Đại ca... tôi yêu anh! - Yoonmin

Chương 49-2: Giải cứu (p2)



Trong lúc cô đang thất thần suy nghĩ chuyện đó, thì một phát súng nổ ra. Min YoonGi bắn vào chân bà ta một cái khiến cô giật mình nhìn người đàn bà ngã ụy kia. Bà ta hét lên ôm chân, đau đớn từ trong lời hét nghe mà chói hết cả tai, Jimin vẫn còn chưa hoàn hồn được chuyện gì xảy ra. Cô dùng đôi mắt ẩn lệ nhìn người con trai kia bước ra khỏi cánh cửa lớn kia, trên tay cầm khẩu súng. Hắn từ từ bước tới gần bà ta, còn ả đàn bà kia đau đớn ôm chân. Không quên ngước mặt lên nhìn, hóa ra là YoonGi. Người tình mà ả luôn ao ước, thật đáng kinh tởm. Kinh tởm, gớm ghiếc!!

Min YoonGi dùng ánh mắt hình viên đạn, tức giận chĩa thẳng mũi súng vào đầu bà ta. Lời nói lạnh nhạt trầm trầm.

- Rút lại lời chết nhải của bà vừa nói đi!

- Hóa ra là con đến sớm như vậy, nghe hết tất cả rồi! Ta thật xấu hổ!

Bà ta không biết liêm sĩ, vẫn còn có thể bật cười được. Khuôn mặt nham hiểm nhìn hai người kia. YoonGi nói.





- Bà thật kinh tởm, kinh tởm như 2 năm trước!

- Ta còn nhớ 2 năm trước, con và ta là những kẻ đắm chìm trong mộng mị hư ảo...Cùng nhau!

- Câm mồm đi, đừng dùng những từ ngữ tởm lợn đó ở đây! Đồ con ả đàn bà không biết xấu hổ!

Lời nói của hai người họ nói, cô một chữ cũng không hiểu. Cái gì là cùng nhau, cái là gì đắm chìm trong mộng mị hư ảo??. 2 năm trước đã xảy ra chuyện gì??. Cô khó hiểu, hỏi hắn.

- Rốt cuộc là gì YoonGi?. Hai năm trước đã có chuyện gì? Rồi bây giờ, tại sao chúng ta lại ở đay??

- Mày muốn biết ư?_Bà ta mỉm cười.

Jimin im lặng, không hiểu lý do. Rốt cuộc là gì! Bà ta cười trong lòng, cố gắng chịu đau đớn đứng dậy, vết thương ở chân vẫn rỉ máu loan ra khắp đùi bà ta rồi chảy thành dòng nhìn vô cùng khiếp đảm. Bà ta nhíu đôi mày nhưng trên miệng vẫn luôn nở một nụ cười, nụ cười ẩn chứa điều gì đó không thể hiểu rõ. YoonGi vẫn đứng bất động không nói một câu gì, hắn vẫn cầm súng tia đến bà ta, nếu có chuyện gì sẽ nổ súng không ngần ngại. Bà ta phủi bụi trên quần rồi dùng lời lẻ có chút đắc ý trong lòng.

- Để tao nói cho mày nghe, tao và nó 2 năm trước đã làm gì! 2 năm trước, cái thằng bạn trai đáng quý, chung thủy của mày đã làm gì tao? Mày biết không??

- ...

- Nó và tao đã làm tình với nhau! Nó lúc đó còn yêu tao, chúng tao rất hạnh phúc...Cho đến khi, cái con nhỏ tên họ Joen đó tới! Nó một mực hất hủi và đẩy tao ra, ghét tao cho đến tận bây giờ!

Jimin nghe như không tin vào tai, cô cau mày thất thần nhìn đến hắn. Hỏi.

- Chẳng phải là anh ghét bà ta! Bà ta đã hại mẹ anh cơ mà!...Tại sao?? Tại sao??!!!





Cô hét lên, tim đau nhói. Hắn nói hắn ghét và căm thù bà ta nhưng lại cùng nhau làm trò đồi bại. Thật quả là không nên tin lời bà ta hay nên tin đó là sự thật. Cô bây giờ như không còn tin vào lời nói của bà ta. YoonGi nổi điên lên, tát vào mặt bà ta một cái mạnh rồi quát lớn.

- Đừng có hòng bịa đặt!. Bà nói nghe khó tin vô cùng! 2 năm trước ư? 2 năm trước tôi mới được về nhà, 2 năm đó trong trại cãi tạo thì làm sao có thể? Bà điên à??

- Đến bây giờ con còn muốn chối cãi sao? Chúng ta bên nhau nói những lời nói đừng rời xa dù cho ba con có biết, ông ấy sẽ đánh gãy chân con con cũng không màn tới cơ mà...Sao bây giờ con lại nói như không có chuyện gì vậy?

Bà ta liên tục nói những lời không đúng sự thật, liên tiếp làm cho YoonGi trở nên bực giận hơn, hắn nắm chặt cây súng trên tay muốn bóp còi giết chết bà ta ngây lúc này, nhưng phải chờ một chút vì xem thử bà ta sẽ nói cái quái gì tiếp nữa. Jimin thì hoảng thần, không còn biết gì nữa. Lời nói như xé cả tận tim gan, nếu nó là giả dối...Xin hãy ngừng lại!. Giọt nước mắt cô rơi xuống trên má, nhắm nghiền đôi mắt lại không muốn nhìn hoàn cảnh hiện tại, không muốn nhìn thấy hắn.

Bà ta như được ý, bật cười che miệng nói.

- YoonGi à, sao con yêu con đàn bà nào họ cũng phải rơi lệ vì con thế?. Chỉ toàn là đau đớn, chỉ toàn là nước mắt nước mắt của những đau khổ khi biết được sự thật!

- ..._YoonGi im lặng.

- Phải không Jimin? Cô yêu nó mà, nhưng nó lại không nói rằng nó rất ham muốn xác thịt đối với cô. Cô còn trinh không??

Jimin nghe thế, đôi mắt đang nhắm nghiền lại vội mở ra, từ đôi mắt xác sơ, buồn bả trở nên cứng cỏi. Khuôn mặt biến đổi thành vẻ mặt khác, khuôn mặt của sự tức giận khi nhìn bà ta. Cô nói.

- Mất thì đã sao?. Bà thương anh ấy thì đã sao? Bà nghĩ tôi sẽ tin lời nói của bà ư??

Trong một giây phút nào đó, cô cảm nhận được nhịp tim của hắn trong mình. Lời nói của hắn dành cho mình. Một cảm giác rất lạ làm cho cô dẹp ngay suy nghĩ về lời nói khiêu khích của bà ta. Bà ta cười nhếch môi, trợn tròn đôi mắt lên nhìn.

- Hừm, cô không tin ta ư?





- Tôi không tin ai cả, tôi chỉ tin vào mắt của mình, tôi không tin vào những lời đơn đặc, thị phi kia! Nếu lời bà nói đúng, YoonGi đã một súng giết chết bà lâu rồi chứ đâu cần đứng đó nghe bà nói nhảm!

YoonGi hài lòng với cô, vì hắn biết cô luôn hoàn toàn tin hắn. Tin vào những điều hắn làm, hoàn toàn không bao giờ sai trái với cô!. Bà ta định giơ tay tát vào mặt cô nhưng khựng lại...

* Rầm *

Một âm thanh của vết tường đổ vỡ, khi quay sang đã thấy tên to cao đàn em của ả nằm thoi thóp dưới sàn nhà, ôm bụng đau đớn. Hắn té một pha vô cùng mạnh, đủ biết ở chỗ vết chỗ tường gần cánh cửa kia vỡ tanh bành. Ả ngạc nhiên rồi hoảng hồn khi đám thuộc hạ ả từng tên một đi vào, mặt mũi tên nào tên nấy bầm dập. Cảnh tượng trước mắt làm cho ả ta khựng lại vài giây vì có ba người kia bước vào, trên tay toàn những súng ống, có cả dây thừng trên tay. Không ai khác là Kim Taehyung và NamJoon, còn đáng sợ hơn. SeokJin đang nắm tóc tên kia lôi vào, cả ba người họ đến đây với tâm trạng như lửa đốt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status