Đại đạo triều thiên

Quyển 2 - Chương 24: Cách ba năm lại thừa kiếm


Thiên Quang phong chủ kiếm chính là trấn phái chi kiếm của Thanh Sơn Tông.

Thanh kiếm này đã sớm mất đi, nếu nói Thừa Thiên Kiếm chỉ là một cái vỏ kiếm.

Không nghi ngờ chút nào đây là bí mật lớn nhất của Thanh Sơn Tông, trừ đứng đầu Cửu Phong không có bất kỳ ai biết được.

Triệu Tịch Nguyệt đến bây giờ còn không biết, bởi vì nàng đi quá đột ngột, cũng có thể là cố ý gây ra, rất nhiều bí mật của Thanh Sơn nàng còn không biết được.

Thanh Sơn đệ tử dĩ nhiên càng không biết chuyện này.

Nam Tùng đình, Bắc Hạc môn ngoại môn đệ tử, quan tâm nhất vẫn là khi nào có thể Bão Thần cảnh giới viên mãn, trở thành nội môn đệ tử.

Các đệ tử bên khe suối tẩy kiếm quan tâm nhất chính là, thừa kiếm đại hội sắp đến chính mình sẽ được sư trưởng ngọn núi nào nhìn trúng.

Thừa kiếm đệ tử thì quan tâm nhất đương nhiên là thử kiếm đại bỉ mấy năm một lần, chính rốt cuộc có thể đạt được hạng như thế nào, có thể nhận được tư cách tham gia Mai Hội hay không.

Nội môn đệ tử tham gia thừa kiếm đại hội có hơn bốn mươi người, trong đó hơn mười tên đệ tử xuất thân Nam Tùng đình nhận được nhiều chú ý nhất.

Triệu Tịch Nguyệt xuất thân Nam Tùng đình, Liễu Thập Tuế cũng giống như thế.

Không tới mười năm thời gian, Nam Tùng đình trước sau xuất hiện hai vị trời sanh đạo chủng, chẳng qua đánh giá cùng đãi ngộ của hai người hôm nay ở Thanh Sơn Cửu Phong lại hoàn toàn bất đồng.

Thanh Sơn đệ tử nhắc tới cái tên Liễu Thập Tuế này không hề như ban đầu tràn đầy bội phục nữa, mà đầy coi thường cùng thất vọng, thỉnh thoảng sẽ có chút đồng tình, nhưng phần nhiều lại là tức giận.

Mà lúc nhắc tới cái tên Triệu Tịch Nguyệt, bọn họ so với dĩ vãng càng thêm hưng phấn, ngưỡng mộ càng tăng lên.

Yêu Tùng Sam cùng Lâm Anh Lương rốt cục mang về tin tức của Thần Mạt phong chủ vân du hai năm không về.

Cho đến lúc này, Thanh Sơn Cửu Phong mọi người mới biết được trong hai năm qua Triệu Tịch Nguyệt đi đâu, làm chuyện gì.

Một đường trảm yêu trừ ma!

Quản ngươi là nghiệt súc tông phái nhà ai nuôi dưỡng, hay là ân nhân của quý phi nương nương, chỉ cần làm ác sẽ một kiếm giết!

Nghe những câu chuyện này, Thanh Sơn đệ tử có thể nào không sinh lòng tự hào, cùng có vinh yên.

Mà để cho Thanh Sơn đệ tử cảm thấy khoái ý, vẫn là chuyện đã xảy ra trên tứ hải yến.

Tây Hải kiếm phái những năm qua ỷ vào Kiếm Thần làm việc có chút lớn lối, để cho Thanh Sơn đệ tử không thích chút nào.

Triệu Tịch Nguyệt ngay trên điện ở tứ hải yến giết người, ở trong mắt Thanh Sơn đệ tử chính là đánh vào thể diện của Tây Hải kiếm phái, rất thống khoái.

Tin tức Tỉnh Cửu cùng Trung Châu Phái ước chiến Mai Hội cũng truyền cực kỳ rộng rãi, bất quá cho dù là Thanh Sơn đồng môn, đối với hắn... Cũng hoàn toàn không đánh giá cao.

Bởi vì đối thủ của hắn có thể là Trung Châu Phái Đồng Nhan, thế nhân công nhận là người đứng đầu kỳ đạo.

Có chút đệ tử không biết tình hình lúc ấy thậm chí sinh ra chút ít bất mãn, nghĩ thầm đến lúc đó nếu hắn bại trong tay đối phương, chẳng phải ý nghĩa Thanh Sơn bị Trung Châu Phái đè ép hay sao?

Một ngày sau giờ ngọ, các đệ tử tẩy kiếm kết thúc công khóa nửa ngày đi tới bên khe suối nghỉ ngơi, thừa dịp ngày xuân đẹp đẽ, nghị luận gì đó.

Thừa kiếm đại hội sắp tới, chủ đề các đệ tử nghị luận nhiều nhất, tự nhiên là Triệu Tịch Nguyệt khi nào trở về cùng với lần này nàng có chiêu thu đệ tử hay không.

Trên bầu trời xanh lam bỗng nhiên bay tới một đóa mây trắng, khí tức trong thiên địa khẽ biến, quang ảnh trên quần phong lần lượt thay đổi, Thanh Sơn đại trận mở ra một lối đi.

Một đạo phi kiếm từ phía trên tật tốc lướt đến, vẽ ra một đạo tơ hồng thẳng tắp.

Bên khe suối chợt an tĩnh, sau đó trở nên huyên náo.

Mai Lý cùng Lâm Vô Tri, Cố Hàn đám người nghe tiếng rời khỏi Tẩy Kiếm Các, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt khác nhau.

Có người vui mừng hô: "Tịch Nguyệt sư tỷ đã trở về!"

"Là Tịch Nguyệt sư thúc!" Có đệ tử vội vàng cải chính.

"Phất Tư Kiếm đỏ rực, thật giống như máu a."

"Sợ cái gì? Thanh Sơn xuất kiếm, tất nhiên nhuốm máu, Tịch Nguyệt sư thúc một đường trảm yêu trừ ma, tiên kiếm dĩ nhiên càng thêm đỏ."

...

...

Kiếm quang màu đỏ như máu biến mất trên đỉnh núi, trong rừng cây trên núi vang lên một trận vượn kêu, sau đó có tiếng ma sát vang lên, nghĩ đến là đám viên hầu đang chạy tới đón chào.

Đối với chủ nhân trở về, đám viên hầu biểu hiện rất nhiệt tình, lộ vẻ hết sức tưởng niệm.

Tỉnh Cửu cảm thấy có chút không thích, lòng nghĩ đám hầu tử này làm sao càng lúc càng giống chút ít thân thích trên Thích Việt phong.

Triệu Tịch Nguyệt đi trong động phủ tắm rửa thay quần áo.

Chuyện đầu tiên mà Tỉnh Cửu làm chính là kéo ghế trúc ra, nằm xuống.

Hai năm qua không có cái ghế này, hắn ngay cả thời gian ngủ cũng giảm bớt rất nhiều.

Trừ ghế trúc hắn còn đĩa sứ, lúc này cũng đã lấy ra.

Triệu Tịch Nguyệt lau chùi tóc ướt đi ra động phủ, thấy Tỉnh Cửu nằm trên ghế, trong tay nhặt một viên cát, nhìn đĩa sứ ngẩn người.

Hình ảnh này thật đã rất lâu không nhìn thấy.

Trong con ngươi nàng hiện lên vẻ nụ cười.

Cát trên đĩa sứ đã phủ kín gần một nửa diện tích.

Nàng nhớ rất rõ ràng, thời điểm ban đầu ở bên vách đá tẩy kiếm, hẳn là một phần ba.

Từ thời gian suy tính, chuyện Tỉnh Cửu làm hẳn là càng về sau càng khó.

Chính bởi vì đĩa sứ cùng hạt cát, nàng mới tin chắc đối với Tỉnh Cửu mà nói đánh cờ là chuyện đơn giản nhất thế gian.

Cho dù Đồng Nhan cũng không thể nào là đối thủ của hắn.

Đang suy nghĩ chuyện này, trên núi truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Cố Thanh lấy tốc độ nhanh nhất đi tới đỉnh núi, không còn kịp hành lễ, trực tiếp nhìn Tỉnh Cửu nói: "Mai Hội?"

Tỉnh Cửu ừ.

Cố Thanh vẻ mặt khẽ biến, lại hỏi: "Đồng Nhan?"

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Nếu như hắn đi mà nói."

Cố Thanh đứng bên vách đá rất chân thành mà nghĩ một chút, nói với Tỉnh Cửu: "Có thể thắng."

Bị Tỉnh Cửu ảnh hưởng, lời của hắn hiện tại cũng càng ngày càng ít, chẳng biết tại sao chút ít hầu tử trên núi kia lại hoàn toàn không thay đổi.

Tỉnh Cửu quay đầu nói với Triệu Tịch Nguyệt: "Nhìn, tâm cảnh của hắn quả thật bình thản, so với ngươi cùng Thập Tuế còn mạnh hơn."

Cố Thanh nghe hắn khen ngợi chính mình mạnh hơn Triệu Tịch Nguyệt, có chút không được tự nhiên, nghĩ tới trong lời nói của hắn nhắc tới Liễu Thập Tuế, thật tình nói: "Hắn hiện tại cuộc sống thật không tốt, ta đi thăm một lần, sau đó hắn không chịu gặp ta, ta cảm thấy tâm tình của hắn thật có vấn đề, ngươi nên đi xem một chút."

Tỉnh Cửu không đáp.

Triệu Tịch Nguyệt nói: "Ngươi xác định hắn sẽ không có chuyện?"

Tỉnh Cửu đặt xuống hạt cát, nói: "Ta chỉ có thể xác định đó là do tự hắn lựa chọn."

...

...

Ngày thứ tư sau khi hai người trở về Thanh Sơn, thừa kiếm đại hội bắt đầu.

Tẩy kiếm suối bố trí cùng ba năm trước đây không có bất kỳ khác biệt, nguyên nhân hẳn là các tông phái cũng đang chuẩn bị Mai Hội, tân khách tiến đến xem lễ giảm đi rất nhiều, Quả Thành Tự chưa có tới, Đại Trạch cũng không có ai tới, vị tiểu cô nương Huyền Linh Tông kia cũng không tới.

Kỳ quái chính là Phong Đao Giáo cùng Thanh Sơn Tông quan hệ bình thường kế lần trước vừa phái ra một gã sứ giả tiến đến.

Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu xuất hiện, đưa tới vô số tầm mắt.

Ba năm trước đây bọn họ cũng từng tham gia thừa kiếm đại hội, chỉ bất quá lúc ấy là bên khe suối, hôm nay lại là ở trên núi.

Lúc ấy bọn họ là đệ tử chuẩn bị thừa kiếm, bọn hắn bây giờ lại chuẩn bị chọn lựa thừa kiếm đệ tử.

Nói đến địa vị tăng lên cực nhanh, dõi mắt Thanh Sơn vài ngàn năm, tình hình như vậy thật sự vô cùng ít phát sinh.

Chuyện này dĩ nhiên cùng Cảnh Dương chân nhân phi thăng có quan hệ trực tiếp.

Nhìn Triệu Tịch Nguyệt cùng Tỉnh Cửu, rất nhiều Thanh Sơn đệ tử thậm chí là nhị đại sư trưởng, khó tránh khỏi có chút hâm mộ, thậm chí là ghen tỵ, nhưng bọn hắn rõ ràng chính mình cũng không có khí phách như Triệu Tịch Nguyệt ba năm trước đây, càng không có năng lực đi lên đỉnh Thần Mạt phong, cho nên toàn bộ ghen tỵ cùng không cam lòng rơi vào trên người Tỉnh Cửu.

Trừ một số người, không có ai biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì.

Tỉnh Cửu cũng không giao thiệp với bất luận kẻ nào, tự nhiên không có cơ hội giải thích, hơn nữa hắn cũng vui vẻ chấp nhận chuyện này.

Triệu Tịch Nguyệt hiểu được dụng ý của hắn, tự nhiên cũng sẽ không nói gì, hơn nữa nàng giống như Tỉnh Cửu trên căn bản cũng không gặp người.

Bên khe suối bỗng nhiên có đệ tử nói: "Mau nhìn, có phải hắn còn đeo thanh thiết kiếm kia hay không?"

"Chính là thanh kiếm Mạc sư thúc lưu lại, vừa rộng vừa thẳng, ta sẽ không nhìn lầm."

"Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn còn không tiến vào Vô Chương cảnh giới ư?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status