Dài lâu

Quyển 1 - Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi công diễn này có thể nói là vô cùng quan trọng với cả cung văn hóa, nhất là những học sinh thiên về phương diện vũ đạo hoặc nhạc cụ. Bình thường vào thời gian này, các bậc thầy, giáo sư, thậm chí là những vũ công từ Nam ra Bắc nổi tiếng khắp cả nước, sẽ tự mình đến chọn những hạt giống tốt nhất.

Những lời này cô Lâm chưa từng nói với Giang Thâm, nhưng đã đánh tiếng với mẹ cậu Đàm Linh Linh rồi.

Sau khi về nhà, Giang Lạc Sơn ngồi trong sân, trầm mặc cả buổi mới chậm rãi nói, “Anh vẫn luôn cảm thấy Thâm Tử học múa chỉ là hứng thú nhất thời…”

Đàm Linh Linh nhìn ông mà thở dài, “Nghe ý của cô Lâm thì cô ấy đã đề cử Thâm Tử với không ít người.”

Giang Lạc Sơn cau mày không đáp.

Đàm Linh Linh đương nhiên hy vọng những điều tốt đẹp nhất đến với con mình, nếu thật sự có thể làm một nửa vũ công thôi như bà từng nhắc đến, người mẹ là bà nằm mơ cũng phải bật cười.

Chỉ là mơ vẫn mãi là mơ, con trẻ có thể nằm mơ mà vui vẻ, người lớn lại không dễ dàng như vậy, chưa bàn đến chuyện không được chọn, lỡ mà được chọn trúng, thì cái chốn nông thôn nhỏ bé này cũng không nuôi được giấc mộng của Giang Thâm.

Đến thành phố lớn sinh sống, học tập, mưu cầu nghệ thuật, những điều này đối với người trưởng thành mà nói đã là một chuyện rất khó khăn, huống chi, thế sự ngày nay đâu đâu cũng phải dùng tiền mua tình người…

Đàm Linh Linh thấy mũi hơi cay, trong lòng áy náy không chịu nổi, “Vậy không cho Thâm Tử nó đi học múa nữa sao…?”

“Nói vớ vẩn gì đấy!” Giang Lạc Sơn vuốt vuốt lưng vợ mình, “Không phải em vẫn luôn nghĩ về nó ư, lỡ mà Thâm Tử trở thành vũ công thật thì sao, đúng không nào?”

Hai mắt Đàm Linh Linh đẫm lệ, bà lau sạch nước mắt, lắc đầu.

Giang Lạc Sơn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ở nông thôn khác với thành phố, những ngôi sao nơi đây ngập tràn lại sáng ngời, ánh sao rọi xuống tí tách ở ruộng lúa đằng xa, con kênh nước trong vắt gợn sóng vang lên tiếng ếch nhái ồm oạp.

Buổi công diễn sẽ diễn ra vào cuối tuần, trước đó một tối Giang Thâm còn nói chuyện điện thoại với Bạch Cẩn Nhất.

“Cậu căng thẳng không?” Bạch Cẩn Nhất đột nhiên hỏi.

Giang Thâm suy nghĩ một lát, “Cậu không hỏi thì không căng thẳng, vừa hỏi thì lại có chút chút rồi.”

Bạch Cẩn Nhất nở nụ cười.

Giang Thâm: “Ngày mai cậu đến xem tớ không?”

Bạch Cẩn nhất lười biếng đáp, “Cậu trông mong tới mức đưa cả vé vào cửa rồi, tôi có thể không đến sao?”

Giang Thâm cười ha ha xin lỗi, chợt nghe Bạch Cẩn Nhất nói, “Cậu đợi tôi một lát.”

Giang Thâm ngoan ngoãn chờ, đoạn nghe thấy Bạch Cẩn Nhất đang nói chuyện với ai đó ở bên kia, lát sau mới an tĩnh lại.

“Sao vậy?” Giang Thâm tò mò hỏi.

Bạch Cẩn Nhất: “Bảo mẫu hỏi tôi có muốn ăn khuya không.”

Giang Thâm có chút hâm mộ, “Tớ cũng muốn ăn…”

Bạch Cẩn Nhất phóng khoáng nói, “Lần sau cậu qua đây, tôi nói dì Chu nấu cho cậu.”

Giang Thâm phấn khởi đồng ý, đoạn cậu hỏi tiếp, “Bạch Nhị sao rồi?”

Bạch Nhị chính là bé gà Bạch Cẩn Nhất nuôi, bây giờ đã lớn lắm rồi, nó được nuông chiều từ nhỏ, ngàn sự cưng chiều tại một thân, quả đúng là con gà giàu sang nhất nhân gian.

Bạch Cẩn Nhất hình như không thích lắm, “Càng ngày càng béo, rõ ràng tôi ngày nào cũng cho ăn đúng lượng đúng giờ, chẳng biết có phải cha mẹ tôi thừa lúc tôi vắng nhà cho nó ăn vớ vẩn hay không nữa, hai tháng này ngày nào tôi cũng bắt nó tản bộ ngoài sân.

“…” Lâu như thế rồi mà Giang Thâm vẫn không ngấm nổi thói quen nuôi gà của Bạch Cẩn Nhất, trong mắt cậu, mấy đứa trẻ ở nông thôn cũng không cần được chăm kỹ như vậy, từ nhỏ đến lớn cởi truồng bén rễ trong ruộng, so ra thì thua cả con gà duyên dáng Bạch nhị đại nuôi.

Giang Thâm nhịn không được cảm khái, “Rốt cuộc nó béo đến mức nào?”

Bạch Cẩn Nhất lạnh lùng đáp, “Béo đến mức tôi lo nó bị bệnh tam cao*.”

* Huyết áp cao, mỡ máu cao, đường huyết cao.

Giang Thâm: “…”

Buổi sáng cùng ngày hội diễn, Giang Thâm và Tống Hân tới từ sớm, hai người phải học lại cốt truyện, diễn tập lần cuối cùng trên sân khấu.

Cô Lâm dàn dựng cho hai người một bộ nhạc kịch kể về câu chuyện xưa của thổ thần, ngàn năm trước, thổ thần giáng trần, ban phúc khắp nơi, tạo thành núi cao, biến ra sông ngòi, thổ thần như nam lại không phải nam, như nữ lại không phải nữ, con dân vừa thương y vừa sợ y, cuối cùng non sông bị hủy diệt, thổ thần hóa thành chim diên* bay về phương xa.

* Chim diều hâu, mình thấy để chim diều hâu cứ kém sang kiểu gì ấy nên để nguyên văn chim diên.

“Như nam lại không phải nam, như nữ lại không phải nữ là đoạn hai đứa nhảy cùng nhau.” Cô Lâm dặn dò, “Phải chú ý động tác, Tống Hân em cũng phải nhảy phần của Giang Thâm nữa, sự mạnh mẽ dẻo dai của người con trai cần được bộc phát hết sức có thể.”

Tống Hân nhăn mũi, “Giang Thâm nhảy động tác nữ còn hoàn hảo hơn cả em, em mắc cỡ không dám nhảy đây nè.”

Cô Lâm dở khóc dở cười, “Đã là lúc nào rồi còn nói câu này nữa.”

Cô nhìn đồng hồ nhắc nhở, “Đi xuống kiểm tra trang phục múa rồi tới hậu trường trang điểm nào.”

Để có thể thể hiện được dáng vẻ của thổ thần, trang phục của múa chính và múa phụ đều dùng màu nâu làm chủ đạo, với tư cách là cậu trai duy nhất, Giang Thâm khỏi cần mặc áo màu da bó sát người, dứt khoát để nửa thân trần, giáo viên mỹ thuật vẽ totem năm màu lên ngực và lưng cậu, sau đó phải trang điểm nữa nên công đoạn hóa trang cho cậu còn lâu hơn Tống Hân.



Totem thờ vật

Tống Hân sẽ đóng vai nữ thổ thần nên cô phải mặc chiếc váy lông chim diên năm màu.

“Em muốn mặc thử không?” Tống Hân chống cằm nhìn Giang Thâm trang điểm, “Thử cái váy này coi, nam nữ gì cũng mặc vừa hết đấy.”

Thợ trang điểm đang vẽ mắt cho Giang Thâm, cậu có chút căng thẳng, không dám cử động gì cả, “Dường như chị mặc đẹp hơn mà.”

Tống Hân lượn quanh một vòng, “Cũng như nhau mà thôi…” Cô nghiêm túc nhìn thợ trang điểm nói, “Chị ơi, nhờ chị vẽ mắt em ấy cho thật đẹp nha, đây là nam chính duy nhất của bọn em đó.”

Giang Thâm: “…”

Thính phòng đã có không ít người tới, Thanh Linh Tử đến sớm chiếm chỗ tốt, trông thấy anh mình và Thẩm Thụ Bảo thì ra sức vẫy tay, “Đây nè! Chỗ này nè!”

Thẩm Thụ Bảo ôm bắp rang trên tay, Trần Mao Tú cầm ly trà sữa trân châu, vừa đi lại vừa hỏi, “Chỗ này có đủ không thế, lát nữa mấy chú mấy dì cũng tới đấy.”

Thanh Linh Tử dương dương đắc ý vỗ ngực, “Hàng này em thầu cả rồi.”

Nhỏ vừa dứt lời thì trên bỗng có hai người bước đến hàng ghế này, Lại Tùng ngồi xuống như ngọn núi nhỏ, ngẩng đầu đối mặt với Trần Thanh Linh.

Thanh Linh Tử: “…”

Lại Tùng: “…”

Cẩu Mao huých vai nhỏ, thấy dáng vẻ kia của Lại Tùng thì hơi cảnh giác, “Hai người quen nhau hở?”

Lại Tùng trừng mắt, vừa định đáp lại thì Thanh Linh Tử đã cướp lời, “Ứ quen.”

Lại Tùng đành phải nói, “Bọn tôi là bạn của Giang Thâm.”

Cẩu Mao và Thẩm Thụ Bảo liếc mắt nhìn nhau, tất cả đồng thanh nói, “Bạch Cẩn Nhất?!”

Bạch nhị đại bị điểm mặt gọi tên ngó đầu ra bên cạnh Lại Tùng, hắn nhìn thoáng qua ba người nhẹ gật đầu, “Chào mọi người.”

Nghe thấy lời chào nhẹ nhàng của hắn, ba “con nông dân” ngơ luôn Đông Tây Nam Bắc.

Bạch Cẩn Nhất là ai?! Chính là “nhà từ thiện” trong truyền thuyết của Giang Thâm đấy! Chi phí ăn mặc của Giang Thâm có cái nào không tầm cỡ Bạch Cẩn Nhất chứ?! Tiếc là Giang Thâm khờ quá, iPhone thì chỉ dùng mỗi APP wechat, bộ quần áo giá năm con số thì mặc xuống ruộng cắm mạ.

Người trong thôn chất phác sẽ không suy nghĩ nhiều, đều ngầm thừa nhận rằng Giang Thâm được người từ thiện giúp đỡ, dẫu sao chuyện này cũng không có gì mới lạ, người trong nhà họ Giang thưa thớt, nên tiền nong chia theo đầu người cũng ít đi, từ khi lưng của Giang Lạc Sơn không tốt thì bệnh tật đã gần như kéo sụp tài chính của cả nhà, hai vợ chồng đều là người tốt, cứng rắn vượt bao gian khổ, nay có người mang tấm lòng vàng giúp đỡ, trong lòng hai nhà Trần Thẩm cũng yên tâm thêm mấy phần, huống chi Giang Thâm là người có tính cách uống nước nhớ nguồn, có thứ gì tốt cũng gửi cho Bạch Cẩn Nhất đầu tiên.

Cẩu Mao và Thẩm Thụ Bảo không ít lần lén đoán “Bạch Cẩn Nhất” kia là người như nào, Giang Thâm chỉ nói với hai người đó là một người bạn, nhưng mà bạn gì mà tặng đồ kiểu đó… Đừng nói Bạch Cẩn Nhất là người coi tiền như rác nhé?!

Hôm nay “người coi tiền như rác” chân thật đã đến đây, mây trôi nước chảy* bắt chân ngồi cùng một hàng với họ.

* Không đếm xỉa tới, khoan thai thoải mái, nghĩa khá đa tầng nên mình để nguyên.

Vì thế trong lòng ba đứa giặc nông thôn này đều vô thức ngồi thẳng lưng, hết sức nghiêm chỉnh.

“Mọi người không cần cẩn thận thế đâu.” Lại Tùng kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, không khéo đang trong trận Tu La mà anh còn tưởng là vùng trăm hoa ấy chứ. “Chúng ta đều là người một nhà, người một nhà!”

Thanh Linh Tử lén nhìn Bạch Cẩn Nhất, hâm mộ nhỏ giọng nói, “Đồng hồ bạn ấy đeo đẹp thật.”

Cẩu Mao tỏ ra bình tĩnh, “Đừng có nói với anh, anh không hiểu.”

Thẩm Thụ Bảo gió thổi tám hướng vẫn bất động*, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi môi khẽ mở ra đóng lại, “Từ trên xuống dưới của cậu ta ngang với thu hoạch trong hai năm của cả thôn.”

* Tâm hồn không may mảy lay động dẫu cho có gì xảy ra.

Cẩu Mao “bịch” một tiếng, cả người trượt xuống khỏi ghế.

Thanh Linh Tử mất mặt không chịu nổi, vội vã đỡ anh dậy.

“Bình tĩnh!” Thẩm Thụ Bảo nghiêm túc răn dạy, “Cốt khí nông dân của chúng ta đâu rồi?!”

Vẻ mặt Cẩu Mao đau khổ, “Cốt khí gì chứ…”

Thẩm Thụ Bảo kiêu ngạo cau mày, “Cốt khí nhà nghèo!”

Sau khi định hướng tư tưởng cốt khí “nhà nghèo” xong thì thính phòng đã có rất nhiều người tới, thật ra cả cái chỗ này trừ Bạch Cẩn Nhất ra thì không còn ai giàu đến mức nghiền xương thành tro thứ hai nữa, như vậy có thể thấy được người được ông trời chọn ít đến đau lòng, nên tâm lý của ba người Cẩu Mao cũng thăng bằng lại.

Dẫu không phải “trong nhà có quặng mỏ” thì cũng là “gia đình có điều kiện” nhé.

Nửa phần đầu của hội diễn đều là ca hát, nhạc cụ, Thanh Linh Tử tinh mắt phát hiện có khá nhiều người vừa kéo đàn vi-ô-lông xong đã được kêu xuống dưới đài.

Dù gì hồi nhỏ cũng từng học ở cung văn hóa, tất nhiên biết điều đó có nghĩa là gì, vô cùng chờ mong xen lẫn căng thẳng mong ngóng tiết mục của Giang Thâm.

Lại thêm một tiết mục nữa kết thúc, Lại Tùng nhìn danh sách tiết mục mà “òa” một tiếng, “Đến lướt thiên nga nhỏ diễn rồi sao? Thật sự mong chờ đấy.”

Bạch Cẩn Nhất không nói gì, có điều tư thế vốn lười nhác bỗng nghiêm túc hơn, lòng bàn tay hắn hơi ẩm ướt, đặt trên đầu gối, hít thở sâu vài cái.

MC lên thông báo tiết mục xong thì xuống đài, cánh gà còn chưa kéo ra mà Cẩu Mao đã đứng ngồi không yên, đứng bật lên hét lớn: “Thâm Tử! Cố lên nhé!”

Thanh Linh Tử kéo anh ngồi xuống, “Anh tưởng đây là đại hội thể thao à?”

Trần Mao Tú vẫn ngọ ngoạy, “Anh đây là giúp nó đỡ căng thẳng thôi.”

Thẩm Thụ Bảo yên tĩnh nói, “Mày làm thế nó còn căng thẳng hơn thì có.”

Tiếng hét động trời đó của Cẩu Mao dĩ nhiên Giang Thâm có nghe thấy, cậu đứng ở hàng đầu tiên, nhịn không được kéo một kẽ nhỏ ra nhìn quanh phía dưới.

Tống Hân tới gần phía sau cậu nhỏ giọng hỏi: “Bạn bè em đến cả rồi à?”

“Dạ.” Giang Thâm gật đầu, “Đây là lần đầu tiên em múa cho mọi người xem.”

Tống Hân nở nụ cười, “Cha mẹ chị cũng tới.” Dừng một lát, cô nói khẽ, “Có điều đây sẽ là lần cuối cùng chị múa cho họ xem.”

Giang Thâm quay đầu, kinh ngạc nhìn Tống Hân.

“Chị sắp lớp Mười rồi á.” Vẻ mặt của Tống Hân dường như không tiếc nuối điều chi cả, cô nhẹ nhàng bảo, “Diễn xong lần này chị không múa nữa, sẽ cố gắng học các môn văn hóa thật tốt, thi lên cấp ba rồi thi Đại học.”

Cánh gà chậm rãi kéo ra, chùm sáng đầu tiên chiếu xuống trên sân khấu, hệt như ánh trăng xanh rực rỡ.

Tiếng nhạc vang lên, Tống Hân đã sẵn sàng để cất bước nhảy đầu tiên, cô đứng bên cạnh Giang Thâm, nắm thật chặt tay của cậu.

Giang Thâm nhìn sang, cô nàng mềm mại tựa như con chim diên, vút bay vào mảnh trăng xanh trong vắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status