Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 132: Vương Hi và Vương Vị Ương



Tranh đấu so tài giữa những cậu ấm cô chiêu có một quy tắc ngầm, cho dù hai bên đấu với nhau có dữ dội như thế nào, cũng không dây dưa tới gia đình của đối phương. Chỉ cần gia trưởng của một bên không kín đáo, tự mình can dự vào ân oán giữa những cậu ấm cô chiêu này, mới có thể liên luỵ tới gia đình hai bên. Hoặc là địa vị của vị thiếu gia nhà giàu đó quá cao, thật sự là cao tới không hợp lẽ thường, đối thủ của anh ta không có tư cách nói chuyện với anh ta, mới có thể do cha mẹ của người bên kia ra mặt.

Ví dụ như Hàn Thiếu Kiệt, có rất nhiều cậu ấm cô chiêu hắn ta không coi ra gì, chỉ trò chuyện với cha mẹ của họ.

Tiệc rượu Vương Hi tổ chức lần này, tụ tập bên cạnh anh đều là người mình, có Trần Tử Phong đại thiếu gia nhà họ Trần, Thẩm Giai Dao- người mà Vương Hi đang bồi dưỡng, con trai con gái của một vài doanh nghiệp hạng hai trong thành phố phụ thuộc vào Vương Hi, những doanh nghiệp này đều đã có quan hệ thân thiết với Vương Hi, để kéo gần quan hệ giữa họ, liền bảo họ tiếp cận với Hàn Thiếu Kiệt trong tiệc rượu.

Dương Quần cũng tham gia tiệc rượu lần này, cậu ta là họ hàng xa của Hàn Thiếu Kiệt, Hàn Thiếu Kiệt không thích cậu ta, căn bản không dẫn cậu ta theo.

Cậu ta chỉ có thể cùng Phó Vũ Hiên, Lâm San San, Tôn Nhiêu tạo thành một nhóm nhỏ, trợ trọi đứng ở một bên.

Lần tiệc rượu này, về cơ bản đều là thế hệ cha ông của các doanh nghiệp giàu có và con cháu của họ nói chuyện cùng nhau.

Hàn Thiếu Kiệt lúc này vẫn chưa nhìn thấy Vương Hi tới, đứng bên cạnh hắn là lão đại mới của thành phố Minh Hải- Phàm Gian, cháu gái của Tôn Uy Phong là Tôn Tinh Tinh, đại thiếu gia của nhà họ Trần- Trần Tử Phong, tổng giám đốc của tập đoàn Giai Mỹ- Thẩm Giai Dao, còn có hơn chục người khác, hắn ta miệng vừa ngậm thuốc, vừa cầm ly rượu vang, cùng mọi người nói gì đó.

Hàn Lâm Nhi dường như cảm nhận được Vương Hi, lúc cô ta đang nói chuyện cùng mọi người, quăng một ánh mắt về phía Vương Hi, thấy anh, đôi mắt lập tức trở nên sáng ngời.

Vương Hi bị Hàn Lâm Nhi nhìn tới có chút sợ hãi.

Anh giờ đây là người đàn ông đã có vợ, còn dẫn cả vợ tới. Tối hôm đó anh và Hàn Lâm Nhi không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không quá đơn thuần, ít nhất cũng đã ôm cô ta một lúc, còn ngửi thấy hương thơm của cô ta.

Anh rất coi trọng Diệp Khinh Tuyết.

Nếu như Hàn Lâm Nhi nói ra chuyện giữa hai người họ, anh không biết kết cục của bản thân sẽ như thế nào.

“Tôi nhìn thấy thím ba nhà họ Trần rồi, trang phục mà bà ta mặc giá mười tám ngàn!” Trần Lan bỗng nhiên thấy người quen trong tiệc rượu, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Giống như là bộ trang phục mà chúng ta đã từng xem qua.” Diệp Sơn có chút ấn tượng.

“Chắc chắn là xem qua rồi, mà còn là bộ tôi từng thử, bộ trang phục đó tôi rất thích, chỉ là quá đắt, quả thực không nỡ mua.” Trần Lan cắn răng siết lợi, ánh mắt vô cùng đố kỵ.

“Tối nay là bữa tiệc từ thiện, vả lại đến đây đều là những người nổi tiếng hàng đầu trong thành phố, những người này chỉ rơi ít tiền từ kẽ ngón tay, cũng đủ cho chúng ta ăn no uống say trong vài năm liền, so sánh với bọn họ làm gì, chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được.” Diệp Sơn nói.

“Không phải vì tôi tìm một người chồng vô dụng sao!” Trần Lan tức giận nói.

“Liên quan gì đến tôi?” Diệp Sơn chau mày.

“Sao lại không liên quan đến ông? Ông là chồng tôi, tôi ăn mặc sang trọng hay không, không phải do ông vô dụng hay sao? Nếu ông tốt như nhà họ Trần, có phải tôi hôm nay có thể ăn mặc sang trọng hơn một chút không?” Trần Lan nói.

“Mẹ, mẹ nói nhỏ một chút, bị người khác nghe thấy rồi.” Diệp Khinh Tuyết nhìn thấy có người hướng ánh nhìn về phía bọn họ, gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ.

Bữa tiệc rượu tối nay đến vài trăm người, những người có máu mặt trong thành phố hầu như đều đã đến đông đủ. Có những người mặc dù không có thiệp mời, vì muốn đến tiệc rượu để quen biết người nổi tiếng, đều lén lút dựa vào mối quan hệ với Tần Thư Hào để được tham gia.

“Lần sau con mua quần áo cho mẹ.” Vương Hi nói.

“Lần sau? Tôi cần là lần này. Loại tiệc rượu này trong thành phố một năm tổ chức mấy lần chứ, lần này không có thể diện, lần sau không biết khi nào mới đến được. Số tôi đúng là khổ, tìm người chồng không có năng lực, tìm được người con rể tưởng là đại thiếu gia, kết quả còn tàn tạ hơn cả một thiếu gia của gia tộc nhỏ.” Trần Lan nói.

“Được rồi, bà nói ít lại đi, tôi nhìn thấy người quen rồi, tôi qua đó đánh bài cùng họ đây.” Diệp Sơn cũng châm một điếu thuốc, đi về phía đám người quen.

“Nhìn bố con đi, đúng là một phú nhị đại, ngoài việc có bố mẹ tốt ra không có chút bản lĩnh nào cả.” Trần Lan tức giận đến không chịu được nữa.

“Mẹ vẫn là vẫn có bản lĩnh, gả cho một phú nhị đại.” Diệp Khinh Tuyết tính tình rất tốt, mỉm cười nhìn Trần Lan nói.

Lúc Trần Lan và Diệp Khinh Tuyết nói chuyện, Vương Hi nhìn thấy Vương Vị Ương đem theo một đám người bước vào. Đi bên cạnh cô ta là vợ chồng Diệp Thiên Tứ và Tạ Tư Kỳ, vệ sĩ Sở Kiếm Tâm, hai anh em Từ Đào và Từ Phi.

Vương Vị Ương mang trên mình một loại khí chất mạnh mẽ, sau khi bước vào khách sạn, lập tức thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.

Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội giá tiền triệu, trên chiếc cổ mảnh mai đeo mặt dây truyền trị giá vài chục triệu, có người không quen biết kinh ngạc liếc nhìn cô ta, lập tức nhỏ giọng hỏi, có người biết cô ta là nhị tiểu thư nhà họ Vương ở thủ đô, nhanh chóng bước đến chào hỏi lấy lòng.

“Rác rưởi!” Hàn Thiếu Kiệt biết quan hệ của cô ta và Vương Hi không tốt, cũng không coi cô ta ra gì, tiếp tục nói chuyện với những người bạn trong giới của mình.

Hàn Lâm Nhi và Phùng Uyển liếc nhìn cô ta, cũng không chút xao động.

Ngược lại Nguyên Kiệt, Lý Bân và một nhóm người bị vẻ xinh đẹp và thân phận của cô ta làm động lòng, nhanh chóng đưa bạn bè xung quanh đến chào hỏi, lập tức hình thành một vòng tròn xung quanh Vương Vị Ương.

“Cô gái này là ai, thật là xinh đẹp.” Diệp Khinh Tuyết cũng không nhịn được mà liếc nhìn Vương Vị Ương.

Khi Vương Hi được gả cho nhà họ Diệp, anh trai cả đang tổ chức hôn lễ ở thủ đô với Lâm Khả Hân, cả nhà họ Vương tràn ngập ánh đèn và náo nhiệt, anh và Diệp Khinh Tuyết lại tổ chức đám cưới rất vội vàng, chỉ có mười mấy người làm chứng, rất thê lương.

Nhà họ Vương thỉnh thoảng phái người đến để ý tới Vương Hi, cũng chỉ là phái thủ hạ của mình tới, bọn họ chưa từng lộ mặt.

Diệp Khinh Tuyết ngoài bố mẹ Vương Hi ra, cũng chưa từng gặp họ hàng nào nhà họ Vương.

“Cô ta là chị hai của anh.” Vương Hi nói.

“Hèn chi cô ấy nhìn giống anh như vậy.” Diệp Khinh Tuyết gật gật đầu, lại nhìn thêm Vương Vị Ương một lần nữa.

Vương Vị Ương cũng là một người đẹp có tiếng ở thủ đô, với khí chất quý phái bẩm sinh, ngoại hình tự nhiên đoan trang. Lúc này cô ta mặc trên mình chiếc váy dạ hội đắt đỏ, vòng eo thon thả, lộ ra bờ vai trắng nõn nà, làm người khác nhìn thấy không nhịn được mà nuốt nước bọt.

“Đúng là con gái của gia tộc lớn, chính là xinh đẹp, có khí chất.” Trần Lan cũng nhìn ngây ngốc rồi, mắt bà ta dán chặt vào mặt dây chuyền "Trái tim biển cả" của Vương Vị Ương.

“Khinh Tuyết còn đẹp hơn cô ta.” Vương Hi nói.

“Cô ta không phải chị hai ruột của cậu sao? Nghe nói cô ta đang rất được cưng chiều tại nhà họ Vương? Cậu lại là em trai, còn không mau qua bên kia bám lấy cô ta.” Trần Lan đột nhiên hung hãn véo anh một cái.

“Sao con có thể cúi đầu trước một người như cô ta?” Vương Hi kì lạ nói.

“Nguyên Kiệt và Lý Bân đều đang vây lấy chị hai của cậu, cậu là cái thứ gì, có thể so sánh với bọn họ? Nhìn đám phú nhị đại này chơi tốt như thế nào, đều có bạn bè của riêng mình, giờ chỉ có ba người chúng ta ở đây, thật mất mặt, cậu nhanh chóng qua bên đó nói chuyện. Mắt của cậu không phải đã khỏi rồi sao, qua nói với cô ta vài câu, có thể cô ta sẽ lập tức coi trọng cậu, đón cậu về thủ đô làm đại thiếu gia đó.” Trần Lan nói.

“Con không nói về quan hệ, mà là địa vị.” Vương Hi có chút vội vàng rồi.

Biểu hiện của Trần Lan làm anh rất mất mặt.

Cho dù Vương Hi và Vương Vị Ương có thù hận lớn đến đâu đi nữa, thì vẫn là người thân, không cần biết ở nơi nào, cũng phải nể mặt một chút, cần nói cần cười thì vẫn thể hiện ra, không thể để người ngoài cười chê.

Anh là vì thân phận của mình mà không thể chủ động tìm Vương Vị Ương, khi ở nhà họ Vương địa vị của anh cao hơn cô ta, là chủ của gia tộc, là người nắm giữ thế lực của nhà họ Vương, anh cả và Vương Vị Ương đều phải cúi đầu nhún nhường trước anh.

Bây giờ cho dù anh đã bị nhà họ Vương từ bỏ, nhưng cũng là số một ở thành phố Minh Hải, cũng có thể coi là chủ của một cõi, Vương Vị Ương thì có là gì, có thể khiến anh cúi mình được sao?

Thể diện đối với những người làm ăn như bọn họ rất quan trọng.

Có những lúc chỉ cần khom lưng xuống, sẽ vĩnh viễn không thể thẳng lên được.

Cho dù là cố tình chọc tức mẹ vợ mình cũng không thể được.

“Cứng đầu giống hệt như bố vợ cậu, chẳng trách các người vĩnh viễn không phát tài được.” Trần Lan hung dữ khiển trách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status