Dạ khúc - Trò chơi tử vong

Chương 18: Thương lượng


- Một con Boss, thất bại nhiệm vụ… Á đậu má, trừ 1 vàng?

Anh chàng NPC giao trả nhiệm vụ cười khổ gật đầu:

- Mong ngài hiểu giúp ạ. Hiện giờ nhiệm vụ đang khan hiếm. Mấy người trong cao tầng trung tâm môi giới nhiệm vụ của bọn tiểu nhân đây phải cật lực chạy kiếm nhiệm vụ đấy ạ. Phí lao động, phí giới thiệu, phí vệ sinh… Một đống phí chèn lên đầu bọn tiểu nhân đấy thưa ngài. Ngài nhận nhiệm vụ, làm thất bại, phí phải tính ở ngài chứ… Đại nhân, bọn tiểu đệ đây còn phải húp cháo mà sống qua ngày đấy.

- Còn ta phải gặm cỏ sống qua ngày đây này. Đậu xanh nhé, ông đây cực cực khổ khổ mới để dành được 500 bạc đấy. Trừ trừ cái mế.

Quân tức giận gầm lên, đánh xuống mặt bàn cái rầm. Mà NPC bên kia cũng không hề nhượng bộ. Một mặt tràn đấy nước mắt ủy khuất:

- Đại nhân, thương cho thằng đệ này đi. Trên thằng đệ đây còn có mẹ già, dưới còn có con thơ. Lương tháng có 50 bạc làm sao sống.

- Ta gọi ngươi là đại ca được chưa. Đại ca, thằng em đây làm một cái nhiệm vụ được có mấy chục bạc đây này. Lần nào cũng là vào sinh ra tử đấy. Thất bại nhiệm vụ đại ca trừ em 1 vàng. Đại ca giết em đi.

- Đại nhân, giết ngài rồi ai trả tiền nhiệm vụ cho thằng đệ đây. Một vàng ấy thằng đệ chỉ nhận được có vài bạc thôi hà.

- Vài bạc? Là vài trăm bạc thì có. Đây không có tiền, thịt một ký 50 bạc, thích miếng nào xẻo miếng đó.

Quân chơi liều xé toạc áo ra trả giá với NPC. Không chơi kiểu vô lại với thằng nhãi này không được mà. Đậu xanh, nhìn ông đấy giống người có tiền lắm à.

Thực ra thì Quân thiếu tiền đến sắp điên rồi. Bao tên 20 vàng, mới trả góp cho thằng nhãi Linh hết bà nó 5 vàng gom góp mấy ngày qua rồi. Cộng thêm phải mua thuốc thang, máu me để dự trữ nữa, qua một loáng thì túi đã rỗng đến mức chỉ còn có vài trăm bạc thôi hà. Mà nhiệm vụ làm xong một cái chỉ có tầm trăm mấy. Bố đây có dư đâu.

Nhiếp Liên Nhu đứng vòng ngoài nhìn chủ nhân của mình một màn như vậy liền che mặt quay đi.

- Thô tục quá.

Mà hai thằng bạn đi cùng cũng gật đầu liên tục. Thằng kia hình như sắp điên rồi ấy nhỉ, mình có nên trả cho nó 5 vàng này không ta, à mà chắc không nên, tiền vào túi bố là của bố.

Quay lại trận thương chiến của Quân và NPC trả nhiệm vụ. Một bên thì nói gãy lưỡi, một bên thì kỳ kèo trả giá. Thời gian chậm rãi trôi qua…

Nửa tiếng sau, tên NPC kia có vẻ đã nhịn hết nổi. Hắn đánh bàn cái rầm, hét lớn:

- 1 vàng trả nợ cộng thêm một nhiệm vụ ẩn.

- Còn có 500 bạc, có lấy hay không? Nhiệm vụ ẩn thì vẫn phải lấy.

- Đại nhân, ngài chơi ngang quá vậy. Một nhiệm vụ ẩn có thể nhận được rất nhiều chỗ tốt đó. 500 bạc ngài đòi vừa trả nợ vừa nhận nhiệm vụ ẩn à? Ngài đi ăn cướp đi.

Quân mếu máo:

- Đại ca, thằng đệ này chỉ còn nhiêu đó thôi. Thằng đệ đây còn phải nuôi hai đứa ăn chực bên người nữa. Tốn cơm lắm.

Bên kia nghiến răng:

- 800 bạc cộng nhiệm vụ ẩn. Vụ làm ăn này tiểu nhân không có lời luôn đó.

- Thành giao.

Quân đánh mạnh túi bạc đúng 800 bạc xuống bàn. Túi bạc lập tức biến mất, mà bảng nhiệm vụ của Quân cũng vừa vặn mất đi nhiệm vụ đánh cá sấu, sau đó lại hiện lên một cái nhiệm vụ ẩn.

Nhiệm vụ ẩn.

Gửi tất cả những mạo hiểm giả vẫn còn sức chiến đấu. Thế gian lúc này đầy biến động, yêu ma nổi lên tứ phía. Để an định thế cục loạn lạc, thần nhân quyết định mở phong tỏa, tìm về những thần tích xa xưa, những nơi cất giữ kho báu liên thành, thần khí khủng bố để có thể đối chiến với những kẻ xâm lượt từ ngoại thế giới. Thần tích có vô số, một trong số đó nằm sâu bên trong dãy Thiên Cấm bên cạnh thành Giang An. Hãy mở ra thần tích, hạ Cổng, an định thế nhân.

Kính bút.

Phạm Thuần Thanh.

Đọc lướt qua nhiệm vụ, Quân có chút sửng sốt. Nói là nhiệm vụ ẩn nhưng cái thứ này hình như đã vượt quá dự liệu hơi nhiều rồi thì phải. Thần tích thì hắn biết, trước cái event kia hắn đã nghe nói qua về thần tích. Đó là một nơi mà nguy hiểm đi kèm lợi ích, nguy hiểm càng cao, lợi ích càng lớn. Mà đa phần thì đồ đạc có thể lấy ra bên trong thần tích toàn là đồ cấp cuối không giới hạn cấp độ, giá trị chắc khỏi phải bàn.

Mà cái tên ở cuối nhiệm vụ càng quen thuộc hơn nữa, Phạm Thuần Thanh, đó chẳng phải là vị vua đứng đầu toàn cõi đại lục trong trò chơi Dạ Khúc này à. Người này mà đã xuất phát nhiệm vụ thì giá trị lại càng không thể đong đếm.

Quân cười cười rồi quay lại chỗ nhóm đang chờ. Đưa ra cái nhiệm vụ, cả bọn lập tức trưng cái bản mặt kinh dị nhìn Quân.

Chỉ một phát kỳ kèo trả giả, thằng nhãi này vậy mà kích phát được luôn nhiệm vụ ẩn của Phạm Thuần Thanh, vị vua của toàn cõi đại lục. Thằng này hack đấy à?

Linh cảm thấy mình đã hack bằng cách giảm kinh ngiệm lên cấp là đã kinh khủng lắm rồi. Ai dè thằng bạn mình lại có thể hack luôn cả nhiệm vụ ẩn kiểu này nữa chứ. Giữa con người với con người quả thật quá bất công với nhau mà.

Mà trong lúc cả bọn đang phân tích nhiệm vụ, Nhiếp Liên Nhu thắc mắc cất tiếng hỏi:

- Chủ nhân, sao lúc nãy người không dùng đến kỹ năng kẻ phá luật? Chẳng phải sẽ đỡ hơn là tốn một đống tiền vào đó sao?

Quân nghiêm mặt nhìn Nhiếp Liên Nhu nói:

- Cô bé, để ta giải thích chút nhé. Thứ nhất, ta có thể dùng kỹ năng kẻ phá luật áp dụng từ đầu. Nhưng như thế thì ta sẽ bỏ mất cơ hội phía sau. Ngươi nên biết rằng hiện giờ đám NPC đều hóa cáo hết rồi. Ai còn ngây thơ như ngươi chứ.

Dứt lời, Quân đã lấy tay xoa xoa đầu cô nàng làm cô phải tức giận phồng má giận dỗi.

- Thứ hai, ta thực sự đã dùng kỹ năng rồi. Lúc ta đặt túi bạc xuống là lúc ta đã dùng kỹ năng kẻ phá luật. Tên kia không thể thay đổi lại điều kiện, hơn nữa còn tốn mất một cái nhiệm vụ ẩn.

- Thứ ba, dù hắn là NPC nhưng ta cũng không muốn tiệt đi đường sống của hắn. Một cái nhiệm vụ ẩn, 800 bạc, dùng 200 bạc mua một cái nhiệm vụ ẩn là ta đã lời quá rồi.

- Nhưng mà người cũng phải suy nghĩ đến việc mình có thể hoàn thành được nhiệm vụ ẩn kiểu này không đã chứ.

Tên Quân này nựng càm Nhiếp Liên Nhu lắc lắc mấy cái, mỉm cười nói:

- Nhiệm vụ ẩn không giới hạn cấp độ. Chỉ là sức mạnh và khả năng của ngươi tới đâu thôi. Có cô nàng xinh đẹp ngươi bảo hộ, ta đây cần gì phải sợ.

- Xùy, chủ nhân khó ưa.

Nhiếp Liên Nhu cũng mỉm cười, đánh tay hắn ra. Mà Linh và Hạ đứng bên cạnh tằng hắn giọng lên tiếng:

- E hèm, bọn tao chưa có chết.

- Ê Quân, mày quên là con bé này chỉ là NPC mày vô tình kéo ra thôi à.

Cả Linh và Hạ đều biết xuất thân của cô nàng này. Một cô bé vừa dể thương, giọng ngọt như mật chỉ có thể gặp vào lúc tạo nhân vật thì ai không nhớ chứ. Ấn tượng mạnh quá mà. Thậm chí lúc mới vừa gặp cô nàng, cả hai tên này còn tưởng Quân thiếu hơi gái quá hóa điên mà tốn tiền đi mua một con pet có thể giả thành hình người cơ đấy. Dù sao thì chuyện gì cũng có thể xảy ra trong cái trò chơi này mà.

Quân nhìn hai thằng bạn với ánh mắt ngạc nhiên, sau đó hắn chỉ Nhiếp Liên Nhu nói:

- Bọn mày nhìn con bé này có chút nào là người bình thường à?

- Ừ thì… hình như là không có chút nào giống NPC nhỉ. Nhưng mà dù sao thì bản chất của cô nàng vẫn là NPC.

Hạ vô thức đáp trả Quân, ngay sau câu nói của hắn, Nhiếp Liên Nhu bất chợt lên tiếng:

- Dạ vâng chủ nhân, ngài cứ xem tiểu nữ như một NPC là được rồi ạ.

Quân thoáng nhìn qua cô nàng, tuy cô vẫn đang mỉm cười nhưng sâu trong mắt cô lại thoáng một chút buồn. Thấy vậy, hắn liền mỉm cười đáp lời:

- Ừ, ngươi là một NPC, nhưng mà là NPC độc nhất và duy nhất. Thôi nào, bớt trưng cái bản mặt bí xị kia cái đi. Cái mặt ngươi như thế mà đi làm nhiệm vụ thì chắc không có quái để lên cấp luôn quá.

Nhiếp Liên Nhu khẽ gật gật đầu. Hạ thấy vậy liền xen vào:

- Xin lỗi, tao không cố ý.

Quân nhún vai, đáp lời:

- Có gì đâu, sự thật nghiệt ngã như thế mà, chịu thôi. Nhưng mà dù sao thì con bé này cũng là kẻ ăn bám của anh đấy, bọn mày nể mặt mũi của anh chút đi.

Nhiếp Liên Nhu lập tức tung cước đá đít Quân, bà đây làm ra vẻ hiền dịu thì thằng nhãi như mi dám leo lên đầu bà ngồi à.

Bị một cước đá “yêu” của Nhiếp Liên Nhu, Quân chỉ cười ha hả đáp trả, mà cả hai tên Hạ, Linh cũng mỉm cười. Có vẻ như cả hai nên xem lại cách nhìn nhận của mình về cô nàng này rồi đây.

- Thôi nào, giờ là lúc chúng ta nên bàn về vấn đề cái nhiệm vụ ẩn này đấy các đồng chí. Có ai có ý kiến gì không?

Quân một lần nữa quay lại chủ đề lúc trước. Tất cả đều im lặng nhìn nhau, Linh là người lên tiếng trước:

- Tao nghĩ chúng ta nên tìm một ma thuật sư hỗ trợ. Chúng ta chỉ chủ công và phòng thủ, không có ma thuật hỗ trợ là không ổn.

- Được, một pháp sư hỗ trợ, cái này anh duyệt. Đề nghị rằng chúng ta nên tìm một cô nàng xinh xinh một chút. Cái này là tiêu chí.

Quân vừa nói dứt lời thì cả hắn và Linh đều gật gù. Sao, có con bé Nhiếp Liên Nhu rồi á, con bé này thuộc dạng bạo lực ngầm đấy, thêm cái nữa là NPC, anh đây thèm mà chọc vào.

- Ý kiến hay, ê mà tao có chuyện này… Lan Anh ấy, cô ấy vừa mới liên lạc với tao, nhỏ đã cấp 12 rồi đây này.

- Cái gì? Còn hơn cấp tao nữa hả. Con ghệ của mày có cắn thuốc không vậy ba?

Quân có chút sửng sốt lên tiếng. Phải biết rằng thằng này lúc mới vừa đánh con cá sấu chúa chỉ mới cấp 12, hạ được mấy con quái cộng thêm hai con quái tinh anh cũng chẳng kéo cấp hắn lên bao nhiêu. Vậy mà Lan Anh chỉ mới chơi mấy ngày đã lên cấp 12.

- Mày quên rằng mày đang làm vú em à. Thực ra với trình độ cày cấp cảu mày thì chắc giờ đã lên đến 15, 16 rồi ấy chứ.

Quân lúc này mới cảm thấy có chút mất mát nhìn qua Nhiếp Liên Nhu, sau đó lại nhìn viên ngọc đen trên mu bàn tay mình. Một lần lỡ dại, đúng là một lần lỡ dại mà.

- À mà quên nữa, mày chỉ có 3 cái kỹ năng ghẻ vậy à?

Linh có chút ngạc nhiên đối với Quân, dù sao thì chỉ mới có 3 kỹ năng thì đi nhiệm vụ ẩn bằng cái máu ấy.

Đáp lại câu hỏi của Linh, Quân rất nhẹ nhàng và khoang thai trả lời:

- Kỹ năng là phù du, đánh Boss không cần kỹ năng mới là đỉnh cao của loài người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status