Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 114: Tôn Uy Phong



Điều mà rất nhiều người sợ hãi là năng lực của Vương Hi, chứ không phải là bối cảnh đằng sau anh. Nếu đôi mắt của Vương Hi mất đi thị lực, cho dù anh là quốc vương của một quốc gia thì đã sao, đôi mắt không nhìn thấy gì, thống trị thế nào cũng đều không có cơ hội giành chiến thắng.

Nhưng hiện tại đôi mắt của Vương Hi đã được chữa khỏi, tất cả đều phải luận theo một hướng khác.

“Các cháu sao không sớm nói cho ta biết?” Lão phu nhân kinh ngạc tới mặt đầy mồ hôi.

Từ Đào và Từ Phi cau mày, liếc nhìn nhau, không biết nói gì mới tốt.

Vẫn là trước đó bị Vương Hi xử tới nỗi mất mặt, vẫn muốn có chút thể diện.

Diệp Thiên Tứ và Tạ Tư Ngọc cũng có chút buồn phiền, bọn họ cảm thấy mắt của Vương Hi có mù hay không cũng không có vấn đề gì, trước giờ vẫn luôn là cái gai trong mắt họ.

Không cần biết đôi mắt của Vương Hi có bị mù thật hay không, có thể diệt trừ con người này đi mới là thật.

“Vương Hi từ nhỏ đã được nhà họ Vương bồi dưỡng, kinh doanh hay mưu kế toàn bộ đều là thuộc hàng cao thủ, kinh nghiệm lại phong phú hơn so với các người, từng phụ trách quản lý tập đoàn tài chính lớn như của nhà họ Vương. Nghe nói cậu ta lúc còn ở nhà họ Vương, tài sản đang ở mức âm, cậu ta chỉ ở đó một năm rưỡi, nhất quyết đem phần tài sản âm này đi kinh doanh, nâng lên với con số hàng tỷ tệ.” Lão phu nhân lặng lẽ suy xét.

Trong nhà bỗng nhiên an tĩnh, chỉ có tiếng vù vù của chiếc quạt điện đang chạy phát ra tiếng động.

“Đối với người khác mà nói, đây là một bảo bối, là cao thủ có thể giúp kiếm tiền. Nhưng cậu ta đối với chúng ta, một xu cũng không đáng. Dù giúp chúng ta kiếm được càng nhiều tiền, cuối cùng chẳng lẽ đem cả nhà họ Diệp tặng cho cậu ta? Nhà họ Diệp chỉ có thể do người nhà họ Diệp chúng ta quản lý, tuyệt đối không thể giao cho người ngoài.” Lão phu nhân nói.

“Đúng vậy ạ.” Diệp Thiên Tứ khẽ gật đầu.

“Chính là sợ Vương Hi làm ra chút thành tích, nhà họ Vương lại coi trọng cậu ta, đón cậu ta quay trở lại làm gia chủ. Toàn bộ chúng ta đều tưởng rằng đôi mắt đó không chữa được nữa, hai năm nay đối xử bạc bẽo với cậu ta. Tính khí đại thiếu gia chắc chắn là có một chút, bây giờ cậu ta vùng dậy một lần nữ, nhất định sẽ nghĩ đến chuyện báo thù. Đến lúc đó bản thân cậu ta có chút thành tựu, lại phối hợp với nhà họ Vương, thật không dễ đối phó, nhà họ Diệp chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm.” Lão phu nhân tiếp tục.

“Nuôi dưỡng tên nhóc này, cũng giống như đang nuôi một quả bom hẹn giờ bên cạnh.” Bác gái cả nói: “Trước đây mọi người đều nghĩ rằng cậu ta thật sự vô dụng rồi, nhà họ Diệp chúng ta có người mồm miệng ti tiện, nói không ít lời khó nghe. Chúng ta cũng đã nhận được lợi ích từ nhà họ Vương, nên phối hợp với họ, đắc tội với Vương Hi.

“Tên nhóc này ngoài mặt thì vô hại, thật sự trong lòng lại thâm hiểm, theo tôi thấy, cậu ta nhất định muốn nhổ cả gốc rễ của nhà họ Diệp chúng ta, biến thành công ty con của cậu ta. Nền tảng kinh doanh mấy chục năm của nhà họ Diệp, tuyệt không thể vô duyên vô cớ dâng lên cho cậu ta, còn không thì nghĩ cách đuổi cậu ta đi.”

“Đuổi cậu ta đi, là một biện pháp hay.” Lão phu nhân khẽ gật đầu.

Đôi mắt của Vương Hi bỗng nhiên lấy lại ánh sáng, khiến lão phu nhân cảm thấy đó là một tín hiệu nguy hiểm. Bà ta tin rằng Vương Hi có năng lực, cũng tin rằng anh có dã tâm.

Vương Hi nhất định sẽ kinh doanh lớn, nếu kinh doanh lớn, sẽ phải lấy những công ty nền tảng này của nhà họ Diệp đi làm.

Đem nhà họ Diệp cho Vương Hi làm, nhất định sẽ làm tốt hơn và quy mô sẽ lớn hơn bây giờ. Nhưng trong thâm tâm lão phu nhân hiểu rõ, nếu như nhà họ Diệp được Vương Hi gây dựng phát triển, tự nhiên cũng sẽ trở thành công ty của anh

Nỗ lực của họ trong mấy chục năm, mới đem nhà họ Diệp phát triển tới trình độ này, thành quả vất vả một đời, làm sao có thể cam tâm giao hết cho người ngoài?

Bà ta muốn đem công ty giao cho Diệp Thiên Tứ.

Bởi vậy buổi tối ngày hôm nay lão phu nhân và cả nhà bác gái cả tính toán không ít, chính là nghĩ làm sao có thể hợp tình hợp lý đuổi Vương Hi ra khỏi nhà.

Tới sáng ngày thứ hai, Vương Hi dẫn theo Phàm Gian cùng Hàn Thiếu Kiệt, Lâm Hổ xuất phát về hướng tỉnh Đông Sơn.

Thành phố Minh Hải có sân bay, tới tỉnh Đông Sơn chỉ mất hai tiếng đồng hồ, vô cùng thuận tiện.

Bây giờ Vương Hi lo lắng nhất là đôi mắt của anh, cho dù việc đại sự đến đâu bày ra trước mặt, trước tiên cũng phải chữa trị mắt thật tốt. Trước kia Phàm Gian từng nói với anh, tỉnh Đông Sơn có một vị sư phụ tên là Tôn Uy Phong, bản lĩnh vô cùng lớn. Hôm qua nghỉ ngơi một tối xong, hôm nay anh liền tới tỉnh Đông Sơn tìm Tôn Uy Phong trước.

Tôn Uy Phong sống tại một huyện thành nhỏ của tỉnh Đông Sơn, mở một phòng khám y học cổ truyền.

Lúc nhóm Vương Hi tới, thấy phòng khám của Tô Uy Phong hơi vắng vẻ, không có lấy một bóng bệnh nhân.

Đúng vào thời tiết nóng nực của mùa hè, huyện thành nhỏ có phần oi ả hơn so với thành phố Minh Hải của họ, trong phòng khám có chút u ám, một chiếc quạt điện cũ kỹ được treo trên trần nhà đang chuyển động phát ra tiếng kêu cót két.

Vương Hi nhìn thấy một ông già nằm trên chiếc ghế đan bằng mây, tay cầm cuốn sách y thuật một cách thoải mái, chắc hẳn ông là Tôn Uy Phong. Lại nhìn lên chiếc quạt điện trên đỉnh đầu ông, trong lòng có chút lo lắng quạt điện sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Xin chào, lão tiên sinh.” Vương Hi sợ dọa tới Tôn Uy Phong, cố ý gõ cửa một lúc mới đẩy ra cánh cửa.

“Bệnh gì?” Tôn Uy Phong vẫn xem sách.

“Trước kia tôi gặp tai nạn xe, mất đi thị lực trong ba năm, từng làm phẫu thuật mở sọ lấy máu bầm, không có chuyển biến tốt nào, thuốc Tây thuốc Tây đều uống, sau đó thử vài lần châm cứu, liền chữa khỏi.” Vương Hi đáp lại.

“Vậy có lẽ việc thực hiện phẫu thuật lấy máu bầm làm rất tốt, dây thần kinh mắt bị khí huyết tắc nghẽn đè ép lâu ngày, kinh mạch không thông, sau đó được châm cứu đả thông kinh mạch. Mắt này của cậu đã không còn vấn đề, còn đến tìm tôi làm gì?” Tôn Uy Phòng bỏ sách y trong tay xuống.

Vương Hi thấy Tôn Uy Phong đại khái tầm bảy tám mươi tuổi, tóc hoa tiêu, nhưng đôi mắt vẫn quắc thước có thần. Bên thái dương của ông hơi phồng, có lẽ đã từng là cao thủ tập luyện qua công phu nội công, trình độ trên ba mươi năm.

Nếu như ông ăn diện chỉn chu, nhìn giống người không quá sáu mươi tuổi.

Tôn Uy Phong trẻ hơn tuổi, vừa nhìn liền biết là một người già có sở trường dưỡng sinh.

“Trước đó tôi tham gia một trận thi đấu quyền anh, bị mất thị lực đứt quãng, trong lòng có chút sợ hãi.” Vương Hi nói.

“Vậy là bị người khác đánh, ai bị đánh cũng sẽ như vậy. Không có chuyện gì đâu, cậu về đi.” Tôn Uy Phong cười phẩy tay.

“Ông giúp tôi kiểm tra một chút được không?” Vương Hi hỏi.

“Không có bệnh thì kiểm tra cái gì?” Tôn Uy Phong lắc đầu cười nói.

“Ông già này, đại ca chúng tôi từ xa đến đây, rất không dễ dàng, ông giúp anh ấy xem qua một chút được không? Chúng tôi cũng không phải là thiếu tiền.” Hàn Thiếu Kiệt có chút không vui, cảm thấy Tôn Uy Phong có chút không lịch sự.

“Cậu nhìn tôi mở một phòng khám to như vậy, cảm thấy tôi thiếu tiền sao?” Tôn Uy Phong không đếm xỉa cười khẩy.

“Lão sư phụ, lần này chúng tôi tới tỉnh Đông Sơn có hai mục đích, thứ nhất là muốn mời ông giúp ông chủ tôi khám mắt, anh ấy rất giàu, đôi mắt nhất định không thể mù lòa. Thứ hai, chúng tôi là kinh doanh quyền anh, trước kia ông là huấn luyện viên quyền anh của đội tuyển quốc gia phải không? Chúng tôi muốn mời ông làm cố vấn với mức lương cao.” Phàm Gian mặt không cảm xúc nói.

“Mấy đứa trẻ các cậu, nói chuyện rất thú vị.” Tôn Uy Phong bị mấy người Vương Hi chọc cười, liền nhìn vết thương trên mặt bọn họ, cười cười nói: “Người giàu thì sao, người giàu thì đặc biệt hơn so với người bình thường sao? Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, cho dù cậu có gia tài bạc tỷ, thọ mệnh tới rồi, cũng không có cách nào sống lâu hơn so với người bình thường.”

“Còn nữa, tôi năm nay đã bảy mươi tuổi rồi, đời này đã làm quá nhiều, mệt mỏi rồi, hiện giờ chỉ muốn an tâm dưỡng lão. Nếu các cậu đã biết tôi từng là huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia, chắc phải biết là tôi không thiếu tiền. Các cậu đi đi, có bệnh thì lại tới, không bệnh thì đừng tới tìm bệnh nữa.” Tôn Uy Phong phất phất tay.

“Đây là ba triệu tiền mặt, trong thẻ ngân hàng này có một trăm triệu, nếu như ông nguyện ý giúp chúng tôi, mỗi năm chúng tôi có thể đưa ông một trăm năm mươi triệu.” Phàm Gian lôi ra một chiếc vali đặt trên mặt bàn, mở ra, trong đó là toàn là tiền mặt.

“………” Tôn Uy Phong nhìn số tiền trong vali nhỏ lập tức ngẩn người.

“Nếu như tiền không đủ, chúng tôi có thể đưa thêm.” Vương Hi hít sâu một hơi nói.

“Có thể thêm bao nhiêu?” Tôn Uy Phong hỏi.

“Năm triệu.” Vương Hi nói.

“Được, tôi lập tức đi cùng các cậu.” Tôn Uy Phong đứng dậy.

“…” Vương Hi, Phàm Gian cùng Hàn Thiếu Kiệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status