Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 230: Tiểu nhân đạo đức giả



Trần Lan nịnh hót, tham lam và ngang ngược vô lý, lúc Vương Hi sống với bà ta phải chịu khổ không ít. Nhưng bà cũng đã giúp Vương Hi rất nhiều, lúc trước cùng anh đấu với nhà họ Diệp, bà ta cũng đã trợ giúp không ít.

Vừa rồi, bà trông thấy Vương Hi cư xử khác thường, vị hôn phu của mình cưới anh cả, thoắng cái đứa con của họ đã hai tuổi, anh còn ngây ngốc ôm nó trong lúc lâu, trong lòng hẳn là rất khó chịu.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của Vương Hi trước mặt Vương Hoài An và Lâm Khả Hân, trong lòng bà nhen nhóm lửa giận.

Theo như bà thấy, bây giờ Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết đã có 170 tỷ rồi, dựa vào đâu mà phải luồn cúi trước mặt bọn họ chứ? Hôm nay bà đến nhà họ Vương là muốn được lấy lòng mà giờ chẳng còn chút mặt mũi nào.

“Đúng là không biết tốt xấu, một đám nghèo rớt mùng tơi toàn phải vay tiền để trang trải cuộc sống, còn ra vẻ cái quái gì?”, Trần Lan nhỏ giọng chửi rủa.

“Bà thông gia, bà đừng tức giận”, Vương Hoài Phong không ngờ Trần Lan lại thô lỗ như vậy, miệng lúc nào cũng nói tục.

Người nhà họ Vương rất ít khi nói tục, Vương Hi cũng vậy.

“Con rể, con đừng giận, lát nữa xem mẹ giúp con trả thù thế nào”, Trần Lan vỗ vai Vương Hi.

“Con cảm ơn mẹ”, Vương Hi cười khổ.

Diệp Khinh Tuyết biết tâm trạng Vương Hi không tốt, cô là một người con gái thức thời nên không quấy rầy Vương Hi.

Dọc đường đến sân trong của nhà họ Vương, mấy người họ trông thấy rất nhiều họ hàng lớn tuổi đang ngồi trong đó.

Hai người già ngồi ở vị trí chủ trong đại sảnh, mặc quần áo giản dị và nở nụ cười hòa nhã này chính là ông nội và bà nội của Vương Hi.

“Bố, mẹ, Vương Hi đến rồi”, Vương Hoài Phong sải bước vào đại sảnh, nói.

“Mau, mau bảo Vương Hi vào cho ta xem!”, trong mắt lão gia ngay lập tức hiện lên sự mừng rỡ, ông đứng dậy.

“Vương Hi trở về giúp nhà, nhà họ Vương chúng ta thật có phúc”, một ông lão tóc trắng mỉm cười, ông ta chính là vị phó bộ trưởng vừa nãy bị Trần Lan làm cho lúng túng.

“Kiêu Nam kính chào ông nội, bà nội”, Vương Hi quỳ trên mặt đất, dập đầu với lão gia và lão phu nhân.

Diệp Khinh Tuyết không ngờ lễ giáo nhà họ Vương nặng nề như thế, cũng học làm theo Vương Hi, quỳ trên đất dập đầu với lão gia và lão phu nhân.

“Ngoan lắm”, lão gia mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho một cô nhóc thông minh lanh lợi.

Cô nhóc lập tức đi qua đây, đưa cho Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết mỗi người một bao lì xì to đùng dày cộp.

Diệp Khinh Tuyết nhận lấy bao lì xì mà thấy tay nặng trĩu, nào ngờ là một thỏi vàng 2.5kg.

Cô trông thấy mấy người họ hàng khác của nhà họ Vương cũng ôm những bao lì xì đỏ dày cộp giống như vậy, mới dần hiểu ra nhà họ Vương có năng lực như thế nào.

Chỉ riêng ngày Tết nguyên tiêu hôm nay đã nhận được bao lì xì nặng trịch thế này, thảo nào họ hàng ỷ lại vào nhà họ Vương như vậy.

Cho dù không chăm chỉ làm ăn, nhận lì xì của nhà họ Vương thôi cũng đủ sống.

Nếu cô là người nhà họ Vương thì cũng bằng lòng cống hiến sức lực vì nhà họ Vương.

“Cậu chủ, mắt của cậu chủ khỏi rồi?”, cô nhóc cười híp mắt nhìn Vương Hi.

“Ừ”, Vương Hi mỉm cười.

Cô nhóc là họ hàng xa bên nhà của lão gia, tên là Di Nhiên, lúc đến nhà họ Vương, hoàn cảnh gia đình cô rất khó khăn, Vương Hi gần như đã nhìn cô nhóc lớn lên.

Năm nay chắc cô đã 17 tuổi, nhỏ hơn Vương Hi 10 tuổi, lúc vào nhà họ Vương, cô nói nhà họ giống như một vương phủ, mọi người đều nói Vương Hi thân phận cao quý nên cô thường hay gọi anh là cậu chủ.

“Mau tới đây ông xem”, lão gia nhìn thấy Vương Hi vui mừng khôn tả xiết, vẫy tay gọi Vương Hi.

“Quỳ xuống dập đầu là lễ nghi của con cháu ruột thịt trong nhà anh, em không cần làm thế”, Vương Hi khẽ chạm vào Diệp Khinh Tuyết, không nỡ để cô làm vậy.

Hôm nay anh không có tâm trạng, ba năm không về, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

Lúc Diệp Khinh Tuyết đứng lên, Vương Hi đã bước đến trước mặt lão gia.

Lão gia cầm lấy tay của Vương Hi nhìn mà xót xa, ánh mắt yêu thương mà ông dành cho Vương Hi hoàn toàn không vô tình cay nghiệt giống như bên ngoài đồn đại.

“27 tuổi rồi, cháu ba nhà ta càng ngày càng lớn, ba năm không gặp đứa cháu yêu quý của ông, đáng lẽ nên tặng quà gì đó mới phải”, lão gia cười híp mắt nhìn Vương Hi.

“Không cần đâu ông nội”, Vương Hi nói.

“Nào, Di Nhiên”, lão gia lại vẫy tay gọi.

Vương Di Nhiên đi đến trước mặt Vương Hi mỉm cười, đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ.

Vương Hi mở chiếc hộp ra ngay trước mặt mọi người, là một chiếc khóa xe Bugatti Veyron.

Con mắt của mấy người họ hàng kia đều sáng lên.

“Đưa xe gì đấy?”, Trần Lan chớp mắt hỏi.

“Con không biết nữa”, Diệp Khinh Tuyết khẽ lắc đầu.

“Cảm ơn ông nội”, Vương Hi nói.

“Mau ngồi đi”, lão gia chỉ vào chỗ ngồi một ghế bên cạnh.

“Ba năm trước mắt Vương Hi bị mù, lúc đó cháu nó quá nổi trội, như cây to đón gió lớn ở thủ đô, vì lo cho sự an toàn của Vương Hi nên chúng ta mới đưa cháu nó đến nhà họ Diệp. Thời gian thấm thoát trôi qua, Vương Hi đã có vợ và con cái cũng sắp được sinh ra. Coi như là đã thật sự trưởng thành rồi, từng trải một thời gian trở nên thành thục và tiến bộ không ít, có thể chính thức quay về nhà họ Vương chúng ta hỗ trợ”, lão phu nhân mỉm cười nói.

“Công ty vốn đầu tư Quang Phục của cháu không cần làm nữa, sáp nhập vào nhà họ Vương chúng ta đi, sau này cháu quản lý và làm tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế, anh cả cháu ẩn cư phía sau chỉ làm gia chủ, hai anh em cháu liên thủ chấn hưng nhà họ Vương của chúng ta”, lão gia nói.

Lúc hai người già đang nói chuyện, Vương Vị Ương dẫn theo một đám thanh niên nhà họ Vương đi vào, cô ta trông thấy hai ông bà già đang nói chuyện với Vương Hi, lập tức đi vào quỳ xuống dập đầu 2 lần, rồi đứng lên lui xuống sau lưng cha mẹ mình.

Cô thấy mắt Vương Hi lóe lên, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.

“Như vậy, nhà họ Vương chúng ta có thể thực sự phát triển mạnh mẽ rồi. Vương Hi quản lý giới kinh doanh, còn những người nhà họ Vương chúng ta làm cho nhà nước, mọi người nâng đỡ lẫn nhau, nhà họ Vương sẽ ngày càng hưng thịnh”, một người họ hàng lớn tiếng nói.

Lại thêm không ít người theo Vương Hoài An bước vào, Vương Hoài An trông thấy cảnh này cười khẩy.

“Nếu cháu làm tổng giám đốc tập đoàn của nhà họ Vương, không biết phải nộp bao nhiêu thuế cho nhà?”, Vương Hi nghĩ một lúc rồi hỏi.

“Lúc trước, Vương Hoài An lấy 30%, nếu cháu làm tổng giám đốc, ông cho cháu 40%”, lão gia cười híp mắt nói.

“Chúc mừng cậu, Vương Hi đã quay trở lại nhà họ Vương, một lần nữa giữ chức tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế”, một người họ hàng lên tiếng chúc mừng.

“Lão gia, đây là quà Vương Hi đem tới cho hai người, hai hộp “Não Bạch Kim”, Vương Hi hy vọng hai người sống ngày càng trẻ”, có người nhận lấy quà tặng trong tay Vương Hoài Phong rồi cười nói.

“Hahaha, đứa cháu này lại tếu táo rồi”, lão phu nhân nhìn hai hộp “Não Bạch Kim” bật cười.

Người nhà họ Vương đều cười ồ lên, lão gia vừa ra tay đã cho thỏi vàng 2.5kg, quà gặp mặt tặng cho Vương Hi là một con xe Bugatti Veyron trị giá 27 triệu. Vậy mà Vương Hi chỉ tặng hai hộp Não Bạch Kim giá vài trăm tệ, tuy vậy có hơi bủn xỉn nhưng nhà họ Vương cũng không thiếu tiền, mọi người đều cảm thấy vui vẻ.

“Chỗ của cháu ở nhà họ Vương luôn được giữ gìn, đợi lát nữa ăn bữa cơm đừng vội đi, sau này cháu và Diệp Khinh Tuyết cứ ở trong nhà”, lão gia nói.

“Cháu và Diệp Khinh Tuyết cố gắng làm việc cho nhà họ Vương, nhất định sẽ không bạc đãi hai cháu”, lão phu nhân mỉm cười nói.

“Một đám tiểu nhân đạo đức giả”, đột nhiên Trần Lan lên tiếng.

“...” Hai ông bà già và người nhà họ Vương giật mình nhìn Trần Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status