Đại chúa tể

Chương 666: Đại La Thiên

Thiên La đại lục.

Siêu cấp đại lục nổi tiếng Đại Thiên thế giới, sự phồn hoa và rộng lớn của nó hoàn toàn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của Mục Trần. Những thế lực ở nơi này nhiều như sao trên trời, lấp lánh đầy tràn như dải ngân hà trải khắp nơi. Những địa phương long đầm hổ hang, tiềm ngư phục ngạc khiến cho bất cứ ai cũng phải sợ hãi đề phòng.

Nơi này quá mức phức tạp, do vậy siêu cấp đại lục này chưa bao giờ có một thời kỳ nào trong lịch sử được gọi là "thống nhất". Ngày xưa một vị cường giả siêu cấp Thiên Chí Tôn có tham vọng bá chủ đại lục cũng không có khả năng làm việc đó.

Đại lục này vô biên rộng lớn, không thế lực nào đủ sức phủ sóng cai trị hết tất cả những nơi sơn dã cùng cốc, cũng chẳng biết nổi trong những nơi thâm sơn đó, có khi nào lại ẩn cư một vị cường giả siêu cấp khác.

Thiên La đại lục này trước này đều do những thế lực cường đại ngang ngửa nhau tiềm hành cai trị. Họ cũng thường chinh phạt khắp nơi, mỗi ngày đều có những thế lực bị thâu tóm, nhưng cũng có rất nhiều thế lực khác mọc lên như nấm sau mưa, không bao giờ chấm dứt.

Vô số thiên tài kiêu hùng cường giả thi nhau xuất hiện, thi thố tài năng, hiển hách nhất thời.

Đại La Thiên Vực.

Là một thế lực đỉnh cấp hàng đầu Thiên La đại lục, có lãnh thổ cực kỳ rộng lớn, vượt xa Bắc Thương đại lục, thế nhưng cũng chỉ là một góc nho nhỏ của cả Thiên La đại lục mà thôi.

Từ khi Mục Trần bước chân vào Thiên La đại lục, cũng phải di chuyển thêm khoảng một tháng nữa, vượt qua mười mấy linh trận truyền tống ở các thành trì siêu lớn mới đến được phạm vi lãnh thổ của Đại La Thiên Vực.

Từ biên giới, hắn bay liên tục không nghỉ hai ngày, rốt cuộc đã đến được khu vực trung tâm tổng bộ Đại La Thiên Vực.

Đại La Thiên.

Mục Trần đứng trên một tòa núi cao vạn nhẫn, hắn nhìn thẳng phía trước, gương mặt cực kỳ rung động, vì trước mặt hắn là một hòn đảo khổng lồ cực lớn trôi nổi giữa trời.

Nói là một đảo nổi giữa không trung, chi bằng nói nó là một đại lục nhỏ, sự nguy nga rộng lớn của nó làm cho hắn không ngậm cái miệng đang há to lại được.

Đảo không trung trên cao được một tấm màn hào quang rực rỡ bao phủ, bên trong cung điện vô số, không trung vô số những bóng người bay tới bay lui, trận thế bao phủ thiên địa làm cho người ta kinh giác không rời mắt được.

Dù cách một đoạn cũng khá xa, nhưng hắn cảm giác được những dao động linh lực rất mạnh mẽ bồng bềnh trong đó.

- Đây là tổng bộ Đại La Thiên Vực, Đại La Thiên.

Cửu U đứng cạnh hắn giới thiệu.

- Thật là lợi hại a.

Mục Trần cũng dần hồi tỉnh lại, tán thưởng. Đại La Thiên trước mắt này, thật sự Bắc Thương linh viện không thể nào so bì.

Đại La Thiên Vực, danh bất hư truyền.

- Đi thôi, thời gian sắp tới chúng ta sẽ trải qua ở đây.

Cửu U thản nhiên cười nói.

Mục Trần gật gù, ánh mắt đăm đăm nhìn Đại La Thiên trên cao, nhủ thầm.

" Hành trình Đại Thiên thế giới sẽ bắt đầu từ đây."

Cửu U đi trước, hướng thẳng lên Đại La Thiên bay đi, Mục Trần vội vã theo sát.

Càng đến gần, cảnh sắc Đại La Thiên trở nên rõ ràng hơn, Mục Trần càng thấy rõ sự rộng lớn bao la không nhìn thấy biên giới.

Khung trời Đại La Thiên, độ cao vạn trượng phía trên có một linh trận lớn vô cùng, nó tỏa ra màn hào quang bao phủ xuống dưới, bảo hộ toàn bộ Đại La Thiên, dao động linh lực đáng sợ xuất hiện khi đến gần.

- Đây là linh trận phòng hộ Đại La Thiên, ngay cả cường giả Địa Chí Tôn cũng khó mà công phá...

Cửu U chỉ lên linh trận trên cao kia, ra vẻ hãnh diện.

Mục Trần gật đầu, hắn đã cảm nhận được sự bất phàm của linh trận kia.

Không trung phía ngoài cách Đại La Thiên một quãng đường bay, có một cái cổng lớn giữa trời. Cổng lớn hình tròn, tỏa hào quang liên miên, đó là lối đi duy nhất để vào bên trong Đại La Thiên.

Cửu U và Mục Trần bay đến dừng lại trước cổng lớn.

- Người đến dừng lại, Đại La Thiên cấm người ngoài xâm nhập, kẻ nào làm càn bắn bỏ không tha!

Hai người vừa dừng lại, lập tức có tiếng quát lớn, cả trăm bóng vệ binh giáp đen lướt tới, ánh mắt sắc bén, vũ khí trong tay sẵn sàng chiến đấu.

Khí tức sát phạt toát ra dữ dội.

Cửu U vẫn bình tĩnh, giơ một tay lên, trong tay nàng bắn ra một tia màu đen, hướng thẳng đến gã đội trưởng chi đội lính giáp đen kia. Gã đó lập tức đưa tay chụp lấy, hắc ám tan đi, để lại một lệnh bài với con hắc tước đang tung cánh trên mặt, mơ hồ có âm thanh thánh thót vang lên.

- Cửu U lệnh?

Gã đội trưởng hắc giáp quân cả kinh, vội vàng khụy một gối quỳ xuống giữa trời. Phía sau hắn, mấy trăm lính hắc giáp cũng quỳ rạp xuống đồng loạt, âm thanh giáp sắp va chạm nghe thật hùng tráng.

- Tham kiến Cửu U vương!

Cửu U phất tay, lệnh bài quay trở về, nàng ta chỉ gật đầu rồi dẫn Mục Trần xuyên qua cổng, biến mất.

Sau khi nàng rời đi, đám chiến sĩ hắc giáp mới thi nhau đứng dậy.

- Đội trưởng, vị nữ tử kia chẳng lẽ là Cửu U vương đã biến mất mấy năm nay?

Một tên lính có vẻ thân thiết với gã đội trưởng tò mò vội hỏi.

- Ừ, ai có thể giả được Cửu U lệnh?

Hắn nhìn về cổng lớn, bóng dáng Cửu U đã biến mất:

- Nghe nói khi trước, Cửu U vương là người có thực lực kém nhất trong Cửu Vương, nhưng vì nàng ta là tộc điểu Cửu U Tước, lại được Thiên Thứu Hoàng đại nhân, nên được cất nhắc trở thành Vương. Khi nãy ta cảm ứng, thực lực của nàng hiện tại cũng áp lực không kém gì Bát Vương kia, có lẽ đã độ kiếp thành công.

- Nhưng mà tình hình Cửu U cung mấy năm nay càng lúc càng xuống dốc, nếu không phải vì nể mặt Thiên Thứu Hoàng đại nhân, e rằng nó đã sớm bị bài trừ hủy bỏ. Cửu U cung bây giờ chỉ đơn thuần là vật trang trí mà thôi.

Một gã lính cảm thán.

- Đúng! Ngay cả gã thống lĩnh mà Cửu U vương đề bạt năm xưa cũng chuyển qua hàng phục dưới trướng Huyết Ưng vương Vương Trọng đại nhân. Gã kia năm xưa được Cửu U vương cứ ra từ chiến trường, cho hắn tài nguyên để tu luyện, nếu không thì hắn sao có được hôm nay?

- Đúng vậy, hắn thật là một con sói mù.

Những lời bàn tán đó dĩ nhiên Cửu U và Mục Trần không biết được. Sau khi đi qua thông đạo, cảnh tượng trước mắt trở nên sáng sủa, họ đã bước chân vào Đại La Thiên rộng lớn hùng vĩ.

Mục Trần hoang mang nhìn vùng đất bao la trước mắt, lẩm bẩm than thở.

- Chúng ta đi đâu?

- Đến Cửu U cung của ta trước. Đó là địa bàn của ta, chẳng biết nhiều năm rồi các cô nàng ra sao?

Cửu U mỉm cười, gương mặt hoài niệm nhìn một hướng.

- Ngươi còn có cung điện riêng?

Mục Trần kinh ngạc.

- Ngu dốt, ta là một trong Cửu Vương, địa vị ở Đại La Thiên Vực nào có thấp? Từ này về sau ngươi gặp ta thì cũng phải giống đám lính kia vậy, bằng không sẽ bị xử tội phạm thượng.

Cửu U trợn trắng hai mắt, quát mắng Mục Trần một hơi.

Mục Trần cười khẩy, chẳng chút nể mặt:

- Ngươi nằm mơ đi!

Cửu U giá nắm đấm dọa hắn, rồi không đùa giỡn với hắn nữa, lao đi về hướng tây bắc. Mục Trần nhanh nhảu bay theo.

Bầu trời Đại La Thiên luôn có những đội cảnh vệ thường trực tuần tra, giáp sắt loang loáng, bảo vệ trị an trong từng khu vực.

Mục Trần nhìn những đội quân lạnh lùng có mặt ở khắp nơi mà líu lưỡi không dám ho hen.

Một đường bay đi, nửa giờ sau Cửu U giảm tốc. Mục Trần ngẩng lên quan sát phía trước, nhìn thấy một tòa núi cao ngất lẩn khuất trong mây, dường như có hình dáng của một con khổng tước đang giang cánh che trời.

Phía trên sườn núi, cung điện nguy nga sừng sững liên tiếp lên đến đỉnh núi.

Cửu U nhìn cung điện nọ, ánh mắt vui vẻ, lập tức lắc mình bay tới cung điện kia.

Trước khi đến cung điện, có một khu vực rộng lớn dành cho việc tu luyện, đang có hơn 1000 người tĩnh tọa tu luyện, đối diện với họ là hai cô gái cũng khá xinh xắn.

Một người vận đồ đen, người kia thì quần áo hồng nhạt, dung mạo thanh lệ mà tao nhã, lại giống nhau như đúc, rõ ràng là tỷ muội song sinh.

Cô áo đen thì có vẻ lạnh lùng, còn cô áo hồng lại nhu thuận dịu dàng. Hai gương mặt giống nhau nhưng khí chất trái ngược làm cho người ta càng thèm khát.

Ít nhất, ở khu vực tu luyện này có quá nửa số người thỉnh thoảng liếc mắt trộm nhìn ngắm dung nhan của họ.

"Hử?"

Đột nhiên cô gái áo đen mở bừng hai mắt, ánh nhìn sắc lạnh như dao cạo ngẩng lên, trầm giọng quát:

- Kẻ nào?

Tất cả mọi người lập tức kinh giác, đề phòng nhìn lên, linh lực vận hành.

- Ha ha, tiểu Băng nhi thật đúng là càng ngày càng lợi hại nha....

Một tiếng cười thanh thúy khúc khích vang lên giữa trời, cô gái xinh đẹp hạ xuống.

Nàng áo đen ngơ ngác nhìn nữ tử vừa xuất hiện, ánh mắt vốn sắc bén lập tức biến mất, thay vào đó là màu đỏ bừng và nước rưng rưng.

Cô áo hồng bên cạnh cũng trợn tròn hai mắt không tin, rồi sau đó là nhào qua, hai mắt đỏ như con thỏ nhỏ.

- Cửu U tỷ tỷ, ngài rốt cục đã trở về!

Cửu U ôm chầm lấy cô nàng, nhìn những đôi mắt rưng rưng mà cánh mũi cũng thấy cay cay. Xoa đầu cô bé trong lòng, dịu dàng nói:

- Đúng vậy, tỷ tỷ đã trở lại...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status