Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 253: Thừa nhận nhát gan



“Mẹ kiếp!”, đám thủ hạ bên cạnh Chu Mộng Dương đồng thanh rống to.

“…”, mấy người nhà họ Vương và nhà họ Dương cũng kinh ngạc nhìn Vương Hi.

Lâm Khả Hân nhìn Vương Hi bằng ánh mắt khó mà tin được.

“Con trai yêu quý, con điên rồi sao!?”, Từ Đệ nhìn Vương Hi kêu lên.

Giám đốc quản lý bên cạnh Vương Hi suýt nữa ngã nhào xuống đất.

“Cậu có nhiều tiền thế sao? Đây không phải là chỗ cho cậu chơi đùa. Cậu kêu giá mà không trả được tiền thì phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”, giám đốc quản lý gắt gỏng với Vương Hi.

Hai mắt Vương Hi lẳng lặng nhìn về phía đài đấu giá không nói một lời.

“Lão Bành, có chuyện gì vậy?”, nhân viên đấu giá cũng bị Vương Hi làm chấn động không hề nhẹ, khẽ gọi giám đốc quản lý bên cạnh Vương Hi.

“Không biết nữa”, giám đốc quản lý định chạy qua, mặt đỏ tới mang tai nói.

“Người này là bạn của ông, ông quen à?”, nhân viên đấu giá hỏi.

“Tôi mới gặp cậu ta, không quen một chút nào”, giám đốc quản lý nói.

“Kiểm tra tài sản chưa?”, nhân viên đấu giá hỏi.

“Cậu ta đưa tôi chứng minh nhân dân, tôi tưởng cậu ta chẳng có năng lực gì nên chưa kiểm tra”, giám đốc quản lý nói.

“Tốn 10 triệu bạc mua một chiếc xe cũ không thể chuyển nhượng, nếu tên này không có vấn đề về não thì là đại gia giàu nứt đổ vách, ông mau đi kiểm tra xem có chuyện gì, đừng để xảy ra sai sót”, nhân viên đấu giá nói.

“Ừ”, giám đốc quản lý vội vàng đi ngay.

“Chúng ta cùng nhiệt liệt chúc mừng quý ngài này đã đấu giá thành công chiếc xe Bentley với giá 10 triệu”, nhân viên đấu giá gõ một tiếng đùng.

Tất cả khách mời đều nhìn Vương Hi bằng ánh mắt không thể nào tin được.

Vương Hi vẫn đứng yên trước lối cửa nhỏ.

“Dương thiếu gia, không phải anh nói anh ta không có tiền sao? Có phải chúng ta đã đắc tội với đại gia siêu giàu không?”, thủ hạ của Chu Mộng Dương sắc mặt ai nấy đều tái mét.

“Mẹ nó, kêu giá và trả được hay không là hai chuyện khác nhau”, Chu Mộng Dương nói.

“Bây giờ vật phẩm chúng tôi sẽ đấu giá là một chiếc binh hoa sứ Thanh Hoa thời nhà Minh, giá khởi điểm là 2 triệu”, nhân viên đấu giá lại trưng ra một đồ vật mới.

“Tôi trả 20 triệu”, Vương Hi thẳng tiến giơ thẻ bài.

“Con trai yêu quý, con điên rồi à!?”, Từ Đệ lập tức đứng dậy kêu la.

Vương Hoài Phong cũng không ngồi yên được nữa.

“Vương Hi đang làm trò gì vậy? Cái bình hoa sứ Thanh Hoa đấy cùng lắm là 5 triệu, vậy mà cậu ta mua với giá 20 triệu?”, người nhà họ Vương hoảng hốt.

“Đại ca, anh ta lại trả giá 20 triệu kìa”, đám thủ hạ của Chu Mộng Dương nói.

“Rác rưởi”, sắc mặt Chu Mộng Dương trắng bệch, không dám tranh giá với Vương Hi.

“Chúc mừng quý ngài này đã đấu giá thành công chiếc bình hoa sứ Thanh Hoa thời nhà Minh với giá 20 triệu”, nhân viên đấu giá nhanh chóng gõ chốt giá.

Trên trán anh ta cũng đã đổ mồ hôi.

Hai mắt anh ta tìm kiếm hình bóng của giám đốc quản lý trong hội trường đấu giá.

Nếu Vương Hi thật sự là người có tiền thì sau buổi đấu giá này anh ta chắc chắn sẽ được đề cử làm phó chủ tịch hội đồng đấu giá. Nhưng nếu Vương Hi đang trêu đùa thì anh ta và giám đốc quản lý sẽ bị đuổi việc mất.

“Bây giờ chúng tôi sẽ đấu giá sản nghiệp của nhà họ Vương, một trong tứ đại gia tộc ở thủ đô. Đây là một ngôi biệt thự tráng lệ, chiếm diện tích 50 héc-ta, có các cơ sở vật chất như sân tennis, sân golf, hồ bơi. Nằm ở khu vực xa hoa, chỉ cần lái xe nửa tiếng là đến phố thương mại của thủ đô, đặc biệt ngôi nhà này có thể sang tên, giá khởi điểm là 700 triệu”, nhân viên đấu giá lau mồ hôi trên đầu, nói.

Nhìn những bức ảnh trên máy chiếu, người nhà họ Vương đều cảm thấy đau lòng, cuối cùng bọn họ cũng phải bán đi gia sản của mình, dùng tiền bán nhà để bù lỗ cho công ty.

Họ mua ngôi nhà này tại thời điểm thịnh vượng nhất, trải qua bao nhiêu sóng gió cũng không bán đi, vậy mà cuối cùng lại sa sút như thế này.

“2 tỷ”, Vương Hi nói.

Vài tên đại gia nhìn ngôi nhà mà bắt đầu rục rịch, nhưng nghe thấy Vương Hi kêu giá thì trong lòng lập tức nguội lạnh.

“Thằng ranh kia, rốt cuộc mày có tiền thật hay không? Không có tiền thì đừng khoe mẽ, ngôi nhà này không phải là thứ mày có thể mua được đâu!”, một gã đại gia trông thấy Vương Hi khoa trương mà tức giận.

“Làm trò gì vậy? Có phải đến làm loạn không? Cậu đừng kêu giá linh tinh cản trở chúng tôi mua nhà!”, một tên đại gia khác bất mãn kêu to.

“Đã kiểm tra tài sản của anh ta chưa?”, trông thấy Vương Hi ra tay hào phóng, phó chủ tịch hội đồng đấu giá vẫn luôn ẩn sau bức màn không kiên nhẫn được nữa.

“Đang kiểm tra, tôi cảm thấy hơi rợn người”, nhân viên đấu giá nơm nớp lo sợ nói.

“Trông anh ta ăn mặc đẹp như vậy, không giống người bình thường”, phó chủ tịch nhận ra bộ vest trị giá mấy trăm nghìn tệ trên người Vương Hi.

“Đúng vậy, nếu anh ta thật sự có tiền, sau buổi đấu giá này, chúng ta chắc chắn sẽ được đề cử. Nếu anh ta cố ý tới làm loạn thì buổi đấu giá này coi như hỏng rồi”, nhân viên đấu giá khóc không ra nước mắt nói.

“Lão Bành kia làm việc tệ thật, đợi buổi đầu giá kết thúc, nhất định phải bảo sếp của ông ta sa thải mới được”, phó chủ tịch sốt ruột không yên nói.

“2 tỷ đã là giá cao rồi, chắc không có ai trả giá cao hơn đâu nhỉ? Nếu không có ai kêu giá nữa, tôi sẽ chốt giá”, nhân viên đấu giá ngước mắt lên nói với mọi người.

“Đợi một lát”, Chu Mộng Dương suy nghĩ một lát rồi giơ thẻ bài.

“Chu công tử, anh muốn mua ngôi nhà này sao?”, nhân viên đấu giá ngạc nhiên hỏi.

“Tôi trả 2.1 tỷ”, Chu Mộng Dương cười đểu.

“…”, tất cả khách mời đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn Chu Mộng Dương.

Người nhà họ Vương cũng ngạc nhiên vui mừng không kém, không ngờ ngày xưa họ chỉ tốn 200 triệu để mua ngôi nhà này, vậy mà bây giờ có thể bán với giá 2.1 tỷ. Cho dù đau đớn trong lòng nhưng họ bán ngôi nhà này cũng không hề thiệt, nhà họ Vương có thể thở phào nhẹ nhõm trên phương diện làm ăn.

“4 tỷ”, Vương Hi giơ tay lên.

“…”, tất cả khách mời lại giật mình nhìn Vương Hi, sắc mặt của mấy tên đại gia vừa chỉ trích Vương Hi ban nãy lập tức trở nên tái mét.

“Thưa anh, anh thật sự muốn bỏ ra 4 tỷ để mua ngôi nhà này sao?”, nhân viên đấu giá hỏi.

“Vương Hi tôi chưa bao giờ thiếu tiền”, Vương Hi hờ hững đáp.

“Được, giá 4 tỷ, nếu không ai trả giá cao hơn, ngôi nhà này sẽ thuộc về quý ngài đây”, nhân viên đấu giá nói.

“Thằng ranh này, rốt cuộc mày có tiền thật hay không? Mẹ mày chứ, tao trả 2.1 tỷ vậy mà mày lại trả 4 tỷ? Cho dù là nhà họ Vương ở thủ đô cũng không dám trả giá lớn như thế này đâu, dùng 4 tỷ để mua một ngôi nhà trị giá một tỷ mấy sao?”, Chu Mộng Dương không kìm nổi cơn giận, gào rống lên.

“Cậu mua nổi ngôi nhà này không? Nên nhớ, nếu cậu kêu giá xong không mua thì phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy. Vừa rồi tôi muốn để cậu liếm đế giày tôi, nên mới ra giá 4 tỷ để cứu cậu. Nếu cậu còn càn quấy nữa, tôi sẽ không cứu cậu đâu”, Vương Hi cười nói.

“Mẹ kiếp, mày chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh của hai chúng ta sao? Mày biết gia sản của tao, tao lại không biết gia sản của mày à? Thằng thiếu gia sa sút!”, Chu Mộng Dương mạnh miệng chửi một câu.

“Mày không có tiền còn kêu giá bừa bãi thì tao sợ cái nỗi gì? Ngôi nhà này, tôi trả giá 4.1 tỷ!”.

“Chu công tử trả 4.1 tỷ, còn ai trả giá cao hơn không!?”, nhân viên đấu giá toát mồ hôi như mưa, mắt chăm chú nhìn Vương Hi.

“Tôi không có nhiều tiền như thế nên sẽ không mua ngôi nhà này nữa, tôi thừa nhận mình nhát gan”, Vương Hi bĩu môi.

“…”, Chu Mộng Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status