Đã lâu không gặp

Chương 35


Phọng Hạ chuẩn bị cho album ‘Summer’ từ việc ghi lại, chế tác, giai đoạn hậu kỳ, phát hành… cuối cùng mất hết một năm.

Sau khi album mới vừa phát hành, nó đương nhiên trở thành chuyện cho cả làng giải trí và quần chúng nhắc tới, cũng vì bản thân cô và công ty chủ quản đã vô cùng thu hút.

Chỉ riêng việc ‘Mười ca khúc đầu tay đều do Tư Không Cảnh đang quay phim tại Hollywood sáng tác’ cũng trở thành điểm nóng cho tất cả mọi người tranh luận.

Thậm chí, các tay săn ảnh còn bới lại những tấm ảnh từ hai năm trước, những scandal của hai người,nói hai người nhất định có một khoảng thời gian từng yêu nhau.

Huống hồ, bài hát chủ đề của album là ‘Chưa từng’, còn do chính Tư Không Cảnh đảm nhận vai nam chính, không đề cập tới những thâm ý trong ca từ, trước đây, Tư Không Cảnh chưa từng tự tay sáng tác ca khúc cho bất kỳ nghệ sĩ nào, lại càng không nói tới chuyện diễn vai chính trong MV ca nhạc.

Trong một khoảng thời gian ngắn, bát quái, suy đoán, tán dương, chất vấn,… nhiều loại âm thanh như vậy cộng lại, biến cái tên ‘Phong Hạ’ bình thường trở thành điểm cao nhất trong làng giải trí, khiến album của cô cũng trở thành tiêu điểm của thị trường âm nhạc trong nước.

Từ diễn viên sang làm ca sĩ, thật sự trở thành một ngôi sao điện ảnh, trận chiến này, cô phải chơi thật tốt.

“Hạ Hạ.”

Cuối cùng, album đã kết thúc đợt quảng bá ở thành phố S, cô rời khỏi hội trường, liền nhìn thấy Sharon đang đứng sau khán đài, thấy cô đi tới lập tức cười nói. “Nói cho em biết một tin tốt.”

“Hả? Tin gì?” Cô đưa tay day huyệt thái dương, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

“Album ‘Summer’ lần này, giúp em được đề cử tại lễ trao giải Golden Melody Awards, liên tiếp được đề cử tại ba giải nữ ca sĩ mới xuất sắc nhất, album xuất sắc nhất, bài hát hay nhất năm, cả ba đều là những giải thưởng lớn.” Sắc mặt Sharon khó nén vui mừng. “Em được đề cử vào ba giải lớn đó! Em đúng là quá tuyệt với!”

Cô nghe được thì sững sờ, sau đó rất nhanh lấy lại thần trí, cười hỏi lại lần nữa. “Thật sao?”

“Được nhiên là thật, Lâu Dịch cũng được đề cử ở ba giải lớn, chẳng qua thay thế thành nam ca sĩ.” Sharon thở dài. “Vào buổi sáng hôm nay, chị đứng trước gương nhìn một chút, nhìn thấy vài sợi tóc trắng liền muốn cắn lưỡi tự sát, sau đó lại nghe tin tốt này, nhìn đến hiện tại một tay chị quản lý hai nam nữ nghệ sĩ xuất sắc nhất làng giải trí, cảm thấy cũng thật đáng giá!”

Cô nghiêng đầu cười, cầm lấy tay Sharon. “Chờ chị tới kỳ nghỉ, em sẽ mời chị và chồng chị đi chơi một vòng ở Aegean Sea.”

Hai người vừa nói vừa cười rời khỏi hội trường, Phong Hạ ngẩng đầu lên nhìn, ngoài cửa có rất nhiều người hâm mộ tụ tập, nhìn thấy cô đi ra, tiếng hét chói tai gần như vang lên khắp bầu trời.

Cô lễ phép vẫy tay với những người hâm mộ phía xa, lập tức khom lưng chui vào xe.

“Ai, sao lại nhiều người vậy chứ!” Sharon ngồi với cô trong xe. “Bây giờ người hâm mộ của em thật nhiệt tình, quả thật có thể so sánh với người hâm mộ của Tư Không năm đó…”

Sharon nói được nửa câu, lập tức im miệng, sau đó quay đầu nhìn cô.

Vẻ mặt cô không thay đổi, chỉ cười nhẹ với Sharon. “Đây là chị đang khen em mà, sợ gì chứ?”

Sharon thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa xe, ngược lại nói. “Hiện tại chị đưa em về, chị thấy em mệt lắm rồi.”

“Hả? Em nhớ lát nữa còn có một thông báo.” Cô tựa người vào sau ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại. “Bỏ qua được sao? Mục Hi có thể mắng không…”

“Vợ của tổng giám đốc đẹp như tiên trên trời, hiện tại, cậu ấy đang muốn ở nhà hơn bất kỳ ai, không sao đâu… Em đứng cho rằng chị không biết, thật ra thì để có thể nhảy được đoạn đó, gần như mỗi ngày em chỉ ngủ ba đến bốn tiếng.”

Giọng nói của Sharon mang theo chút đau lòng. “Hạ Hạ, danh tiếng của em đã lớn lắm rồi, những nghệ sĩ có địa vị như em ít ai lại vẫn nỗ lực như vậy, chị nói vậy cũng không phải muốn em lười biếng, nhưng con gái nên quan tâm bản thân mình nhiều hơn một chút, vẻ ngoài, tuổi trẻ chỉ thoáng qua rồi biến mất, hiểu không?”

“Vâng, em biết rồi…” Cô mở mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn Sharon. “Chẳng qua hiện tại em không thể về nhà ngủ, tối nay là hôn lễ của anh trai và chị dâu em, chị đưa em tới hội trường hôn lễ đi.”

**

Bởi vì anh trai Phong Dịch của cô là một tác giả nổi tiếng, lại suy nghĩ đến việc cô là người của công chúng nên hôn lễ này cũng được làm hết sức đơn giản, mức độ bảo mật tin tức rất cao, cũng chỉ có một số người thân, bạn bè thân thiết mới được tham gia.

Sau khi đến hội trường hôn lễ, cô trực tiếp vào phòng nghỉ của cô dâu, cô dâu mà anh trai cô luôn nâng niu trong lòng bàn tay, Diệp Thiên Tinh là một giảng viên đại học, người đẹp, tình tính lại dịu dàng, đối xử với cô cũng rất tốt.

“Hạ Hạ.” Diệp Thiên Tinh trang điểm xong, thấy cô đi vào lập tức tiến lên đón tiếp.

“Chị Diệp Tử.” Cô dừng một chút, liền cười nói. “Không đúng, phải đổi rồi, là chị dâu.”

“Vẫn gọi là chị Diệp Tử đi.” Diệp Thiên Tinh kéo cô ngồi xuống ghế sô pha. “Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, hai ngày có phải rất vất vả không? Em nhìn em này, sắc mặt không tốt chút nào.”

“Không sao.” Cô le lưỡi, đáy mắt là nụ cười vô cùng dịu dàng. “Chỉ là toàn thân hơi đau một chút… chị Diệp tử, tân hôn hạnh phúc! Sau hơn mười năm, hai người chính thức cử hành hôn lễ, em cảm thấy mình còn vui hơn hai người.”

Diệp Thiên tinh nhìn cô, vẻ mặt có chút kích động. “Chị chưa từng quên, trong lúc chị nhiều lần muốn lùi lại, lúc đó em đều luôn ở sau lưng chị đẩy chị lên phía trước, nếu không chị sẽ vì những điều đó, vì chút tự ti trong lòng mà lỡ mất anh trai em.”

“May mắn có được ngày hôm nay.” Diệp Thiên Tinh nhẹ cầm lấy tay cô. “Chị cảm thấy bỏ qua là chuyện đáng tiếc nhất, trong cuộc sống có thể hợp ý nhau, ở cùng với nhau quả thật không dễ, cho nên, cảm ơn em, Hạ Hạ.”

Phong Hạ lắc đầu, trong đấu thoáng hiện lên một hình ảnh.

Hiện lên rất chậm, những hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu cô từ nơi sâu trong trí nhớ.

“Đúng rồi, Hạ Hạ, bây giờ em có bạn trai không?” Lúc này Diệp Thiên Tinh cười lên. “Trên ti vi, thường thấy em có scandal với nghệ sĩ nam rất nổi tiếng hiện nay, Lâu Dịch.”

“Không phải, đó là bạn thân của em.” Cô dí dỏm le lưỡi. “Hiện tại, em bận rộn cả ngày, thời gian để ngủ cũng không có, thời gian đâu để nói chuyện yêu đương… đúng rồi, chị và anh hai chuẩn bị hưởng tuần trăng mật ở đâu?”

Diệp Thiên Tinh nghe vậy, mặt đỏ lên. “Chọn rất nhiều nơi, cuối cùng anh em nói muốn đi Florence.”

Cô nghe được thì ngẩn ra, hồi lâu sau mới nói. “Ừ, nơi đó rất tốt, chờ tới lúc trước khi hai người chuẩn bị đi, em sẽ đề cử cho hai người những địa điểm du lịch tại đó.”

“Được.” Diệp Thiên Tinh gật đầu cười. “Sông Amaud có phải rất đẹp không?”

“…Vâng.” Cô dừng một chút, trong mắt có một chút cảm xúc mơ hồ không rõ. “Ở nơi đó còn có chuyện xưa rất hay… anh em nhất định sẽ kể với chị.”



Hôn lễ chính thức bắt đầu, hội trường được bố trí tinh xảo, cũng không mất đi chút ấm áp, Phong hạ ngồi cạnh bàn, quay đầu nhìn Phong Dịch và Diệp Thiên Tinh đang ở trên bục đổi nhẫn, trên miệng vẫn mang theo nụ cười.

“Con gái à.”

Trong tiếng nhạc, Phong Trác Luân ngồi bên trái đưa tay vỗ bả vai cô.

“Vâng?” Cô nghiêng đầu.

“Lúc ba và mẹ con kết hôn, còn hoàng tráng hơn thế này nhiều.” Phong Trác Luân nhướn mày. “Đừng nhìn dáng vẻ kiên cường của mẹ con, lúc tiến hành nghi thức trong hôn lễ, bà ấy còn khóc trôi hết phấn trang điểm.”

Cô cười khúc khích, ra hiệu ‘xuỵt’.

Đưa tay, chỉ ra phía sau ông. “Cẩn thận mẹ nghe được.”

“Con nhìn anh và chị Diệp Tử của con kìa.” Phong Trác Luân vỗ bả vai cô, lười biếng nói: “Thật ra thì hai đứa nó có thể ở cùng nhau, không chỉ vì tình cảm của hai đưa, còn có rất nhiều nhân tố, nhưng thật ra thì nhiều nhân tố như vậy, kết quả cuối cùng, lại vẫn quyết định xuất phát từ tình cảm của hai người.”

“Ba…” Cô lắc đầu. “Ba đừng khoe khoang tài văn chương như thế nữa, giống như đang bị líu lưỡi vậy.”

Phong Trác Luân nhìn cô cười cười, mặt mày vẫn còn thần thái phong lưu của tuổi trẻ. “Thật ra thì ba con chỉ muốn nói với con, nếu con đi từ từ, hiểu chậm, thật ra cũng không quan trọng, quan trọng là, con đang từ từ trải nghiệm, đi qua những con đường cậu ấy đã đi qua, nghĩ tới những suy nghĩ lúc đó của cậu ấy, cho nên lúc kết thúc, đó mời chính là bắt đầu.”

“Cho mình nhiều thời gian một chút, thật ra thì cũng không có gì là không được, nếu như con có tín ngưỡng, như vậy bất kể có kinh nghiệm gì, đều không thể thay đổi, ngược lại, theo thời gian, nó sẽ càng tăng lên, con hiểu không?”

Nếu như tín ngưỡng của con ở một người, như vậy không kể thời gian hay khoảng cách, bất kể con suy nghĩ nhiều mà quên mất.

Cuối cùng cậu ấy vẫn là tín ngưỡng của con.

Cô kinh ngạc nhìn Phong Trác Luân, một lát sau, liền cười. “Ba, đây là ba đang lo lắng con gái ba sau này không tìm được người chồng tốt sao?”

Phong Trác Luân nhìn gương mặt bình thản của cô, vẻ mặt mơ hồ lộ vẻ quật cường, muốn nói lại thôi, một lát sau, còn không đừng đắn vỗ tay. “Dĩ nhiên không lo lắng, chỉ là bây giờ con cố gắng được thành tựu, phân cao thấp với anh con, cho nên về phần tình cảm, cũng không được thua… Chỉ là, con đừng nghĩ ba mẹ luôn hạnh phúc như vậy.”

Cô nghe được, không thể làm gì hơn, chỉ có thể cười, đầu vai nhích gần về phía ba mình.

**

Hai tháng sau, chính là buổi lễ trao giải Golden Melody Awards, tối hôm đó, Phong Hạ, Lâu Dịch và Trần Vi Vi cùng nhau xuất hiện, lúc bước lên thảm đỏ, đèn flash gần như không ngừng nháy.

Tiến vào trong hội trường, Phong Hạ mới ngồi vào vị trí, lập tức có người vỗ nhẹ bả vai cô.

Cô vừa nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên có chút quen thuộc.

“Phong Hạ.” Người phụ nữ trung niên cười với cô. “Còn nhận ra tôi không?”

Cô sửng sốt vài giây, đột nhiên nói: “Tổng giám đốc Vương?”

Nếu như cô không nhận lầm người,… người này, ngày trước, lúc cô còn ở Top, Vương Kha là tổng giám đốc công ty, đã từng giúp cô,, không đưa chuyện giữa cô và Tư Không Cảnh ở Florence ra ngoài ánh sáng.

“Đúng rồi.” Vương Kha gật đầu, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận mỉm cười. “Chúc mừng cô, làm này lại có thể được đề cử tới ba giải.”

“Cảm ơn tổng gián đốc Vương.” Cô cũng chân thành cười.

“Năm đó, lúc cô còn ở Top, tôi rất muốn nâng cô lên.” Vương Kha cười, ngồi xuống bên cạnh cô. “Tôi dự cảm nhất định chính xác, đáng tiếc lúc đó hợp đồng của cô đúng lúc hết hạn, Live đã tới đoạt lấy cô. Lần này trong buổi lễ trao giải Golden Melody Awards, tôi vừa đúng là ban giám khảo, thật ra thì tôi còn không biết đó là bài hát của cô, nhưng vừa nghe ‘Chưa từng’, tối biết ngay bài hát đó là của cô.”

Cô yên lặng lắng nghe, gật đầu.

“Cô biết vì sao không?” Vương Kha từ tốn nói. “Có loại bài hát, có loại tình cảm, chỉ có người trải qua cảnh ngộ đó mới biểu lộ ra được, loại cảnh ngộ đó, trước kia tôi cũng từng trải qua, cho nên tôi rất hiểu.”

Phong hạ nghe vậy, con người chợt phóng đại, giống như hiểu ra cái gì.

“Nói cho cô một bí mật.” Lúc này, Vương Kha giảo hoạt mở lớn mắt, đến gần bên tai cô, nhẹ nói. “Chồng của tôi, là được…”

Phong Hạ nghe được cái tên đó, miệng không cách nào khép lại.

Cái tên đó, là nam nghệ sĩ cực kỳ thành công trong vòng giải trí ngày trước.

“Tôi và ông ấy, biết nhau ba mươi năm, kết hôn đã hơn hai mươi năm, nhưng vừa bắt đầu, thật sự đã trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện đáng sợ, tôi cũng từng cảm thấy, tôi không thể nào ở cùng ông ấy.” Trên mặt Vương Kha lộ ra nụ cười dịu dàng. “Cho nên lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, đã cảm thấy cô rất giống tôi.”

Cô không biết nên trả lời như thế này, chỉ nhìn Vương Kha.

“Cô có được ngày hôm nay, quả thật là không dễ dàng, cũng là điều cô xứng đáng được nhận, cho nên, tiếp tục cố gắng.” Lúc này, Vương Kha đứng dậy, thân thiện nhìn cô. “Chờ lần sau gặp lại, tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện xưa còn sót lại.”

Lúc này hội trường vang lên tiếng nhạc mở màn, cô nhìn Vương Kha rời đi, ánh mắt kinh ngạc, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần.



Buổi lễ trao giải bắt đầu, Lâu Dịch và Trần Vi Vi chia nhau hai giả nam nữ ca sĩ xuất sắc nhất, mà cô nhận được giải ca sĩ mới xuất sắc nhất, album xuất sắc nhất, bài hát ‘Chưa từng’ còn nhận được giải bài hát của năm.

Ba người mới đều nhận được một loạt đề cử, cùng nhận lấy được ba giải thưởng lớn, đó là điều trước nay chưa từng có, cho đến khi Phong Hạ cầm ba chiếc cúp đứng trên sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm động, nhưng cô vẫn có chút chưa tỉnh táo.dღđ。l。qღđ

Là do trời cao thương xót cô, cho cô nhiều may mắn và cơ hội như vậy.

Lúc đầu lăn lộn, nhưng vì cô luôn có người che chở, cho đến hôm nay, hình như cô vẫn chưa gặp kỳ sóng gió nào.

“Thật ra có thể nhận được giải thưởng ca sĩ mới xuất sắc nhất này, nhận được ba giải thưởng, đây cũng là lời khích lệ của ban giám khảo với tôi, hiện tại tôi rất vui, đến gần như sợ hãi,” Im lặng một hồi, cô nhìn những người ở dưới đài, lại chầm chậm mở miệng. “Làm trước, trong một lễ trao giải tôi có nói một câu, bây giờ nhìn lại, hình như nó đã bắt đầu được thực hiện. Hôm nay, tôi muốn nói với mọi người, bất kẻ mọi người nghi ngờ hay ủng hộ tôi, tôi đều muốn nói một tiếng cảm ơn, tôi vô cùng cảm kích mọi người.”

“Những điều tôi muốn làm sau này, sẽ sử dụng điều may mắn và cảm kích này, tiếp tục cố gắng hơn nữa.” Ánh mắt cô đột nhiên khẽ tránh, lại cười nói. “Trừ việc cảm ơn công ty, tôi lại càng muốn cảm ơn một người.”

Cô biết cô bây giờ, nói lời như vậy, sẽ tạo nên nhiều suy đoán trong giới truyền thông.

Nhưng vào giờ phút này, cô thật sự, rất muốn nói.

“Có lẽ anh ấy không nhất định sẽ thấy, tôi chỉ muốn với anh ấy, lời cảm ơn.”

Không có anh, không có người khiến cô biết được cảm giác của việc yêu say đắm, cô sẽ không có ngày hôm nay.

Đọc diễn văn xong, dưới ánh đèn lung linh, cô cúi người chào những người dưới khán đài, cười cười đi xuống.

Mà không ai nhìn thấy, dưới ánh đèn lung linh, khóe mắt cô hơi long lanh ẩm ướt, giống như ngàn vì sao vô cùng sáng chói.

**

Buổi lễ trai giải kết thúc, cô về nhà thay quần áo, lại đi ra ngoài.

Đêm đã rất khuya, cô đi trên đường cái, đi tới rạp chiếu bóng bên cạnh chung cư.

Bởi vì bộ phim chiếu vào rạng sáng, cho nên rất ít người, cô ngồi ở trung tâm một hàng ghế trống trơn, nghiên túc xem bộ phim do Thông Thiên Hỏa Bạo của Hollywood sản xuất.

Anh trong bộ phim, là nhà nghiên cứu khoa học người Trung Quốc.

Cho dù ở nơi nhiều siêu sao nức ngoài, hào quang của anh, vẫn không cách nào che giấu như cú.

Khó trách, người Mỹ kiêu ngạo cũng nói anh hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Thiên Vương của Trong Quốc.

Ánh mắt của anh, vẫn trầm tĩnh như vậy, không chút dao động.

Anh luôn như vậy, bất kể bao lâu, đều không có chút thay đổi.

Bộ phim chiếu trong hai giờ, cho đến lúc màn hình tắt đi, cô mới ra khỏi đó.

Đi tới cửa rạp chiếu bóng, cô ngẩng đầu lên nhìn, có chút kinh ngạc. “Lâu Dịch?”

“Ừm.” Lâu Dịch mặc một bộ quần áo thể thao, tựa vào cột đèn đường bên cạnh, thấy cô đi ra, liền đi tới.

“Cậu gắn GPS lên người mình sao? Mình ở đây cũng có thể tim ra, quả là thần thông quảng đại.” Cô liếc anh.

Anh huýt sáo, cưới tà. “Cậu quá ngạo mạn rồi, lấy mất hai giải thưởng của mình, bây giờ mình muốn giết người diệt khẩu.”d∞đ∞l∞q∞đ

“Có muốn đi ăn khuya không?” Anh nhìn cô nói.

Cô lắc đầu. “Mình không đói, cũng không muốn về nhà, cậu đi cùng mình một chút đi.”

Trên đường vô cùng an tĩnh, không có người đi đường, hai người sóng vai nhau, anh bỗng nhiên nói. “Cậu vừa xem phim ‘Tinh Vân’ sao?”

“Ừ” Cô gật đầu. “Đúng là rất hay.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, trên mặt cô là nụ cười bình thẩn.

Người con gái này, lần đầu tiên anh nhìn thấy là một người trẻ trung, tươi sáng, giờ đây gần như đã trở thành Tiểu Thiên Hậu trong làng giải trí.

Khuôn mặt không thay đổi, giọng nói cũng không thay đổi, cuối cùng là cái gì, đã thay đổi.

Những thay đổi này, bởi vì hoàn cảnh, tâm cảnh… hay là vì, người đó?

“Lần trước, Tưởng Nghi nói với mình,” Ánh mắt Lâu Dịch nhìn về phía trước. “Cô ấy có nhờ bạn bè của cô ấy ở Hollywood dò xét một ít in tức, nói rằng Tư Không Cảnh đã thi vào một trường đại học vô cùng danh tiếng ở Mĩ, nghành đạo diễn, hình như còn có ý muốn phát triển ở thương giới.”

Sau khi nghe, cô gật đầu, thản nhiên nói. “Ừ, cái gì anh ấy cũng có thể làm đến mức tận cùng.”

“Hạ Hạ.” Đi tới khúc cua, Lâu Dịch đột nhiên dừng lại. “Nếu như anh ta không trở về, cậu phải làm sao?”

“Nếu như anh ta vẫn sống ở Mĩ, có lẽ sẽ tiếp tục phát triển con đường làm diễn viên, có lẽ sẽ rới đi, không làm diễn viên mà trở thành thương nhân, định cư tại đó.” Anh dừng lại nhìn cô. “Ở đó có người mới, có cuộc sống mới.”

“Như vậy, cậu vẫn thích anh ta sao?” Anh nói.

Cô đứng tại chỗ, ánh mắt lúc sáng lúc tối, hồi lâu sau mới cười nói. “Đột nhiên mình nhớ tới.”

“Mình nhớ lần đó, lúc anh ấy vẫn còn quay bộ phim ‘Số mạng Thần chi’, mình tới thành phố G thăm anh ấy, buổi tối đi dạo sông Tần Hoài, mình hỏi anh ấy, nếu như mình phải tiếp tục phát triển theo nghiệp diễn, anh ấy có đồng ý không, anh ấy nói, chỉ cần mình vui là được.”

Đêm hè yên lặng, thỉnh thoảng có tiếng ve kêu, cô đi từng bước nhỏ, đi về phía trước. “Hiện tại mình phát hành album, nhận được ba giải thưởng lớn, sắp tới còn có vào buổi biểu diễn, con đường thuận buồm xuôi gió, mình cảm thấy mình là người may mắn nhất làng giải trí, Lâu Dịch, cậu cảm thấy mình nên vui hay không vui?”

Lâu Dịch đứng tại chỗ, nhìn cô. “Cậu không có thuận thuyền xuôi gió, những người đó không biết cậu ở sau hậu trường, cậu phải cố gắng tới mức độ nào.”

Cô từng suýt nữa ngất xíu trong phòng luyện tập.

Cô từng sốt cao, vì muốn hoàn thành vở nhạc kịch một cách tốt nhất mà NG tới 37 lần.

Cô luyện hát trong phòng thu, một ngày không ăn bất kỳ thứ gì.

Cô vui vẻ sao?

“Anh ấy đi hơn một năm,cuộc sống mỗi ngày của mình đều là như vậy, làm chuyện mình muốn làm, nhận lời phê bình hay tán dương, mình cảm thấy không có gì là không tốt.” Cô ngừng lại. “Mình cũng không biết mỗi ngày anh ấy làm gì, anh ấy đang nghĩ gì, anh có gặp được người con gái tốt hay không.”

“Anh ấy không có ở đây, cuộc sống của mình không phải vẫn tiếp tục trôi sao?” Cô đưa tay ra, giọng nói thấp dần. “Cho nên, nếu như anh ấy không trở về, mình vẫn tiếp tục sống như vậy.”

“Không tiếp tục sống như vậy, mình còn có thể làm gì đây?” Cô nghiêng đầu, cười nói.

Nụ cười của cô quá khổ sở, khiến lòng bàn tay của Lâu Dịch cũng dần nắm chặt. “Quên người này đi, đừng nghĩ đến anh ta nữa.”

“Như vậy có chút khó.” Cô tự giễu lắc đầu. “Cho dù mình không muốn nghĩ tới nữa, người khác cũng khiến mình phải nghĩ tới.”

Thỉnh thoảng lúc nói chuyện với cô, Sharon lại tự nhiên nhắc tới anh.

Ba mẹ anh trai mặc dù không nói, những vẫn luôn lo lắng cho cô.

Mà mới vừa rồi trong lễ trao giải, Vương Kha lại càng khiến cho cô không biết nên nghe theo ai.

Bài hát của cô là do anh viết, MV của cô cũng có anh, trong ngăn kéo của cô vẫn còn chiếc nhẫn kim cương năm đó, bất kể cô nhìn thấy thứ gì, cũng nhìn ra những kỷ niệm hai người từng ở chung.

Người này, đã lưu lại nhiều dấu vết như vậy trong cuộc sống của cô.

Sao cô có thể quên được.

“Chính mình đang đi trên con đường anh ấy đã đi qua, nghĩ lại những suy nghĩ của anh ấy lúc đó.” Cô nói chậm lại. “Tiếp tục như vậy, mình có thể nhìn rõ, rốt cuộc vì sao chúng mình không thể ở cùng nhau.”

Em đi theo con đường anh từng đi, giống như đang ở bên cạnh anh.

“Cậu biết mà, trí nhớ đáng chết của mình, những điều đã nhìn qua, mình khó có thể quên đi.” Cô lẳng lặng giương cánh môi. “Cho nên, lúc này, mình cũng không miễn cưỡng chính mình.”

Như vậy, em sẽ yên lặng chờ.

Chờ tới lúc em đi đến cuối con đường đó.

Em vẫn yêu anh như cũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status