãn.

- Hanh hanh… Tứ Hoàng tử, Bất Diệt Hoàng Triều ta thành tâm với ngươi, ngươi lại đùa giỡn với bọn ta? Những lễ vật này cũng bỏ đi… Hảo ý của Thiên Long các ngươi ta xin nhận, nhưng lời nói phía sau của ngươi có ý gì? Đem toàn bộ phía nam của Gia Lam Đế Đô tặng cho bọn ta? Hắc hắc… Đây hình như không phải là địa bàn của Thiên Long các ngươi thì phải… Các ngươi dựa vào đâu mà tặng cho bọn ta?

Lý Tự Minh ngồi ở đó, nụ cười biến mất, không… không phải biến mất, thay vào đó là một bộ mặt lạnh cười, có chút không vui nói như thế, vừa nói vừa nhắm mắt lại, trong mắt lộ ra một tia sát khí.

- Sao lại có chuyện này được… Thiên Long các ngươi cũng hiếp người thái quá rồi, lại đến Bất Diệt Hoàng Triều của bọn ta để dương oai? Chẳng lẽ cảm thấy bọn ta dễ ăn hiếp?

Biểu tình của Lý Tự Minh được mọi người nhìn thấu, bọn huynh đệ lúc nãy không nói chuyện bây giờ mở miệng rồi, người nào người nấy nhảy ra mở miệng quát như thế, tình cảnh có chút lộn xộn, căn bản là quần tình kích động…

- Ha hả… Không có, đây tuy không phải là đất đai của Thiên Long chúng tôi, nhưng quả thật là lễ vật mà chúng tôi tặng cho Bất Diệt Hoàng Triều, Bệ Hạ… Người đừng quên Thiên Long chúng tôi đã phái đi ba trăm năm mươi vạn người, trong đó bao gồm đoàn Thiên Long Kỵ Sĩ tinh nhuệ nhất, bây giờ đã đánh cho cả Gia Lam thất bại thảm hại. Bọn họ đã điều động binh lực toàn quốc chống lại Thiên Long, bây giờ hậu phương của bọn chúng đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ có mấy Quân đoàn, hoặc có thêm một vài người, nếu công kích Gia Lam. Triệu Vô Cực ta có thể đảm bảo tuyệt đối có thể áp đảo, Bất Diệt Hoàng Triều các người cùng với Thiên Long chúng tôi cùng công kích Gia Lam, đến lúc đó bọn chúng vong quốc chỉ còn là vấn đề thời gian, phụ thân ta đã nói rồi, đồng ý tặng phía nam Gia Lam Đế Đô cho Bất Diệt Hoàng Triều, hai nước chúng ta cùng thôn tính Gia Lam…

Triệu Vô Cực đứng ở đó vẻ mặt tươi cười nói, và sớm đã nghĩ được cách thoái thác, thấy tình cảnh như vậy hắn không một chút hoang mang vẻ mặt tràn đầy tự tin mỉm cười cao giọng đứng ra nói như thế.

- Thôn tính Gia Lam? Bất Diệt Hoàng Triều bọn ta tạm thời không có dự định như vậy, ta thấy phải khiến Tứ Hoàng tử thất vọng rồi… Và ngươi nói Gia Lam đã bị Thiên Long áp chế không cách nào di chuyển, điều động binh lực toàn quốc hậu phương trống rỗng? Nguyên cái này ta không tán thành lắm, theo tình báo của ta, Gia Lam tuy là bị Thiên Long công kích, nhưng bây giờ cũng không phải là không còn sức trở tay, Thiên Long các ngươi và Gia Lam đang giằng co ở phương Bắc Gia Lam, điều này ta cũng có tin tức có thể khẳng định là thật… Trận chiến bây giờ của các ngươi đang đi vào giai đoạn gay cấn, còn chưa phân thắng bại, Gia Lam cũng không phải là điều động binh lực toàn quốc, bọn chúng chỉ điều động một nửa binh lực, hai mươi Quân đoàn, còn một nửa binh lực và vỏn vẹn hai mươi Quân đoàn bốn trăm vạn người bố trí canh phòng ở trong Gia Lam, bây giờ nếu bọn ta công kích e rằng không những không có lợi ích gì, ngược lại sẽ đụng đến một đống rắc rối… Ta không biết Thiên Long nói với bọn ta như vậy, hứa với bọn ta như vậy, cổ động Đế Quốc bọn ta xuất binh rốt cuộc là có ý gì?

Vào lúc có một số người đã động lòng, có chút người thèm không ngớt, Bạch Khởi đứng ra không do dự cho tạt một nước lạnh vào Triệu Vô Cực.

Điều này khiến cho sắc mặt Triệu Vô Cực biến đổi một cái, nhưng lập tức hồi phục lại, vẻ mặt tươi cười nhìn Bạch Khởi bất giác nói:

- Lời của Bắc phương Nguyên Soái, đó không phải là giả… Nhưng hai mươi Quân đoàn của Gia Lam chia ra ở khắp nơi trên toàn quốc, bọn chúng trong thời gian căn bản không thể nào tập hợp, và Thiên Long chúng tôi sẽ tiếp tục tăng binh để gây thêm áp lực cho Gia Lam khiến bọn chúng không cách nào ra tay, các ngươi có thể tùy ý xuất binh, chẳng lẽ Bất Diệt Hoàng Triều thật sự sợ Gia Lam như vậy sao? Ngay cả trong tình huống này cũng không dám động binh với Gia Lam?

Lời nói này hiển nhiên có chút muốn kích tướng, nhưng bất luận hắn vì mục đích gì mà nói ra lời này, không cần nghi ngờ lời nói này của Triệu Vô Cực rất thành công, lời nói này vừa nói ra quần tình kích động, bất luận là văn thần võ tướng đều chửi, nhưng đối với chuyện này Triệu Vô Cực không những không sầu não, ngược lại mỉm cười đối diện với mọi thứ đang xảy ra, đây chính là điều hắn muốn, hắn muốn Bất Diệt Hoàng Triều quần tình kích động tiến binh Gia Lam.

Đương nhiên hắn cũng hiểu rõ, chuyện lớn như vậy tuyệt đối không thể chỉ vì mấy câu nói ngắn gọn của mình mà quyết định tùy tiện, cho nên hắn không chỉ nói mà thôi, hắn chỉ là muốn để lại một ấn tượng sâu sắc cho các vương công đại thần Bất Diệt Hoàng Triều, một phục bút tâm lý, sau đó chậm rãi vận tác, để Bất Diệt Hoàng Triều xuất binh. Tuy rằng ở trên chiến trường Thiên Long rất sốt ruột, nhưng cũng không còn cách nào khác, chuyện này gấp không được, chiến tranh không thể là một sớm một chiều có thể đánh xong.

- Ha hả… Chiêu kích tướng thật xinh đẹp, nhưng… Bất Diệt Hoàng Triều bọn ta cũng không dễ dàng xuất binh Gia Lam như vậy. Thằng thẳn mà nói cá nhân ta cho rằng… Bây giờ xuất binh đối với bọn ta không có lợi ích gì, ngược lại khiến binh sĩ bọn ta trở thành bia đỡ đạn của Thiên Long. Đây hình như là tình huống mà bọn ta không muốn thấy, thẳng thắn mà nói Đế Quốc bọn ta cũng cho là như thế. Cho nên Tứ Hoàng tử ngươi không cần phí lời nữa, bọn ta tạm thời sẽ không xuất binh đâu… Hơn nữa… Nói lui một vạn bước… Cho dù bọn ta xuất binh, bọn ta chiến thắng rồi, nhưng bọn ta vẫn phải trả cái giá nặng nề, đến lúc đó người được lợi ích là Thiên Long các ngươi, cho bọn ta một nửa đất đai Gia Lam… Đây là nên, cũng không phải là lễ vật và ban thưởng gì của các ngươi, đây là do tướng sĩ của bọn ta dùng máu và sinh mạng để đổi lấy, huống hồ chi… Sau khi bọn ngươi chiếm được Gia Lam rồi có ra tay lại với bọn ta không? Dù sao Thiên Long lần này có thể xâm chiếm Gia Lam, khó đảm bảo sẽ không xâm chiếm Bất Diệt Hoàng Triều của bọn ta…

Bạch Khởi mỉm cười đứng ra nói như thế, Lý Tự Minh đã chấp nhận Bạch Khởi toàn quyền giải quyết chuyện này, cho nên lúc này Bạch Khởi lựa chọn đứng ra tiếp tục tranh cãi với Triệu Vô Cực, tuy rằng lúc đầu hai người còn xưng huynh gọi đệ, nhưng lúc này không thể lo được nhiều như thế nữa.

Lợi ích giữa các quốc gia trước giờ đều là như thế, không để tình cảm riêng tư xen vào, đừng nói hai người chỉ là giả dối xưng huynh gọi đệ, cho dù thật sự là huynh đệ thân thiết cũng vì thế mà trở mặt thành thù, cho nên hồi nãy Triệu Vô Cực trước là sững người một chút lập tức hồi phục lại tranh cãi với Bạch Khởi.

- Lời hứa của Thiên Long chúng tôi đáng giá nghìn vàng, điều này các ngươi có thể tin tưởng…

Triệu Vô Cực nghe xong lời này sau đó khẽ mỉm cười, vẻ mặt tự tin nói, nhưng đối với lời này rất nhiều người cười nhạt, lời hứa của Thiên Long đáng giá nghìn vàng? Lời này không giả, nhưng phải xem là chuyện gì rồi, giữa các quốc gia với nhau từ trước đến giờ không có lời hứa đáng giá nghìn vàng. Năm đó không phải Thiên Long ngươi và Gia Lam liên thủ, xưng hô đồng minh chiếm đoạt các nước nhỏ trung bộ, nhưng bây giờ thì sao? Không phải là trở mặt thành thù, thừa dịp Gia Lam suy yếu công kích Gia Lam? Cho nên đối với lời này rất nhiều người căn bản không tin…

- Ha ha… Tốt cho một lời hứa nghìn vàng… Nhưng cho phép ta nói thẳng… Ta không tin… Nếu như Gia Lam không có vật gì thực tế, Bất Diệt Hoàng Triều bọn ta khó mà tin các ngươi… Bọn ta sẽ không lấy máu và tính mạng của binh sĩ bọn ta ra cá cược, đi làm một cuộc bài bạc…

Bạch Khởi khẽ cười, phân vân nói, nhưng trong ngữ khí thể hiện sự đùa cợt.

- Như vậy a… Nếu đã như vậy… Đó cũng không phải là không thể lấy một chút thành ý ra…

Triệu Vô Cực nghe xong lời này cười lên nói như thế, dường như sớm đã biết Bạch Khởi sẽ nói ra lời như thế, nụ cười kia tràn đầy vẻ tự tin.

Trong lúc nói chuyện Triệu Vô Cực quỳ xuống dưới đất sau đó cung kính quỳ một chân ở đó nhìn Lý Tự Minh trước mặt nói:

- Triệu Vô Cực đến Bất Diệt Hoàng Triều còn có một chuyện, Triệu Vô Cực sớm đã nghe danh Tam công chúa quý quốc Lý Linh Lung, tài sắc vẹn toàn, thùy mị rất được lòng người, dung mạo như tiên, được mệnh danh là hoa hồng của Ba Phạt Lợi Á. Triệu Vô Cực ta đặc biệt xin chỉ thị của Phụ vương ta đến Bất Diệt Hoàng Triều, một là vì chuyện hai nước liên minh cùng tiêu diệt Gia Lam, hai là xin được phép rước Tam công chúa Lý Linh Lung về làm vợ… Thiên Long ta nguyện ý kết thông gia với Bất Diệt Hoàng Triều, cho là liên minh, cùng tiêu diệt Gia Lam, Triệu Vô Cực ta cũng nguyện ý vì thế mà thề hai nước sẽ vĩnh viễn hòa bình, không biết Bệ Hạ cho rằng như thế nào?

Lời này vừa nói ra xung quanh ồ lên một tiếng, không ít người khẽ nghị luận, có người đồng ý có người phản đối, Bạch Khởi đối với chuyện này không có cảm giác gì. Đại danh của Tam công chúa, Bạch Khởi đã sớm nghe qua, nhưng Tam công chúa hắn chưa gặp qua, căn bản không quen biết, càng không cần nói cùng xuất hiện như thế nào, đối với chuyện hôn sự của nàng và Triệu Vô Cực Bạch Khởi không phản đối cũng không tán thành, hắn căn bản không muốn vĩnh viễn liên minh với Thiên Long. Nếu như Tam công chúa gả cho đối phương có thể ổn định Thiên Long, nhưng tuyệt đối không thể nào khiến hai nước hòa bình vĩnh viễn. Điều đó là không thể, chuyện giữa các quốc gia tuyệt đối không phải là một người phụ nữ có thể quyết định, cho nên Bạch Khởi không tán thành chuyện này… Một quốc gia lớn mạnh và bành trướng không cần lấy một phụ nữ ra làm vật hy sinh, nếu như thế thì các đàn ông của quốc gia đó nên chết đi, đương nhiên đối với chuyện này Bạch Khởi cũng không phát biểu ngôn luận của mình, chuyện này Bạch Khởi cảm thấy mình không nên nhúng tay vào thì tốt hơn…

Nhưng Bạch Khởi không nói chuyện, khóe miệng của Lý Tự Minh bên kia đã bất giác co quắp một chút, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Ai cũng biết Tam công chúa Lý Linh Lung là bảo bối của Lý Tự Minh, tuyệt đối được ưa thích, Lý Tự Minh cũng không muốn hy sinh con gái mình gả đến nơi ngàn dặm xa xôi. Lý Tự Minh nghĩ ở Vương Đô có nhiều anh hùng hào kiệt trẻ tuổi như thế, gả cho người trong Vương Đô tốt biết bao nhiêu? Mình lúc nào cũng có thể thấy con gái mình, tuyệt đối là một chuyện hài lòng, và con gái mình tương lai cũng không bị uất ức gì. Dù sao trong Bất Diệt Hoàng Triều cũng không ai dám chọc con gái Lý Gia giận, nhưng không ngờ Triệu Vô Cực lại đề cập đến việc cầu hôn, điều này khiến Lý Tự Minh nhất thời có chút khó xử…

Hiển nhiên nếu liên minh có thể tạm thời ổn định Thiên Long, đây là một chuyện tốt, nhưng còn sau này? Lý Tự Minh không phải là thằng ngốc, dựa vào một người phụ nữ để duy trì hòa bình giữa hai nước? Điều này căn bản không phải là hiện thực, Bất Diệt và Thiên Long nếu thật sự liên thủ, lúc nào cũng có thể trở mặt, đến lúc đó con gái mình sẽ như thế nào? Điều này khiến cho Lý Tự Minh không thể không nghĩ cho con gái mình, nhưng trong thoáng chốc bất ngờ cự tuyệt Lý Tự Minh cũng không thể trực tiếp như thế cho nên trong thoáng chốc có chút do dự.

Nhưng cuối cùng nhìn Bạch Khởi một cái, lại nhìn Triệu Vô Cực đang đứng trước mặt một cái, sau đó hít một hơi thật sâu chậm rãi mở miệng nói với Triệu Vô Cực:

- Chuyện này… Tứ Hoàng tử tạm thời vẫn nên để ta suy nghĩ một phen… Ta không thể lập tức trả lời ngươi… Ta muốn ngươi nên hiểu… Đứa con gái này đối với ta rất quan trọng, huống hồ ta còn phải coi ý của bản thân nó, ta đã hứa với nó sẽ không xen dự vào hôn sự của nó. Về phần chuyện xuất binh… bọn ta cũng cần thảo luận lại một phen… mới có thể cho ngươi một câu trả lời…

Sau khi nói xong không đợi Triệu Vô Cực tiếp tục nói Lý Tự Minh độc đoán dùng ngữ khí tuyệt đối bất dung nói:

- Được rồi, chuyện này tạm dừng ở đây, Thiên Long Hoàng tử từ xa đến, người đâu, truyền lệnh ta bày yến tiệc chúc mừng.

Từ đầu đến cuối căn bản không cho cơ hội Triệu Vô Cực mở miệng lần nữa…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status