Cửu u long giới

Chương 308: Băng Phong Thành


Bất luận là Bạch Khởi hay là Vô Cực, hai người cũng đều không cho rằng Hứa Đức Lạp là kẻ rỗi hơi không có việc gì đến gây chuyện, giơ đao lớn tiếng chỉ là để uy hiếp. Sau khi nghe thấy tiếng của Hứa Đức Lạp hai người vội tránh ra, thừa dịp đó lại dốc toàn lực ra tay, giải quyết hai cái đầu nữa của Hứa Đức Lạp. Chuyện này khiến Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp vốn dĩ đang trong cơn giận dữ đã thật sự điên cuồng, phát tiết.

Chín cái đầu, mười tám con mắt đã biến thành màu đỏ rực. Ba chiếc đầu trong đó đại diện cho sức mạnh Quang Minh, Hắc Ám và Hủ Thực đang quấn lại vào nhau, dồn dập phun trào ra một quang trụ to bằng cả một người. Sau đó ba chiếc đầu nhanh chóng chuyển động, từ xa nhìn trông giống như một chiếc cối xay gió lớn đang chuyển động. Ba chiếc đầu quấn vào nhau lập tức chuyển động nhanh chóng, ba luồng sức mạnh bất chợt dính vào nhau, rồi phun ra với một tốc độ cực nhanh. Ba màu năng lượng tạo ra một uy lực vang trời, xem ra Hứa Đức Lạp đã thật sự vô cùng giận dữ, chuẩn bị liều mạng với Bạch Khởi.

- Chết tiệt!

Bạch Khởi và Vô Cực hai người không dám chống đỡ trực diện, nhao nhác tránh ra. Họ không dám chống chọi lại bời vì kết quả của việc chống chọi e rằng không chết cũng là bị tróc da, tan thành mảnh nhỏ thì không thể nào, nhưng nửa sống nửa chết thì không phải là đùa. Vì vậy cách lựa chọn thông minh của họ là lập tức tránh né.

Có điều đáng tiếc quang mang ba màu quấn vào nhau này không chỉ uy lực tăng vọt, tốc độ cũng theo đó tăng nhanh. Cho dù là tốc độ của Bạch Khởi và Vô Cực cũng khó mà tránh né. Có điều Hứa Đức Lạp hiển nhiên có lòng muốn truy cùng sát tận. Vô Cực đã chịu phần lớn đòn tấn công, Bạch Khởi ngược lại thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nếu không, cũng có người phải bận rộn rồi.

Vô Cực bị đòn công kích của Hứa Đức Lạp khiến cho chạy loạn lên, Bạch Khởi cũng không hề nhàn rỗi. Sáu chiếc đầu khác cũng ngắm vào Bạch Khởi, tuy rằng uy lực không lớn, có điều vẫn khiến Bạch Khởi phải bận rộn tay chân. Kiếp trước Bạch Khởi cũng đã xem qua phim ảnh, cảnh tượng hiện giờ khiến Bạch Khởi nhớ lại cảnh tượng bắn laze dữ dội trong những bộ phim điện ảnh viễn tưởng. Bạch Khởi dường như biến thân thành chiến sĩ tương lai, tránh khỏi từng đợt sóng công kích, mệt mỏi giữ mạng mình.

Ầm~~

Đấu khí bùng phát khắp người Bạch Khởi, chặn lại đòn tấn công từ phần sức mạnh Hỏa diễm ăn mòn, cả người ngay lập tức lui về mấy trăm thước, đập mạnh vào vách đá, khóe miệng rỉ ra một đường máu tươi. Có điều Bạch Khởi lại không hề dừng tấn công lại, với sức mạnh bật dội lại trong giây phút bị đánh bay người dựa vào vách đá, chớp mắt lại xông tới, lao thẳng vào Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp. Quyền phong vừa chuyển, cả người như một khỏa đạn pháo xoay tít, lao vọt ra, tung ra một cú đấm mạnh thẳng vào người của Hứa Đức Lạp.

"Khai thiên" là thức thứ nhất trong Khai Thiên Thần Quyền, uy lực vô biên. Cái tên có thể nói là khai thiên phá địa, đương nhiên đây chỉ là một lời khoa trương, còn về uy lực thực chất không thể được như vậy, không đủ sức phá trời phá đất, nhưng uy lực thực tế lại cũng đủ khiến người khác kinh hồn bạt vía. Với sức mạnh Cửu Tinh Đấu Thánh của Bạch Khởi khi sử dụng nó lại càng kinh người. Sức mạnh của Bạch Khởi chớp mắt đã tăng sức mạnh tấn công lên mấy chục lần, uy lực của đòn tấn công ấy không cần nghĩ cũng biết.

Ầm ầm~~

Một tiếng nổ rầm trời, đòn tấn công của Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp chớp mắt đã biến mất. Thân hình khổng lồ như một ngọn núi nhỏ của Hứa Đức Lạp lại bị Bạch Khởi một quyền đấm bay xa ngoài nghìn thước. Những chiếc vảy cứng không thể phá hủy của hắn lúc này cũng đã bị Bạch Khởi đánh cho trầy da tróc vảy. Hai chiếc đầu chính giữa cũng vì sức mạnh cuồng bạo của Bạch Khởi mà bị nứt toát, lan rộng ra.

Tình cảnh như vậy khiến Vô Cực vô cùng chấn động. Hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng Bạch Khởi lại có thể có một sức mạnh khiến Hứa Đức Lạp phải xê dịch, lại còn đánh tróc vảy của đối phương. Phải biết rằng điểm yếu nhất của Hứa Đức Lạp là ở phần đầu, còn phần mạnh nhất, cứng chắc nhất của hắn, được gọi là không thể chấn động, ngay cả Thần Khí của Hải Thần, Tam Xoa Kích mình đang cầm trong tay cũng không thể nào phá được, chính là lớp vảy phòng ngự của Hứa Đức Lạp. Nhưng Bạch Khởi chỉ cần một nắm quyền là có thể đánh tróc vảy của hắn, tình cảnh như vậy làm sao có thể khiến cho Vô Cực không cảm thấy chấn động được?

Có điều còn may là Vô Cực rốt cuộc cũng biết chút ẩn tình, không thẹn là con trai của Hải Thần, kiến thức thông rộng, qua một lát sửng sốt chấn động lập tức đã nắm được cơ hội, một lần nữa lao lên trăm trượng, không nói không rằng Tam Xoa Kích màu vàng kim trong tay đã đâm xuống, kéo theo hai chiếc đầu của Hứa Đức Lạp xuống.

- Ta giết chết các ngươi!! Giết chết các ngươi!! Cho dù là phải hủy diệt cả thế giới này!! Ta cũng phải giết chết các ngươi!

Hứa Đức Lạp rơi vào trạng thái điên cuồng, những đòn tấn công liên hồi đã khiến Hứa Đức Lạp rơi vào trạng thái cuồng bạo. Hứa Đức Lạp lúc này đã thật sự rơi vào trạng thái điên loạn, chín cái đầu điên cuồng co quắp vào nhau, mang theo một sức mạnh khủng khiếp, bắt đầu không ngừng lan ra xung quanh. Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đã bị cuốn vào trong, không ngừng ngưng tụ lại sức mạnh, chuẩn bị cho một đợt tấn công.

- Không hay rồi, Bạch Khởi huynh đệ mau đi thôi, tên này muốn liều mạng rồi, Cửu Đầu Liên Hoàn Kích, chúng ta không đỡ được đâu!

Vô Cực nhìn thấy các động tác của Hứa Đức Lạp rồi sắc mặt chợt biến, không nói nhiều lời lập tức xoay người bỏ chạy, có điều vẫn còn lòng tốt nhắc nhở Bạch Khởi.

Có điều lời này của hắn chẳng khác nào chưa nói gì. Bởi vì Bạch Khởi trước lúc đó đã chạy trước rồi. Cảm giác nhạy bén của Bạch Khởi đã nhận thấy sức mạnh của Cửu Đầu Ma Long Hứa Đức Lạp đã đột ngột tăng lên mấy lần. Hắn rõ ràng cảm nhận được sức mạnh ấy nếu mình bị chạm phải thì trong chớp mắt có thể giết chết mình, cho nên Bạch Khởi đã không nói không rằng xoay người bỏ chạy, mãi đến khi đến chỗ lỗ thủng của phong ấn.

Phừng phừng phừng~~

Trong khoảnh khắc Bạch Khởi và Vô Cực lao ra, tránh vào trên phong ấn thì nghe thấy một tiếng nổ vang rền. Cả phong ấn theo đó mà chấn động, lắc lư chao đảo như muốn đổ sụp, dường như lúc nào cũng có thể bị nứt vỡ. Vị trí lỗ thủng trên phong ấn có một đạo quang mang cửu sắc phóng vọt lên trời, đánh vỡ vách đá nghìn thước ở đáy biển, lao thẳng lên mặt biển. Dường như cả biển lớn đều bị chấn động dữ dội… Vị trí lỗ thủng phong ấn ấy cũng bị mở to ra mấy chục thước bên trái. Nhưng dù gì thì cơ thể của Hứa Đức Lạp không thể đi qua, thân thể hắn quá mức to lớn, hơn nữa không cách nào thu nhỏ người lại.

- Ực ực…

Bạch Khởi bất giác nuốt nước miếng, cười khổ nhìn Vô Cực, sắc mặt đang tái nhợt bên cạnh, vẻ mặt bất lực nói:

- E rằng hai chúng ta không phải là đối thủ của hắn, may mà chúng ta chạy nhanh nếu không thì đã chết ở bên trong rồi.

- Ta cũng không ngờ tên Hứa Đức Lạp này lại sử dụng Cửu Đầu Liên Hoàn Kích. Thứ này là tuyệt chiêu giữ mạng của hắn, sức mạnh của chín cái đầu hợp lại tạo ra một làn sóng tử vong. Ngay cả phụ thân ta năm xưa cũng không chống đỡ được. Nếu như không phải ông né tránh kịp thời, sợ là thân cũng mang trọng thương rồi. Ta vốn cho rằng Hứa Đức Lạp tiếp theo đây sẽ không trụ được bao lâu, đã không còn năng lực để sử dụng chiêu này, không ngờ hắn lại vẫn còn sức mạnh như vậy. May mà hai chúng ta chạy nhanh nếu không thì chết chắc rồi!

Vô Cực cười khổ đáp, vốn dĩ hắn còn nghĩ muốn giết chết Hứa Đức Lạp, hoặc là phong ấn hắn, có điều hiện nay xem ra dường như không được như ý nguyện rồi.

- Vô Cực huynh đệ, thật xin lỗi! Chuyện lần này ta không thể giúp được rồi, ta đã tận lực rồi, nhưng không có cách nào làm bị thương được Hứa Đức Lạp. Chúng ta cộng lại nhiều nhất cũng chỉ để lại cho hắn chút thương thế nhỏ, hoàn toàn không thể nào giết được hắn.

Bạch Khởi nhún vai nói, nói một cách bất lực. Có điều đối với chuyện khác thì hắn lại không hề nhắc tới. Bất luận là chuyện này hắn có hoàn thành hay không, thì hắn cũng đã tận lực rồi. Theo ước định ban đầu, những ích lợi Bạch Khởi trước lúc không thể trả lại cho Vô Cực, huống hồ Bạch Khởi cho dù có tâm tư đó, e rằng cũng không còn sức.

- Chuyện này không liên quan đến ngươi. Là ta không điều tra rõ ràng! Có điều may mà lần này chúng ta cũng được tính là đánh trọng thương Hứa Đức Lạp rồi. Mất mấy cái đầu kia, ít nhất hắn phải tu dưỡng mấy chục năm nữa. Còn Cửu Đầu Liên Hoàn Kích ấy là tuyệt chiêu giữ mạnh của hắn, thường sẽ không sử dụng, nhưng một khi sử dụng đều sẽ tiêu hao tiềm lực sinh mệnh. Lần này sau khi sử dụng, hắn chí ít cũng phải nằm ngủ mấy trăm năm không thể ló mặt ra ngoài. Đây cũng đủ để thời gian cho chúng ta rồi. Bạch Khởi huynh đệ, với thực lực hiện nay của ngươi, muốn sống mấy nghìn năm cũng không phải là vấn đề. Đến lúc đó chúng ta lại đến đối phó hắn cũng không muộn.

Vô Cực vỗ vai Bạch Khởi rồi nghiêm túc nói.

Ý muốn lúc ban đầu của Vô Cực là sau khi cùng Bạch Khởi tiêu diệt được Hứa Đức Lạp rồi sẽ giết luôn Bạch Khởi. Có điều hiện tại xem ra cách nghĩ này không thể thực hiện được nữa. Thứ nhất Bạch Khởi không hề bị chút thương tích nào, ngược lại là bản thân mình thụ thương. Thứ hai Hứa Đức Lạp chưa chết cũng chưa bị tiếp tục phong ấn, chỉ là bị thương phải ngủ mê mà thôi. Mình vẫn cần Bạch Khởi giúp đỡ. Quỷ mới biết Phụ hoàng của mình lúc nào mới có thể tỉnh lại, còn Hứa Đức Lạp nếu như trước lúc đó lại xuất động thì vẫn cần Bạch Khởi giúp đỡ mới được. Bởi vậy Vô Cực đã thay đổi suy nghĩ, tạm thời phải lôi kéo Bạch Khởi.

- Uhm. Ta biết, như vậy để mấy năm nữa rồi tính vậy. Chuyện này cũng không thể gấp gáp trong một chốc một lát được.

Bạch Khởi gật đầu nói phải, có điều trong lòng lại có dự định khác. Hải Tộc giàu có thế nào, chuyện này Bạch Khởi cũng biết, thực lực Đấu Thánh hiện nay của mình có thể sống đến mấy nghìn năm không còn là vấn đề. Có chăng là thời gian đối phó với Hứa Đức Lạp cũng không cấp bách. Nếu như Vô Cực này thật sự muốn sau mấy trăm năm nữa lại đối phó Hứa Đức Lạp, vậy thì dễ, đưa tiền. Không đưa tiền Bạch Khởi cũng chẳng nhàn rỗi gì mà lo chuyện của đám Hải Tộc nhà họ, dù gì quan hệ của Hải Tộc và con người cũng không thể nói là tốt đẹp gì.

- Uhm, vậy thì cứ quyết như vậy đi. Đúng rồi, Bạch Khởi huynh đệ, ta nhớ ngươi là người của Bất Diệt Hoàng Triều phải không? Ngươi còn nói ngươi là Nguyên Soái của Bất Diệt Hoàng Triều? Uhm, Lần này phải nhờ ngươi giúp đỡ, vậy thì nợ ngươi một ân tình. Từ nay về sau, giao dịch của Hải Tộc và Bất Diệt Hoàng Triều lại hồi phục. Phàm là thuyền bè của Bất Diệt Hoàng Triều chỉ cần là ở trên biển sẽ được Hải Tộc ta bảo vệ. Thế nào? Ngươi đi về cứ nói chuyện này cho Hoàng Đế nhân loại các ngươi như vậy. Ta nghĩ có lẽ đây cũng có thể được tính là một phần công tích đấy.

Vô Cực gật đầu, trước khi đi còn không quên để lại cho Bạch Khởi một số lợi ích.

Phải biết rằng lợi ích lần này của Vô Cực là không hề nhỏ. Lúc trước vì An Đức Liệt mà việc giao dịch của Bất Diệt Hoàng Triều và Hải Tộc đã bị gián đoán, khiến Bất Diệt Hoàng Triều mỗi năm bị tổn thất nguồn thu nhập hơn nghìn vạn kim tệ, lần này khôi phục lại, đồng nghĩa với việc Bất Diệt Hoàng Triều hàng năm lại có thêm được hơn nghìn vạn kim tệ, về lâu về dài thì sẽ là một con số không thể nào đếm được. Một năm một nghìn vạn, mười năm sẽ là một trăm triệu, một trăm năm sẽ là một tỷ. Hơn nữa không chỉ như vậy, lợi ích thật sự vẫn là sau đó giao dịch trên mặt biển của Bất Diệt Hoàng Triều sẽ được Hải Tộc bảo vệ, vậy thì mức độ mậu dịch trên mặt biển sẽ lại tăng lên gấp mấy lần, thuế thu của Bất Diệt Hoàng Triều có thể tăng lên một nửa, món lợi này thật sự rất lớn. Điều này trong Hải Tộc e rằng ngay cả Na Già Nữ Vương cũng không có quyền lực như vậy, cũng chỉ có mình Vô Cực thôi. Con trai của Hải Thần có quyền này, dù gì thì lời nói của Na Già Nữ Vương cũng không ai dám phản bác, hay phản đối, nhưng ở trong biển rộng mênh mông kia ai dám có nửa câu phản đối Vô Cực?

Đại hải vô biên từ sau khi Hải Thần Posedon bị rơi vào trạng thái ngủ say, e rằng chuyện này người có quyền ra lệnh cũng là Vô Cực.

- Được. Cảm tạ! Sau này có chuyện xin cứ dặn dò. Những người trên Hải Long Hào, nếu ngươi thả được thì thả họ đi, đưa họ lên mặt biển. Nếu như không muốn thả họ đi, phiền ngươi để họ sống ở dưới đáy biển cũng được. Ta đi trước đây.

Bạch Khởi chắp tay lại, cũng không nói nhiều. Một điều tốt như vậy đã vào tay hắn, tuy rằng sau này có thể vẫn cần trả lại, có điều lợi ích trước mắt Bạch Khởi tuyệt đối không thể bỏ qua. Bạch Khởi hiện tại đã hòa thành một thể thống nhất với Bất Diệt Hoàng Triều, không còn phân biệt gì. Thu nhập phồn vinh giàu có của Bất Diệt Hoàng Triều tăng thì có nghĩa của Bạch Khởi cũng tăng. Thu nhập càng cao thì lại đổi được càng nhiều Giao Dịch Điểm, để thực lực của Bạch Khởi tăng lên, đây là một quá trình tuần hoàn, bởi vậy Bạch Khởi không có dự định bỏ đi lợi ích của Vô Cực tặng cho.

Sau khi cáo từ Vô Cực, Bạch Khởi tung người lên mặt biển, rồi nhanh chóng bay thẳng lên trời đi về hướng Bắc. Với tốc độ không tưởng của Bạch Khởi thì không khó nhanh chóng đến đích, có điều làm như vậy sẽ khiến Bạch Khởi rất mệt mỏi. Nhưng Bạch Khởi không thể chậm trễ được nữa. Lúc trước Bạch Khởi còn nghĩ đi từ từ, có điều sau khi trải qua việc của Hứa Đức Lạp, Bạch Khởi cảm thấy thực lực của mình vẫn còn quá yếu. Bạch Khởi vô thức muốn đi đến chỗ Thiên Kiếm Sơn ở phương Bắc, gặp Lão tổ tông của Độc Cô Gia. Tuy rằng Bạch Khởi cảm thấy đối phương cũng sẽ không giúp được gì cho mình nhiều, dù gì mình đã là Cửu Tinh Đấu Thánh. Tên Vô Cực được xưng là Thượng Vị Thần đó so với mình cũng chỉ giống như là tương đương… Người có thể giúp mình chỉ e rằng đã thành Thần rồi, vì vậy Bạch Khởi không hy vọng gì nhiều. Có điều Bạch Khởi vẫn quyết định đi xem thử. Mình phải đi một lần, đối với mình chỉ có điều tốt mà không có tổn thất gì. Nếu như mình đi có thể là có ích lợi vô cùng, nếu như mình không đi thì e rằng sau này lại hối hận không kịp.

Đã qua năm ngày, trong năm ngày ấy Bạch Khởi đã dốc toàn lực đi về phía trước. Lúc đói, khi mệt thì dừng chân ở một tiểu đảo. Dừng lại một lát, đợi khi mình bổ sung được thể lực lại tiếp tục đi. Vốn dĩ cần hơn ba tháng mới có thể hoàn thành lộ trình, Bạch Khởi chỉ cần cần năm ngày là có thể đến.

Bạch Khởi ở trên tầng cao chót vót, nhìn thấy một vùng đất trắng mênh mông. Bạch Khởi biết mình đã đến nơi mình muốn đi, Đế Quốc Băng Tuyết ở phương Bắc.

Đế Quốc Băng Tuyết phía Bắc là bá chủ của Đông Bắc Đại Lục, có một vùng đất rộng thênh thang, được xưng danh là Đại Lục Đệ Nhất Đế Quốc. Có điều đáng tiếc là phía Bắc vô cùng lạnh giá, bóng người thưa thớt, thường thì trăm dặm sẽ không thấy người. Diện tích đất đai của Đế Quốc Băng Tuyết phương Bắc tuy rằng rộng một cách đáng sợ, nếu so với Bất Diệt Hoàng Triều và Thiên Long vẫn còn lớn hơn đôi chút, có điều đáng tiếc là nhân khẩu của họ không nhiều, cũng chỉ có khoảng một trăm năm mươi triệu người. So với hai tỷ người của Bất Diệt Hoàng Triều và ba tỷ người của Đế Quốc Thiên Long thì vẫn gọi là thưa thớt. Có điều phương Bắc lạnh giá, dã thú hoành hành, người dân cũng vì vậy mà dũng cảm thiện chiến, đâu đâu cũng có luồng sức mạnh cực kỳ cường đại.

Như Đế Quốc Thiên Long được xưng là Đông phương Đại Lục Đệ Nhất Cường Quốc, hiện tại cũng không dám giao chiến với Bất Diệt Hoàng Triều. Nhưng mà Bạch Khởi biết rõ, bọn họ không giao chiến, không phải vì họ đang giao chiến với Đế Quốc Đức Lan, mà là vì Đế Quốc Băng Tuyết đang lăm le bày binh bố trận ở biên giới, từ đó cho thấy được sức mạnh của Đế Quốc Băng Tuyết.

Đường mà Bạch Khởi phải đi chính là phần Trung Ương của Đế Quốc Băng Tuyết, nơi có Thiên Kiếm Sơn phương Bắc rất nổi danh ở Đế Quốc Băng Tuyết. Bạch Khởi vội vã qua đó cũng không nghỉ ngơi gì, đội đầu gió tuyết đi về phía trước. Có lẽ đã qua thêm ba ngày đường, nhìn thấy một tòa thành, Bạch Khởi cảm thấy mình đã đi lạc mất, cho nên mới chán nản, đành phải đáp xuống vùng biên giới của thành phố ấy.

Bạch Khởi quyết định đi tìm một người nào đó, thuận đường nghỉ ngơi một lát, ngắm nhìn nhân tình thế thái của Đế Quốc Băng Tuyết. Nếu như đã đến Đế Quốc Băng Tuyết phương Bắc thì cần phải tham quan một chút không phải sao? Hiện tại đã đến nơi này, đến cũng không thể nóng vội gì. Đợi mình nghỉ ngơi khỏe rồi, du ngoạn một lượt rồi tìm người đưa mình đi tìm Bắc phương Thiên Kiếm Sơn là được. Dù gì Thiên Kiếm Sơn này theo lời của Độc Cô Bá nói thì ở Đế Quốc Băng Tuyết này cũng rất nổi tiếng.

Sửa gọn lại mái tóc trắng trên đầu mình, Bạch Khởi thay một bộ võ phục màu đen, tiện tay cầm lấy một trường kiếm giắt bên hông, sau đó đi ra ngoài về hướng thành trì không xa. Bạch Khởi hiện tại đã đi trong băng tuyết, mái tóc dài màu ngân bạc, bộ võ phục màu đen và trường kiếm bên hông, thêm vào đó là khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, e rằng tất cả mọi người nhìn thấy Bạch Khởi trong lúc này đều cho rằng đây là một kiếm khách độc hành.

Kiếm khách độc hành ở Đại Lục Băng Tuyết phương Bắc này hoàn toàn không hiếm gặp. Có rất nhiều Đấu Giả thích đến Đại Lục Băng Tuyết phương Bắc này để rèn luyện bản thân. Thời tiết lạnh lẽo của nơi này cùng đám ma thú nhiều như ngả rạ đã trở thành nơi các Đấu Giả rèn luyện mình. Ở nơi này có thể khiến người ta tiến bộ rất nhanh, hàng năm có vô số Đấu Giả vào trong băng nguyên của Đế Quốc Băng Tuyết để tu luyện, với hy vọng có thể đạt được cảnh giới mới. Và hiển nhiên với bộ dạng này của Bạch Khởi rất dễ để người khác cho là một trong số các Đấu Giả kiếm khách độc hành muốn đi rèn luyện.

Thả bước đi đến cánh cổng lớn của thành trì. Phía trước cổng thành có mười mấy binh sĩ đang mặc những chiếc áo bông da thú cầm trường thương đứng ở đó run lập cập. Thời tiết lạnh giá khiến người ta cảm thấy có chút khó chịu. Những sĩ binh này không thể cho là cao thủ, chỉ có thể tính là những người bình thường. Thời tiết khắc nghiệt như vậy dĩ nhiên không thể nào chịu được. Có điều họ không trốn tránh, mặc cho ông trời có rơi xuống bao nhiêu tuyết, nhiệt độ có giảm xuống thế nào, có điều họ vẫn cầm lấy vũ khí để phòng vệ nơi cổng thành này.

Đương nhiên là tác phong của bọn họ có chút thư thái. Có điều chuyện này có thể hiểu được. Nơi đây là phần bụng của Đế Quốc Băng Tuyết, phía Tây là các đại Công Quốc nhỏ yếu, cùng những nước thành bang nhỏ bé. Bọn họ vốn dĩ không có gan để đi xâm phạm Đế Quốc Băng Tuyết này, cũng không có năng lực xuyên qua băng nguyên lạnh buốt kia. Còn phía Nam là Đế Quốc Thiên Long. Ở đó Đế Quốc Băng Tuyết đang bày binh bố trận, các nơi khác bốn bề giáp biển, một vùng băng dương, sao có thể có địch nhân? Họ thư thái như vậy cũng là lẽ thường tình.

"Băng Phong Thành"

Ba chữ lớn ấy xuất hiện trước mặt Bạch Khởi. Khi Bạch Khởi bước vào trong thành liền tiện thể ngước đầu lên nhìn đã nhìn thấy ba chữ lớn ấy đang được che phủ bởi băng tuyết. Trong lòng rúng động, Bạch Khởi nhìn mấy lần nữa, sau đó nhìn những binh sĩ xung quanh, rồi sau đó đi vào trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status