Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 148: Đánh cược với Dương Bác Thiên



Dù làm ngành nghề gì, chỉ cần hạ quyết tâm, đều có thể làm nên sự nghiệp. Đầu bếp là một nghề lâu đời ở Hoa Hạ, chú trọng nhiều nhất đến thâm niên. Đầu bếp là linh hồn của một nhà hàng, nhà hàng có đầu bếp giỏi mới đạt được hiệu quả kinh doanh vượt bậc. Nhưng nếu người đầu bếp đó rời đi, hoạt động kinh doanh của nhà hàng sẽ xuống dốc không phanh.

Tuy nhiên, tập đoàn kinh doanh thực phẩm của Vương Hi, có một đầu bếp cao cấp, tác động vô cùng lớn đến công việc kinh doanh của họ. Sự hiện diện của những đầu bếp này giúp họ đạt được hiệu quả tiếp thị, khiến họ hình thành được ảnh hưởng nhất định tới các nhà hàng trên toàn quốc.

Khi Vương Hi, Thẩm Giai Dao và Doãn Tâm đến, đầu bếp bên phía Hàn Lâm Nhi đã bắt đầu rồi.

Người đầu bếp này tên là Phạm Cương, là cố vấn chủ tịch của Tập đoàn kinh doanh thực phẩm nhà họ Dương ở thủ đô.

Cơ thể ông ta rất cường tráng, cao 1m85, nặng gần 100 kg. Lúc này, ông ta đã cho tôm hùm đất được rửa sạch vào nồi, dùng cổ tay to và thô của mình đỡ chiếc thìa nặng, đảo nhanh tôm hùm đất trong nồi. Động tác của ông ta ngày càng nhanh, cùng với đó, ngọn lửa lớn cũng nhanh chóng bốc cháy trong nồi.

Các thực khách không ngừng được nhìn ông ta lùi lại.

Ông ta cười khẩy một tiếng, nhanh chóng đổ các gia vị như rượu trắng, xì dầu vào nồi, đậy nắp nồi để nấu món tôm hùm đất tê cay.

"Tôm hùm đất tê cay có nguồn gốc từ Hồ Nam. Đây là món ẩm thực đặc sắc của Hồ Nam, có vị tê cay đặc trưng, thơm ngon, khi ăn có vị trơn mềm. Tôm hùm đất tê cay ở nhà hàng này rất tanh, hoàn toàn không có vị ngon đặc biệt mà tôm hùm đất tê cay nên có. Tôi không biết sao các vị lại bị họ thu hút nữa, thứ rác rưởi này mà các vị cũng có thể ăn một cách ngon lành.” Phạm Cương lạnh lùng nói.

"Nói đến nơi có món tôm hùm đất tê cay chính thống nhất, phải kể đến tửu lầu Từ Ký và nhà hàng Hải Thiên ở phố ẩm thực Thiên Thịnh chúng tôi. Cũng chẳng biết tôm hùm đất tê cay này của họ có phải tươi hay không, được nuôi bằng gì. Ở phố đồ ăn vặt hạng xoàng thế này ăn món tôm hùm đất tê cay, coi chừng mọi người ăn vào rồi đau bụng đấy. ” Một thanh niên cười lạnh lùng nói.

Nhìn thấy gã thanh niên này, Doãn Tâm không kìm được mà nắm chặt bàn tay phải.

Kẻ thù gặp mặt nhau đặc biệt kích động, gã thanh niên này chính là Dương Bác Thiên, nhị thiếu gia nhà họ Dương, người ngày xưa đã đuổi anh ta ra khỏi nhà họ Dương, hại anh vấp phải một vụ kiện, suýt phải vào tù, đền hết tiền tiết kiệm.

Hàn Lâm Nhi thì không sao, cô ta mặc trang phục công sở, đôi chân thon thả nuột nà đi đôi tất da, mái tóc ngắn xoăn nhẹ, chân mang giày cao gót, trông có vẻ khá sexy.

"Người đàn ông này là ai? Trông thật kiêu ngạo." Thẩm Giai Dao không có cảm tình với Dương Bác Thiên.

"Hắn ta là một đại thiếu gia giàu có. Người đứng đầu gia tộc họ Dương, một trong bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô, Dương Bác Thiên." Vương Hi cười nói.

“Sao thế, ông chủ các người là con rùa rụt cổ, không dám ra mặt à?” Phạm Cương liếc mắt tìm kiếm Vương Hi trong đám người.

“Thiếu gia nhà họ Dương thật có năng lực, không hổ là người làm trong ngành thực phẩm chuyên nghiệp ở thủ đô, đến thuộc hạ cũng nhanh nhẹn được việc như vậy.” Vương Hi cười lớn một tiếng, vỗ tay bước ra khỏi đám người.

“Vương thiếu gia, xin chào.” Dương Bác Thiên thấy Vương Hi bước ra, trên mặt nở nụ cười nham hiểm, cố ý khua tay trước mắt Vương Hi.

"Tại sao lại đến phố ẩm thực Giai Mỹ của chúng tôi? Ai cho các anh dũng khí gây rối ở đây? Cổng thành phố ẩm thực của chúng tôi có một đội tuần cảnh, có tin tôi kiện các anh tội gây rối trật tự công cộng không?" Vẻ mặt Vương Hi nhanh chóng trở nên lạnh lùng.

"Ôi, ba năm không gặp, Vương thiếu gia ở thủ đô vẫn cứng rắn như vậy. Xem ra ba năm qua anh bị mù, đã chịu không ít tủi nhục, mà độ tàn ác vẫn chưa giảm đi bao nhiêu, vẫn còn thiếu rèn luyện, phải mù thêm ba năm nữa mới được.” Dương Bác Thiên cười nhạt một tiếng.

“Anh nói cái gì!?” Thẩm Giai Dao lập tức thay đổi sắc mặt.

"Con ranh, cô đang nói chuyện với ai vậy? Đại thiếu gia nhà họ Dương ở thủ đô, cô cũng có tư cách nói chuyện sao? Có tin tôi sẽ xử lý cả nhà cô không!?" Một thanh niên dáng vẻ dữ tợn bước ra.

Thanh niên này tên là Từ Thịnh, là công tử của tập đoàn kinh doanh thực phẩm dưới quyền nhà họ Dương, luyện Tán thủ đã hơn mười năm và luôn là con chó dưới trướng của Dương Bác Thiên.

“Cô ấy là con gái, có bản lĩnh thì đừng bắt nạt con gái, cả nhà tôi để anh xử lý đấy.” Doãn Tâm nói.

“Doãn Tâm, cậu chắc là vẫn chưa bị kiện đủ.” Phạm Cương lạnh lùng nói.

“Sao lại gây chuyện với tôi?” Vương Hi hỏi.

"Phố ẩm thực của anh hữu danh vô thực. Thiếu gia đây ăn uống không thoải mái. Vừa hay dẫn theo một đầu bếp, tôi không muốn ăn đồ của đầu bếp nhà anh, có vấn đề gì sao?" Dương Bác Thiên vẻ mặt vênh váo hung hăng.

“Xem ra lúc trước tôi đánh anh quá nhẹ rồi, phải đánh anh thêm một lần nữa.” Vương Hi nhàn nhạt nói.

“Mẹ kiếp, anh đánh tôi!” Ánh mắt Dương Bác Thiên lập tức thay đổi.

Vương Hi đã từng đánh Dương Bác Thiên, vì Dương Bác Thiên luôn là một kẻ cường thế bá đạo, độc đoán và xấu xa. Bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô vẫn luôn qua lại với nhau, họ đều là con cái của gia đình quý tộc, nhưng trước kia, thấy những gì Dương Bác Thiên làm không vừa mắt, Vương Hi đã dạy cho hắn một bài học.

Điều này cũng khiến anh có ân oán sâu sắc với nhà họ Dương, việc anh bị tai nạn xe ba năm trước, phỏng chừng cũng có liên quan đến Dương Bác Thiên.

Khi Vương Hi và Dương Bác Thiên đối đầu với nhau, khuôn mặt Hàn Lâm Nhi không có biểu cảm gì, còn không nhìn thẳng vào mắt Vương Hi, như thể chưa từng quen biết anh vậy.

Dương Bác Thiên là chồng chưa cưới của cô ta, và cô ta không muốn để lộ ra mối quan hệ của mình với Vương Hi trước mặt Dương Bác Thiên.

Người phụ nữ thực dụng này.

Vương Hi nghĩ bụng.

"Chuyện gì vậy? Sao hai bên như thể đang đánh nhau thế?"

"Bây giờ kinh doanh thực phẩm áp lực lớn như vậy sao? Hình như muốn đánh nhau để tranh chấp làm ăn?"

"Họ có vẻ là ông chủ của hai công ty thực phẩm, lại ở đây cãi nhau, thật là mất mặt.” Thực khách vây quanh chật kín, xì xào bàn tán.

Dương Bác Thiên cố tình đưa người đến gây sự, điều này có ảnh hưởng lớn đến công việc kinh doanh của Vương Hi.

Nếu xử lý không tốt, sẽ tạo ra nhiều ảnh hưởng xấu đến phố ẩm thực của anh.

“Không sao, chúng ta coi như gộp hận mới và thù cũ lại. Nếu anh muốn chơi thì chúng ta sẽ chơi.” Vương Hi châm một điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào Dương Bác Thiên.

Dương Bác Thiên luôn kiêu ngạo, độc đoán, đã vậy nhân phẩm còn tồi tệ, nhưng hắn ta không phải là đối thủ của Vương Hi, trước đây hắn ta đã từng chịu không ít thiệt dưới tay Vương Hi.

Anh không ngại dạy cho Dương Bác Thiên một bài học nữa.

Quay người lại, anh nhìn những thực khách đang đứng xem và nói: "Tôi là chủ của phố ẩm thực này, anh chàng đẹp trai đứng đối diện với tôi đây, là chủ của một con phố ẩm thực khác tên là phố ẩm thực Thiên Thịnh. Có lẽ anh ấy thấy việc kinh doanh ở phố ẩm thực của chúng tôi tốt nên đã đưa các đầu bếp của mình đến gây sự. Đây là cuộc cạnh tranh bình thường trong ngành, xin mọi người đừng sợ. "

"Tuy nhiên kiểu cạnh tranh của ngành này cũng rất thú vị. Các cuộc cạnh tranh bình thường trong ngành thực phẩm, đều là các đầu bếp của cả hai bên thi đấu tài năng nấu nướng của mình. Mọi người có thể làm giám khảo, thử tài năng nấu nướng của hai đại đầu bếp phố ẩm thực chúng tôi và phố ẩm thực Thiên Thịnh."

"Đánh cược để thêm chút thú vị cho trò chơi đi."

“Dương Bác Thiên, anh dám đánh cược với tôi không?” Vương Hi mỉm cười nhìn Dương Bác Thiên.

“Cược như thế nào?” Dương Bác Thiên nheo mắt.

"Hiện tại tôi có thành lập một quỹ từ thiện. Số tiền cũng xem như khá ổn nhưng vẫn nên càng nhiều càng tốt. Cược một trăm triệu đi, nếu đầu bếp của anh thua, anh đưa chúng tôi một trăm triệu, tôi sẽ dùng số tiền này để làm từ thiện. Anh nghĩ thế nào? ” Vương Hi hỏi.

Sắc mặt Dương Bác Thiên thay đổi.

"Không dám đánh cược à? Đầu bếp của anh không tự tin đến thế sao?" Vương Hi cười hỏi.

“Tự tin không?” Dương Bác Thiên vội hỏi Phạm Cương.

"Dương thiếu gia, tôi tự tin, tên bỏ đi Doãn Tâm đó đã bị chúng tôi kìm kẹp hai năm nay. Cậu ta đã không nấu ăn trong hai năm rồi. Tôi không tin cậu ta nấu ngon hơn tôi. Nhưng vì lý do an toàn, chúng ta có thể thêm một vài điều kiện." Phạm Cương lạnh lùng nhìn Doãn Tâm, lẩm bẩm bên tai Dương Bác Thiên.

Khuôn mặt Dương Bác Thiên dần dần tươi tỉnh.

"Được, Vương Hi, tôi có thể đánh cược với anh, nhưng tôi phải thêm hai điều kiện. Thứ nhất, chúng ta không phải chỉ cược một trăm triệu, mà ai thua còn phải quỳ trước mặt, liếm giày cho đối phương. Thứ hai, để kiểm nghiệm các đầu bếp cao thủ thật sự, không chỉ nấu các món ăn bình thường, mà còn phải là các món ăn lớn. Giám khảo ở đây nhiều như vậy, một đĩa tôm hùm đất tê cay chắc không đủ ăn? Phải làm cả một nồi, năm cân tôm hùm đất tê cay, các người có dám thi không? ” Dương Bác Thiên nói.

“Có gì mà không dám.” Doãn Tâm lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status