Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 261: Long Minh nhận thua



Long Minh thế nào cũng không ngờ Vương Hi lại xảo quyệt đến vậy, anh vậy mà cắn ngược lại hắn, vu cáo hắn giết người.

“Những người đó rõ ràng là do anh giết, là anh sai Tuyết Lang giết bọn họ. Tuyết Lang là một tên điên cuồng giết người không chớp mắt!”, Long Minh cực phẫn nộ, chỉ tay về phía Vương Hi.

“Chính cậu đã giết người, bây giờ lại vu oan cho Tuyết Lang, cậu thật không biết xấu hổ”, Vương Hi nói.

“Người không biết xấu hổ là anh mới đúng? Đồ nói dối không chớp mắt!”, Long Minh hét lớn.

“Cậu nói dối chớp mắt à? Nửa năm trước cậu nói với tôi như thế nào nhỉ? Tôi đến thủ đô rồi mới biết, tất cả những gì cậu nói đều là nhảm nhí”, Vương Hi nói.

“Đó là lý do mà chúng ta trở thành anh em đó”, đôi mắt Long Minh có chút đỏ lên, dùng sức dụi mũi.

Hắn ta bước lên trước một bước lớn, nhẹ nhàng ôm lấy Vương Hi.

“Đại ca, cái ôm vì tình nghĩa anh em chúng ta”.

“Phế vật”, Vương Hi phát ra một tiếng cười lạnh.

“Bây giờ làm thế nào đây? Anh định tố cáo tôi với bên trên chắc? Nói tôi giết người, muốn dùng những thi thể này để đánh đổ tôi à? Tôi biết anh đang câu kết với Triệu Tuyết Kỳ, vậy thì có sao? Long Minh tôi chả nhẽ lại không có người bạn nào có thế lực? Anh tưởng Ninh thiếu gia bên kia cũng không có sao?”, Long Minh hỏi.

“Long Minh, đám bạn bè của cậu thật sự rất ghê tởm, giống như mùi của một con cá khô vậy. Cậu là loại người gì, trong lòng mọi người đều biết rõ”, trên mặt Vương Hi lộ ra nụ cười tự mãn, nhìn thẳng vào mắt Long Minh.

“Đại ca nói rất đúng, Long Minh tôi đúng là rất xấu xa”, Long Minh khẽ gật đầu.“Việc cậu có súng, trong giới chúng ta ai mà không biết chứ? Cậu nuôi dưỡng đám thủ hạ này, bọn họ là ai, cậu tưởng bên trên không rõ sao? Chỉ cần việc 4 xác chết này bị phanh phui, Vương Hi tôi sẽ bị ảnh hưởng. Có điều cũng chẳng to tát gì, cổ phần trong tay tôi cũng không nhiều, trước đây tôi có một bà mẹ vợ mặt dày, bắt tôi phải giao hết toàn bộ tài sản cho vợ mình. Bây giờ tôi yêu thương vợ mình lắm, kiếm được đồng nào, tôi cũng đưa hết cho cô ấy”.

“Nếu như xảy ra việc gì, cùng lắm thì bên trên sẽ có ấn tượng không tốt về tôi, bọn họ thà tin tôi cũng sẽ không tin cậu. Nếu tôi trở nên sa đoạ, cùng lắm sau này bị bên trên ghét bỏ, dù sao vài tháng nữa tôi cũng sẽ không kinh doanh ở Hoa Hạ nữa, tôi sắp chuyển sản nghiệp của mình ra nước ngoài rồi. Còn cậu, chắc chắn sẽ bị để ý đến, chỉ cần cậu có bất kỳ hành động nào, sẽ lập tức bị bắt về quy án, cậu và nhà họ Long của mình sẽ sớm toi đời thôi. Muốn đấu với tôi sao? Xem lại thực lực của mình đi nhé”, Vương Hi vừa cười đểu vừa dùng tay tát nhẹ vào mặt Long Minh.

“Mẹ nó!”, Long Minh lập tức tức giận, đẩy Vương Hi ra.

“Vương Hi, cmn anh muốn chết à!”, Lưu Mãnh, Hắc Hùng, Hứa Tinh, Đường Long, Kawada Kuchinashi và những người khác nhao nhao rút súng ra nhắm vào Vương Hi.

“Mẹ kiếp, các người dám cầm súng?”, Hàn Thiếu Kiệt và Lâm Hổ cũng rút súng lục ra, chỉ về phía Long Minh.

“Một, hai, ba, bốn”, Long Minh nhếch mép cười, dùng tay chỉ vào Vương Hi, Hàn Thiếu Kiệt, Lâm Hổ và Doãn Tâm.

“Một, hai, ba, bốn, năm…”, Long Minh lại cười toe toét, dùng tay chỉ vào Lưu Mãnh, Hắc Hùng, Hứa Tinh, Đường Long, Kawada Kuchinashi và đám thủ hạ đang cầm súng của hắn.

“Tôi có hàng chục thủ hạ ở đây, bên anh chỉ có bốn người, anh lấy gì đấu với tôi?”

Long Minh mỉm cười lấy ra một điếu xì gà, dùng bật lửa vàng chậm rãi châm thuốc.

“Trước mặt anh chỉ có hai con đường, thứ nhất, hợp tác với chúng tôi, thứ hai, chống lại chúng tôi. Nếu hợp tác với chúng tôi, anh sẽ kiếm được bộn tiền. Còn nếu chống đối chúng tôi, các người sẽ phải chết ngay bây giờ, còn có nhà họ Diệp, nhà họ Vương, tập đoàn Quang Phục của anh nữa. Đừng hi vọng nhà mẹ đẻ anh sẽ bao che cho anh, anh đã cướp đi mưu đồ của bốn gia tộc lớn chúng tôi, cũng như hàng trăm các tập đoàn tài chính to nhỏ ở thủ đô. Anh làm ảnh hưởng đến quyền lợi của chúng tôi, lần này cho dù anh có tìm quốc Vương của Ả Rập đến cũng không cứu được mình”, Long Minh nhàn nhạt nói.

“Nếu không đồng ý hợp tác, cậu sẽ giết chúng tôi sao?”, Vương Hi hỏi.

“Dù sao anh cũng vu oan cái chết của bốn người này cho tôi, đừng lo lắng, tôi giết bốn người các anh, tám mạng người này, tôi bao hết”, Long Minh cong môi nói.

“Tôi bên kia vẫn còn vài chục thủ hạ nữa kìa”, Vương Hi chỉ về phía xa và nói.

“Một đám tôm tép, các người chết rồi thì bọn họ cũng chạy mất dép hết”, Long Minh cười lạnh một tiếng.

“Tôi nghĩ có lẽ cậu đã quên rồi, đây là thành phố Minh Hải ở phía Bắc, là địa bàn của ai nhỉ”, Vương Hi cười nói.

“Đây là địa bàn của ai?”, Long Minh mỉm cười.

“Mẹ nó, là địa bàn của ông đây!”, Hàn Thiếu Kiệt bắn một phát súng lên trời.

Đoàng một tiếng, tiếng súng làm màng nhĩ mọi người kêu ù ù khó chịu.

Khi Long Minh vẫn còn đang ù tai, thuộc hạ của Vương Hi đang ở đằng xa ngay lập tức chạy đến, bọn họ từ trên người lấy ra nhiều súng khẩu liên có độ ngắn dài khác nhau.

Chưa đầy hai phút, từng chiếc xe một từ dưới núi lao lên, những chiếc xe tải này chở đầy người. Những người này đều là côn đồ, trên tay cầm nhiều vũ khí khác nhau, sau khi xe dừng lại trước mặt Long Minh bọn họ, từng người một lần lượt nhảy xuống.

Lưu Mãnh, Hắc Hùng, Hứa Tinh, Đường Long, Kawada Kuchinashi tất cả đều hoảng sợ tột độ, lập tức chĩa súng vào đám côn đồ đang lao tới.

Từ bốn phương tám hướng, đám côn đồ càng ngày càng đông, dần dần tụ lại khoảng một nghìn người xung quanh Long Minh.

Đám người Long Minh vội vã đứng thành một vòng tròn, dùng súng chĩa về mọi hướng.

Vài chục người thật nhỏ bé so với đám đông hàng nghìn người.

“Cmn, mày là thiếu gia đỉnh nhất của phía Nam, còn tao là lão đại to nhất ở phía Bắc. Ông đây mặc dù không giàu bằng mày, nhưng tao có hơn ba mươi ngàn đàn em ở phía Bắc này. Muốn đấu với tao, tự hỏi lại mình xem mày có đủ khả năng không?”, Hàn Thiếu Kiệt hung ác nói.

“Cảm ơn cậu đã ủng hộ tôi hơn nửa năm nay, các cậu đã liên tục mua dược liệu và lương thực từ chúng tôi, giúp chúng tôi có tiền nuôi dưỡng không ít đàn em”, Vương Hi cười nói.

“Vương Hi, anh thật xảo quyệt!”, Long Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Bởi vì biết cậu là người như thế nào, thế nên tôi mới có sự chuẩn bị. Nếu không đề phòng cậu, tôi sớm đã bị cậu giết rồi”, Vương Hi nói.

“Vương Hi, lần này tôi thua rồi, tôi thừa nhận. Nhưng anh nhớ đấy, anh cướp mối làm ăn của chúng tôi, việc của chúng ta còn chưa xong đâu. Có bản lĩnh thì đến thành phố Minh Châu, tôi ở đó đợi anh”, Long Minh nhìn Vương Hi đầy căm hận.

“Tôi cũng không kinh doanh ở miền Nam, đến thành phố Minh Châu để làm gì chứ?”, Vương Hi cười nói.

“Chúng ta đi”, Long Minh lại liếc nhìn Hàn Thiếu Kiệt, đem theo đám thủ hạ của mình rời đi.

Lưu Mãnh, Hắc Hùng, Hứa Tinh, Đường Long và những người khác đầy căng thẳng dùng súng nhắm vào Vương Hi.

“Đem bốn cái xác này đi, đừng có vu cáo tôi giết người”, Vương Hi gào lên một tiếng.

Long Minh và người của hắn bị Vương Hi làm cho hoảng sợ.

Nhìn bốn thi thể trên mặt đất, Long Minh liếc mắt ra hiệu, đám thủ hạ của hắn cau mày nâng từng túi thi thể lên.

Khi Long Minh đi ngang qua Vương Hi, Vương Hi dùng chân đá vào mông hắn, Long Minh không dám nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status