Đại thợ rèn Tiểu Mật Đào

Chương 30



Tiểu Đào bước nhanh đi đến nhà Mã đại nương, dứt khoát nói ý đồ đến đây, không chờ Mã đại nương trả lời, TIểu Liễu liền chạy tới.

" tỷ, không phải nói là muội đi hay sao. Mã đại nương, đừng cho tỷ của ta đi, ta muốn đi." Tiểu Liếu thở gấp, nhìn chính là một đường chạy như bay tới.

Mã đại nương nhìn hai tỷ muội gật đầu: " thật là hai hảo khuê nữ thật là hiểu chuyện, Tiểu Liễu, đại nương biết, ngươi cũng là một nha đầu cần mẫn có khả năng, nhưng bên kia họ tìm là nha đầu hơi lớn tuổi một chút, các dạng việc đều sẽ làm được, phương diện này ngươi vẫn là kém tỷ ngươi một ít. Nếu mang ngươi đi ta không biết họ sẽ nhận ngươi hay không."

Tiểu Đào biết muội muội là đau lòng chính mình, mới tranh đi, vui mừng nở nụ cười, nuốt nước mắt vào trong, kiên định nói: " Tiểu Liễu, tỷ đi, muội ở nhà chiếu cố cha nương, đã quyết như vậy rồi. Muội so với ta có sức khoẻ hơn, lên núi xuống ruộng muội đều có thể làm việc, nhưng tỷ không được, muội đừng cùng tỷ tranh đi."

Mã đại nương ngay sau đó nói: " đúng vậy vẫn là Tiểu Đào đi thôi, lát nữa liền đi, ngươi nmau trở về thu thập hai bộ y phục, không cần mang nhiều, trong nhà họ đều phát y phục cho nha hoàn. Vừa vặn Vạn Trường đã trở lại, trong chốc lát cho hắn đuổi kịp xe lừa, chúng ta đến nhà ngươi đón ngươi ở đó."

Hai tỷ muội nói cảm tạ, nắm tay rời đi Mã gia, Mã đại nương chạy nhanh đi kêu nhi tử dậy: " mau, Tiểu Đào đáp ứng đi, chạy nhanh chân mang nàng đi vào thành, miễn cho nhà họ lại đổi ý."

Mã Vạn Trường mơ mơ màng màng còn chưa tỉnh ngủ, thức không tình nguyện nói: " con đêm qua mới về đến nhà, nhà đó cho con một ngày nghỉ, hôm nay sau giờ ngọ đi là được, gấp làm gì nha."

Mã đại nương hận sắt không thành thép mắng: " ngươi là cái đồ ngu xuẩn, từ đầu là gã sai vặt bên người nhị thiếu gia, cũng vì cái đầu gỗ như ngươi nhị thiếu gia mới coi thường ngươi, mới đuổi ngươi đi ra hoa viên sửa cây. Ngươi lại còn thấy thoả mãn, không cần hầu hạ chủ tử, ngươi nghĩ cũng không nghĩ tiếp theo là đuổi ngươi về nhà ngươi ăn bằng gì?"

Mã Vạn Trường lúc này mới lười biếng đứng lên, vừa mặc quần áo vừa lẩm bẩm: : " kia cùng Tiểu Đào thì liên quan gì?"

" các cô nương xung quanh đây, ta đều cân nhắc một lần, không có ai so ra hơn Tiểu Đào. Về sau vào Hoàng gia rồi người phải nghĩ cách cho nàng cùng nhị thiếu gia tác hợp, nàng về sau có thể lên làm nửa cái chủ tử, ngươi không phải theo đó thơm lây sao?"

Mã Vạn Trường cau mày, bíu môi không vui: " nương, Tiểu Đào là một cô nương tốt, sao lại lừa nàng đi làm tiểu thiếp?"

Mã đại nương tức giận xoa eo, quả thật không biết nói gì: " ngươi không biét ngày hôm qua, cha của Tiểu Đào ngã xuống gãy đứt xương chân, nếu nàng có thể thật đi làm tiểu thiếp cho nhị thiếu gia, cũng không có gì hại. Nhị thiếu gia anh tuấn lại thông minh, Tiểu Đào nếu đi theo hắn cả đời không phải sẽ hưởng phúc sao, cả nhà bọn họ cũng đi theo thơm lây."

Tiểu Đào về đến nhà, liền bắt đầu thu thập tay nải, nàng cũng không biết trong lòng Mã đại nương đang đánh cái chủ ý gì. Nghe nói trong nhà sẽ phát y phục nha hoàn liền không mang quá nhiều. Chỉ đơn giản cầm hai bộ hằng ngày tắm rửa, bỗng nhiên nhớ tới, đôi giày đã làm tốt kia cho Hoắc Trầm vẫn cất trong ngăn tủ, liền đem ra, cầm theo cả kéo nhét hết vào trong tay nải, cùng tam thúc, Mã đại nương xuất phát.

Đi ngang qua phố trên trấn, Tiểu Đào không dám để cho xe ngựa dừng ở cửa tiệm thợ rèn, sợ chình mình cùng Hoắc Trầm nói chuyện bị bọn họ nghe thấy, chờ qua tiệm vải mới kếu dừng xe lại.

" đột nhiên nhớ tới, cùng thợ rèn có chút nợ chưa thanh toán, mọi người chờ ta một lát, ta lập tức liền ra." Tiểu Đào cầm tay nải của mình nhảy xuống, bước nhanh đi.

Hoắc Trầm thấy nàng vào cửa, liền vui mừng cười, lộ ra hàm răng tắng tinh: " Tiểu Đào muội tới rôi!"

Tiểu Đào cởi bỏ tay nải, từ bên trong đem đôi giày cùng với kéo lấy ra, thấp giọng nói: " giày của ngươi, Thôi nãi nãi đã làm xong. Ta... ta ngày mai không thể tới làm mì trường thọ cho ngươi...kéo này...ta trả lại cho ngươi."

Nàng dùng đôi tay nhỏ run rẩy lấy ra kéo được bọc kín trong vải thô, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn. Hoắc Trầm hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngày hôm qua còn tốt như vậy, sao mọi chuyện lại thành như thế này. Hắn ném thiết chuỳ xuống, chạy nhanh tới, vội vàng mà nhìn về phía Tiểu Đào: " mắt muội sao lại sưng lên như vậy? Muội làm sao vậy? Tiểu Đào muội cầm tay nải là muốn đi đâu?"

Tiểu Đào cắn môi không dám tiếp lời, chỉ sợ vừa nói ra liền khóc. Nàng ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng Hoắc Trầm muốn nhớ kĩ hắn, chính là, khi nhìn thấy biểu tình nôn nóng của hắn, rốt cuộc không nhịn được nước mắt.

Hai dòng nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, Tiểu Đào cắn môi nghẹn ngào nói: " ta vào thành làm nha hoàn, đi ba năm... về sau, ngươi coi như không quen biết ta đi."

Nói xong nàng nhấc chân liền đi, lại bị Hoắc Trầm tóm lấy tay: " Tiểu Đào, muội sao lại phải đi vào thành làm nha hoàn, đừng đi được không? Muội đừng đi, ta...ta không cho muội đi! Vì cái gì...vì cái gì lại như vậy."

" vì cái gì? Đương nhiên là vì tiền.." Tiểu Đào lẩm bẩm tự nói.

" Tiểu Đào..." ở cửa sổ truyền đến giọng của tam thúc, Tiểu Đào dùng sức giật tay ra khỏi tay Hoắc Trầm : " tam thúc của ta tới, ngươi đừng lôi kéo ta. Ta đi rồi, ngươi... ngươi tự mình bảo trọng"

Tiểu Đào chạy nhanh ra ngoài, chỉ để lại mình Hoắc Trầm một mình đứng im tại chỗ thất hồn lạc phách.

Hắn cảm thấy trước mắt tất cả giống như đang nằm mơ, không thể tin được đây là sự thật, nâng tay lên hung hăng cắn xuống, không thấy đau.

Giả! Nhất định đây là giả! Tiểu đào nói sẽ làm cho hắn mì trường thọ ngon nhất, hắn chưa từng được ăn qua bao giờ, nói hắn ăn được lần này sẽ muốn ăn thêm nữa. Tiểu Đào mỗi ngày sẽ lên trấn bán hàng, như thế nào sẽ đi vào thành làm nha hoàn đây, nhất định đây là mơ.

Hoắc Trầm giống như mất hồn đi tới cửa, trên đường trống rỗng ai cũng không có. Hắn đi đến hậu viện, nằm trên giường đất, bịt kín chăn. Hắn muốn ngủ một giấc, tỉnh dậy, hết thảy đều chưa có gì phát sinh, Tiểu Đào sẽ nở nụ cười như hoa đứng cạnh mình.

Thợ rèn che chăn không biết bao nhiêu lâu, mở mắt ra, liền thấy thái dương đã lên giữa trời. Buổi trưa, Tiểu đào nên tới nấu cơm. Hắn hất chăn ra, đi đến phòng bếp xem, hy vọng nhìn thấy tiểu cô nương đang đứng trong bếp mỉm cười chờ hắn.

Chính là, không có.

Trong phòng bếp trống rỗng, chỉ có thịt từ sáng mua của Trần thịt lợn về. Tiểu đào nói hôm nay sẽ làm sủi cảo nhân rau cần, còn nói hôm nay sẽ mang rau cần tới, sao nàng lại chưa tới? Hoắc Trầm đần độn đi vào cửa tiệm, liếc mắt nhìn lên bàn nhìn thấy đôi giày vải cùng với kéo. Hắn lập tức quay đầu đi, trong lòng sợ đến phát run. Không, này không phải là sự thật, Tiểu Đào còn chưa tới, kia không phải đồ nàng để lại.

Càng là không dám nhìn, càng nhịn không được muốn nhìn, hắn đơn giản đi qua, đem hai đồ vật kia nhét vào tủ, nhắm mắt làm ngơ, lừa mình dối người coi như không có phát sinh ra việc gì.

Cả ngày, Hoắc Trầm đều không có ăn cơm, hắn không cảm thấy đói, cũng không biết mình đang gõ thứ gì, đứng trước bàn gõ, theo thói quen gõ gõ đánh đánh, cuối cùng thứ gì cũng chưa đánh thành, chỉ gõ hỏng mấy khối sắt.

Trời tối, Hoắc Trầm đóng cửa hàng, nằm trên giường đất ngủ. Ngày mai chính là sinh thần hắn Tiểu Đào nói sẽ không quên làm mì trường thọ cho hắn. Hắn muốn ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy sẽ không có việc gì xảy ra.

Buổi sáng ngày 3 tháng 9, Hoắc Trầm là bị đói đến tỉnh, cầm trong bếp cái màn thầu lạnh gặm, uống một chén nước, liền lên cửa tiệm làm việc. Tuy nhiên tay cầm chuỳ lại vô lực, làm việc so với ngày thường chậm hơn rất nhiều, hai tai chỉ lắng nghe động tĩnh bên đường.

" đường táo, xâu quả vừa giòn lại ngọt, mật giác thơm ngon đây, mau tới mua a."

Trên đường bỗng nhiên truyền đến thanh âm thanh thuý rao hàng, Hoắc Trầm buông thiết chuỳ trong tay chạy nhanh ra ngoài. Đột nhiên phát hiện, trời vẫn trong xanh như vậy, liễu vẫn xanh, Tiểu Đào vẫn ở bên cạnh hắn, mỗi ngày vẫn sẽ đến làm cơm cho hắn.

Ngày hôm qua chỉ là một cơn ác mộng, thật tốt quá! Thật tốt quá! Tiểu Đào vẫn ở đay, Tiểu đào không đi. Hắn không muốn chờ đến khi ăn mì trường thọ thổ lộ với nàng nữa, hắn muốn ngay bây giờ đi ra ngoài nói với nàng, đã thích nàng thật lâu, hỏi nàng có nguyện ý gả cho hắn. Nếu nàng nguyện ý hắn lập tức đến nhà nàng cầu hôn, không đợi.

Hoắc Tràm chạy nhanh ra đường, ngăn tiểu cô nương đang vác rổ kia. Vừa muốn mở miệng liền ngây ngẩn cả người.

Tiểu Liễu bị một tráng hán ngăn đường liền hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là hắn muốn đánh nhau, sau đó lại thấy hắn đứng im ngây ngốc một chỗ, thăm dò hỏi: " đại thúc, ngươi là muốn mua đồ sao?"

Hoắc Trầm nhìn chằm chằm mặt Tiểu LIễu, ngây người một hồi lâu, mới gian nan hỏi: " muội là Tiểu Đào sao?"

Tiểu Liễu tức giận trừng mắt nhìn tráng hán ngu xuẩn trước mắt này: " ta không phải Tiểu Đào, ta là Điền Liễu, là muội muội của Điền Đào."

" Điền LIễu, ta nghe Tiểu đào nói qua muội, nhà của muội xảy ra chuyện gì hay sao? Tiểu Đào đi đâu vậy?" Hoắc Trầm nôn nóng hỏi.

Tiểu Liễu nhướng mày có chút không cao hứng nói: " chuyện của nhà ta liên quan gì đến ngươi, ngươi rốt cuộc là có mua hay không? Không mua mau tránh ra."

" mua, ta mua hết."

Tiểu Liễu chấn động, vừa mới lên trấn, còn chưa có mở hàng cho ai, như thế nào liền nhảy ra một người mua hết đây, còn có cả loại chuyện tốt như vậy?

Tên nam nhân ngây ngốc trước mắt này, không phải đầu óc có vấn đề đi? Tiểu LIễu không qua tin tưởng hắn, cảnh giác nói: " vậy ngươi trước đưa tiền, ta gói hết lại cho ngươi"

" muội đi cùng ta tiến vào." Hoắc Trầm xoay người đi vào cửa tiệm, đem hộp tiền cho Tiểu Liễu tự mình đếm. " tự muội lấy tiền đi."

Tiểu LIễu bước vào trong tiệm, nhìn xung quanh bỗng nhiên hiểu được: " a, thì ra ngươi chính là Hoắc thợ rèn."

Vừa nghe thấy lời này, Hoắc Trầm giống như sống lại, hai tròng mắt giống như phát sáng, nhếch miệng cười :" Tiểu Đào có nói qua ta với muội sao?"

Tiểu Liễu gật gật đầu, vừa đếm đồ ăn trong rổ vừa nhìn trộm xem sắc mặt của Hoắc Trầm :" tỷ nói ngươi là người tốt, còn giúp đỡ tỷ ấy. Ngươi còn đưa cho nhà ta một miếng thịt, đúng không? Hôm ấy nhà ta hầm với bí đao rất ngon"

Hoắc Trầm vui mừng gật đầu: " đúng vậy, ta lấy thịt đổi tương đậu, Điền Liễu, bây giờ muội biết ta không phải người xấu đi. Muội mau nói cho ta biết, Tiểu đào sao lại đi vào thành làm nha hoàn?"

Hắn như vậy làm cho TIểu LIễu cảm thấy có chút buồn bực, nàng cầm tiền đông lên chậm rãi đếm. Vừa đếm trong lòng lại cân nhắc suy nghĩ: tỷ tỷ nói, nàng ở ở trên trấn nhìn trúng một nam nhân, chẳng lẽ là Hoắc thợ rèn.


* chuyện tình của Hoắc ca sẽ như thế nào đây....
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status