Đại chúa tể

Chương 1419: Gia mẫu, Thanh Diên Tịnh

Trên ba tòa ngọc thạch đài, thắng bại đã phân, trong thiên địa đều một mảnh yên tĩnh, đông đảo siêu cấp thế lực nhìn một màn này đều thầm than, sau ngày hôm nay, phù đò cổ tộc, chỉ còn lại hai chi chủ mạch rồi.

Mà ở vị trí của huyền mạch, mặc mạch, hai vị mạch thủ Huyền Quang cùng Mặc Đồng sắc mặt đều bình thản, hai mắt không chút gợn sóng, dáng vẻ như vậy, cũng không vì kết cục của thanh mạch mà xao động chút nào.

Hiển nhiên, kết cục này bọn họ đã sớm đoán trước.

Bọn họ chỉ là nhìn lướt qua thanh thiên mạch thủ mặt mũi sầu thảm, trong mắt thoáng hiện vẻ châm chọc nhàn nhạt, lúc này đối với đám người thanh mạch này, chuyện hối hận nhất sợ rằng chính là việc ban đầu đã không dùng hết sức lực giữ được thanh diên tịnh, nếu không có nàng ta ở đây, thanh mạch bọn họ làm sao lại luân lạc đến mức này.

"Lão phu vô dụng a"

Dưới vô số ánh mắt chăm chú, tựa như đồng tình,tựa như cười nhạo khắp thiên địa, thanh thiên mạch thủ cũng là khổ sở than một tiếng, nét mặt vốn đã già nua thì lúc này càng trở nên chán chường hơn nhiều.

Lần này thủ lôi thất bại,vậy thanh mạch bọn họ lại mất thêm một ghế, trong trưởng lão viện chỉ còn sót hai ghế, mà theo quy củ trong tộc, chỉ có mạch hệ có ba ghế trờ lên mới có thể trở thành chủ mạch.

Cho nên, từ nay về sau, thanh mạch bọn họ sẽ rớt xuống thành phân mạch,như vậy dĩ nhiên là tổn thất quyền lực cùng lượng tài nguyên khó có thể tưởng tượng nổi, muốn lần nữa trở lại địa vị chủ mạch thật không biết phải đợi đến năm nào tháng nào.

Bên ngoài một tòa thạch đài, thanh huyên trưởng lão cũng nắm chặt tay, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng mà, hiện giờ cục diện đã định, nàng cũng không thể thay đổi được gì, chỉ có thể khổ sở lắc đầu.

"Hôm nay cũng chỉ có thể hy vọng, hài tử Mục Trần kia có biện pháp gì ngăn cơn sóng dữ, nếu không hôm nay, thanh mạch ta nhất định tường đổ người xô*"

(*ta nhớ là giống câu đánh chó rớt xuống nước, thất thế một cái là cả đám dìm)

Trên ngọn núi có đông đảo tộc nhân huyền mạch, mặc mạch, Huyền La, Mặc Tâm thấy vậy, đều không nhịn được bật cười, hai người bọn họ mưu đồ đã lâu, chung quy hôm nay cũng đến lúc lộ ra kế hoạch

"Mục Trần kia cũng không còn nhảy loạn được bao lâu nữa"

Khuôn mặt anh tuấn của Huyền La nở ra nụ cười lạnh, chỉ cần cách chức thanh mạch xuống làm phân mạch, như vậy tất cả chướng ngại cũng bị dẹp bỏ, bọn họ thậm chí có thể phái ra chấp pháp vệ, mạnh mẽ truy bắt Mục Trần.

về phần có khiến Thanh Diên Tịnh phản kháng ngược lại hay không, bọn họ cũng không quan tâm, bọn họ một mực vẫn lên án đại trưởng lão quá mức nhẫn nại với thanh diên tịnh, hôm nay thanh mạch đã bị trục xuất, trong trưởng lão viện hai mạch liên thủ, dù là đại trưởng lão cũng phải cân nhắc ý kiến của bọn họ.

Mà trên ngọn núi có đông đảo tộc nhân thanh mạch, chỉ còn một tầng không khí u ám sầu khổ bao phủ, tất cả mọi người đều mặt mũi khổ sờ, lúc trước những thanh niên trẻ tuổi đồng lứa vẫn còn tranh phong, nhưng lúc này cũng không còn nữa, trên khuôn mặt tất cả đều là vẻ sợ hãi, bởi vì bọn họ cũng bắt đầu hiểu, một khi mất đi địa vị chủ mạch, đối với thanh mạch bọn họ sẽ là đả kích bực nào.

Huyền thiên Mạch Thủ đưa mắt nhìn một vòng quần sơn, một lát sau cười nhạt, ngẩng đầu nhìn phía đại trưởng lão, ôm quyền cung kính nói: "Đại trưởng lão, thắng bại đã phân, kính xin tuyên bố đi"

Trên đỉnh chủ phong nguy nga, đại trưởng lão khép hờ 2 mắt, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía thanh thiên mạch thủ đang bi ai, hắn thở dài một cải, sau đó giọng nói trầm thấp vang vọng giữa thiên địa.

"Thanh mạch thủ lôi thất bại, đánh mất một ghế"

Thanh âm của đại trưởng lão vang vọng giữa thiên địa, cũng giống như tiếng búa, hoàn toàn đập nát một tia hy vọng sót lại của thanh mạch.

Ở ngọn núi nơi Mục Trần, vẻ mặt thanh sương vốn đẹp lạnh lùng thì lúc này đã sớm trờ nên ảm đạm không chút sức sống, trong đôi mắt đẹp cũng đầy vẻ xám xịt.

"xong rồi"

Nàng tự lẩm bầm, cảm thấy vô cùng bi ai, sau ngày hôm nay, không biết thanh mạch bọn họ sẽ rung động đến mức nào, nhưng suy nghĩ một chút cũng biết, địa vị của thanh mạch cũng sẽ rơi xuống ngàn trượng.

Mục Trần đứng đằng trước, lúc này cũng hít một hơi thật sâu, sau đó tiến về phía trước.

"Mục Trần? Ngươi muốn làm gì?". Thanh Sương nhìn Mục Trần bước ra khỏi ngọn núi, đạp từng bước về phía trước trên không trung, nàng nhất thời cả kinh, vội vàng lên tiếng, lúc này nếu Mục Trần bất chợt xuất hiện, sợ rằng sẽ lập tức bị chú ý đến.

"Nếu đã nhận được lợi ích từ thanh mạch các ngươi, ta tự nhiên sẽ hồi báo trở lại". Mục Trần hơi nghiêng đầu, cười nhạt nói.

Thanh sương kinh ngạc nhìn thân ảnh của hắn, hiển nhiên không biết hắn rốt cục muốn làm gì.

Mục Trần cũng không tiếp tục để ý tới nàng, mà là xoay người, chân đạp không trung mà đi, hắn ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn về nơi cao nhất trên tòa chủ phong nguy nga, trong 2 mắt thoáng hiện vẻ u thâm.

Phù Đồ cổ tộc, các người tìm ta nhiều năm, hôm nay ta liền tới nơi này, để xem các ngươi có thể đối đãi với ta như thế nào?

Mà lúc này, trong thiên địa, còn lại âm thanh hùng hồn của đại trưởng lão không ngừng vang vọng: "Vì thủ lôi thất bại, thanh mạch còn lại 2 ghế, dựa theo quy củ của Phù Đồ cổ tộc ta, sẽ phế bỏ địa vị chủ mạch..."

"Đợi đã!"

Vậy mà, khi thanh âm của đại trưởng lão còn chưa dứt, trong thiên địa yên tĩnh, chợt có một thanh âm đột ngột vang lên, chặn lời.

Âm thanh đột ngột khiến vô số cường giả trong thiên địa sửng sốt, chớp mắt sau đó, từng ánh mắt liền nhìn theo phương hướng âm thanh kia truyền tới, tiếp sau đó sắc mặt đều kinh ngạc.

Chỉ thấy, bên trên một ngọn núi, có một thanh niên mặt mũi tuấn dật, chân đạp hư không, đứng chắp tay, thần sắc bình thản, khí độ phi phàm.

"Đây là người nào? Lá gan cũng không nhỏ, lại dám chặn lời đại trưởng lão Phù Đồ Huyền". Đông đảo siêu cấp thế lực đều dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Mục Trần, sắc mặt kinh ngạc.

Mà trên một đỉnh núi gần chủ phong nhất, Dược Trần, Lâm Điêu đều ngẩng đầu nhìn cảnh này, chợt bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều cười một tiếng, nói: "Kịch hay rốt cục cũng mở màn rồi"

Bên cạnh bọn hắn, tiêu tiêu nhìn thân ảnh của Mục Trần, khẽ gật đầu, nói: "Cái tên này lại to gan như vậy"

Lâm Tình thì cười hì hì một tiếng, nói: "Tiêu tiêu tỷ, Mục Trần bây giờ cũng đã có vốn liếng để to gan như vậy rồi"

Hiện giờ Mục Trần không chỉ bước vào thiên chí tôn, hơn nữa còn có thể lôi kéo sự tương trợ của vô tận hỏa vực và võ cảnh, hơn nữa còn có Mục Phủ cùng thân phận Tru Ma Vương, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Mục Trần lúc này đã không cẩn sợ hãi Phù Đồ cổ Tộc nữa rồi.

Tiêu tiêu nghe vậy cũng khẽ cười một tiếng, thật ra đối với Mục Trần, dù là người tâm cao khí ngạo như nàng cũng có chút bội phục, dù sao, có thể bằng thực lực bản thân, tạo dựng sự nghiệp ở đại thiên thế giới này từ hai bàn tay trắng,, đạt tới bước ngày hôm nay, bản lĩnh như vậy khó trách ngay cả người kiêu ngạo như phụ thân nàng cũng cực kỳ coi trọng.

"Vậy hôm nay để chúng ta xem một chút, người này làm thế nào khiến Phù Đồ cổ tộc long trời lở đất đi"

Khi bọn họ đang nói chuyện, trên đỉnh chủ phong, Đại Trưởng lão Phù Đồ Huyền cũng chợt ngẩn ra vì thanh âm đột nhiên xuất hiện, chớp mắt sau đó, ánh mắt của hắn quét tới, dừng lại trên người Mục Trần.

Lần đầu tiên nhìn thấy Mục Trần, hai mắt Phù Đồ Huyền híp lại một cái, thiên chí tôn trẻ tuổi như vậy thật đúng là hiếm thấy, nếu so sánh, cho dù là trẻ tuổi đồng lứa trong Phù Đồ cổ tộc như Huyền La, Mặc Tâm cũng phải kém một bậc.

Hơn nữa, không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy thanh niên tuấn dật này tựa như có chút quen mặt.

"Ngươi là người phương nào? Tại sao phải nhúng tay vào chuyện Phù Đồ Cổ Tộc ta?". Phù Đồ Huyền mặt mũi lạnh nhạt, âm thanh trầm thấp như tiếng sấm, khiến thiên địa rung chuyển, uy áp thánh phẩm trong thoáng chốc tản ra, khiến vô số cường giả chấn động.

Mà lúc này, trên một ngọn núi không xa,thời điểm khi Mục Trần xuất hiện, hai người huyền la mặc tâm chợt há mồm nhét vừa quả trứng, bọn hắn đưa tay chỉ Mục Trần, đến nửa ngày cũng không thốt ra một lời, hiển nhiên có nằm mơ cũng không ngờ tới Mục Trần lại xuất hiện ở chỗ này.

Xung quanh, tộc nhân huyền mạch, mặc mạch kỳ quái nhìn hai người bọn họ, hiền nhiên là không biết tại sao bộ dạng lại thành như vậy.

Mà ở bên trên một bạch ngọc đài, hắc quang trưởng lão cũng cực kì khiếp sợ nhìn Mục Trần, sau đó thấp giọng kinh hãi nói: "Mục Trần? Tội tử này làm sao lại dám tới nơi đây"

(có mấy ông hỏi tôi "tội tử" là như nào, đại khái như kiểu con hoang, không được gia tộc thừa nhận).

Thanh âm của hắc quang dù rất nhỏ, nhưng mạch thủ huyền mạch Huyền Quang cùng mạch thủ mặc mạch Mặc Đồng đều nghe thấy, lúc này thân thể đều rung lên

"Mục Trần? Người này chính là tên tội tử đó?!"

Trẽn bầu trời, Mục Trần cũng không để ý tới tẩt cả ánh mắt kinh nghi bất định kia, hắn chẳng qua là ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt đại trường lão Phù Đồ Huyền.

Cứ như thế một lúc lâu, hắn mới cười một tiếng, thanh âm trong trẻo ầm ầm vang vọng trong thiên địa này.

"Tại hạ Mục Trần"

"Có lẽ đại trưởng lão rất xa lạ với danh tự này, nhưng có lẽ sẽ rất quen thuộc với tên của gia mẫu"

"Hả?". Ánh mắt Phù Đồ Huyền chợt lóe.

Mục Trần cười cười, trên khuôn mặt tuấn dật lúc này cũng dần dần hiện lên vẻ lạnh lùng, hai mắt hắn như điện, nhìn chằm chằm Phù Đồ Huyền, ôm quyền, nói ra từng chữ một:

"Gia mẫu, Thanh Diên Tịnh"

Lời vừa nói ra, toàn bộ thiên địa ầm ầm chấn động, vô số tộc nhân phù đồ cổ tộc đứng bật dậy, bọn họ nhìn thanh niên tuấn dật đang ngạo nghễ đứng trên bầu trời, ánh mắt kinh hãi.

Người này lại chính là tội tử khiến Phù Đồ cổ tộc bọn họ đau đầu bấy lâu nay?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status