Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 126: Phàm Gian ra tay 3



“Tần Gia, hội sở thương vụ KK của chúng ta bị một tên khốn đeo kính đập phá, ba mươi mấy người vẫn không đánh lại hắn ta, Thiết Tử và vài anh em bị hắn đánh gãy tay chân rồi!”

“Tần Gia, trung tâm phòng tắm hơi Hàn Tùng Cốt của chúng ta bị một tên khốn đeo kính tóc bổ luống đập phá, A Dũng và hai lão đại đều bị tên khốn đó bắt đi rồi, hiện giờ không rõ tung tích!”

“Tần Gia, khu BBQ Hồng Vận của chúng ta bị một tên khốn đeo kính mặc vest tóc bổ luống đập phá, thật sự là ngạo mạn, hắn ta đánh người xong còn bảo đầu bếp làm cho mình một tô mì xào, ăn xong mì xào rồi mới đi…”

Ngày hôm nay là một đêm không ngủ, lúc Tần Lôi đang nằm trong nhà điện thoại vang lên liên tục.

Sau khi hắn ta tới công ty, tin xấu không ngừng truyền đến từ thủ hạ về các sản nghiệp khác nhau.

Đàn em của hắn bị đánh cho thương tật, hắn ta nghĩ mãi không ra mình đắc tội với nhân vật lớn như vậy từ khi nào, lại có thể đơn thương độc mã lật tung mười mấy tụ điểm của hắn.

“Trại Mã bên kia vẫn chưa nghe điện thoại sao?” Tần Lôi mặt đỏ bừng, vô cùng lo lắng.

“Vẫn chưa, chắc là hắn chưa đàm phán được vụ thi đấu của Vương Hi bên kia, giờ đang uống rượu ở quán bar nào đó rồi.” Có một thủ hạ lên tiếng.

“Đã là lúc nào rồi, vẫn còn nghĩ đến chuyện của Vương Hi? Tụ điểm của chúng ta sắp bị người ta phá hết rồi, nhanh chóng tìm Trại Mã cho tao, kéo các anh em đi nữa, tìm thằng nhóc đeo kính mặc vest chải tóc bổ luống, phế nó đi!” Tần Lôi tức giận nói.

“Vâng!” Đám thủ hạ vội vã điên cuồng gọi điện liên lạc với Trại Mã.

“Đây rốt cuộc là cái quái gì, lại có thể lật đổ nhiều tụ điểm của chúng ta đến như vậy?” Tần Lôi nhanh chóng lấy ra quyển sổ, mặt nhễ nhại mồ hôi bắt đầu suy nghĩ.

Quyển sổ này ghi lại tất cả sản nghiệp của hắn ta.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm trên giang hồ của hắn, hắn ta biết thủ hạ của hắn xảy ra chuyện lần này nhất định là do bị ai đó báo thù.

Nhưng kẻ thù của hắn lại không có thực lực mạnh như vậy, trong một đêm liền có thể đập phá hết tất cả các tụ điểm. Đây rốt cuộc là người nào, là cao thủ võ lâm sao?

“Không phải là Vương Hi chứ.” Vẻ mặt Tần Lôi rất nhanh trầm xuống.

“Không phải, hắn chỉ là một phú nhị đại mù loà, có bản lĩnh gì mà đập phá tụ điểm của chúng ta. Hay là Hàn Thiếu Kiệt? Đây không phải là phong cách của hắn, hắn thích ỷ nhiều ức hiếp ít, Lâm Hổ cũng là người mềm nắn rắn buông, hắn ta không dám tuyên chiến với chúng ta.”

Tần Lôi vội vã lắc đầu, phủ định suy nghĩ của mình.

Đột nhiên, Tần Lôi dùng ngón tay ấn mạnh lên một danh mục sản nghiệp, sau đó dùng dao gạch lên.

Sau đó vẫy tay gọi đàn em đến nói: “Nhìn thấy chưa? Dưới tay chúng ta có mười mấy sản nghiệp, bị tên tiểu súc sinh kia phá huỷ một nửa, bây giờ vẫn còn ba sản nghiệp này chưa bị động đến.”

“Hắn biết tất cả các sản nghiệp của chúng ta, nhất định là kẻ nào đó hiểu rất rõ, không biết tìm cao thủ ở đâu đến đối phó với chúng ta. Muốn đối phó với loại cao thủ này, phải vây lại, dùng dao chém, các người nhanh chóng đến chỗ này, KTV Thành Thế Hoa Luân, ở đó canh hắn, chỉ cần hắn xuất hiện, lập tức giết chết cho tôi.”

“Tần Gia, KTV Thành Thế Hoa Luân gọi điện đến, tên khốn đó đến rồi.” Có một thủ hạ nghe điện thoại xong vẻ mặt vô cùng khó coi.

Nghe thấy lời của thủ hạ, sắc mặt của Tần Lôi cũng lập tức tái nhợt.

Hắn đã biết được thủ đoạn làm việc của người thần bí kia, chủ yếu là đánh bị thương người, sau đó là đập phá tụ điểm. Người thần bí đó hình như muốn phế tất cả thủ hạ của hắn, làm hắn sau này ở thành phố Minh Hải không có người có thể dùng.

“Rốt cuộc là ai mà lại tàn ác như vậy.” Tần Lôi hung ác nghiến răng.

“Tần Gia, chỉ còn lại hai tụ điểm thôi, tên khốn đó nhất định sẽ phá nốt hai tụ điểm còn lại của chúng ta?” Một thủ hạ phân tích.

“Chúng ta bây giờ có bao nhiêu người?” Tần Lôi hỏi.

“Vài trăm anh em, bị hắn đánh thương hơn một nửa, bây giờ dùng được chỉ có mấy chục anh em thôi.” Tên thủ hạ nói.

“Bên cạnh KTV Thành Thế Hoa Luân còn có một khu vui chơi giải trí lớn, hắn nhất định sẽ phá đến khu vui chơi giải trí Đại Phát, điều người, nhanh điều người, điều hết người của chúng ta đến khu giải trí Đại Phát!” Tần Lôi đầu đầy mồ hôi.

“Tần Gia, khu giải trí Đại Phát cũng bị phá rồi!” Có thủ hạ nghe điện thoại xong sắc mặt đại biến.

“Sao lại nhanh đến vậy?” Tần Lôi hét to.

“Tên khốn đó hình như đập phá mệt rồi, bắt đầu muốn tiết kiệm thời gian, sau khi đập phá KTV Thành Thế Hoa Luân, thì trực tiếp lái xe xông vào khu giải trí Đại Phát. Anh em còn chưa nhìn rõ dáng vẻ của hắn đã bị hắn đâm bị thương rồi.” Thủ hạ nói.

“Đúng là một tên điên…” Tần Lôi nói.

“Chỉ còn lại một tụ điểm cuối cùng thôi, bây giờ có thể dùng được hình như chỉ còn hơn ba mươi anh em.” Thủ hạ nói.

“Ừ.” Tần Lôi không nói chuyện nữa.

Hắn nhìn vào thời gian ở công ty, lúc này đã là hơn ba giờ sáng rồi, chỉ trong thời gian một đêm này, thủ hạ của hắn bị thương nặng nề, sản nghiệp trong tay gần như đã bị xoá sổ.

Người thần bí này như một cơn bão hung hãn, tốc độ rất nhanh, làm hắn không kịp trở tay.

Cả một đời tích luỹ của hắn!

Giờ phút này hắn dường như già thêm mười tuổi, đờ người ngồi trên ghế nhìn đồng hồ treo trên tường, hắn bây giờ định phái người đi đến tụ điểm cuối cùng cũng không kịp nữa rồi, thủ hạ cũng không đủ, trước đây hội quán KK to nhất có hơn ba mươi thủ hạ, nhiều người như vậy cũng không phải là đối thủ của người thần bí kia, hắn có điều thêm người đến đó cũng là tự đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.

Lúc đó vừa đến 3h30, sản nghiệp cuối cùng của hắn cũng gọi điện đến.

Đầu dây bên kia dường như đang khóc, âm thanh nghe vô cùng thảm thiết: “Tần Gia, tên điên đó quả nhiên đến rồi.”

“Thế nào?” Tần Lôi hỏi.

“Hắn càng ngày càng lười, nghe người ở tụ điểm khác nói, đầu tiên hắn đến còn động tay đánh người, đánh cho mỗi người một trận, đến chỗ chúng tôi căn bản không đánh, ném vài bình xăng đốt cháy xong đi luôn, có vài anh em đã bị bỏng rồi.” Bên kia vừa khóc vừa nói.

Điện thoại của Tần Lôi rơi xuống đất.

“Tần Gia, hắn phá huỷ hết các tụ điểm của chúng ta rồi, cuối cùng có phải sẽ đến công ty của chúng ta không? Mẹ kiếp, chúng ta có dao, chỉ cần hắn đến chúng ta lập tức chém chết hắn.” Có thủ hạ lên tiếng.

“Đúng vậy, hổ giỏi cũng không chịu nổi một bầy sói, cho dù hắn có là cao thủ võ lâm, chẳng lẽ lại biết khinh công? Chúng ta chỉ có mười mấy anh em, nhưng đều rất lợi hại, đều là nòng cốt của anh. Không được thì chúng ta ở đây đợi, đợi hắn đến chúng ta giết chết hắn.” Có thủ hạ nói.

“Cứ xem thế nào trước đã.” Tần Lôi chỉ cảm thấy có loại mệt mỏi không nói ra lời.

Lăn lộn bao nhiêu năm như vậy, đường đường là một thế lực của một thành phố phồn hoa, có thể trong một đêm bị người khác đánh đến thảm hại như vậy, e rằng cũng chỉ có hắn mà thôi.

Đây đúng là một sự sỉ nhục lớn.

Hắn cứ như thế ngơ ngẩn ở trong công ty, mắt nhìn thời gian từ 3h30 đến 5h, từ 5h đến 7h, khi ánh nắng chói chang chiếu vào cửa sổ, tiếng chim hót líu lo vang lên, hắn mới dần dần hoàn hồn.

“Chúng ta không sao rồi.” Tần Lôi nói.

“Đúng vậy.” Đám thủ hạ cũng vui mừng nói.

“Tên khốn đó dám phá tụ điểm của chúng ta, đánh bị thương người của chúng ta, làm tao không vui, tao sẽ làm cho hắn chết. Hắn tưởng rằng Tần Lôi tao chỉ có vài trăm thủ hạ? Thế lực của Tần Lôi trong thành phố Minh Hải này rất lớn. Anh em dưới trướng của tao đều bị hắn đánh bị thương, chúng ta vẫn còn vài nghìn tên lưu manh quanh đây.”

“Bắt đầu từ bây giờ, lập tức đi điều tra camera giám sát, in ra hình dạng của tên đó cho tao. Bằng mọi cách phải tìm được hắn, không cần biết phải trả giá gì.” Tần Lôi đỏ mặt hét lên.

“Xin chào.” Phàm Gian bước lên cầu thang với ánh mắt thờ ơ, nhẹ nhàng gõ cửa mở cửa văn phòng.

Khi cậu ta xuất hiện với bộ vest thẳng thớm, cả văn phòng lập tức nồng nặc mùi bánh bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status