Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 139: Thoả đáng



“Không chơi nữa, bật đèn.” Khưu Vũ ngoắc ngoắc ngón tay, có người nhanh chóng bật đèn chùm trong phòng lên.

Toàn bộ căn phòng lập tức trở nên sáng sủa hơn, Nguyên Kiệt dụi đôi mắt đỏ hoe vì khói thuốc, đi tới mở cửa phòng ra, dùng sức xua khói thuốc ra ngoài. “Sặc chết mất, mẹ kiếp ai lại thất đức như vậy, hút nhiều thuốc như thế.”

“Là anh hút nhiều nhất, lại còn có mặt mũi nói.” Lý Bân nhìn bao thuốc trống rỗng trước mặt.

“Các người cũng quá thất đức đi, lần sau chơi bài không ai được phép mang theo thuốc lá, hun chết tôi rồi, khụ khụ, làm tôi bị sặc đây này.” Nguyên Kiệt tiếp tục xua khói ra ngoài.

“Đừng có đổi chủ đề nữa, nhanh chóng quẹt thẻ, giao ra số tiền đã thua.” Hàn Thiếu Kiệt nói.

“Năm triệu mà thôi, chúng tôi thiếu chút tiền này sao?” Khưu Vũ cười lạnh, đưa thẻ cho một tên thủ hạ.

“Vương Hi, số tiền anh thắng hay là không cần nữa.” Diệp Khinh Tuyết nghĩ ngợi rồi nói.

“Tại sao?” Vương Hi kinh ngạc.

“Mọi người đánh bài là để giải trí, chủ yếu là kết giao bạn bè, sau đó mới vì thắng thua, nếu mọi người vì muốn kết giao bạn bè mà đánh bài thì còn được, nhưng nếu vì đánh bài mà kết thù thì không tốt lắm.” Diệp Khinh Tuyết nói.

“Ha ha ha, bọn họ có là gì? Tôi đứng đầu ở thành phố Minh Hải, cho dù tôi có thắng tiền bọn họ đi nữa, bọn họ dám động đến tôi sao? Chị dâu, chúng ta không cần khách sáo với bọn họ. Thắng rồi nên lấy thì vẫn phải lấy, về nhà tôi bảo anh Hi mua túi cho chị.” Hàn Thiếu Kiệt nói.

“Đúng vậy chị dâu, chúng tôi cùng nhau đánh bài cho vui, thật ra không để ý đến chút tiền này đâu, thua thì thua, cùng lắm thì lần sau lại đến tìm Vương Hi chơi tiếp, thắng lại số tiền đó.” Khưu Vũ cười nói.

“Hàn Thiếu Kiệt, anh có hơi điên cuồng rồi, anh bây giờ vẫn là số một của thành phố Minh Hải sao?” Lý Bân híp mắt nhìn Hàn Thiếu Kiệt.

“Sao chứ?” Đôi mắt của Hàn Thiếu Kiệt nheo lại.

“Bây giờ đứng đầu ở thành phố Minh Hải, rõ ràng là Diệp Khinh Tuyết Diệp đại tiểu thư, Vương Hi tuy rằng không tồi, nhưng anh ấy có to bằng Diệp Khinh Tuyết không? Hôm nay có Diệp Khinh Tuyết trong phòng này, ai dám nhận đứng thứ nhất?” Lý Bân nói.

“Mẹ kiếp, thật biết nịnh hót.” Hàn Thiếu Kiệt chửi một câu.

“Nào, chị dâu nhanh ngồi xuống, thành phố Minh Hải chúng ta đã rất lâu rồi không tổ chức tiệc rượu như này, vừa hay mọi người đều ở đây, chúng ta cùng nhau uống rượu nói chuyện.” Nguyên Kiệt nhanh chóng đi về hướng Diệp Khinh Tuyết, mời cô ngồi trên chiếc ghế sô pha rộng nhất.

“Hôm nay tôi lớn nhất ở đây?” Diệp Khinh Tuyết mờ mịt không hiểu gì.

Thực lực của Vương Hi, mọi người ở đây đều biết rõ ràng, chỉ có Diệp Khinh Tuyết là không biết.

Cô đến phòng này tìm Vương Hi, cũng là lo lắng Vương Hi cùng chơi với Nguyên Kiệt, Lý Bân, Hàn Lâm Nhi, bọn họ nói vài câu khó nghe làm Vương Hi không chịu được, sẽ xảy ra xung đột với bọn họ mà chịu thiệt.

Cô thật sự không hiểu nổi, đám người này hôm nay tại sao lại cho cô thể diện như vậy.

Là Vương Hi thắng tiền của bọn họ, bọn họ coi thường Vương Hi, trong lòng không vui, cố ý tìm hai vợ chồng cô gây rắc rối, nói mát cô?

Vương Hi cười híp mắt nhìn Diệp Khinh Tuyết, rất hài lòng với sự tôn trọng mà bọn họ dành cho anh.

“Các người đúng là biết nói chuyện, ngay cả thiên kim tiểu thư của nhà họ Vương cũng quên luôn rồi.” Sở Kiếm Tâm châm một điếu thuốc bất mãn nói.

“Đúng đúng đúng, hôm nay Vương Vị Ương cũng là lão đại trong phòng này.” Nguyên Kiệt liếc nhìn Vương Vị Ương rồi vội vàng nói.

“Lớn nhất vẫn là Diệp Khinh Tuyết.” Hàn Lâm Nhi nói.

“Lời của chị Lâm Nhi có lý.” Khưu Vũ nói.

Thấy Hàn Lâm Nhi công khai ủng hộ Diệp Khinh Tuyết, mọi người lại một lần nữa khen ngợi cô.

Rất nhanh, khói thuốc trong phòng dần dần tan đi, đèn chùm sáng trưng được bật lên, mọi người trên tay cầm rượu vang dựa vào sô pha nói chuyện rôm rả.

Nghĩ lại vừa nãy Vương Hi thắng bọn họ mỗi người năm triệu, Khưu Vũ, Nguyên Kiệt, Lý Bân trong lòng vẫn còn khó chịu, mặc dù biết Vương Hi là ông chủ, vẫn không nhịn được nói vài câu mỉa mai anh.

“Vương Hi, anh bây giờ không chỉ là quyền vương của thành phố Minh Hải chúng ta, mà còn là nhà từ thiện lớn của thành phố nữa, tôi nghe nói những người có địa vị trong thành phố đều rất ngưỡng mộ anh. Vừa rồi anh thắng chúng tôi nhiều tiền như vậy, có phải nên trích ít máu, lát nữa quyên góp số tiền thắng được cho hội từ thiện?” Khưu Vũ nói.

“Nên quyên góp.” Vương Hi mỉm cười.

“Trận thi đấu tiếp theo là khi nào, biểu hiện lần trước của anh không tồi, lần này tôi tìm được mấy quyền vương lợi hại, tôi cho anh thấy chút máu.” Lý Bân nói.

“Lúc này không được rồi, đợi khi khác nói đi.” Vương Hi.

“Ai có thể nghĩ tới, một phế vật mù lòa như anh, bỗng nhiên có thể trở mình?” Sở Kiếm Tâm nói.

Mọi người đều kinh ngạc sửng sốt nhìn phía Sở Kiếm Tâm.

Bọn họ đều là thiện ý muốn tìm Vương Hi làm hòa, ngoài mặt là khiêu khích với anh, thật ra là nói chuyện phiếm cùng anh nhằm lôi kéo tình cảm. Lời này của Sở Kiếm Tâm có chút quá quắt, rõ ràng là đang cố ý kiếm chuyện với Vương Hi

“Nếu đã lấy vợ của anh so sánh với đại tiểu thư nhà họ Vương chúng tôi, cũng không nhìn xem anh có thể so bì hay không.” Sở Kiếm Tâm phát ra một tiếng cười lạnh.

Phàm Gian mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hắn ta, tháo kính trên mặt xuống, dùng góc áo vest nhẹ nhàng chà lau.

“Anh đang nói gì? Đang cố ý gây sự à?” Sắc mặt Vương Hi lập tức tối sầm lại.

“Tôi đang cố ý gây sự sao?” Sở Kiếm Tâm hỏi.

“Anh có lẽ là vừa mới tới nhà họ Vương, chưa từng gặp tôi, đúng không?” Vương Hi hỏi.

“Làm sao nào?” Sở Kiếm Tâm hỏi.

“Nói tôi thì được, đừng dây dưa tới vợ của tôi, tôi ra lệnh cho anh lập tức xin lỗi vợ của tôi ngay.” Vương Hi lạnh băng nói.

“Mẹ kiếp......” Vẻ mặt Sở Kiếm Tâm coi thường, nhìn hướng Vương Vị Ương đang ngồi bên cạnh cười.

Khuôn mặt Vương Vị Ương không chút biểu cảm, nhẹ nhàng đẩy Sở Kiếm Tâm một phát.

Cô ta thầm mắng Sở Kiếm Tâm là đần độn.

Cô ta tin tưởng vào thực lực của Sở Kiếm Tâm, xuất thân là lính đánh thuê, một mình có thể đánh lại mười người ở đây, nếu như hạ sát thủ hai mươi người cũng không thành vấn đề. Nhưng hôm nay nơi này lại là sân nhà của Vương Hi, bọn họ có thể công khai chế giễu Vương Hi, nhưng lại không thể chạm tới giới hạn của Vương Hi. Bây giờ họ đấu với Vương Hi sẽ rơi vào tình cảnh bất lợi, cả thành phố Minh Hải đã bị Vương Hi thống nhất, Hàn Thiếu Kiệt, Lý Bân, Thẩm Giai Dao, Phàm Gian, Hàn Lâm Nhi những người này toàn bộ đều là người của Vương Hi.

Nếu như hắn ta dồn ép Vương Hi quá đáng, cô ta tin rằng Vương Hi tuyệt đối sẽ không để bọn họ rời khỏi thành phố Minh Hải một cách an toàn.

“Xin lỗi Vương thiếu gia đi.” Vương Vị Ương mặt âm trầm nói.

“Đại tiểu thư, chúng ta sợ anh ta!?” Sở Kiếm Tâm giật mình sửng sốt.

“Xin lỗi Vương thiếu gia!” Giọng điệu của Vương Vị Ương trở nên nặng nề.

“Vâng, đại tiểu thư, tôi sai rồi.” Sở Kiếm Tâm âm thầm siết chặt nắm đấm, ý niệm muốn diệt trừ Vương Hi ngày càng trở nên mãnh liệt.

“Anh Hi, trong thành phố có người của chính phủ tới.” Lâm Hổ cúi xuống nhỏ giọng nói với Vương Hi.

Vương Hi liếc Sở Kiếm Tâm thêm lần nữa, trong lòng ghi lại mối hận này.

“Tôi có thể nói vài câu không?” Diệp Khinh Tuyết nghĩ ngợi rồi lên tiếng.

“Chị dâu, có chuyện thì chị cứ nói, hôm nay ở đây chị là lớn nhất.” Nguyên Kiệt lập tức cười toe toét đáp.

“Đừng cất nhắc tôi nữa, tôi không so được với các anh.” Diệp Khinh Tuyết không có tâm trạng nào nói đùa với anh ta.

Cô không biết đến thực lực hiện giờ của Vương Hi, chỉ tưởng rằng anh vẫn luôn là một thiếu gia tinh thần sa sút của ba năm trước. Thấy những người này nãy giờ vẫn chế giễu trào phúng Vương Hi, trong lòng cô có chút khó chịu, cho rằng anh hiện tại không thể so sánh với bọn họ, muốn nỗ lực hòa nhập vào vòng tròn quan hệ giữa họ.

Cô không quan tâm bản thân mình bị họ châm chọc như thế nào, mà chỉ lo lắng cho Vương Hi, cô biết Vương Hi rất mạnh mẽ, sợ bọn họ làm tổn thương tới lòng tự trọng của anh.

Đặc biệt vừa rồi giữa anh và Sở Kiếm Tâm xảy ra xung đột, khiến trong lòng cô rất bất an.

“Các anh đều là thiếu gia, thiên kim hàng đầu của thành phố Minh Hải, tôi không biết các anh vì điều gì mà tán tụng tôi như vậy, dù là thiện ý hay ác ý, tôi đều muốn cảm ơn các anh.” Diệp Khinh Tuyết nghiêm túc nhìn mọi người.

Lâm Hàn Nhi, Phùng Uyển, Vương Vị Ương, Hàn Thiếu Kiệt, Khưu Vũ, Nguyên Kiệt, Lý Bân, Phàm Gian toàn bộ đều yên lặng nhìn cô.

“Tôi tin rằng, cho dù cho ngoài miệng các anh nói những gì, thật ra trong lòng đều là lương thiện. Vương Hi là chồng của tôi, anh ấy mất đi thị lực trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây na năm. Ba năm này, sự nghiệp của anh ấy xuống dốc không phanh, cuộc sống vẫn luôn như ở đáy vực. Bất luận tương lai của anh ấy như thế nào, tôi đều sẵn sàng nỗ lực cùng anh ấy.”

“Anh ấy của hiện tại, địa vị có lẽ là thấp nhất trong gian phòng này, có thể ngay cả Tần Thư Hào cũng không bằng. Bất kể địa vị của anh ấy như thế nào, tôi hy vọng các anh có thể cho chúng tôi một chút tôn trọng, cho nhà họ Diệp chúng tôi một chút mặt mũi, đừng ức hiếp anh ấy nữa.” Ngôn ngữ của Diệp Khinh Tuyết đúng mực thỏa đáng.

“Mẹ nó!” Hàn Thiếu Kiệt nhịn không được kêu lên một câu.

Hàn Lâm Nhi, Phùng Uyển, Vương Vị Ương, Thẩm Giai Dao, Khưu Vũ, Nguyên Kiệt, Lý Bân...

Biểu cảm của tất cả bọn họ đều trở nên khó chịu......

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status