Đại hoàn dư - Cho ta khuynh thất giang san

Quyển 5 - Chương 27: Kinh tâm động phách

Bầu không khí trong phòng ngủ lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh vốn có, tuy nhiên sự yên tĩnh này dường như lại bị đè nén bởi một thứ vô hình nào đó.

Hách Liên Ngự Thuấn ngồi trở lại giường, lẳng lặng nhìn Sở Lăng Thường, trong ánh mắt lộ rõ vẻ phức tạp.

Sở Lăng Thường đem trường kiếm nhặt lên rồi để qua một bên, toàn bộ quá trình cũng cực kỳ im lặng.

Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi dựa người vào đầu giường, nhìn Sở Lăng Thường thấp giọng cất tiếng, “Nàng qua đây!”

Vẻ mặt của Sở Lăng Thường lúc này cũng ôn nhu như nước, ngoan ngoãn đi về phía Hách Liên Ngự Thuấn rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hách Liên Ngự Thuấn khẽ nâng tay, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sắc mặt hắn cũng dịu đi vài phần nhưng nét hắc ám nơi đáy mắt vẫn chưa hoàn toàn tan đi.

Sự thô ráp cùng ấm áp từ đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng len lỏi tận nơi sâu thẳm trong lòng Sở Lăng Thường. Ngước mắt nhìn hắn, nàng không kìm lòng được lại nhẹ giọng nói, “Ngươi không thể thiện lương một chút sao?”

Vừa rồi nàng còn ngỡ mình vừa thấy ma quỷ, khiến nàng bất giác nhớ lại hôm mình bị bắt, hắn ở trên chiến mã cao lớn nhìn xuống nàng, vẻ mặt cũng tàn nhẫn, lạnh lùng như vậy.

Lời của nàng lộ ra chút oán giận nhưng lại khiến khoé môi Hách Liên Ngự Thuấn hơi giật lên. Nét hắc ám trong đáy mắt hắn cũng chậm rãi tản đi, cuối cùng chỉ còn lại sự dịu dàng cùng yêu thương vô hạn.

“Yên tâm, ta sẽ không đối với nàng như vậy!” Câu nói này của hắn dường như là một lời hứa hẹn với nàng.

Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy nơi cổ họng có chút khô nóng, một cảm giác chua xót cũng chậm rãi khuếch tán. Khẽ than nhẹ một tiếng, nàng yếu ớt đáp lại, “Cô ấy là vương phi của ngươi!”

“Vậy thì sao?” Hách Liên Ngự Thuấn vẫn vô cùng bình thản.

Sở Lăng Thường thực sự ngạc nhiên, lại lần nữa ngước mắt nhìn hắn.

Hách Liên Ngự Thuấn lại nở nụ cười, so với vẻ lạnh lùng ma quỷ lúc trước thì nét mặt hắn hiện giờ thực sự là hai thái cực đối lập. Khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn, lại sủng nịnh đưa tay khẽ véo má nàng như thể trừng phạt một đứa nhỏ vừa mới nói sai, hắn cười nhẹ, “Sự khoan dung của nàng khiến ta cảm thấy mình thật thất bại!”

Sở Lăng Thường có chút khó hiểu, mi tâm cũng hơi nhíu lại lộ rõ sự nghi hoặc.

Nụ cười yếu ớt lại lần nữa ngưng tụ trên môi Hách Liên Ngự Thuấn, “Ta rất muốn tìm thấy trên gương mặt nhỏ nhắn này của nàng một chút dấu hiệu ghen tuông.”

Lúc này Sở Lăng Thường mới hiểu được ý tứ của hắn, hai má cũng lập tức đỏ bừng lên.

Hách Liên Ngự Thuấn vòng tay ôm chặt nàng vào lòng như thể không muốn buông lơi, dịu dàng lên tiếng mang theo sự trịnh trọng cùng kiên định, “Nàng phải biết rằng, nếu tính mạng kẻ khác có thể đối lấy tính mạng của nàng, ta sẽ không chút lưu tình mà ra tay giết kẻ đó!”

Nghe được mấy lời này của hắn, trong lòng Sở Lăng Thường không khỏi phát run. Hắn vừa tàn nhẫn lại vừa dịu dàng như vậy, dùng một phương thức cực đoan để biểu đạt ý muốn của bản thân, điều này so với ước nguyện ban đầu của nàng hoàn toàn đối lập. Nhưng nghe xong mấy lời của hắn, trong lòng nàng vẫn trào dâng sự cảm động chưa từng có.

Nữ nhân thật ra từ khi còn rất nhỏ đã có tính ích kỷ, không phải sao?

Thật lâu sau nàng mới ngẩng đầu, nhẹ giọng nói, “Nam Hoa công chúa là người có thể tin tưởng!”

Nếu đêm nay đi vào Cấm lâu là người khác, nàng tuyệt đối không dám cam đoan như vậy. Nhưng là Nam Hoa công chúa, nàng dám. Bởi vì Nam Hoa không có lý do để tố giác họ. Tuy rằng cho tới giờ nàng đều cảm thấy Nam Hoa công chúa vẫn luôn là người có gì đó bí ẩn. Từ trong ánh mắt của Nam Hoa, nàng có thể cảm nhận được sự xa vắng hay một loại nguỵ trang nào đó, lại như có chút gì đó không nề hà gian khó. Tuy rằng đối với việc Nam Hoa gặp Thiền Vu đêm đó nàng vẫn có chút băn khoăn, nhưng…

Nàng vẫn tin tưởng Nam Hoa, nguyên nhân chính là bởi ở trong ánh mắt Nam Hoa vẫn lộ ra một chút yếu đuối cùng bi ai. Một người cho dù giỏi che dấu đến thế nào thì trong một khoảnh khắc nhất định, vẻ mặt của người đó vẫn không thể gạt được người khác. Bởi vì trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt của họ biểu đạt tình cảm chân thực nhất trong lòng họ. Mà nàng có thể cảm nhận được sự cô độc của Nam Hoa, đó là một loại cô độc xâm nhập đến tận cốt tuỷ.

Cho nên, nàng lựa chọn tin tưởng!

Lần đầu tiên trong đời, nàng muốn dùng trực giác của mình để tin tưởng một người chứ không phải dùng lý trí để phân tích thiệt hơn.

Hách Liên Ngự Thuấn nghe nàng nói vậy, cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ ôm nàng càng chặt hơn.

***

Trời vừa rạng sáng, từ bên trong hoàng thành đã có tiếng vó ngựa truyền tin cấp tốc tới các vương phủ. Đây là tình huống cực kỳ hiếm gặp, chỉ xảy ra khi có sự kiện trọng đại mà thôi.

Trong ấn tượng của Hách Liên Ngự Thuấn, tình huống như vậy chỉ phát sinh hai lần vào buổi sớm. Lần đầu tiên là Lão Thiền Vu băng hà, lần thứ hai là Thiền Vu Quân Thần lên ngôi, mà nay là lần thứ ba.

Theo thám tử hồi báo, hoàng thành đã bị thích khách đột nhập, đầu tiên là làm loạn trong cung một hồi, sau đó còn ám sát Thiền Vu. Cuối cùng khi thị vệ trong cung tăng cường truy đuổi thì thích khách lại biến mất dạng.

Bên trong xe, sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn lộ rõ vẻ ngưng trọng. Khoác trên người bộ triều phục, toàn thân hắn lại toát lên vẻ cao cao tại thượng thấm đẫm cả trong hơi thở. Tuy sắc mặt hắn vẫn có chút tái nhợt nhưng nếu nhìn qua thì sẽ không cảm thấy có gì khác biệt.

Từ ngày bắt đầu chinh chiến sa trường, hắn sớm đã đặt mình trong vòng sinh tử. Đã bao lần hắn nghĩ rằng mình sẽ chết nhưng lại trong hoàn cảnh không thể ngờ tới mà tìm thấy đường sống. Cũng như đêm qua, tuy đầu mũi trường mâu đã đâm sâu vào gân cốt, nhưng may mắn có Sở Lăng Thường tỉ mỉ trị liệu nên mới khiến vết thương không trở nên nghiêm trọng.

Hắn đưa tay khẽ chạm đến vị trí miệng vết thương trên đầu vai đang bị lớp triều phục dày che lấp, ánh mắt càng trở nên phức tạp hơn.

Đêm qua Thiền Vu Quân Thần thiếu chút nữa bị ám sát?

Bất giác hắn lại nhớ tới những gì Hữu Cốc Lễ vương nói đêm qua, xem ra thích khách đó là có thật.

Nói như vậy, hôm nay lâm triều nhất định sẽ nổi lên một hồi sóng gió, mà kẻ gây hoạ chắc chắn là Vu Đan.

Mục đích của hắn là Sở Lăng Thường, cũng là Tả hiền vương này!

Bên trong đại điện hoàng thành, Thiền Vu được hai gã cận vệ đỡ hai bên rồi chậm rãi ngồi xuống. Quan viên bước vào triều thấy vậy đều kinh sợ vội tiến vào hành lễ rồi thỉnh an.

Hách Liên Ngự Thuấn kín đáo liếc nhìn Thiền Vu. Cánh tay Thiền Vu quả thực bị thương. Liếc sang phía Vu Đan, lại thấy sắc mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, không có lấy một chút kinh ngạc nào.

Xem ra, hắn hoàn toàn đã biết chuyện này. Chẳng lẽ Thiền Vu Quân Thần gặp chuyện cũng do một tay hắn sắp xếp?

Nghĩ tới một loạt khả năng, sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn đột nhiên càng trở nên âm trầm hơn.

Thiền Vu ngồi vào chỗ của mình rồi đưa mắt nhìn lướt qua các đại thần trên điện, ngữ khí có chút nặng nề không vui, sau đó mới nhấn mạnh từng lời, “Đêm qua có thích khách lẻn vào trong cung!”

Vừa nói đến đây, lại nghe “cộp” một tiếng, thì ra tổng thống lĩnh thị vệ hoàng thành đã quỳ sụp xuống, nét mặt tràn ngập sự bối rối, “Thiền Vu bị thích khách gây thương tích, hết thảy đều do ty chức sơ sảy, xin Thiền Vu giáng tội!”

Thiền Vu hừ lạnh một tiếng, giơ cánh tay không bị thương lên vỗ mạnh vào bàn, cơn thịnh nộ tựa như gió lốc ào tới...

“Đường đường tổng thống lĩnh thị vệ mà lại để thích khách công khai xâm nhập hoàng thành thực đáng tội chết vạn lần. Càng không thể tha thứ hơn chính là để thích khách đánh cắp Tôn Tẫn binh pháp. Bọn thị vệ các ngươi đang làm cái gì? Tàng Thư Các không phải luôn có trọng binh canh gác hay sao?”

Tổng thống lĩnh thị vệ đã sợ tới mức hồn phi phách tán, các đại thần thì sợ đến tái mặt. Tôn Tẫn binh pháp đã mất đồng nghĩa với việc bọn họ mất đi tấm lá chắn bảo hộ tốt nhất.

Quả nhiên là Tôn Tẫn binh pháp! Hách Liên Ngự Thuấn vẫn không có bất kỳ phản ứng khác thường nào. Xem ra Vu Đan cuối cùng cũng ra tay rồi, chắc hẳn hắn muốn dùng buổi thiết triều hôm nay đưa Hách Liên Ngự Thuấn tới tuyệt lộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.1 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status