Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 113: Lão phu nhân khiếp sợ



Lão phu nhân của nhà họ Diệp là người có tiền, nhận ra được cả logo dòng xe Rolls Royce.

Người nhà họ Diệp cũng nhận ra logo của chiếc xe hạng sang này.

“Trịnh trọng giải thích với mọi người một chút, đây không phải là bật lửa, là món quà sinh nhật mà tổng giám đốc Vương gửi tặng cho lão phu nhân nhà họ Diệp. Gía trị không nhỏ, mười triệu, xe đang dừng trước cửa khách sạn, đợi bữa tiệc sinh nhật kết thúc liền có thể lái đi. Tổng giám đốc Vương mà tôi đang nói tới là tổng giám đốc Vương Hi, tên thật là Vương Kiêu Nam, tên phụ là Vương Hi, là người ở rể ở nhà họ Diệp, tam thiếu gia của nhà Vương tại thủ đô.” Lâm Hổ đầu đầy mồ hôi, bộ dạng nghiêm chỉnh nói.

Sau đó, anh ta nhìn xung quanh, vẫn không tìm thấy Vương Hi đâu, liền cúi gập người nói: “Lão phu nhân, Lâm Hổ tôi không phải là người tốt gì nhưng lễ nghĩa thì vẫn hiểu, hôm nay là sinh nhật của bà, chúc bà trăm tuổi bình an.”

“Đừng ngộ nhận công lao của tổng giám đốc Vương, chiếc xe sang Rolls Royce này, là món quà sinh nhật mà tổng giám đốc Vương dành tặng lão phu nhân, anh ấy tự mình bỏ tiền ra mua, không có quan hệ với bất kỳ người nào khác, nếu ai trong các người dám lộn xộn cướp công của anh ấy, để tôi biết được tôi đánh gãy một chân của người đó.” Lúc Lâm Hổ rời đi vẫn có chút không an tâm, đặc biết nhắc lại một lần nữa mới rời đi.

“…………” Người nhà họ Diệp sợ hãi nhìn theo bóng Lâm Hổ.

Sau khi Lâm Hổ rời đi được vài phút, bọn họ vẫn chìm đắm trong nỗi bàng hoàng không nói nên lời.

Có người muốn buôn chuyện, nghĩ ngợi một chút liền đi ra khỏi khách sạn.

“Tổng giám đốc Vương thật sự tặng cho lão phu nhân một chiếc xe, một chiếc Rolls Royce mới tinh, đang đậu ở trước cửa!” Không tới hai phút, anh ta lập tức quay trở lại hét lớn.

“Cái gì!?” Họ hàng nhà họ Diệp cũng không ngồi yên được nữa, vội vàng chạy ra ngoài khách sạn.

Khi bước đến cửa khách sạn, họ nhìn thấy một chiếc xe sang Rolls Royce mới tinh đang đậu ở cửa. Diệp Thiên Tứ còn có chút không tin tưởng, lấy ra chiếc chìa khóa của lão phu nhân ấn một nút.

Chiếc xe lập tức phản ứng lại.

Tất cả người nhà họ Diệp đều bùng nổ, thật sự bùng nổ rồi.

“Rốt cuộc vẫn là đại thiếu gia đến từ thủ đô, có tiền lại có thế, lần sinh nhật trước của lão phu nhân, tặng một chuỗi vòng tay mấy triệu. lần này lại tặng hẳn một chiếc Rolls Royce.

“Xe mới, còn mới tinh, rõ ràng là tiền thật vừa mua xong.”

“Đôi mắt tuy rằng đã mù, cũng vẫn mạnh hơn so với người bình thường, thật là lợi hại!”

“Mẹ, tên Vương Hi này có chút quá đáng rồi. Rốt cuộc hôm nay là xảy ra chuyện gì, sao tất cả mọi người đều tặng mẹ quà giá trị như vậy?” Bác trai cả kinh ngạc nhìn lão phu nhân.

“Khinh Tuyết, mẹ hơi choáng đầu, nhanh dìu mẹ về chỗ ngồi.” Trần Lan dứt khoát là váng đầu, xém chút thì ngất xỉu tại chỗ.

Tâm tình của bà ta lúc này vừa ghen tị vừa sốt ruột lại cũng vừa rung động.

Ghen tị là vì có người tặng cho lão phu nhân món quà sinh nhật quý trọng tới vậy, sốt ruột là vì món quà đó lại do chính con rể bà ta tặng, không có quan hệ gì với bà ta. Rung động là bởi quà tặng quá đắt tiền, Rolls Royce, đây là giấc mơ cả đời của bà ta.

Bị món quà sinh nhật lần này của Vương Hi làm chấn động tới không ngờ, cả nhà họ Diệp loạn cả lên, mọi người làm sao còn có tâm trạng dùng cơm chứ, tất cả đều vây quanh ngắm nghía món quà mà Vương Hi tặng.

Nhà họ Diệp còn có một vài họ hàng nhỏ bình thường, họ đến tiệc sinh nhật của lão phu nhân, chính là để xem xem thể diện của người có tiền. Có họ hàng có chút thực lực, thì cũng nhao nhao coi thường người bên cạnh, chỉ hận trong nhà không có người có năng lực như Vương Hi.

“Cho dù mắt đã không nhìn thấy nữa, con rể này của tôi cũng mạnh hơn những người bình thường, thật là có thực lực.” Diệp Sơn vui mừng đến mức sắp không chịu được, nhịn không được lớn tiếng khen ngợi Vương Hi.

“Vương Hi, vẫn luôn là người có năng lực.” Lão gia nhà họ Diệp cũng không khỏi khen ngợi, lão kính phục Vương Hi dù đã bị nhà họ Vương bỏ rơi, còn có thể dùng năng lực của mình có được chiếc xe hạng sang này.

Mọi người đứng ở cửa hồi lâu, mới dần dần tỉnh lại từ trong kinh động.

“Nhanh tìm Vương Hi về đây.” Sau khi trở lại bữa tiệc, lão phu nhân đột nhiên nghĩ tới việc tiếp đãi Vương Hi.

Nhưng cho dù mọi người tìm như thế nào, mãi đến lúc buổi tiệc kết thúc, bốn năm giờ chiều họ hàng nhà họ Diệp trở về nhà tụ họp, cũng không ai nhìn thấy Vương Hi đâu.

Lúc này Vương Hi sớm đã rời đi, đang ở trong thành phố xem xét căn hộ mà Hàn Thiếu Kiệt tặng cho anh.

Trước giờ anh không phải là người đề cao vật chất, chỉ vì thúc đẩy việc kinh doanh, đôi khi mới làm màu một chút.

Tặng cho lão phu nhân một chiếc xe, đối với anh mà nói không là gì cả, thuận tay mà thôi.

Chịu nhịn nhục ba năm, anh đã nếm trải đủ cung bậc của tình người, giờ đây việc làm ăn đã đi vào quỹ đạo, tâm thái của anh cũng bắt đầu trầm ổn, không thích nhận những lời tán thưởng và tâng bốc của người khác.

Anh biết lão phu nhân nhìn thấy chiếc xe sang trọng, nhất định sẽ đem theo một đám người không ngừng khen ngợi anh, lời nói kinh tởm như thế nào cũng sẽ nói ra được.

Nhìn thấy lão phu nhân đối với Thẩm Giai Dao ra sao, anh đã không còn hứng thú nữa rồi.

Phải biết người nhà họ Diệp sớm muộn gì cũng biết, cũng không thiếu một hai lần xu nịnh này.

“Giám đốc Hi, căn nhà này 1200m2, là căn nhà lớn nhất ở thành phố Minh Châu rồi, tổng cộng có ba tầng, có hoa viên và bể bơi, bãi đỗ xe và kho để xe, chủ yếu nhất là cái này.” Hàn Thiếu Kiệt dẫn Vương Hi đi xem nhà, tiện dẫn anh xuống tầng hầm dưới đất.

Toàn bộ tầng hầm đã được Hàn Thiếu Kiệt biến thành phòng tập đấm bốc, làm trong quá trình anh nằm viện.

“Chúng ta dựa vào thi đấu quyền anh mà phát tài, để chứng minh cho tình bạn giữa hai ta, thế nên tôi tặng anh một toà nhà. Phòng tập quyền anh này, là tôi đặc biệt tìm người đến sửa, toàn bộ đều dùng thiết bị tốt nhất. Hì hì, anh có thể đưa chị dâu đến sống cùng, cũng có thể giấu người đẹp trong nahf, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật.” Hàn Thiếu Kiệt cười đểu.

“Sống chung với bố mẹ vợ không tiện, cũng nên có căn nhà cho riêng mình rồi.” Vương Hi khẽ gật đầu.

“Anh Hi, tôi nghe nói hôm nay suýt chút nữa anh nói ra việc đôi mắt của mình, sao lại không nói ra. Thật ra theo tôi, những gia đình nịnh bợ như nhà họ Diệp rất ít, gia tộc lớn rất nhiều quy tắc, nhưng phần lớn đều máu lạnh, cũng không có ai kinh tởm như nhà họ Diệp. Chính là loại gia tộc không lớn không nhỏ này, mới nhiều việc, quy định cũng nhiều thái quá, ai cũng nói chuyện rất chua ngoa. Theo tôi thấy, sớm nói ra địa vị của anh, để bọn họ tôn trọng anh hơn một chút cũng tốt.” Hàn Thiếu Kiệt nghĩ ngợi rồi nói.

“Nhất định phải nói chứ, hôm nay sợ Diệp Khinh Tuyết tức giận, không giải quyết được. Nhưng sự việc này giấu càng lâu càng rắc rối, mấy ngày này tôi nhất định phải nói.” Vương Hi nhẹ nhàng gật đầu.

Tối hôm đó Vương Hi không dám về nhà, tặng đồ vật quý giá cho lão phu nhân, không tặng Trần Lan, sợ bà ta ăn tươi nuốt sống anh.

Cũng phải nói ra chuyện về đôi mắt của mình cho Diệp Khinh Tuyết nghe.

Anh quyết định sẽ tìm cơ hội thích hợp trong thời gian này.



Nhà họ Diệp, nơi ở của lão gia và lão phu nhân.

Lão phu nhân nhà họ Diệp sống trong một căn hộ kiểu cũ, biệt thự hai tầng. Chất lượng căn nhà không phải là rất tốt, người già nhớ kỷ niệm, lúc đó mua căn nhà này xong sau đó có tiền cũng không dọn đi nơi khác.

“Vương Hi và Thẩm Giai Dao này là có ý gì, đều giàu có rồi, cố ý tặng những món quà sinh nhật đắt tiền trong tiệc sinh nhật, muốn đánh vào mặt người nhà họ Diệp chúng ta sao?”

Bà già một bụng lửa giận, trong phòng đang ngồi có Diệp Thiên Tứ, Tạ Tư Kỳ và bố mẹ của họ, còn có Từ Đào, Từ Phi, Tôn Lôi, đều là họ hàng của lão phu nhân và họ hàng của bác gái cả.

“Đúng vậy.” Vẻ mặt của tất cả mọi người đều vô cùng khó coi.

“Vương Hi có tiền thích thể diện, mắt mù rồi nhưng vẫn phải có lòng tự trọng, cho dù không có tiền cũng cố kiếm lấy tiền để ra vẻ, nó có thể tặng ta đồ đắt tiền như vậy, ta không ngạc nhiên chút nào.”

“Thẩm Giai Dao đó là cái thá gì, gia đình cũng chỉ bán gia vị mà thôi, lúc đầu nếu không phải có nhà họ Diệp chúng ta giúp đỡ, cô ta làm sao có được ngày hôm nay. Bây giờ có tiền rồi, lại dám chạy đến buổi tiệc sinh nhật của ta khoe khoang, làm cả buổi tiệc chướng khí mù mịt.” Lão phu nhân phẫn nộ nói.

Lão phu nhân này có hai bộ mặt, bên ngoài một mặt, trong nhà lại một bộ mặt khác.

Ban ngày thích thú đến phát điên khi nhìn thấy món quà của Thẩm Giai Dao và Vương Hi, thật ra trong lòng vô cùng hận thù, bây giờ xong xuôi rồi mới phát tiết ra ngoài.

Bà ta căn bản không vì món quà của Thẩm Giai Dao và Vương Hi mà coi trọng họ hơn, một người đột nhiên giàu có nhanh chóng, một người thì là một tên công tử mù lỡ bước, có gì mà phải tôn trọng, chỉ là cố ý làm ra vẻ cho bọn họ xem, bà ta là một người đầy mưu mô, chỉ coi họ như những đứa trẻ để chơi đùa.

“Ngược lại bọn họ khoe khoang giàu có, lại làm cho nhà họ Diệp chúng ta kiếm được một khoản. Món quà của Thẩm Giai Dao, ta giúp các con cháu tiết kiệm lại. Đợi khi ta qua đời, quà tặng này đều thuộc về mọi người. Chiếc xe Rolls-Royce, tặng cho Tư Kỳ lái, ta lớn tuổi như vậy cần chiếc xe đó để làm gì.” Lão phu nhân phát ra một tiếng cười lạnh.

“Cảm ơn bà nội.” Ánh mắt Tạ Tư Kỳ vui mừng khôn xiết.

“Cháu trai cả, con trai cả là vận mệnh của ta. Thẩm Giai Dao và Vương Hi là cái thá gì, cũng muốn so sánh với cháu của ta? Người ngoài vĩnh viễn là người ngoài, cho dù có tài giỏi đến đâu, trong lòng ta vẫn hướng về Diệp Thiên Tứ. Mọi người nhớ cho rõ, không cần biết Khinh Tuyết có làm tốt như thế nào, nó cũng chỉ là phụ nữ, cũng không làm được trò trống gì cả. Nhà họ Diệp bên này, giữ cho lòng bình ổn là được, gia chủ nhất định sẽ là của mọi người.” Lão phu nhân lại nói.

“Cảm ơn bà nội.” “Cảm ơn mẹ!” Diệp Thiên Tứ và mẹ hắn liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra một tia vui mừng.

“Vương Hi, chỉ là một tên mù mà thôi, nó muốn giờ trò với nhà họ Diệp, còn hơi non một chút. Nó bị nhà họ Vương ở thủ đô bỏ rơi, muốn dùng nhà họ Diệp chúng ta để làm bàn đạp vươn lên? Ta sẽ không cho nó cơ hội này, ta sẽ tự mình chơi với nó, xem ai chơi lại ai.” Ánh mắt lão phu nhân loé lên tia sắc sảo.

Nghe thấy lời lão phu nhân, trong lòng Diệp Thiên Tứ và Tạ Tư Kỳ càng an tâm hơn.

Họ nghĩ cánh của Vương Hi cứng cáp rồi, lão phu nhân muốn tự mình trấn áp anh.

Từ Đào và Từ Phi lại là vẻ mặt nghĩ mãi không ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, nghĩ ngợi rồi nói với lão phu nhân: “Bà nội ơi, nhà họ Diệp trước nay đều do bà làm chủ, bà muốn dạy dỗ Vương Hi, chúng cháu tin là bà có năng lực đó. Chỉ có một việc, chúng cháu nhất định phải nói cho bà rõ, tránh việc bà đi sai bị Vương Hi gài bẫy.”

“Bởi vì chuyện này, chúng cháu đã chịu không ít thiệt thòi.”

“Chuyện gì?” Lão phu nhân hỏi.

“Vương Hi, mắt của hắn ta đã khỏi rồi, hơn một tháng rồi.” Từ Đào nói.

“Mắt của nó khỏi rồi?” Ánh mắt lão phu nhân lập tức lộ ra tia kinh hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status