Cửu u long giới

Chương 218: Là hắn, là hắn, chính là hắn


Sau khi mọi người rời khỏi, khóe miệng Bạch Khởi xuất hiện một tia cười khổ. Vừa nãy Bạch Khởi quả thật có chút nông nổi. Vừa nãy chơi Triệu Vô Cực quá khó coi rồi. Tuy rằng đây cũng không có gì, dù sao Lý Tự Minh cũng không phải quan tâm tên Triệu Vô Cực như vậy, cũng không quan tâm Thiên Long. Tuy rằng hắn là Tứ Hoàng tử của Thiên Long, nhưng ở đây dù sao cũng là Bất Diệt Hoàng Triều phải không? Nhưng hành động hôm nay của mình quả thật quá nông nổi, mất tiêu chuẩn. Bây giờ tốt rồi, chọc giận Lý Tự Minh, mình cũng không biết nên giải thích thế nào mới phải.

- Hắc hắc… Tiểu tử, hình như ngươi gặp phiền phức rồi. Lý Tự Minh tên tiểu tử kia dường như lại giận nữa rồi… Sách sách… Tiểu tử ngươi có phiền phức rồi? Sao? Ngươi có cần van xin thế bá ta không? Ta đi giúp ngươi dẹp yên tên Lý Tự Minh kia… Ta đảm bảo hắn không dám gây phiền phức cho ngươi, nếu không lão tử sẽ phá Hoàng cung này của hắn…

Đang lúc Bạch Khởi vô cùng ưu sầu, Độc Cô Danh Dương khiến người khác ghét, âm thanh vừa hèn hạ vừa kiêu ngạo vang lên bên tai Bạch Khởi. Nói xong vị đại thúc này đi qua, muốn kéo Bạch Khởi đi gây phiền phức cho Lý Tự Minh…

Nghe xong lời này, Bạch Khởi có chút chóng mặt, khóe miệng càng lộ ra vẻ khổ sở. Nếu như thật sự để vị đại thúc này đi với Bạch Khởi, chuyện vốn không có gì lớn này e rằng sẽ trở thành chuyện không thể giải quyết. Tính tình của vị này, có quỷ mới biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.…

- Không cần… Ta tự mình có thể giải quyết… Cám ơn thế bá!

Bạch Khởi cười khổ một tiếng trả lời. Nói xong cũng không để ý đến người khác, hướng về phía thư phòng ở xa mà đi.

o0o

Lúc Bạch Khởi đi vào trong thư phòng, Lý Tự Minh đã chắp tay đứng ở vị trí giữa căn phòng. Cũng không rõ biểu tình Lý Tự Minh lúc này như thế nào, nhưng xem ra chắc là không dễ coi. Trong phòng này tồn tại bầu không khí đố kỵ, áp bức khiến Bạch Khởi có chút không được tự nhiên.

- Vi thần Bạch Khởi, tham kiến Bệ Hạ!

Bạch Khởi chậm rãi đi tới, quỳ xuống dưới đất thấp giọng nói với Lý Tự Minh trước mặt.

- Hanh… Ngươi còn biết qua đây? Trong mắt ngươi còn có ta không? Nói cho ta biết, hôm nay ngươi muốn làm gì? Rốt cuộc ngươi có ý gì!

Lý Tự Minh sau khi nghe xong lời này, giọng phẫn nộ quát. Nói xong xoay người lại, gương mặt bình thản kia tràn đầy vẻ giận dữ. Xem ra Lý Tự Minh rất tức giận, lần này hành động của Bạch Khởi khiến Lý Tự Minh rất tức giận. Tuy rằng lúc nãy hắn không nổi giận, không ở trước mặt mọi người trừng phạt Bạch Khởi… Nhưng hắn thật sự nổi giận rồi.

Thường nói "Lửa giận Thiên Tử, đốt cháy ngàn dặm". Ngọn lửa giận dữ của Lý Tự Minh kinh khủng biết cỡ nào. Lúc này Lý Tự Minh đứng ở đó mặt nhăn nhó, trong mắt dường như có một ngọn lửa bốc cháy ngập trời, lẳng lặng nhìn Bạch Khởi trước mặt dường như muốn triệt để hòa tan Bạch Khởi.

- Cái này… Vi thần…

Bạch Khởi cũng không biết mình nên nói gì rồi? Chẳng lẽ nói, nữ nhi người thích lão tử, lão tử trong khoảng thời gian ngắn chịu không nổi, trong lòng xung động đi tìm tên kia gây phiền phức? Chẳng lẽ nói với Lý Tự Minh như thế, ta làm như vậy hoàn toàn là vì giúp nữ nhi người và con trai người bớt lo lắng… Kỳ thực ta là vô tội mà? Chẳng lẽ Bạch Khởi có thể nói như thế với Lý Tự Minh… Lão tử thấy tên kia bộ dạng rất không vừa mắt, dám đụng đến nữ nhân của lão tử… Lão tử không tìm hắn gây phiền phức còn kiếm ai gây phiền phức?

Nếu như nói những lời này… Chi bằng là không nói. Nếu như nói những lời này ra, e rằng Lý Tự Minh sẽ thật sự tức giận nhịn không được giết chết Bạch Khởi. Cho nên Bạch Khởi cho rằng im lặng là cách lựa chọn thông minh nhất, không nói những thứ chó má kia. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Bạch Khởi cũng không nghĩ ra mình rốt cuộc nên nói những gì, cho nên vẻ mặt không biết làm gì và trong lòng thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

Sau khi môi run run hơn mười lần, một câu nói cũng không nói ra, bộ dạng lúc này của Bạch Khởi khiến Lý Tự Minh giận dữ, trong lúc Lý Tự Minh tức giận đập bàn mắng, đột nhiên bên ngoài truyền vào giọng nói bén nhọn, một vị lão thái giám ở bên ngoài hô lớn:

- Khởi bẩm Bệ Hạ… Tam công chúa cần kiến…

Lời này khiến Lý Tự Minh không thể không nén cơn giận mình xuống, sau khi thu lại bộ dạng giận dữ của mình, từ từ hồi phục lại thái độ bình tĩnh, cố gắng từ khóe môi lộ ra một tia cười, tiếp đó nhìn Bạch Khởi một cái, lạnh lùng nói:

- Ngươi đứng ở đây đợi ta… Ta trở về tính sổ với ngươi sau… Nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích hợp lý, nếu không ta sẽ bãi bỏ chức vụ Bắc phương Nguyên Soái của ngươi.

Sau khi nói xong đi thẳng ra ngoài, để lại Bạch Khởi vẻ mặt khó xử, không biết làm gì. Nhưng Bạch Khởi cũng không khẩn trương lo lắng nữa, bởi vì hắn biết tại sao Tam công chúa Lý Linh Lung lại đến đây. Đến đây không phải là vì mình sao? Cho nên Bạch Khởi cũng không có gì đáng lo lắng, có những chuyện Bạch Khởi không tiện nói, nhưng Lý Linh Lung có thể nói, chuyện của hai phụ tử bọn họ, vẫn là nên bọn họ tự mình nói vẫn tốt hơn.

Hai người Lý Tự Minh và Lý Linh Lung ở hàng lang ngoài thư phòng nói nhỏ không biết nhiêu bao lâu, cũng không biết nói bao nhiêu chuyện, Lý Tự Minh mới gật gật đầu sau đó đẩy cửa đi vào. Lý Tự Minh tìm một nơi, tùy tiện ngồi xuống, sau đó nhìn sâu Bạch Khởi một cái, chậm rãi lạnh lùng nói:

- Vừa nãy Linh Lung tìm ta đã nói qua rồi… Chuyện cụ thể, ta đã biết rồi… Ngươi yên tâm đi, chuyện lần này ta sẽ không trách tội ngươi. Nam nhân mà, xung động một chút cũng là chuyện bình thường. Huống hồ ngươi lại còn trẻ tuổi như vậy. Chuyện lần này tuy rằng ngươi làm có chút không đúng, nhưng cũng không phải là quá đáng, ít nhất cũng có thể thể hiện được uy phong của Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta. Huống hồ chi ngươi vì Linh Lung mới làm ra những chuyện như vậy, ta cũng không truy cứu ngươi nữa.

- Tạ ơn… Bệ Hạ.

Bạch Khởi nghe xong lời này, vui mừng nói. Tuy rằng không dám biểu hiện quá vui mừng, nhưng cũng lộ ra một chút vui sướng. Dù sao hắn là thanh niên mà, muốn che giấu hoàn toàn không biểu lộ chút vui sướng của mình là điều không thể, đó không phải thanh niên, mà là lão hồ ly nghìn năm rồi.

- Hanh hanh… Đừng vui mừng quá sớm… Chuyện này ta không trách tội ngươi… Linh Lung đã nói qua với ta… Nhưng ta còn một chuyện khác muốn hỏi ngươi, hy vọng ngươi cho ta một lời giải thích hợp lý.

Lý Tự Minh hừ lạnh một tiếng, ngồi đó cũng không tức giận, chỉ có chút quái dị hỏi.

- Bệ Hạ có gì cứ hỏi là được rồi, Bạch Khởi nhất định biết gì sẽ nói, nói là nói hết.

Bạch Khởi nghe xong lời này, trước là sững người, sau đó cung kính muôn phần nói như thế.

- Kỳ thực cũng không có gì… Ta chỉ là muốn hỏi, có phải ngươi thật sự thích Linh Lung con gái của ta? Ngươi nên biết… Nó là hòn ngọc quý trên tay ta, ta không hy vọng nó chịu bất kỳ tổn thương nào, ngươi hiểu không? Ta muốn hỏi ngươi… Rốt cuộc có thích nó không?

Lý Tự Minh ngồi ở đó, ánh mắt như nhìn xuyên thấu lòng người, lẳng lặng nhìn Bạch Khởi trước mặt.

- Điều này… Bệ Hạ… Nói thật hạ thần không biết trả lời. Lúc trước, hạ thần cứ tưởng công chúa là một nam nhân, nhưng lúc nãy hạ thần mới biết công chúa là nữ nhân. Trong khoảng thời gian ngắn, hạ thần không thể nào tiếp nhận, muốn hỏi cảm giác bây giờ của hạ thần, hạ thần thật sự không biết trả lời. Nhưng không thể không nói, công chúa rất xinh đẹp, là một người nam nhân, ai cũng đều thích… Hạ thần nghĩ, hạ thần cũng không ngoại lệ.

Sau khi tổ hợp lại ngôn ngữ, Bạch Khởi nhìn về phía Lý Tự Minh trước mặt, chậm rãi giải thích, không dám nói quá nhiều, cũng không dám nói quá rõ ràng, chỉ là tổ hợp một chút những lời trong lòng, nói ra như thế. Sau khi nói xong, hắn còn lo lắng nhìn Lý Tự Minh một cái, sợ rằng vị Hoàng Đế Bệ Hạ này vì chuyện này mà nổi giận.

Bây giờ Bạch Khởi quyền cao chức trọng, tay nắm trọng binh, tu vi cũng đủ cao thâm rồi, trong Đế Quốc này có thể áp chế Bạch Khởi, khiến Bạch Khởi tâm phục khẩu phục, có thể khiến Bạch Khởi có cảm giác khủng hoảng và sợ hãi, e rằng chỉ có vị Hoàng Đế Bệ Hạ này thôi. Nếu cứ muốn thêm một người nữa, thì đó chính là vị Thừa Tướng đại nhân luôn không xuất đầu lộ diện, những người khác rất ít có thể khiến Bạch Khởi tâm phục khẩu phục, có thể khiến Bạch Khởi kinh sợ. Cho nên Bạch Khởi rất nể sợ Lý Tự Minh, bởi vì Bạch Khởi hiểu rõ, tuy rằng mình bây giờ đã có thực lực và thế lực như vậy rồi, nhưng hắn vẫn không cho rằng mình có thể chống lại Lý Tự Minh, bởi vì Bạch Khởi cảm thấy Lý Tự Minh che giấu quá sâu rồi, thế lực sau lưng Hoàng tộc tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

Bạch Khởi nghiên cứu qua lịch sử, sau khi Bất Diệt Hoàng Triều phân li, Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên chết, Hoàng Thái Tử và chư vị Hoàng tử tự vẫn, Hoàng Thái Tôn chỉ có ba tuổi, nhưng lại được lên ngôi Hoàng Đế, đồng thời quản lý Đế Đô và một mảnh biên giới rộng lớn. Đây tuyệt đối là một chuyện không thể xảy ra, nhưng thật sự đã xảy ra rồi. Nhiều dấu hiệu cho thấy, có một thế lực khổng lồ ở phía sau, ủng hộ sự quật khởi của Hoàng tộc. Thế lực này rất trung thành với Hoàng tộc, tuy rằng Hoàng Thái Tôn chỉ có ba tuổi, vẫn không có ai dám mưu đồ soán ngôi, quốc gia vẫn ngay ngắn rõ ràng như trước, Đế Quốc vẫn phồn vinh phát triển. Thế lực này cũng không nghĩ qua muốn thao túng triều cương, điều này khiến Bạch Khởi có chút kinh sợ. Hắn không biết đây là một thế lực như thế nào, thế lực này đến từ phương nào, là điều mà Bạch Khởi nghĩ ngợi nhiều nhất.

- Ân… Không sai… Nói đúng trọng tâm… Được rồi… Ta tạm thời tin ngươi… Nhưng có một điểm ta muốn nói cho ngươi biết… Bất kể ngươi có thích Linh Lung không… đều không quan trọng, quan trọng là nó thích ngươi, cho nên ngươi cũng phải thích nó, cho rằng không thích cũng phải cố gắng thích cho ta, cho rằng cố gắng không dược, cũng không được để Linh Lung biết, bởi vì nó là nữ nhi của ta…

Lý Tự Minh rất bá đạo nói. Ngữ khí của lời này có chút vô sĩ, giống như lão cha già Độc Cô Danh Dương của Độc Cô Chiến Thiên, điều này khiến Bạch Khởi không nói gì, nhưng cũng không thể phản bác, chỉ có thể bất đắc dĩ gật gật đầu, cười khổ chấp nhận.

- Coi như ngươi thông minh, chuyện của ngươi và Linh Lung ta không can thiệp vào, sau này ta để nó tự do ra vào, để tiện đi tìm ngươi. Nếu qua mấy ngày nữa, nó quyết định rồi, ta sẽ để ngươi cưới nó… Đúng rồi… Còn một chuyện… Ta muốn nói rõ với ngươi… Ngươi nghe cho rõ đây.

Lý Tự Minh gật gật đầu, rất vô sỉ nói, sau khi nói xong bắt đầu đổi sang vấn đề khác.

- Bệ Hạ mời nói.

Bạch Khởi thuận theo nói, người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Hiện tại tình huống đã là như thế, điều này khiến Bạch Khởi vạn phần bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể không biểu hiện sự thuận theo.

- Ân… Ta muốn nói là ngươi rời xa tên Độc Cô Danh Dương ra một chút. Tên đó không phải là thứ tốt lành gì, tránh cho hắn dạy hư ngươi. Còn nữa, lời của hắn ngươi không được nghe bừa… Ta là Nhất Quốc Chi Quân, Hoàng Đế Bất Diệt Hoàng Triều, trong Đế Quốc này ta lớn nhất. Có lúc hắn nói chuyện không phân biệt lớn bé, cũng không bao giờ coi là đang trong trường hợp nào, ta cũng không tính toán với hắn, bởi vì từ đầu chí cuối hắn là thằng điên, cho nên ngươi đừng học theo hắn… Hắn nói gì, ngươi căn bản coi như không nghe thấy hiểu không? Người như hắn ngươi căn bản không cần để ý tới.

Lý Tự Minh vẻ mặt hờ hững nói, nhưng lời này khiến Bạch Khởi nghe ra có chút quỷ quyệt, đặc biệt là giọng điệu giống như một con sói sám lớn đang mê hoặc cô bé quàng khăn đỏ, Bạch Khởi hoài nghi trình độ đáng tin của lời này.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, một Đế Quốc có một người như Độc Cô Danh Dương tồn tại quả thực là một chuyện rất xấu hổ, nhưng đối với Độc Cô Danh Dương, Lý Tự Minh không còn cách nào khác, chỉ có thể để Bạch Khởi tránh xa Độc Cô Danh Dương, càng nói xấu đối phương, khiến lời của đối phương không ai tin, vậy mới được.

Nhưng đáng tiếc là trình độ đáng tin của lời Lý Tự Minh không cao, cho nên Bạch Khởi căn bản không tin, nhưng Bạch Khởi vẫn đáp lại lời của Lý Tự Minh. Chỉ thấy Bạch Khởi quỳ ở đó vẻ mặt khổ sở nói:

- Bệ Hạ… hạ thần cũng không đồng ý nghe hắn nói a. Nhưng… hạ thần lại chẳng có cách gì… hạ thần lại đánh không lại hắn… Chỉ có thể nghe hắn lảm nhảm rồi, hắn muốn làm gì, hạ thần cũng không có cách nào ngăn cản a…

- Bên cạnh ngươi không phải có Lưu Dịch Tư sao? Xích Viêm Đấu Hoàng Lưu Dịch Tư… đó là cao thủ không thua kém gì Độc Cô Danh Dương. Lúc Lưu Dịch Tư nổi tiếng, Độc Cô Danh Dương cũng chỉ mới ra đời, để Lưu Dịch Tư đánh tên kia là được rồi… Chỉ cần không giết hắn, hẳn là không có vấn đề gì…

Lý Tự Minh vô sỉ liếc mắt nhìn Bạch Khởi một cái, ra một hạ sách đê tiện như thế.

- Ngạch… Đã thử rồi, Lưu Lão nhiều nhất chỉ đánh ngang tay với Độc Cô Danh Dương, đánh không thắng hắn a… Độc Cô Danh Dương đã nói rồi, nếu Lưu Lão cứ bám lấy hắn không buông, hắn sẽ gọi người…

Điều này là do Bạch Khởi bịa ra, đối với sự hiểu biết của Bạch Khởi về Độc Cô Danh Dương, tên này quả thực dám làm ra chuyện như thế… Cho nên Bạch Khởi nói như vậy cũng không có gì.

- Ta khinh, tên này bây giờ lại vô sỉ như vậy!

Lý Tự Minh sau khi nghe Bạch Khởi nói xong, nhịn không được khẽ mắng, âm thanh không lớn nhưng môi hơi run run. Nhưng Bạch Khởi có thể nghe thấy, xem ra vị Hoàng Đế Bệ Hạ này oán niệm thâm hậu với Độc Cô Danh Dương a, nếu không sẽ không nói ra những lời như thế rồi.

- Khụ khụ… Nếu đã như thế… Vậy thì bỏ đi, dù sao ngươi cố gắng đừng nghe lời của hắn là được rồi, nếu thật sự không còn cách nào khác, ngươi cứ nghe, nhưng đừng tin, hiểu chứ?

Lý Tự Minh cũng ý thức được mình đang thất thế, sau khi hừ hai tiếng, bổ sung nói, nói xong đuổi Bạch Khởi đi. Bạch Khoải lòng như lửa đốt, rời khỏi cũng không biết đi làm gì, như xem bộ dạng vị Hoàng Đế Bệ Hạ này dường như tâm tình không được tốt, cũng không biết là vì ai, nhưng Bạch Khởi cảm thấy hơn phân nửa là vì tên Độc Cô Danh Dương kia.

Đối với chuyện này Bạch Khởi có chút mờ mịt, sau đó xoay người rời khỏi đây. Lúc rời khỏi nơi này cũng không thấy hai tên vô sỉ Bối Tác Tư và Lý Tầm Hoan, không biết bọn họ đi làm gì rồi. Lý Linh Lung cũng biến mất không thấy nữa, sau khi đi một vòng Hoàng cung, Bạch Khởi đi ra ngoài.

Lúc Bạch Khởi đi ra, một nhóm lớn hộ vệ và tân binh cùng với Lưu Dịch Tư đều đi tới, nhưng Bạch Khởi cũng nhàm chán, chuyện này dường như tạm thời kết thúc rồi. Bạch Khởi cũng không có sức để lo bọn họ, đuổi bọn họ đi, một mình đi dạo phố Đế Đô. Chuyện hôm nay khiến cho Bạch Khởi có chút hỗn loạn, hắn muốn đi đây đi đó để hồi phục lại thư thái, hồi phục lại tâm tình của mình, nếu không Bạch Khởi sẽ phát điên mất.

o0o

Đi trên phố Đế Đô này, Bạch Khởi mặc cái áo dài màu trắng, về phần trang phục Nguyên Soái hoa lệ kia đã sớm đổi trong xe ngựa. Nếu như Bạch Khởi mặc một bộ đồ Nguyên Soái màu đỏ rực lên phố, lập tức sẽ gây xôn xao, vậy Bạch Khởi còn đi dạo gì nữa… Cho nên Bạch Khởi đã đổi một bộ đồ bình thường đi ra.

Đi trên phố quan sát dòng người qua lại trên phố phồn hoa, tâm trạng Bạch Khởi tốt hơn rất nhiều. Nhìn thế giới phồn hoa này, cùng với nhịp sống bận rộn phấn đấu của mọi người, Bạch Khởi trong chốc lát có cảm giác thỏa mãn. Nguyên Soái Đế Quốc, Nhất Đẳng Thế Tập Hầu Tước, lúc trước Bạch Khởi nghĩ cũng không nghĩ tới. Cho dù là thế giới trước đây, tràn đầy vô số tin tức và cơ hội, dựa vào học vấn thâm sâu và năng lực của Bạch Khởi, Bạch Khởi vẫn không dám tin mình có một ngày lại có được thành tựu như thế này, đặc biệt là vào lúc còn trẻ tuổi như vậy. Dù sao vào thời đại mà Bạch Khởi đang ở, ngoại trừ năng lực còn rất coi trọng việc phân biệt đối xử, coi trọng lai lịch và tuổi tác…

Theo lời Bạch Khởi mà nói, đó chính là thời đại mà một nhóm lão tử không thể nào già hơn nữa lãnh đạo một đám lão tử làm cách mạng, về phần người thanh niên căn bản là vô dụng, đâu nổi trội giống như bây giờ? Bạch Khởi đột ngột cảm thấy những ngày tháng của mình không tồi, tuy rằng cũng có áp lực, cũng có thứ mà không thể thực hiện được, cũng có những khát vọng mà không thể thành, nhưng những thứ này đều đang thực hiện chậm rãi, như vậy đã đủ rồi.

Giữa lúc Bạch Khởi chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình, đột nhiên có một tiếng kêu vang lên bên tai Bạch Khởi giống như một tiếng sấm:

- Là hắn… Là hắn, là hắn, chính là hắn!

Chủ nhân của giọng nói này Bạch Khởi vốn không xa lạ, đó chính là Đại Hắc Thiên, là huynh đệ kết bái của Bạch Khởi, là một Thượng cổ Ma thần siêu cấp cường đại. Bây giờ hắn lại không có phong độ, kinh hãi kêu lên, nói ra một lời không đầu không đuôi, thật sự khiến Bạch Khởi có chút sợ hãi và chấn động, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào thích ứng.

Một lát sau Bạch Khởi mới phản ứng lại, có chút sững người hỏi:

- Cái gì là hắn là hắn? Đại ca… Huynh làm sao vậy? Huynh đang nói cái gì a?

- Là hắn … Chính là hắn … Là thân thể thích hợp cho ta chuyển kiếp. Thân thể mà có thể khiến ta chuyển kiếp, đang ở bên đó.

Đại Hắc Thiên kinh hãi kêu lên, thậm chí có chút nóng vội, chuyện này ngày thường vốn không thể xảy ra, nhưng bây giờ đã xảy ra rồi, điều này khiến Bạch Khởi có chút không thích ứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status