Đại tiểu thư tuyệt sắc của tôi

Chương 283: Phùng Uyển, cô biết võ công



Phùng Uyển là một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn dễ thương với đôi mắt to tròn, trong sáng và tính cách lạnh lùng.

Vóc dáng cô không cao, thân thể yếu ớt.

Với thân hình của cô ta, không thể dễ dàng nhấc ghế đánh ngã Vương Hi, nhưng cô ta đã làm được.

Vương Hi cảm thấy lưng và cổ đau khủng khiếp, anh mơ hồ nằm trên mặt đất.

Phùng Uyển đi giày cao gót đi về phía Vương Hi, lạnh lùng nhìn anh.

“Anh tưởng mình là đấng cứu thế, có thể cứu được cả nền kinh tế của Hoa Hạ sao? Anh nghĩ rằng mình rất thông minh, ngoài anh ra thì tất cả đều là kẻ ngốc? Tôi không biết sự tự tin của anh ở đâu ra, dám xúc phạm tôi, Triệu Tuyết Kỳ và sư phụ Tư Đồ là rác rưởi, anh nghĩ rằng mình tiếp quản hàng trăm doanh nghiệp lớn nhỏ cho bên trên là anh đã lập công lớn cho Hoa Hạ? Hoa Hạ có 80 triệu cửa hàng, 5000 công ty niêm yết hạng A và 300 doanh nghiệp hàng đầu khác nhau”.

“Chỉ là một trăm doanh nghiệp sắp phá sản mà thôi, sắp tới sẽ có nhiều công ty thế chỗ họ. Bọn họ phá sản sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến kinh tế của Hoa Hạ, hàng trăm nghìn người sẽ vì đó mà thất nghiệp. Nhưng sau khi suy tàn sẽ càng thịnh vượng hơn. Một nửa trong số hàng trăm nghìn người này sẽ tìm được việc làm tốt hơn với mức lương cao hơn trước. Thế giới này vẫn chưa đến lượt anh trở thành đấng cứu tinh, không có anh thì vẫn còn tôi, còn hàng trăm người khác, họ là chủ những doanh nghiệp hàng đầu, là hàng nghìn giáo sư kinh tế học với học vị tiến sĩ, anh tưởng mình là ai?”, Phùng Uyển dùng chân nhẫn tâm đá vào sườn Vương Hi.

Cô ta đang đi giày cao gót.

Sắc mặt Vương Hi không khỏi biến sắc vì đau đớn, xoay người hai lần trên mặt đất, lấy tay ôm chặt xương sườn.

“Thiên tài giới kinh doanh thủ đô? Người giàu nhất Hoa Hạ trong tương lai? Tôi còn tưởng anh thông minh đến mức nào, thì ra cũng chỉ thế mà thôi, gặp chút chuyện nhỏ bèn đánh đánh giết giết, giống như một người phụ nữ vậy. Còn tưởng anh là đối thủ cạnh tranh của tôi, không ngờ bây giờ anh giống như một con chó điên vậy. Xem ra tôi nhìn nhầm anh rồi, anh không xứng làm đối thủ của tôi”, Phùng Uyển cười lạnh.

“Cô có tình cảm không?”, Vương Hi hỏi

Phùng Uyển khẽ cau mày.

“Theo tôi được biết, mẹ cô mất khi cô đang học tiểu học, cô vì tham gia cuộc thi toán học mà không gặp được mẹ mình lần cuối. Bố cô bị tai nạn xe hơi, cô cũng chỉ đến thăm ông ấy một lần rồi bận ôn thi vào đại học. Mẹ của cấp dưới của cô bị bệnh nặng, anh ta lén lút biển thủ 2 triệu tiền công quỹ, sau khi cô biết được thì không do dự mà tống anh ta vào tù. Tôi thật sự không hiểu nổi, một người lạnh lùng và tàn nhẫn như cô, có tư cách gì mà nói chuyện kinh doanh với tôi chứ”, Vương Hi chậm rãi đứng lên, dần vượt qua chiều cao của Phùng Uyển.

Đôi mắt anh đỏ hoe nhìn xuống Phùng Uyển.

“Anh điều tra bối cảnh của tôi?”, Phùng Uyển khẽ cau mày hỏi.

“Vương Hi tôi yêu thích kinh doanh từ nhỏ, quyết tâm trở thành người giàu nhất Hoa Hạ, ở Hoa Hạ này bối cảnh của ai mà tôi không biết chứ? Cô có biết ông chủ của một công ty khoảng sản sắp đóng cửa, ông ấy đã cầu xin tôi như thế nào không? Cô biết trong lòng ông ấy nghĩ đến ai không? Không phải là bản thân hay gia đình ông ấy, mà là hàng chục ngàn nhân viên trong công ty”, Vương Hi lạnh lùng nhìn Phùng Uyển.

“Không sai, đúng như cô nói, rất nhiều người thất nghiệp chưa hẳn là một việc xấu, bởi vì sẽ có những công ty chiến thắng và kiếm được không ít tiền. Những người này chuyển sang công ty khác được đãi ngộ cao hơn. Nhưng cô có biết không? Rất nhiều người tính tình trung thực, không giỏi thể hiện bản thân, không can đảm xin việc vào công ty lớn. Những người này là trụ cột của gia đình, là nền tảng cơ bản của Hoa Hạ chúng ta. Quyền lợi của bọn họ bị xâm phạm, ai sẽ làm việc cho đất nước đây?”

“Cô là người có tiền, xinh đẹp, ngậm thìa vàng từ lúc mới sinh, từ nhỏ đã nhận được nền giáo dục tốt nhất, có thằng thạc sĩ của MIT. Cho dù nhà họ Phùng của cô có phá sản, cô hoàn toàn có thể đến các công ty lớn để xin việc, đạt được mức lương hàng chục triệu mỗi năm”.

“Nhưng bọn họ thì sao? Có thể làm người giàu có thì ai muốn làm công nhân chứ? Học hành không tốt có thể trách ai, không lấy được bằng cấp cao thì trách ai? Họ chỉ muốn có một công việc ổn dịnh mà thôi. Cô có khả năng giúp họ, nhưng cô lại vì sự thịnh vượng lớn sau khi suy tàn mà mặc kệ bọn họ, để cho bọn họ bị sa thải thất nghiệp. Trong lòng cô chỉ nghĩ đến việc kẻ thắng làm vua, kẻ yếu bị đào thải, cô không cảm thấy mình là một kẻ máu lạnh sao?”, Vương Hi châm một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn Phùng Uyển nói.“Vương Hi tôi có thể dựa vào lương tâm mà nói rằng, công việc kinh doanh của tôi là phục vụ nhân dân. Tôi làm quyền quán W-1, hỗ trợ hàng trăm nghìn quyền thủ, khơi dậy sự quan tâm của mọi người với quyền anh. Vì sức khoẻ của toàn dân, quảng bá uy tín của đất nước. Tôi làm tập đoàn Giai Mỹ, thúc đẩy du lịch của một thành phố, nâng cao sự phát triển kinh tế của thành phố đó, tạo ra hàng nghìn triệu phú, để người dân có thể ăn nhiều món ngon với giá cả phải chăng hơn. Tôi làm công ty Tuyết Bảo để bảo vệ nguồn dinh dưỡng cho hàng chục triệu bà mẹ bỉm sữa ở Hoa Hạ, cô đã làm những gì?”

“Cô làm ẩm thực, chỉ để kiếm tiền. Cô làm bất động sản, cũng chỉ để kiếm tiền. Làm tài chính, khai thác mỏ, IT và công nghệ đều là để kiếm tiền. Các người là những nhà tư bản kiếm tiền vô độ, một đám ma cà rồng không bao cảm thấy no bụng! Mẹ kiếp!”, Vương Hi hét lên với Phùng Uyển với đôi mắt đỏ hoe, thu dọn đồ rồi bước ra ngoài.

Phùng Uyển không để Vương Hi đi mà nắm tay anh lại.

“Cô làm gì?”, Vương Hi cau mày hỏi.

“Tôi không đồng ý với biện luận mà anh đưa ra. Phùng Uyển tôi không thích người khác chửi thề với tôi, lời nói của anh thiếu một chút lịch sự, tôi hi vọng anh xin lỗi tôi”, Phùng Uyển nói.

“Đồ thần kinh, tôi sắp chết rồi, làm gì còn tâm trạng quan tâm đến cảm nghĩ của cô?”, Vương Hi cười lạnh bỡn cợt, thoát khỏi tay Phùng Uyển.

“Anh còn thiếu giáo dục nữa”, ánh mắt Phùng Uyển lạnh lùng, nhấc giày cao gót lên, dùng gót giày đá mạnh vào sau đầu gối Vương Hi.

Vương Hi hét lên một tiếng đau đớn, khuỵ một chân xuống, lưng đau nhói, bị Phùng Uyển dùng chân đạp bay ra khỏi phòng họp.

“Phùng Uyển, cô biết võ công?”, Vương Hi nhanh chóng nhận ra điều gì đó, từ trên đất đứng dậy, hơi híp mắt.

“Tôi muốn anh xin lỗi tôi”, ánh mắt Phùng Uyển lạnh băng nói.

“Đi chết đi”, Vương Hi hung ác liếc nhìn Phùng Uyển, quay người tiếp tục bước đi.

“Không xin lỗi thì anh đừng mong sẽ bước ra khỏi cửa của công ty Quang Phục”, Phùng Uyển lại đuổi theo Vương Hi.

Lần này Vương Hi đã đề phòng Phùng Uyển, khi bước đi anh đã bí mật liếc nhìn cô ta. Nhìn thấy Phùng Uyển ra tay với mình, anh nhanh chóng quay lại và ôm lấy chân cô ta, sau đó dùng sức đẩy mạnh, đấm một cú về phía mặt cô ta.

Nắm đấm của anh gần như đã chạm vào làn da mềm mại trên mặt Phùng Uyển, ánh mắt lạnh băng nhìn cô ta nói: “Nói cho cô biết, tôi sắp chết rồi, bây giờ tâm trạng tôi không tốt, đừng có chọc tôi”.

Phùng Uyển yên lặng nhìn Vương Hi bằng đôi mắt to tròn của mình, đôi tay trắng như tuyết của cô ta nhanh chóng nắm lấy cổ tay Vương Hi, hai chân ôm chặt lấy cánh tay anh, vô cùng cứng rắn, sau đó nhanh chóng xoay 360 độ vật ngã Vương Hi xuống đất.

Rầm một tiếng, toàn thân Vương Hi bị vật xuống mặt đất lạnh lẽo, đau đớn đến mức suýt nôn ra máu.

“Phùng Uyển, cmn…”, Vương Hi cuối cùng cũng bị Phùng Uyển làm cho bốc hoả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 29 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status