Cửu u long giới

Chương 236: Vô tình trở mặt


- Đại nhân… chúng ta đã đợi một canh giờ rồi, Bạch Khởi vẫn chưa tới, hắn thật sự quá tự cao mà…

Một quan viên thân tín ở bên cạnh Phong Lâm Tổng Đốc, đứng ở đó hai chân có chút tê dại, trong lòng hơi bất mãn thấp giọng nói.

- Ha… đổi lại là ngươi… e là còn tự cao hơn hắn… Chúng ta đang ở thế thấp hơn không thể không cúi đầu, ngươi phải hiểu rằng bây giờ Bạch Khởi nắm đại quyền sinh sát, hắn lợi hại hơn chúng ta rất nhiều. Với phẩm cấp như vậy, người ta có quyền lực, ở phương Bắc còn có hơn một trăm vạn tinh binh, nói ra thì khí thế vô cùng, hơn nữa người ta muốn tìm chuyện phiền phức của chúng ta thì thật sự quá dễ dàng, cho nên chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút, chẳng qua chỉ là đợi một canh giờ mà ngươi cũng đợi không được sao? Ngươi thật quá vô dụng mà.

Phong Lâm Tổng Đốc ngược lại là một người rất hiểu chuyện, không bị lời nói của thủ hạ làm cho u mê, ngược lại còn lạnh lùng giáo huấn thủ hạ của mình.

- Vâng… đại nhân… tiểu nhân biết lỗi, chỉ là trong lòng khó tránh có chút không cam lòng, vừa rồi lỡ lời mong đại nhân lượng thứ.

Sau khi tên thủ hạ nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng thấp giọng nói như vậy. Khi nói vẻ mặt đau khổ như đã biết lỗi, phảng phất như mình thật sự đã làm ra chuyện đại sự gì vậy. Phải biết rằng thân là thủ hạ, điều kiện đầu tiên phải học được chính là trước khi phát ngôn phải quan sát, lúc này Tổng Đốc rõ ràng là có chút bất mãn với những lời nói vừa rồi của mình, bản thân đương nhiên không dám nói linh tinh.

- Biết sai là tốt rồi, một lát nữa Bạch Khởi tới, ngươi hãy biểu hiện tốt một chút cho ta, nếu ngươi khiến Bạch Khởi bất mãn thì không đợi hắn ra tay, ta đã tiêu diệt ngươi trước rồi. Ngươi phải biết rằng Bạch Khởi vốn là kẻ bất lương, chúng ta không thể để cho đối phương một cơ hội nào để hắn hành động, nếu không thì người chịu thiệt chính là chúng ta.

Phong Lâm Tổng Đốc nghe thấy lời này liền hừ lạnh một tiếng, khiển trách tên thủ hạ.

Tên thủ hạ vừa định tiếp tục nói gì đó, thì từ đằng xa truyền đến âm thanh của một đoàn ngựa, những người xung quanh trong nháy mắt đều im lặng, sau đó người này nhìn người kia, đứng thẳng người lần lượt sắp xếp chờ đợi Bạch Khởi đến.

Chỉ chốc lát đội ngũ của Bạch Khởi đã đến trước mặt Phong Lâm Tổng Đốc, mấy trăm kỵ binh lần lượt giơ roi quất ngựa sang hai bên đường, xe ngựa của Bạch Khởi từ từ tiến tới trước mặt đám đông, Bạch Khởi chậm rãi từ trong xe cùng Lưu Dịch Tư ở phía sau bước xuống.

- Tham kiến Tuần Sát Sử Đại Nhân…

Những người xung quanh đều cung kính hành lễ. Phong Lâm Tổng Đốc dẫn đầu đoàn người tới trước mặt Bạch Khởi hành lễ, tình huống như vậy không thể để Bạch Khởi nói với bọn họ trước, một là Bạch Khởi sẽ không làm vậy, hai là không thích hợp, nếu làm vậy người chịu thiệt vẫn là bọn họ mà thôi.

- Ân…

Đối với chuyện này Bạch Khởi chỉ nói một tiếng ân, lộ vẻ tươi cười, sau đó Phong Lâm Tổng Đốc tỏ ra thân thiết chạy lại, khom lưng cúi đầu nói với Bạch Khởi:

- Hạ quan Phong Lâm Tổng Đốc tham kiến đại nhân, hôm nay các vị quan viên, quý tộc và phú hào trong thành đều tới đón tiếp đại nhân, xin phép đại nhân cho hạ quan giới thiệu từng người.

- Vậy thì tạ ơn Tổng Đốc quá.

Bạch Khởi gật gật đầu nói như vậy, nhưng khi nói không kìm được đưa mắt liếc nhìn mọi thứ trước mặt mình, tỉ mỉ quan sát một chút, thân thể của Phong Lâm Tổng Đốc thoáng có chút mập mạp, mặc quan phục màu đỏ thẫm, mắt tam giác, mũi cao, đầu hói, tạo cho người ta cảm giác hiền lành thân thiết, nhưng ánh mắt lúc nào cũng có chút u ám, điều này khiến Bạch Khởi rất không thoải mái…

Về phần hình thể, Bạch Khởi không để ý quá nhiều, các quan viên đặc biệt là quan văn đều như vậy, có một câu nói rất đúng đó là "Tai to mặt lớn, không phải quan viên thì chính là ông chủ lớn", cho nên hắn cũng đã quen với việc này, đối với chuyện này cũng không có cảm giác gì đặc biệt, đương nhiên cơ thể mập mạp luôn luôn gặp trở ngại về mặt thẩm mỹ, Bạch Khởi cũng không thích.

Phong Lâm Tổng Đốc giới thiệu các quý tộc và quan viên và một số phú thương ở đó với Bạch Khởi, mặc dù Bạch Khởi cũng không để ý đến bọn họ nhưng vẫn giữ thể diện cho bọn họ, ít nhất vẫn gật đầu một cái, dành cho họ một nụ cười nhưng không nói gì nhiều. Tướng mạo và tên của bọn họ Bạch Khởi cũng không nhớ ai cả, nhưng như vậy là đủ rồi, những người này e là cả đời cũng không có cơ hội gặp gỡ và nói chuyện với Bạch Khởi, vì địa vị của Bạch Khởi bây giờ, bọn họ cả đời cũng không cách nào leo lên được, tương lai lại càng ngày càng cao càng xa, cho nên Bạch Khởi căn bản không để ý đến bọn họ, cũng không hao tâm tổn sức đi nhớ tên của bọn họ.

Bọn họ rất nhanh tiến vào vấn đề chính, Bạch Khởi được Phong Lâm Tổng Đốc nhiệt liệt mời vào trong dự tiệc, ngồi ở vị trí chính giữa, sau đó bắt đầu tiệc rượu. Thật ra không khí của buổi tiệc rượu này vẫn rất hòa hợp, mọi người đều rất khen ngợi Bạch Khởi, có lời gì hay đều lấy ra nói hết. Tóm lại những người ở đây đều sợ Bạch Khởi không vui, điều này khiến Bạch Khởi rất thoải mái. Mặc dù Bạch Khởi cũng không xem những lời này là thật, nhưng là người ai chẳng thích những lời nói hay? Huống hồ… trong một cuộc vui lại càng như vậy, mọi người đều giữ thể diện cho Bạch Khởi, điều này khiến Bạch Khởi rất vui sướng. Mặc dù Bạch Khởi cũng biết rõ trong lòng đối phương e là không phải nghĩ như vậy, nhưng chuyện này có quan trọng không? Một chút quan trọng cũng không có, bọn họ có nghĩ thế nào đối với Bạch Khởi mà nói đều là vô nghĩa, chỉ cần Bạch Khởi cảm thấy thoải mái là tốt rồi.

Trên tiệc rượu có những điệu nhảy đẹp, có các mỹ nữ và các món ngon, những thứ ngon nhất của Giang Nam e là đều đã được bày trên tiệc rượu lần này. Dù sao việc Bạch Khởi vi hành tới đối với toàn bộ Giang Nam và cả Phong Lâm Hành tỉnh mà nói đều là chuyện đại sự, đã mấy năm không gặp, đương nhiên có thứ gì ngon đều lấy ra hết, Bạch Khởi và Phong Lâm Tổng Đốc cũng đàm đạo khoái trá, lúc nào ở đâu cũng truyền ra tiếng cười đùa hết sức vui vẻ.

- Các vị… hôm nay ta uống say quá… nhưng ta vẫn còn chút tỉnh táo. Trước khi ta tới đây, Bệ Hạ có giao cho ta một số việc, muốn ta nói trực tiếp với Tổng Đốc đại nhân. Các vị xin thứ cho Bạch Khởi ta đắc tội, chuyện này không tiện để các vị biết, mời các vị quay về, ta phải nói chuyện một mình với Tổng Đốc đại nhân!

Bạch Khởi ngồi ở đó vẻ mặt có chút men say nói, khi nói còn ợ một tiếng, phảng phất giống như đã say thật rồi.

Đối với hành vi Bạch Khởi là khách mà lại hạ lệnh đuổi chủ như vậy, trong lòng mọi người đều có chút khó chịu, nhưng với địa vị và thân phận của Bạch Khởi, không có ai trong bọn họ dám nói nửa tiếng. Mặc dù trong lòng bọn họ rất không muốn, thậm chí còn có chút bất mãn với Bạch Khởi nhưng trong bọn họ không có ai dám nói ra. Mọi người đầu tiên đều rất sửng sốt, sau đó lập tức thông minh chọn lựa cách cáo lui, hơn nữa lý do của từng người đều rất đặc sắc, trong chốc lát toàn bộ đều đã đi sạch sẽ.

Dù sao Bạch Khởi đã nói ra rõ ràng như vậy, vào lúc này bọn họ còn có thể nói gì nữa chứ? Còn có thể làm gì được chứ? Lẽ nào không nghe lời mà ở lại sao? Có những lúc có một số lời không nên nói thì không thể nói, biết nhiều không hẳn là chuyện tốt, có lúc người biết càng ít chuyện thì sống càng lâu. Những người có thể ngồi ở đây đều là những nhân vật quan trọng ở Phong Lâm Hành tỉnh, có vài người thậm chí có thể nói là bá vương một phương, mọi người đều là những người thông minh, Bạch Khởi nói như vậy, ai lại tự đi tìm chuyện không vui, tự tìm phiền phức cho mình chứ? Vạn nhất nếu nghe được những thứ không nên nghe vậy thì sang ngày hôm sau e là đã bị đầu lìa khỏi cổ, cho nên bọn họ đều thông minh lần lượt rời khỏi.

Chỉ sau có mấy phút, trong sân của Tổng Đốc phủ đệ vốn đông như vậy chỉ còn lại có hai người là Bạch Khởi và Phong Lâm Tổng Đốc, không… có lẽ không nên nói chỉ còn lại hai người họ, mà nên nói là chỉ còn lại hai đại nhân vật, những người khác đều là người hầu và tạp dịch, còn có vài hộ vệ. Đương nhiên Đội trưởng hộ vệ của Bạch Khởi, Độc Cô Chiến Thiên còn có Lưu Dịch Tư và mấy trăm thân binh của Bạch Khởi đều ngồi ở hai bên, ngoài ra còn có mười mỹ nữ hầu hạ, đứng bên cạnh, chờ đợi được giao phó.

- Đại nhân có chuyện gì xin cứ nói ra, bây giờ người đã đi hết rồi, những người còn lại đều không dám nói lung tung, không biết đại nhân ngài muốn nói gì? Hạ quan xin nghe.

Phong Lâm Tổng Đốc sau khi nhìn xung quanh thấp giọng nói với Bạch Khởi đang ở trước mặt. Hai người bọn họ ngồi ở đây, mặc dù bên cạnh không có người nhưng thanh âm của hai người rất nhỏ những người khác đều không nghe thấy hai người nói chuyện, huống hồ những người ở đây đều là thân tín của hắn và Bạch Khởi, nói thế nào cũng không cần lo lắng bị truyền ra ngoài, cho nên hắn mới nói như vậy.

- Ô… Bệ Hạ… Bệ Hạ có nói gì với ngươi đâu…

Trong nháy mắt Bạch Khởi đã hồi phục lại, cười lạnh một tiếng nhìn Phong Lâm Tổng Đốc đang ở trước mặt, vẻ mặt say men vừa rồi trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, vẻ mặt lạnh lùng trước đó lại quay lại, như chưa hề có trạng thái say rượu trước đó.

Tình cảnh như vậy khiến cho Phong Lâm Tổng Đốc biến sắc, một dự cảm bất an chợt xuất hiện trong lòng, trái tim như không kìm được nhảy lên vài cái, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Bạch Khởi mỉm cười lại càng như vậy. Tâm tình của hắn bất giác loạn cả lên, nhưng thân là một Tổng Đốc của một tỉnh, hắn vẫn có một chút khí lượng và khí chất. Lúc này mặc dù tâm tình của hắn có chút căng thẳng, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn kiên cường nhẫn nại, sau khi liếc nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, thấp giọng nói với Bạch Khởi:

- Vừa rồi đại nhân khu trục các vị quý tộc và phú thương, còn có các vị quan viên, nói với họ là ngài có chuyện Bệ Hạ giao phó cần nói với tôi, không biết đó là ý gì?

Nói xong Tổng Đốc đã quay ra ra hiệu với quản gia đang đứng trong góc tối ở đằng xa, để hắn đi kêu người, đương nhiên không phải kêu người vì muốn giết Bạch Khởi mà là vì vạn nhất cần phòng vệ. Có lúc khi làm việc phải chuẩn bị mấy tay mới ổn thỏa, đây là kinh nghiệm của hắn trong bao nhiêu năm làm quan, cho nên lần này mặc dù hoan nghênh Bạch Khởi tới đây, cũng không nghĩ tới là sẽ xung đột với Bạch Khởi nhưng hắn vẫn sắp xếp các cao thủ mà mình đã tích lũy trong nhiều năm mai phục sau sân. Ngoài ra còn điều động hai ngàn binh mã thân tín, chính là vì phòng ngừa vạn nhất có chuyện, không có chuyện gì đương nhiên là rất tốt, vạn nhất có chuyện thì vẫn có thể phòng bị một chút.

- Ha ha… Bệ Hạ nào có chuyện gì tìm ngài? Vừa rồi ta kêu bọn họ đi không phải vì Bệ Hạ có chuyện tìm ngài, mà là ta có một số chuyện muốn nói với ngài.

Bạch Khởi khẽ mỉm cười, cầm chén rượu trên bàn, sau đó tỉ mỉ thưởng thức loại rượu ngon được sản xuất ở phương Nam, sau khi nhấp một ngụm, nhắm mắt lại vẫn còn có nét mặt say sưa. Loại rượu đặc sản đồng thời được cất giữ trăm năm của phương Nam khi uống vào thật sự là ngon ngọt vô cùng.

- Ồ? Không biết đại nhân tìm ta có chuyện gì muốn nói?

Phong Lâm Tổng Đốc đầu tiên rất ngạc nhiên, sau đó khẽ mỉm cười, trên mặt tự nhiên nở một nụ cười nhưng trong lòng đã bắt đầu bồn chồn, không ngừng suy đoán ý tứ của Bạch Khởi.

Nhưng đáng tiếc là cho dù Phong Lâm Tổng Đốc có dùng trăm cách suy đoán nhưng suy nghĩ một lát vẫn không thể nào đoán được ý tứ của Bạch Khởi. Hắn không rõ Bạch Khởi muốn nói gì với mình, phải nói rằng giữa hai người không có giao tình gì, thậm chí căn bản không quen biết cho nên Phong Lâm Tổng Đốc rất hiếu kỳ không biết lần này Bạch Khởi tìm mình có chuyện gì muốn nói, hắn muốn nói gì với mình.

- Thật ra cũng không có gì… Ta chỉ muốn nói với ngươi… La Đan đang nằm trong tay ta.

Bạch Khởi cười lạnh một tiếng rồi nói như vậy.

- Cái gì!

Phong Lâm Tổng Đốc nghe thấy lời này bỗng nhiên chồm đứng lên, trong nháy mắt kêu lên sợ hãi, biểu hiện như ngũ lôi đánh trúng, há to miệng, ngơ ngẩn đứng sững sờ ở đấy, trong nháy mắt không biết nên nói những gì mới được.

Nhưng rất nhanh sau đó Phong Lâm Tổng Đốc đã hồi phục lại, cảm giác như miệng mình có chút tê dại, liền tát nhẹ vào miệng, tự trấn định lại nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt nói:

- Tôi không biết đại nhân ngài muốn nói gì…

- Không biết? Ha ha… La Đan đã đem tất cả mọi chuyện nói cho ta biết, hơn nữa sổ sách cũng đã tới tay ta, ngươi còn giả vờ với ta làm gì? Ý tứ của ta, Tổng Đốc đại nhân còn chưa cảm nhận được sao?

Bạch Khởi cười lạnh một tiếng, nhãn thần nhìn Phong Lâm Tổng Đốc giống như đang xem hài kịch, trong nhãn thần của hắn tràn đầy sự trêu tức.

- Ngươi muốn làm gì?

Bạch Khởi đã nói đến bước này, Phong Lâm Tổng Đốc đương nhiên cảm thấy không còn gì phải giấu diếm, đã bị lộ như vậy đương nhiên không còn lời nào khác, cho nên hắn bắt đầu lạnh lùng, lẳng lặng nhìn Bạch Khởi nói như vậy, khi nói trong nhãn thần của hắn đã có chút khốc liệt. Hắn đã bình tĩnh lại, nhìn Bạch Khởi như muốn nói rút cục ngươi muốn nói cái gì, muốn làm cái gì.

- Ta muốn làm gì sao? Ha ha… ta đã đứng ở đây, đồng thời còn đem chuyện này nói với ngươi, vậy ngươi nói ta muốn làm cái gì? Đương nhiên là cho ngươi một cái chết minh bạch, sau đó giết chết ngươi…

Bạch Khởi nheo mắt lạnh lùng nói, khi nói, sát khí toàn thân tăng vọt, trong nháy mắt nhiệt độ trên sân đã giảm xuống mấy phần.

- Giết ta? Lẽ nào ngươi không sợ Bệ Hạ trách tội sao?

Phong Lâm Tổng Đốc cũng cảm nhận được sát khí này, bất giác có chút sợ hãi, toàn thân run rẩy, sau đó lùi về sau mấy bước, thấp giọng nói với Bạch Khởi đang ở trước mặt. Nhưng khi nói khó tránh khỏi có chút run rẩy, đại khái hắn cũng rõ, những chuyện mình làm nếu truyền đến tai của Lý Tự Minh thì sợ là số phận của mình cũng không tốt hơn chút nào.

- Bệ Hạ trách tội? ha ha… nói đùa gì vậy, nói thật với ngươi, ngươi biết tại sao ta phải xuống Giang Nam không? Bệ Hạ tại sao lại cấp cho ta chức danh Giang Nam Đạo Tuần Sát Sứ không? Cho ta quyền lực này, để ta xuống Giang Nam, một là muốn ta tránh đầu sóng ngọn gió, đương nhiên điều này không quan trọng, mục đích căn bản nhất chính là nhắm vào ngươi. Bệ Hạ vốn đã không hài lòng về Thái Tử từ lâu, Giang Nam là phạm vi thế lực của Thái Tử, Thái Tử đã thâm căn cố đế ở đây, ngươi nói Bệ Hạ có thể yên tâm không? Bệ Hạ kêu ta tới chính là để diệt trừ các ngươi… huống hồ… chuyện lần này sợ là cho dù Bệ Hạ không có ý giết ngươi, nhưng sau khi biết chuyện ngươi cũng không sống nổi. Kết bè kết cánh, bí mật huấn luyện quân đội, hơn nữa còn là một trăm hai mươi vạn người, tổng cộng sáu Quân đoàn, đồng thời mưu đồ gây rối, ý đồ mưu triều soán vị, những điều đó há không phải tội chết sao? Ngươi lại còn nhắc tới Bệ Hạ với ta… ngươi không phải là đồ ngốc đó chứ?

Bạch Khởi không hề để ý đến điều này, thậm chí còn cười điên cuồng, xem ra đối với hắn Phong Lâm Tổng Đốc chẳng qua là một trò đùa mà thôi, một trò đùa cực lớn.

- Ha… muốn giết ta? E là không đơn giản như vậy đâu…

Phong Lâm Tổng Đốc sau khi nghe lời của Bạch Khởi sắc mặt liền trắng bệch. Hắn cũng biết lời nói của Bạch Khởi là sự thật, nếu Hoàng Đế biết những hành động của hắn thì hắn chắc chắn sẽ vẫn chết. Huống hồ Hoàng Đế vốn đã muốn diệt trừ những người của mình? Cho nên Phong Lâm Tổng Đốc vội biến sắc, nhưng hắn đã rất nhanh nghĩ đến sự chuẩn bị của mình, có thể nói là chỉ có mấy phần lo lắng.

- Không dễ giết ngươi sao? Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy? Ngươi nhìn xung quanh mình xem, ở đây hầu như đều là người của ta, muốn giết ngươi chẳng qua chỉ cần một câu nói của ta là xong.

Bạch Khởi nhàn nhạt nói.

- Vậy sao? Đều là người của ngươi? Ha ha, chỉ dựa vào năm trăm người của ngươi? Ha ha… Bạch Khởi ngươi đừng quên, nơi này là Phong Lâm Hành tỉnh, người lớn nhất ở đây là ta, ta đã làm Phong Lâm Tổng Đốc mười năm rồi. Ở Giang Nam này ta đã thâm căn cố đế, ngươi muốn giết ta sao? Đừng có nằm mơ, đã đến bước này vậy thì ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, ta sớm đã có chuẩn bị rồi, ta đã chuẩn bị hai ngàn tinh binh ở đây, còn có mười cao thủ, ngươi muốn giết ta sao? Ta sợ là ngươi còn khó giữ được mình…

Phong Lâm Tổng Đốc nghe xong lời này cười có chút cuồng ngạo, cũng không biết là thật sự tự tin như vậy hay là có chút điên cuồng.

Sau khi cười cuồng ngạo, mấy ngàn thủ hạ của Phong Lâm Tổng Đốc đều xông tới, hơn ngàn binh sĩ cầm vũ khí của mình xông ra, sau đó dần dần vây xung quanh Bạch Khởi và thủ hạ của hắn. Cả đám người cầm vũ khí hùng hổ khí thế, binh giáp đầy đủ, khí thế hùng hổ, phảng phất giống như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Ngoài ra còn có mười cao thủ trên người tỏa ra ánh sáng đấu khí đứng hai bên Phong Lâm Tổng Đốc. Trong đó lợi hại nhất là một cao thủ Đấu Tông, những kẻ còn lại cũng có trình độ Đấu Sư, còn có hai cao thủ cấp bậc Đấu Linh, có thể nói là đội hình cao thủ rất lợi hại. Sự xuất hiện của bọn họ lại càng làm tăng thêm sự kiêu ngạo của Phong Lâm Tổng Đốc, khiến hắn càng thêm tự tin. Sự sợ hãi vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất vô hình vô ảnh.

- Ồ… người của ngươi… số lượng cũng không ít, nhưng hình như không có tác dụng, còn về những cao thủ của ngươi… phỏng chừng cũng chỉ cần một đòn là xong…

Bạch Khởi nhàn nhạt nói, đối với những người của Phong Lâm Tổng Đốc phảng phất như không thấy, căn bản giống như không nhìn thấy… nhưng nói thật những người này Bạch Khởi thật sự không để trong mắt.

Vừa dứt lời từ xa đã truyền đến một trận âm thanh hãm sát, sau khi âm thanh của kim khí vang lên, sau nhà bắt đầu nổi lửa. Toàn bộ sân sau của ngôi nhà đều chìm trong lửa, mấy trăm kỵ sĩ áo đen từ bên ngoài xông đến, sau đó nhìn thấy người của Phong Lâm Tổng Đốc tận lực chạy đến rồi ngã xuống đất, chỉ nội trong thời gian ngắn đã xông đến như vậy, người của Phong Lâm Tổng Đốc ngay cả cơ hội phản ứng chưa có đã bị trúng đao rồi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status