Dã man vương tọa

Chương 2: Lãnh chúa vực sâu


Lại một buổi sáng sớm khác, Nham Thạch Man Chuy hét lớn làm nổ tung thôn xóm đang yên tĩnh.

- A Man, rời giường đi.

- Biết rồi.

Trương Đức Bưu lớn tiếng, mặt qua loa một chút, mở cửa phòng, đứng trước cửa duỗi thắt lưng một cách lười biếng.

Nham Thạch Man Chuy xuất hiện phía sau hắn như u linh, theo thói quen đá một phát, nhưng Trương Đức Bưu không giống trước, hắn nhẹ nhàng lách sang bên trái, một đá "nhất định trúng" như mọi ngày hôm nay lại thất bại.

Nham Thạch Man Chuy nao nao, khóe miệng lộ ra một nụ cười không hề thay đổi, gật đầu nói:

- Phản ứng lần này không tệ lắm.

Trương Đức Bưu gật gật đầu, cười khúc khích không thôi.

Mấy ngày nay, rốt cục hắn đã quyết định dựa theo kiến thức về kinh mạch trong giấc mơ để vận hành Dã Man kình, hơn nữa hắn đã thuận lợi đả thông được một kinh mạch, thái âm tỳ kinh. Sau khi thông đạo đấu khí này được đả thông Trương Đức Bưu dẫn Dã Man kình vận hành một chu thiên, mỗi lần vậy chuyển hắn đều cảm nhận được Dã Man kình trong cơ thể mạnh mẽ thêm một phần.

Hơn nữa, theo số lần vận chuyển Dã Man kình ngày càng tăng, hắn có thể cảm thấy tố chất thân thể của mình ngày càng được nâng cao, phản ứng của thân thể càng ngày càng nhanh nhẹn.

Ngày trước, một đá này của lão cha hắn không thể nào tránh khỏi, thậm chí không có cách nào phát hiện, nhưng giờ đây hắn có thể nghe được tiếng gió khá rõ ràng, hơn nữa có thể dễ dàng né tránh.

- Xem ra kỳ kinh bát mạch thập nhị đang kinh thật sự có thể dùng làm thông đạo đấu khí rồi, hơn nữa không hề có chút tác dụng phụ. Chẳng lã lão thần côn Vu sư kia nói đúng, trong lúc ta bị ốm đã được nữ thần Sinh Mệnh chiếu cố, linh hồn đi đến một thế giới khác?

Trương man tử lúc này tỏ ra vô cùng thành kính, vô cùng thần côn.

- Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh

- Ủa? Nhất Thế đại ca hôm nay hình như ra tay nhanh hơn ngày thường, cũng đánh mạnh hơn một chút!

Trên khoảng sân rộng, những Man chiến sĩ trưởng thành đã huấn luyện cho con mình xong, đứng một bên quan sát Nham Thạch Man Chuy cùng với Trương Đức Bưu giao thủ. Chỉ trong chốc lát, một Man chiến sĩ rốt cục phát hiện được điểm lạ, không nhịn được nói:

- Càng khó tin hơn là A Man lại có thể kiên trì trên tay hắn lâu đến vậy.

Một Man chiến sĩ khác cũng chú ý đến điểm này, sắc mặt ngưng trọng nói:

- A Y, khi ngươi trở thành nhất cấp Man chiến sĩ, có thể chống đỡ mức độ công kích cỡ này của Nhất Thế đại ca được bao lâu.

A Y suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Chắc là có thể chống đỡ được khoảng một thời thần.

Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, lộ ra thần sắc khó tin:

- Chẳng lẽ kỹ năng thiên phú của A Man đã thức tỉnh rồi, hắn đã trở thành Man chiến sĩ.

Man chiến sĩ kia gật đầu nói:

- Khẳng định là như thế, nếu không Nhất Thế đại ca sẽ không tăng mạnh cường độ huấn luyện.

- Hắc hắc, sáu tuổi đã thức tỉnh kỹ năng thiên phú, xem ra thôn Man Chuy của chúng ta lại có thêm một thiên tài rồi.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nham Thạch Man Chuy theo thói quen đến gọi Trương Đức Bưu rời khỏi giường, chứng kiến tiểu man tử đứng duỗi thắt lưng một cách lười biếng, hắn liền đá một cước. Bất quá, lúc này, Trương Đức Bưu không thể né tránh, kết quả bị đá thật mạnh vào mông, la to một tiếng rồi bay đi, dính vào bức tường đối điện thành một chữ "Đại".

Nham Thạch Man Chuy nhún nhún vai, đi đến sân rộng như chưa hề xảy ra chuyện gì, nhỏ giọng thì thầm:

- Ngày hôm qua không đá trúng, cả ngày không thoải mái, hôm nay thật sự sảng khoái rồi….

Trương Đức Bưu ủ rũ cúi đầu đi theo phía sau lão cha, trong lòng hắn ảo não không thôi, hắn nghe được tiếng gió khi lão cha đá đến, thân thể muốn né tránh, nhưng tốc độ một cước đó của Nham Thạch Man Chuy quá nhanh, căn bản không cho hắn cơ hội phản ứng.

Từ đó về sau, hai cha con giống như hai con mèo đang vờn nhau.

Mỗi ngày, sau khi luyện tập xong, Trương Đức Bưu đều lao đầu vào tu luyện một cách điên cuồng, đồng thời đánh sâu vào kinh mạch, biến kinh mạch thành thông đạo đấu khí, bên cạnh đó dùng đấu khí trong thông đạo ân cần bồi dưỡng Dã Man kình, tự cường hóa bản thân.

Hai cha con âm thầm đấu đá lẫn nhau, nếu ngày đầu tiên Nham Thạch Man Chuy không đá trúng mông Trương Đức Bưu thì ngày thứ hai nhất định sẽ đá trúng, nhưng qua ngày thứ ba thì sẽ đá hụt.

Thực lực Trương Đức Bưu cũng nhờ loại tranh đấu biến tướng này mà tăng lên nhanh chóng. Mà những Man chiến sĩ trong thôn cũng dần dần phát hiện tốc độ ra tay của Nham Thạch Man Chuy càng ngày càng nhanh, cây gậy trong tay càng ngày càng trầm trọng hơn.

Điều càng làm cho bọn họ giật mình chính là Trương Đức Bưu lại có thể chống đỡ được, mặc dù sau mỗi lần huấn luyện hắn luôn mệt đến kiệt sức, nhưng loại tốc độ tiến bộ kinh khủng như vậy làm cho mọi người không thể không kinh ngạc.

Đông qua xuân đến, thời gian thấm thoát đã trôi qua hai năm, sáng sớm trên thôn Man Chuy vẫn không có thay đổi gì, điều khác biệt duy nhất là những thiếu niên năm xưa giờ đây đã cao hơn một chút. Sáng sớm, sau khi huấn luyện xong, mọi người không tản đi mà tụm năm tụm ba lại cùng một chỗ, khẩn trương quan sát chiến đấu trong sân.

Điều làm cho bọn họ quan tâm chỉ có một, đó chính là: "Tên tiểu tử A Man kia, lần này rốt cục có thể kiên trì được bao lâu?"

Giữa khoảng sân rộng, hai thân ảnh lướt qua như điện, gậy gỗ làm bằng thiết hoa trong tay bọn họ phát ra những tiếng gió rít bén nhọn, mỗi lần va chạm với nhau, âm thanh vang vọng, giống như hai cây chùy sắt lớn hung hăng chạm nhau, cực kỳ kinh khủng.

- Thật sự lợi hại! Nhất Thế đại ca đã sử dụng thức lực tam cấp Man Chiến sĩ rồi sao?

Địch Hổ Man Chuy giật mình nói:

- Tam cấp Man chiến sĩ, cơ hồ đã gần bằng thực lực của ta rồi.

- Không phải thực lực tam cấp Man chiến sĩ.

Không biết từ khi nào, gã què Lãng Đồ đã xuất hiện bên sân, cười lạnh nói:

- Là tứ cấp! Tên hỗn đãn Nham Thạch kia phải sử dụng thực lực tứ cấp Man chiến sĩ mới có thể ngăn chặn A Man một hồi.

Người trong thôn không khỏi hoảng sợ, mặc dù gã què nói năng tùy tiện, nhưng lại là người có kiến thức nhất trong thôn Man Chuy, ánh mắt rất chuẩn xác, hắn nói tứ cấp thì chắc chắn là tứ cấp.

A Y lẩm bẩm nói:

- A Man mới tám tuổi, mà lại có thực lực tứ cấp Man chiến sĩ, trời ạ, tư chất của hắn thật sự quá tốt…

Người dân trong thôn đồng cảm gật đầu. Gã què liền cười khẩy, nói:

- Một đám ếch ngồi đáy giếng! Các ngươi chỉ hâm mộ thiên phú trời cho của A Man, nhưng lại không thấy được sự cố gắng của hắn! Tiểu gia hỏa này tu luyện đến mức liều mạng, còn đám trùng làm biếng các ngươi có làm được như vậy không?

Mọi người trong thôn đều trừng mắt nhìn gã què, mặc dù lão gia hỏa này nói đúng, nhưng ngữ khí khi nói chuyện thật đáng ăn đòn!

Giữa sân, hai người giao thủ càng ngày càng quyết liệt, ánh mặt những người quan sát đều sáng ngời, Địch Hổ cười hắc hắc, nói:

- Lần này A Man lại bị Nhị Thế đại ca đánh ngã nữa rồi.

Lời nói chưa dứt, giữa sân đột nhiên truyền đến hai tiếng rống giận dữ.

- Dã Man kình!

- Dã Man Bạo Phá!

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng thật lớn, trung tâm sân rộng nổi lên một trận khói, tỏa ra bốn phía, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn bị lực lượng lớn mạnh đánh bay ra khỏi sân, hắn trở mình linh hoạt trên không trung rồi đáp xuống, hai chân tiếp đất vững vàng như bàn thạch, đứng thẳng tắp như trường thương. Đá lót sân cứng rắn như vậy lại bị hắn giẫm nứt ra, trông giống như hai mạng nhện, có thể thấy được lực đánh vào hắn kinh người cỡ nào.

Thiếu niên này chính là Trương Đức Bưu, mặc dù bây giờ chỉ mới tám tuổi, nhưng hai năm tu luyện đã làm cho hắn cao bằng những thiếu niên mười hai – mười ba tuổi, trên khuôn mặt non nớt nhiều thêm một phần dũng khí. Vừa trải qua một trận chiến đấu kịch liệt làm cho ngực hắn phập phồng liên tục, da thịt màu màu cổ đồng đầy mồ hôi.

"Thực lực của A Ba quá mạnh mẽ, ta đã đả thông được sáu đường kinh mạch trong "thập nhị đang kinh", hai bên trái phải đối xứng, có được mười hai đường thông đạo đấu khí, vậy mà vẫn không thể buộc hắn xuất toàn lực!"

Giữa sân rộng, Nham Thạch Man Chuy chậm rãi đi ra từ trong màn khói, trên khuôn mặt trơ như đá của nam tử tên Nham Thạch lộ ra một nét tươi cười hiếm thấy:

- A Man, ngươi đã tiếp được hai thành thực lực công kích của ta, hơn nữa không bị đánh ngã, xem ra ngươi đã đủ tư cách để trở thành một gã Man chiến sĩ rồi. Ngày mai, ngươi có thể theo chúng ta đi săn thú.

Trương Đức Bưu vui vẻ trong lòng, hắn đã sớm muốn ra khỏi thôn để quan sát, bất quá trong Lạc Nhật sâm lâm ma thú đầy đất, bên ngoài thôn thường xuyên có những đàn Ma lang dạo quanh, tùy thời lẻn vào thôn bắt trộm gia sức cùng những đứa trẻ, khi đói quá, thậm chí chúng còn tấn công vào thôn xóm. Cho nên, trong bộ lạc có quy định bất thành văn, thiếu niên chưa trưởng thành nghiêm cấm rời khỏi thôn xóm, chỉ khi nào trở thành Man chiến sĩ mới được phép ra khỏi thôn săn bắn.

Nét mặt Nham Thạch Man Chuy căng thẳng lại như trước, "hừ" một tiếng:

- Không nên đắc ý, thực lực bây giờ của ngươi là "số 1 từ dưới đếm lên" trong thôn, còn kém cỏi lắm, sau này phải tiếp tục luyện tập.

Nghe hắn nói vậy, mọi người trong thôn buồn bức không thôi, Địch Hổ Man Chuy sờ sờ bộ râu, lẩm bẩm nói:

- Không biết trong lòng Nhất Thế đại ca, ta xếp hạng bao nhiêu…

Gã què cười lạnh nói:

- A Man xếp số 1 từ dưới đếm lên thì ngươi đương nhiên xếp số 0 rồi.

Địch Hổ đột nhiên giận dữ:

- Các ngươi đừng ngăn cản ta, ta nhất định phải làm thịt gã què này mới được!

Mọi người liền vội vàng tránh xa hắn một tí, Địch Hổ nhất thời choáng váng:

- Con bà nó, tại sao các ngươi không ngăn cản ta?

Mọi người trợn trắng mắt nhìn, A Y cười nói:

- Không phải ngươi bảo bọn ta không được ngăn cản ngươi sao?

Địch Hổ càng thêm buồn bực, mặc dù Lãng Đồ què một chân, nhưng thực lực của hắn vẫn xếp thứ hai trong thôn, Nham Thạch Man Chuy đã từng nói thẳng:

- Nếu Lãng Đồ không bị què, ta không chắc có thể là đối thủ của hắn.

Nói vậy cũng đủ biết thực lực của gã què.

Sau mấy lần đi theo Nham Thạch Man Chuy săn bắn, A Man đã nhanh chóng trở thành thợ săn trẻ tuổi nhất trong thôn Man Chuy, có được thiết thương cùng đoản đạo của riêng mình. Thương dùng để công kích tầm trung, còn đoản đao dùng để đề phòng ma thú đến gần người.

Trong săn bắn, Trương Đức Bưu phát hiện, vào sáng sớm, những buổi huấn luyện giữa cha và con của người dân Nam Cương, kỳ thực không phải là huấn luyện côn pháp, mà là một loại thương thuật tàn nhẫn và đơn giản. Trong săn bắn, loại thương thuật này được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, đối phó với ma thú cấp thấp vốn là một kích trí mạng.

Bất quá, lần đầu tiên Trương Đức Bưu đi săn một mình lại không có thu hoạch gì, chỉ nhặt được một con chó nhỏ mang về nhà, vì thế hắn bị các thúc bá trong thôn cười nhạo thật lâu.

Lúc đó, hắn lẻ loi một thân một mình đi hơn hai mươi dặm trên núi Noeller để săn bắn, phát hiện một đàn Ma lang đang vây bắn một con chó đen nhỏ, mắt nhìn chằm chằm, chuẩn bị tùy thời nhảy vào vồ lấy vật nhỏ.

Con chó đen nọ đứng giữa vòng vây bây sói, sợ run run không ngừng, chứng kiến Trương Đức Bưu tới, liền giương hai tròng mắt đen láy, phe phẩy cái đuôi, kêu ư ử khẩn cầu.

Nhất thời thiện tâm của Trương Đức Bưu phát tác, ra tay đuổi đàn Ma lang đi, con chó nhỏ này dường như nhận hắn là chủ, sống chết cũng không chịu rời đi, chạy theo sau đít hắn về nhà. Bất đắc dĩ, Trương Đức Bưu không thể làm gì khác hơn liền đem nó trở về thôn Man Chuy.

Tại lúc hắn thu dưỡng con chó đen nhỏ không bao lâu, bên ngoài Lạc Nhật sâm lâm xảy ra một trận đại bạo động, một thành phố của nhân loại phải chịu cảnh đồ thành. Nghe những thôn xóm Man tộc vãng lại đi buôn bán kể lại, đầu mối tai họa của trận thảm sát này là một con ma thú mạnh mẽ đến từ thâm uyên ma vực, Tam Đầu Địa Ngục khuyển.

Tam Đầu Địa Ngục khuyển vốn là lãnh chúa vực sâu, là ma thú cấp bậc Truyền Kỳ, cho dù kiêu ngạo như Cự long, đứng trước mặt loại ma thú mạnh mẽ này cũng chỉ có nước cúi đầu đi đường vòng, may mắn là Địa Ngục khuyển chỉ thích sinh hoạt ở thâm uyên ma vực, không thường xuyên du lịch trong thế giới loài người.

Mà con Địa Ngục khuyển này không hiểu vì lý do gì lại rời khỏi vực sâu, xông loạn ngoài biên giới Lạc Nhật sâm lâm, tựa hồ như đang tìm kiếm vật gì. Một đám dong binh đoàn ngu ngốc bỗng dưng công kích nó, cố gắng đạt được vinh dự còn vang dội hơn những anh hùng "Đồ Long", rốt cục đã chọc giận con lãnh chúa vực sâu này, sau khi giết sạch đám dong binh ngu xuẩn, trong cơn giận dữ nó đã san bằng thành Philina. Cuối cùng, phải nhờ tới hai vị Kiếm thánh, ba vị Thánh ma đạo sư, cùng một vị Hồng Y giáo chủ liều chết ngăn cản, con Tam Đầu Địa Ngục khuyển này mới lui về vực sâu, không tiếp tục phá hủy những thành thị của nhân loại nữa.

Sau đó, thành viên hội điều tra nguyên nhân trận thảm án này đã đưa ra kết luận rằng, căn cứ vào biểu hiện ban đầu của Tam Đầu Địa Ngục khuyển, nhất trí cho rằng con lãnh chúa vực sâu này đang làm mẹ, đứa con không biết vì lý do gì bị mất tích, hơn nữa, địa điểm mất tích có khả năng ở ngay biên giới Lạc Nhật sâm lâm, cho nên nó mới rời vực sâu đi tìm con mình, lúc đó mới phát sinh xung đột với nhân loại.

" Chẳng lẽ Tiểu Hắc nhà ta chính là con của Tam Đầu Địa Ngục khuyển?"

Trương Đức Bưu lập tức chối bỏ ý nghĩ này.

Tam Đầu Địa Ngục khuyển, cũng giống như tên gọi, nó có ba cái đầu, phân biệt tượng trưng cho tàn bạo, giết chóc, cùng trung thành, mà Tiểu Hắc chỉ có một cái đầu, đương nhiên không giống Địa Ngục khuyển rồi.

Nham Thạch Man Chuy cũng có hứng thú với Tiểu Hắc, hỏi:

- Đực hay cái?

Dường như Tiểu Hắc nghe hiểu được lời hắn nói, "thẹn thùng" khép hai chân sau lại. Nham Thạch Man Chuy tiện tay vạch ra xem, con chó nhỏ liền nổi giận đùng đùng, há mồm cắn đầu ngón tay hắn, sống chết cũng không chịu buông.

Nham Thạch Man Chuy vẩy hai cái, vật nhỏ vẫn dính cứng ngắc trên đầu ngón tay hắn.

Đệ nhất dũng sĩ bộ lạc Mông Chuyên không chút thay đổi, nói:

- Là đực, mép vừa dài vừa rộng, hàm răng rất sắc bén, chắc là giống lai giữa chó và sói. Nuôi nó cho tốt, khi nó lớn lên nói không chừng khi nó lớn lên sẽ giúp ích rất nhiều khi ngươi đi săn thú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status